Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 133: Trộm xác



Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua, hai đại tông môn này đều nằm trong Thần Lâm đế quốc, dù vậy khoảng cách này đến Yển Nguyệt Môn cũng cách xa nhau, "Chung sư huynh chọn chỗ này, là có ý đồ?"

Chung Lâm, "tiểu sư muội chắc là ngươi không biết, Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông đã có từ rất lâu, hai người trước kia là đồng môn sư huynh đệ ở Yên Vũ Môn, nhưng Giải Linh của Yên Vũ Môn lại thiên vị tiểu đồ đệ, còn sinh tình cảm không nên có với hắn. Đại đồ đệ cũng động tâm tư không nên có với Giải Linh, không những vậy còn thường xuyên qua lại, hai sư huynh đệ đồng môn ngày càng xa cách, cuối cùng vì Giải Linh mà sinh thù hận."

Lam Đồng ở một bên nghe hăng say, sau đó còn hỏi, "sau đó, sau đó thì sao?"

Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng nghe kể chuyện xong hai mắt còn sáng rực, có chút bất đắc dĩ, "nhất định là hai người này cùng vị Giải Linh kia cũng không thể ở chung được, cho nên thù hận mới kéo dài đến nay, nên mới có chuyện hai tông môn đối đầu nhau, Chung sư huynh, ta đoán có đúng không?"

Vẻ mặt Chung Lâm như gặp phải quỷ, "tiểu sư muội sao biết được?"

Nghệ Nhàn đem sổ sách cất vào túi giới tử, "dĩ nhiên là Chung sư huynh ngươi nói cho ta biết a."

Chung Lâm, "???"

Nghệ Nhàn, "vừa rồi ta mở sổ sách xem qua, không thấy có ghi chép liên quan đến Yên Vũ Môn, có thể thấy được tông môn này cũng giống như Thanh Sơn Tông đã có chỗ đứng tại Cửu Hi Đại lục này từ trước, cũng có thể đã sớm không tồn tại. Ta đoán hẳn là cái sau, nếu không Huyền Minh và Lăng Thiên sẽ không phụ thuộc Thanh Sơn Tông chúng ta. Bất quá ta nghĩ hai đại tông của họ sẽ không chọn quy phục cùng một nơi..."

Chung Lâm, "bọn họ đúng là không có quy phục cùng một nơi, là Huyền Minh Tông quy phục trước, Lăng Thiên Tông... năm đó tông chủ dùng chút biện pháp mới khiến Lăng Thiên Tông cam tâm tình nguyện quy phục Thanh Sơn Tông, nhưng mà từ đó về sau Huyền Minh Tông lại dùng chuyện này để chế giễu Lăng Thiên Tông, mấy năm gần đây không ngừng đấu đá, còn đem nhiều chuyện ra bới móc nhau, luôn cáo trạng đến Thanh Sơn Tông mấy năm nay, vốn là hai khúc xương khó gặm."

Nghệ Nhàn tiện thể nói, "đã là khúc xương khó gặm, chúng ta hãy chọn cái khác dễ gặm hơn đi, vấn đề khó như vậy tốt nhất là giao cho đại sư tỷ làm, nàng dùng bạo chế bạo nhất định có thể giải quyết."

Nghệ Nhàn nói xong, lúc này lấy ra hai hai trương mục khác chọn lựa.

Chung Lâm một bên thấy vậy, đưa tay đè trương mục xuống, "không được, không được, tiểu sư muội kỳ thực cũng không khó gặm lắm. Phải a, không khó gặm, mà dễ gặm. Tiểu sư muội đi là có thể giải quyết, không cần phiền đến đại sư tỷ."

Ánh mắt Nghệ Nhàn dò xét không chớp một cái nhìn Chung Lâm, "sư huynh, ngươi không phát hiện biểu tình chột dạ của ngươi đã lộ hết ra ngoài mục đích chuyến đi này của ngươi rồi sao?"

Lam Đồng đứng một bên gật đầu, "không có hảo ý."

Chung Lâm vội sờ mặt mình, "ta, biểu hiện của ta rõ ràng như vậy sao?"

Hai tay Nghệ Nhàn khoanh ngực, "Chung sư huynh, ngươi nên thẳng thắn sẽ được khoan hồng, không thì ta thấy Thanh Viễn Tông này cũng không tệ, cách chúng ta rất gần, ta thấy đi qua đây thu cung phụng là tốt nhất."

