Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 113: Sợ chạy



Cảm giác quen thuộc lần nữa kéo đến, Nghệ Nhàn đã chuẩn bị cho cú ngã đau muốn chết. Nào ngờ, bên dưới dường như có đệm êm vậy, lúc rơi xuống không có cảm giác gì.

Tiểu mã không nói gì từ trong đầu này vọt ra, vui vẻ bay lượn hấp thụ ánh sáng ban ngày ở đây. Nghệ Nhàn nhìn ánh nắng chói mắt trên đỉnh đầu, cảm nhận quang linh đang không ngừng trào vào trong cơ thể, xung quanh không một bóng người, ngoại trừ nguồn sáng trên đỉnh đầu ra, thì cái gì cũng không có.

"Chỗ này tràn đầy quang linh, ngược lại cũng thích hợp cho ta tu luyện."

"Thích."

Âm thanh mềm nhu nhu chợt vang lên từ trong ngực nàng, Nghệ Nhàn bị bộ dạng của Miên Hoa Đường làm cho vui vẻ, "ngươi thích cái này hay là thích đại sư tỷ hơn?"

Đôi mắt đen như mực của Miên Hoa Đường chớp chớp hai cái, nửa ngày mới vang lên ba chữ, "đại sư tỷ." (ed: chế Nhàn chuẩn bị đồ cưới nhận con dâu đi là vừa, kkk ~)

Nghệ Nhàn biết nàng chỉ có thể nói theo ba chữ sau cùng của người đang nói chuyện với nàng, nhưng chỉ muốn trêu chọc nàng một chút thôi a, "Miên Hoa Đường, ngươi thích ta nhiều hơn hay thích đại sư tỷ nhiều hơn?"

Miên Hoa Đường nghiêng đầu một chút, đem từng chữ bật ra bên ngoài, "nhiều hơn?"

Nghệ Nhàn cười to sờ đầu nhỏ của Miên Hoa Đường, đem nàng thả xuống, "phải tìm thời gian dạy ngươi mới được, miễn cho ngươi lại bị kẻ xấu lừa chạy a."

Miên Hoa Đường ngốc ngốc lặp lại, "lừa chạy a."

Nghệ Nhàn hạ quyết tâm, triệu hoán Ngân Bảo đại nhân ra, Ngân Bảo đại nhân vừa hiện thân liền bò lên người Miên Hoa Đường, sau đó ngồi trên vai Miên Hoa Đường, tựa như người phát hiệu lệnh.

Miên Hoa Đường đưa tay bắt Ngân Bảo đại nhân, vì tay ngắn bắt vài lần cũng không tới được liền thôi, "quang nhức mắt quá."

Nghệ Nhàn vẫn đang hấp thụ, thấy Ngân Bảo đại nhân đứng trên vai Miên Hoa Đường đi lảo đảo, cũng sợ đối phương ngã xuống vội vươn tay ra đón, "nếu không dùng vải mỏng che mắt ngươi lại đi?"

Ngân Bảo đại nhân cũng không muốn ở lại trong túi huyễn thú, cho nên liền nghe theo lời đề nghị của Nghệ Nhàn, lấy vải ra che hoàn toàn trở thành chuột mù. Nhìn qua Miên Hoa Đường, đôi mắt đậu đen lại chớp chớp nhìn qua chỗ khác, đôi chân trần lại bạch bạch chạy khắp nơi, hoàn toàn không bị quang linh ảnh hưởng.

Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường, ngươi đừng chạy đi xa a."

Miên Hoa Đường, "chạy đi xa."

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, vội cho Ngân Bảo đại nhân đi theo giám sát, miễn cho lại biến mất không thấy tăm hơi. Bên người lại có thêm một tiểu gia hỏa ưa chạy, nàng cũng phải lo lắng nhiều hơn.

"Không biết đại sư tỷ và mọi người ở đâu rồi."

"Bất quá tầng thứ bảy này không có nguy hiểm gì, nhưng mà đại sỏa tử cùng đại sư tỷ chắc không chịu nổi quang này a...."

Nghệ Nhàn tự mình suy nghĩ một chút, liền đả tọa tu luyện, trước tiên là chữa thương. Thời gian chừng một chung trà, liền nghe thấy âm thanh lá khô kêu xoạt xoạt, âm thanh ngày càng gần, sau đó hình như đến trước mặt.

Nàng vừa mở mắt, thì thấy Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường đang kéo một sợi dây leo to dài, tựa như con trâu kéo cày, thân dây leo rậm lá chắc chắn, vẻ ngoài xanh mượt, "các ngươi làm gì vậy?"

Ngân Bảo đại nhân nằm xuống đất, "hoa ăn thịt người."

Miên Hoa Đường túm sợi dây leo kéo lại gần hơn một chút, sau đó bắt chước Ngân Bảo đại nhân thở một hơi rồi nằm bệch xuống đất, tứ chi thả lỏng, tư thế giống hệt như nhau.

Nghệ Nhàn đi tới phát hiện là Trình Bang sư huynh vẫn còn tỉnh, nhìn qua dường như không thể di chuyển, nàng chưa đến gần cũng cảm nhận được sóng lôi đang chạy quanh người hắn, "bị lôi đánh trúng sao?"

Trình Bang hơi chớp mắt, xác nhận phỏng đoán của Nghệ Nhàn.

Nhất thời Nghệ Nhàn cũng không có cách nào, chính nàng cũng phải tự hấp thụ lôi linh mới giảm đau được, đang chuẩn bị xoay người, chợt nghĩ đến nàng có thể tự hấp thụ lôi cho mình, thì cũng có thể hấp thụ lôi của người khác, "sư huynh, thật ra ta cũng có một cách, muốn thử một chút không biết có được không?"

Trình Bang lại chớp mắt.

Lôi linh bị Nghệ Nhàn hút đi, một hồi sau Trình Bang liền nhúc nhích được, hắn giật giật ngón tay trước, sau đó động chân, đi hai bước, cảm giác lấy lại được sức, liền hướng Nghệ Nhàn khom người, âm thanh có chút khàn khàn, "đa tạ Nghệ sư muội có ân cứu mạng."

Nghệ Nhàn cũng không chịu được bộ dạng này, "tất cả mọi người đều là đồng môn, sư huynh không cần đa lễ."

Trình Bang suy nghĩ một chút, lấy trong túi giới tử ra một vật, là một hạt châu xanh mướt, "thứ này trước đó rơi xuống khi Xà Lân Hoa ăn hết một đám cỏ linh thực, thứ này có thể khiến người ta tỉnh táo, ta giữ lại cũng vô dụng, không bằng cho ngươi."

Nghệ Nhàn ngược lại cũng không khách khí, tự tay tiếp nhận, cảm xúc lạnh lẽo mát rượi thấm vào đại não của nàng, khiến người ta sinh cảm giác thông thoáng rộng mở, "xác thực là đồ tốt, đa tạ quà tặng của sư huynh."

Trình Bang cười lắc đầu.

Nghệ Nhàn thấy hắn nói chuyện dường như không đủ, liền ngưng tụ quang linh lần nữa giúp hắn tinh lọc một phen. Cũng trong lúc này, lại truyền đến âm thanh xoạt xoạt.

Hai người quay đầu nhìn lại, Miên Hoa Đường cùng Ngân Bảo đại nhân mỗi người một chân, dùng hết sức mới kéo được người trở về. Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, Nghệ Nhàn đỡ trán, hai tiểu gia hỏa này chỉ giỏi gây phiền cho nàng a.

"Tạ Anh."

"Nàng bị thương."

Nghệ Nhàn đổi lòng nhiệt tình trước đó, không muốn quản sống chết của người này. Nhưng thiếu người này một mạng, nói đến thì vẫn còn, nàng hoàn toàn bất đắc dĩ đi tới, phát hiện người này giống như lời Văn Ca nói.

Trình Bang, "ám linh sư."