Chung Lâm vội vàng, "đừng a, ta nói ta nói, tiểu sư muội, trước đó vài ngày Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông hai cái đại tông này gây ra vài án mạng. Có mời Thanh Sơn Tông chúng ta đến phân xử, vốn việc này không phải Vân Miểu Phong chúng ta làm, nhưng mà sau khi từ bí cảnh về Vân Miểu Phong chúng ta bị thương ít nhất, thu hoạch lớn nhất, nên mới đổ xuống đầu đại sư tỷ. Nhưng đại sư tỷ lại không hay xử lý mấy chuyện này, nếu nàng đi xử lý không những không xử lý được vấn đề, còn mất thêm mấy nhân mạng..."

Nghệ Nhàn nghe thấy khóe mắt giật giật, chưởng quỷ phủi tay bỏ việc khiến nàng thực sự mở rộng tầm mắt, "điểm cống hiến có nhiều không?"

Chung Lâm có chút sững sờ, vội phản ứng lại, "nhiều rất nhiều a, thành công lấy được cung phụng năm nay của Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông, xóa sạch vấn đề của bọn họ, phải đến mấy chục ngàn điểm cống hiến a!"

Nghệ Nhàn thở dài một hơi, vi điểm cống hiến, nhịn!!!

...

Nghệ Nhàn và Chung Lâm đi Huyền Minh và Lăng Thiên, khi đến một trấn nhỏ dưới chân núi, liền đổi một bộ xiêm y bình thường, hai người tùy ý tìm một quán trà kể chuyện, gọi một bình trà, còn gọi thêm vài phần linh thực.

Miên Hoa Đường ngồi trong lòng Nghệ Nhàn ăn không ngừng, chỉ vài cái đã ăn sạch hết đồ ăn.Nghệ Nhàn lại gọi tiểu nhị đem thêm đồ ăn lên, tiểu nhị thấy Miên Hoa Đường ăn hai má gồ lên, đôi mắt đậu đen chớp chớp nhìn thật khả ái, liền nhanh miệng nói, "tiểu tiểu thư nhìn thật nhu thuận khả ái, gần đây không được yên ổn, hai vị khách quan phải trông nom hài tử chặt chẽ một chút."

Chung Lâm mắt trừng miệng há, hơn nửa ngày mới phản ứng lại hiểu lầm của tiểu nhị, đỏ mặt không nói còn lắp bắp, "hồ, hồ ngôn --"

Miên Hoa Đường ngồi trong lòng Nghệ Nhàn lại ăn liên tục, không lâu liền ăn sạch đồ ăn.

Nghệ Nhàn cầm lấy một khối bánh ngọt nhét vào miệng Chung sư huynh, sau đó móc mấy khối bạc vụn nhét vào tay tiểu nhị, "chúng ta lên Huyền Minh Tông thăm người thân, đối với chỗ này không quen, tiểu huynh đệ có thể nói cho chúng ta biết gần đây có chuyện gì không ổn xảy ra không, có bao nhiêu nói bấy nhiêu, không cần nhiều nhưng tiền trà nước vẫn phải có."

Tiểu nhị thấy lá vàng trong tay Nghệ Nhàn, mắt liền dựng lên, liền châm thêm trà cho Nghệ Nhàn và Chung Lâm, vén tay áo làm thư sinh kể chuyện, "phu nhân, không nói gạt ngươi, ngươi hiện tại đến Huyền Minh Tông thăm người thân không phải chuyện nên làm. Trước kia không lâu, hai tông còn xảy ra chuyện lớn a."

Tông chủ Huyền Minh Tông là Sinh Hữu Nhất, thu hai đồ đệ, coi như con trai con gái, trước đó không lâu nữ đồ ra ngoài nhiều ngày không về, sau đó lại phát hiện chết tại Lăng Thiên Tông, tử trạng thê thảm, Huyền Minh Tông liền ép Lăng Thiên Tông giao ra hung thủ, nhưng Lăng Thiên Tông nói người không phải do bọn họ gϊếŧ, sau đó thì hai tông tranh chấp, không ngờ lại gϊếŧ nhầm đại nhi tử của tông chủ Lăng Thiên Tông.

Việc này, lúc đi đường Nghệ Nhàn có nghe Chung Lâm nói qua, lời kể hầu như là giống tiểu nhị nói, "hai tông mỗi bên mất một mạng, sau đó thì thế nào?"