Nghệ Nhàn liền thả nàng một cái, để tiểu mã bay lượn trên đỉnh đầu nàng, kỳ thực cho dù không có tiểu mã phóng quang linh, với nàng chỗ nàng đang ở hiện tại, Tạ Anh cũng sẽ tỉnh lại.

Không ngoài dự liệu, tiểu mã chỉ phóng ba cái, mí mắt Tạ Anh liền động, sau đó liền đứng dậy, trong tay ngưng tụ lôi võng đánh về phía tiểu mã, Nghệ Nhàn vội rút Đả Thần Tiên ra ngăn lại, "Tạ Anh, ngươi vong ân phụ nghĩa."

Lôi võng bị Đả Thần Tiên đánh trật đi, liền vụt qua đuôi tiểu mã. Tạ Anh khi nghe lời Nghệ Nhàn nói liền tỉnh táo lại, "ngươi, không chết?"

Nghệ Nhàn, "này, vừa rồi là ta cứu ngươi tỉnh lại, sao ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy a?"

Tạ Anh xì cười một tiếng, "ân nhân cứu mạng? sợ là lần trước ngươi rơi xuống nước, đầu óc không cẩn thận bị úng nước rồi a, chúng ta ai mới là ân nhân cứu mạng, còn cần ta tự mình nói sao?"

Trình Bang ở một bên nhịn không được lên tiếng, "đích thật là Nghệ sư muội cứu ngươi, hơn nữa còn là hai huyễn thú của nàng mang ngươi về."

Miên Hoa Đường cùng Ngân Bảo đại nhân lần lượt duỗi người nằm xuống đất mệt mỏi thở hồng hộc.

Người sáng suốt nhìn qua là hiểu, nhưng Tạ Anh lại không tin hoàn toàn, "nếu nàng thật tâm cứu ta, vậy chỗ ám linh ăn mòn trên người ta thì sao? Nghệ Nhàn, ngươi đừng có mượn cớ ân nhân cứu mạng yêu cầu ta làm gì, ta không nợ ngươi gì nữa."

Nghệ Nhàn vốn định gạt nàng, không ngờ người này lại khó gạt như vậy, "hừ hừ hừ, vậy ngươi còn muốn ta chữa cho ngươi nữa không? nói cho xong đi, hôm nay chữa xong cho ngươi, giữa chúng ta cũng sẽ huề nhau."

Trình Bang kẹt giữa hai người mờ mịt, hoàn toàn không biết hai người vì sao phân chia địch ta rõ ràng như vậy.

Tạ Anh không chút suy nghĩ liền từ chối, "không cần."

Nghệ Nhàn vốn cũng không trông chờ người này chịu thỏa hiệp, dù sao Tạ gia không phải ai cũng ngu như là Tạ Vũ, nàng vui vẻ, "được a, vậy ngươi cứ từ từ thiêu đi."

Thứ đồ chơi năng lượng hắc ám này biết cắn nuốt linh lực của đối phương, ăn mòn linh hồn, cho đến khi cả người bị ô nhiễm thành ám linh sư. Nghệ Nhàn từng thấy qua vài người, trong lòng cũng biết Tạ Anh dùng nghị lực để chống lại nỗi khổ bị năng lượng hắc ám ăn mòn.

Trình Bang bị thái độ tùy ý của Nghệ Nhàn làm cho nghẹn lại, há miệng cũng không biết nói gì.

"Đại sư tỷ bị Văn Ca gây thương tích sao?"

"Hừ."

Tạ Anh cắn răng, sau đó căm tức nhìn Nghệ Nhàn, "đệ tử Vân Miểu Phong các ngươi năng lực thật tốt a, trốn trong Thanh Sơn Tông lâu đến như vậy, chỉ vì muốn tận diệt chúng đệ tử bọn ta trong bí cảnh này?"

Nghệ Nhàn cũng là sơ suất, từ trước đã cảm thấy vị Văn Ca sư huynh này có chút lạ, không ngờ đến Văn Ca này là liên quan đến năng lượng hắc ám, "ngươi bớt ở đây xỉa xói đi, bị Văn Ca hãm hại rơi xuống nước không phải cũng có ta hay sao?"