Tiểu nhị thở dài lắc đầu, "sau đó không chỉ Huyền Thiên Tông chết một nữ đồ, mà Lăng Thiên Tông cũng mất nhiều nữ đồ, tử trạng không khác gì, Huyền Minh Tông đại khái cảm thấy hiểu lầm Lăng Thiên Tông, nên không có tranh cãi nữa. Bất quá tông chủ Lăng Thiên Tông chịu không nổi, liền bám lấy việc này không tha... ngoại trừ việc đó ra, thì gần đây còn có việc tiểu hài tử mất tích, đã có vài người mất hài tử, có vài nhà thấy nói là có kẻ tướng mạo kỳ quái đến bắt hài tử đi, tốc độ cực nhanh, gan cũng lớn, là một cái không dễ chọc. Khiến Yên Vũ trấn chúng ta ai cũng lo sợ, cho nên khách quan ngươi nên trông nom hài tử cẩn thận a."

Nghệ Nhàn vỗ nhẹ Miên Hoa Đường, "Yên Vũ trấn, đúng là một cái tên không tệ."

Rời quán trà, Nghệ Nhàn tìm được một khách điếm nhìn kha khá ngủ lại, mướn hại phòng thượng hạng, "sư huynh, dọc đường đi ngươi muốn nói lại thôi, thật ra muốn nói cái gì?"

Chung Lâm, "vì sao chúng ta không trực tiếp đến Huyền Minh Tông, lần này đến không phải giải quyết vấn đề hai tông sao? tiểu sư muội sao lại muốn ở lại Yên Vũ trấn thêm vài ngày?"

Nghệ Nhàn mở cửa sổ trên lầu ra, mơ hồ có thể nhìn thấy Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông núi đối diện, "đúng vậy, chúng ta đến giải quyết vấn đề, sư huynh có nghĩ được cách nào tốt để giải quyết không?"

Chung Lâm nghẹn lời.

Nghệ Nhàn cũng không làm khó hắn, "nếu chết người không quan trọng, đại khái sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, dĩ nhiên cũng không đến lượt chúng ta đứng ra. Muốn Thanh Sơn Tông chúng ta đứng ra phân xử hai vụ gϊếŧ người lấy lại công đạo, nếu Huyền Minh Tông thấy Thanh Sơn Tông chúng ta lần này chỉ cử hai người đến sẽ nghĩ thế nào?"

Chung Lâm, "vậy có ý kiến gì không?"

Nghệ Nhàn, "tâm lạnh a, Huyền Minh và Lăng Thiên phụ thuộc vào Thanh Sơn Tông, hai người chúng ta cũng phải đem đến thứ gì đó thuyết phục khiến bọn họ tin tưởng a."

Nghệ Nhàn thật không ngờ tới có một ngày nàng phải đến xử lý án mạng, có thể nàng còn phải gϊếŧ người a.

Chung Lâm cái hiểu cái không, "vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Nghệ Nhàn đau đầu, "sư huynh nếu không ngủ được, có thể đến Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông trộm một cổ thi thể đến đây đi, đừng để ai phát hiện thân phận của ngươi a."

Chung Lâm dường như không dám tin, trừng to mắt, "trộm, trộm xác."

Nghệ Nhàn, "nghe bọn họ đồn đãi, không bằng thấy tận mắt. Nếu ngươi không dám trộm, ta có thể cho Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường các nàng đi, bất quá các nàng không thể di chuyển thi thể, cái này độ khó cũng quá cao, không được không được, thực sự không được hay để ta tự mình đi trộm vậy."

Chung Lâm bị Nghệ Nhàn nói như vậy, mồ hôi sau gáy lăn xuống, nhất là bị Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường cùng khinh bỉ, liền cố hỏi, "tiểu sư muội, phải lén trộm sao?"

Nghệ Nhàn, "đương nhiên."

Nghệ Nhàn kỳ thực cũng không hiểu chuyện phá án lắm, nhưng chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, "từ những thi thể có thể tìm được điểm giống nhau hay là không, do đó có thể xác định là hung thủ biếи ŧɦái gây án liên hoàn, ah nói như vậy, sư huynh tốt nhất nên trộm ba cổ thi thể tới, hai cái xác nữ nhân, một cái là con trai tông chủ Lăng Thiên Tông, ta sợ bọn họ phát hiện thi thể bị trộm, sẽ tăng cường phòng bị, đến khi đó có muốn trộm cũng không dễ."

Chung Lâm bị Nghệ Nhàn lừa liền sửng sốt, cuối cùng lau mồ hôi trán, "tiểu sư muội, ngươi là cô nương gia nên ở lại khách điếm đi, ta di."

Nghệ Nhàn vốn cũng không định đi, vừa rồi chỉ là lấy lui làm tiến để kích vị sư huynh này thôi, khi mọi người đi rồi, nàng liền thả Ngân Bảo đại nhân trên đất, "gọi Tiểu Lam và Lam Đồng đến đây."

Hình thể Lam Đồng dễ bị nhận ra, thú hình của Tiểu Lam lại khiến nàng dễ bị mọi người nhận ra là ấu tể thú nhân tộc. Nghệ Nhàn liền để các nàng ở ngoài Yên Vũ trấn chờ, miễn cho lại quấy rầy cuộc sống của mọi người trong Yên Vũ trấn.

Nghệ Nhàn nhàm chán ngồi cạnh cửa sổ, liền thấy Lam Đồng nhảy vào cửa sổ, trong ngực đối phương còn có Tiểu Lam, "Tiểu Lam, ở chỗ này phải im lặng, không được kêu tùy tiện."

Tiểu Lam vươn lưỡi liếm tay Nghệ Nhàn, sau khi được để xuống liền đi lại quanh phòng nhỏ, không lâu lại bò xuống sàn với Ngân Bảo đại nhân, Miên Hoa Đường cũng muốn bò vào, kết quả vì quá mập, cái đầu không thể thò xuống giường được. Nghệ Nhàn không chú ý, Miên Hoa Đường liền nhấc giường lên, cố thò đầu vào...

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng mười ngón tay đan vào nhau, hơn nửa người đều dán chặt vào Lam Đồng, ngoài cửa sổ mơ hồi lại nhìn thấy hai đại tông, đơn giản tóm tắt lại chuyện Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông cho Lam Đồng một lần, "bề ngoài Miên Hoa Đường thoạt nhìn giống hài tử nhân tộc, người bình thường căn bản không phân biệt được thân phận thực sự của nàng, chúng ta có thể để nàng ở chỗ tối tìm kẻ bắt cóc hài tử."

Lam Đồng nhíu mày, "có phải là một người hay không?"

Nghệ Nhàn có chút sửng sốt, "theo lý giữa chúng có điểm khác nhau, sẽ không xuất hiện cùng một tình huống với một người. Bất quá ngươi nói như vậy, cũng có thể liên quan đến mạch suy đoán. Chờ sư huynh về rồi xem thử đã."

Lam Đồng gật đầu, "ở thú nhân tộc chúng ta, bắt cóc ấu tể là một tội ác. kết quả chỉ có chết."

Nghệ Nhàn, "chuyện này dù phát sinh ở đâu, cũng không được phép. Nhân tộc cũng rất ghét những kẻ dụ dỗ hài tử và nữ nhân, những kẻ buôn người đáng bị thiên đao vạn quả."

Lam Đồng nghĩ Nghệ Nhàn còn lo mấy chuyện kia, liền bóp bóp lòng bàn tay Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, chuyện này chúng ta xử lý xong, cho dù sống hay chết, giữ lại người đó, tìm cho được đám hài tử kia."

Nghệ Nhàn cười nhìn vị bên cạnh tản ra khí tức tiêu điều, đại sỏa tử "Lam Đồng, ta dạy ngươi một kỹ năng."

Ánh mắt Lam Đồng lóe lên một tia mờ mịt, "kỹ năng gì?"

Nghệ Nhàn cười không nói, "ngàn vạn lần phải nhìn cho kỹ a."

Lam Đồng không chớp mắt nhìn Nghệ Nhàn, một hồi công phu, người trước mắt đã không thấy tăm hơi. Con ngươi nàng co lại, hô hấp bị kiềm hãm, sau đó nàng cảm giác khí tức Nghệ Nhàn vẫn ở đây, định thần nhìn lại, chỉ thấy một con bướm màu xanh lớn chừng bàn tay đang bay lượn, nàng nhịn không được vươn tay, "Nghệ, Nghệ Nhàn?"

Nghệ Nhàn khống chế thân bướm của mình, đậu trên tay Lam Đồng nghỉ ngơi, sau đó thì bay đi liền biến trở lại, "ta ở đây."

Lam Đồng kinh ngạc, "trước kia ta thấy người ở trước mặt biến mất, sau đó không thấy, rồi sau đó lại nhìn thấy."

Nghệ Nhàn vốn định giấu huyễn thú quyết cả đời, dù sao đây là bảo vật của nữ nhân điên, đối phương thậm chí vì nó mà bỏ cả đại giới, nhưng nhìn bộ dạng Lam Đồng ngốc như vậy, nàng không thể tiếp tục giấu được nữa, "muốn học không?"