Thấy hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ, Trình Bang vội giải thích, "nghĩ đến thì việc này do một mình Văn Ca gây nên, ít nhiều cũng là Nghệ sư muội cứu ta, nếu không ta sẽ không còn gặp lại đại sư tỷ ngươi nữa."

Khóe miệng Tạ Anh hơi co quắp, không nói gì thêm, nàng tùy ý tìm một chỗ để vết thương mình xuống đất, tùy ý để quang linh cùng vết thương có ám linh va chạm nhau....

Trình Bang, "đại sư tỷ ngươi --"

Tạ Anh mặt không đổi, "tự quản chuyện của ngươi đi."

Nghệ Nhàn cũng thất kinh, bị cách này của Tạ Anh làm cho kinh ngạc, nghĩ tới chính mình nói chuyện ngoan cố, hiện tại xem vào việc của người không phải thành nhiều chuyện rồi sao, nàng ép mình cẩn thận tu luyện, sau đó liền nhắm mắt lại, hai tiểu gia hỏa vừa rồi còn thở hổn hển giờ lại không thấy bóng dáng.

Nghệ Nhàn, "..."

Không lẽ lại đi nhặt người rồi???

Nghệ Nhàn liền đứng dậy, "ta đi tìm Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường," miễn cho các nàng lại nhặt người kỳ quái đến.

Trình Bang, "sư muội cẩn thận."

Nghệ Nhàn đi theo dấu Miên Hoa Đường cùng Ngân Bảo đại nhân đi trước đó, đi nửa ngày cũng không thấy cả hai, sau đó lại cảm ứng chỗ Ngân Bảo đại nhân đứng. Xung quanh sáng một mảnh, xa xa có chút ngân quang chợt hiện lên.

Nhớ đến Miên Hoa Đường thỉnh thoảng lại phun lôi loạn xạ, Nghệ Nhàn liền thuấn di, nhanh đến địa điểm kia. Quang che phủ bốn phía, mơ hồ có thể nhìn thấy ba cái bóng.

Ngoại trừ Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường, hình như còn có một quả cầu phát sáng, hình thể có chút giống bánh trôi, tròn tròn. Bất quá vừa thấy nàng quả cầu như mọc thêm hai cái chân, bộ dạng xun xun chạy đi xa.

"Hu hu hu."

Miên Hoa Đường bạch bạch bạch đuổi theo quả cầu bỏ chạy.

Ngân Bảo đại nhân phi một cái nhảy lên vai Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, quang linh huyễn thú, đuổi theo."

Nghệ Nhàn không ngờ đến hai tiểu gia hỏa này đi ra liền nhặt người, cư nhiên còn nhặt được một con huyễn thú quang linh, đây là vận khí gì a, "là thủ tháp thú?"

Ngân Bảo đại nhân vò đầu, "không biết."

Miên Hoa Đường chạy bạch bạch, hai cái chân nhỏ chạy cực nhanh, mỗi khi sắp đuổi theo đến, liền phóng một đạo lôi đến. Cái quả cầu bỏ chạy kia liền run rẩy một cái, tốc độ bỏ chạy lại càng nhanh hơn.

Nghệ Nhàn vừa rồi còn buồn bực, theo lý nàng là quang linh sư hẳn là sẽ hấp dẫn quang linh huyễn thú mới đúng chứ, vì sao quả cầu này vừa nhìn thấy nàng liền bỏ chạy rồi, không lẽ là bị Miên Hoa Đường phóng lôi dọa chạy chứ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bà ngoại ta sau kiểm tra thì phát hiện có tế bào ung thư, trong nhà đang rất ồn ào. Hai tháng qua có nhiều chuyện lớn, chờ qua một thời gian ngắn nữa, ngày tốt hơn, thân thể khỏe mạnh lại, không còn có thêm lo lắng gì nữa rồi, cám ơn mọi người giúp đỡ ủng hộ ~~

Mọi người nhớ giữ sức khỏe, cố gắng đừng thức đêm nha ~~~