*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lúc Mẫn Viễn và Lăng Tuyết đang khó xử, thì có tiếng cười ha ha từ trong Huyền Minh Tông phát ra, rất nhanh xuất hiện một nam tử mặc đồ đen tiêu sái bước ra.
Không thấy người, lại nghe thấy tiếng trước, không ngoài suy đoán, Nghệ Nhàn nghĩ hắn nhất định là tông chủ Huyền Minh Tông - Mẫn Văn Trung.
"Để tiên sử chờ lâu, không nghênh đón từ xa, không nghênh đón từ xa."
"Mẫn tông chủ."
"Tiên sử mau mời vào."
Mẫn Văn Trung tự mình tiếp kiến, ngược lại cũng có tư thế, Nghệ Nhàn còn nhớ vừa rồi hắn ra oai phủ đầu, cười như không cười hỏi, "vị Lăng cô nương này phải làm sao a?"
Lăng Tuyết vốn không muốn tranh vũng nước đục này, vừa chuẩn bị đi, liền bị Nghệ Nhàn điểm danh.
Mẫn Văn Trung, "đã là tiên sử mời đến, không ngại có thể cùng vào uống chén trà nóng, Huyền Minh Tông chúng ta cũng không thể đến một chén trà nóng cũng không bố thí được."
Lời này khiến Lăng Tuyết vô cùng khó chịu, thân thể vốn bị trọng thương cũng lung lay sắp đổ.
Nghệ Nhàn không ngờ Mẫn Văn Trung năm sáu chục rồi, lại có thể nói mấy lời ngây thơ như vậy với Lăng Thiên Tông, cái này so với thân phận tông chủ của hắn đúng là không hợp.
"Ai cần nước trà của Huyền Minh Tông các ngươi! Mẫu Văn cẩu, ngươi nghĩ Lăng Thiên Tông ta không có ai sao?"
"Ah, Lăng què tử tới."
Lăng Chấn Phong từ trên cao phóng xuống, phẫn nộ với Mẫn Văn Trung.
Trước kia từng nghe Chung Lâm nói hai tông oán hận nhau đã lâu, Nghệ Nhàn còn không tin. Hiện tại nhìn hai vị tông chủ không xem ai ra gì, bỏ qua một dám người "đấu võ mồm" với nhau như là hài tử, nàng liền khoanh tay trước ngực, đứng một bên nhìn cuộc vui.
Lăng Tuyết cùng Mẫn Viễn ở bên cạnh khuyên can không được, nóng nảy như kiến bò trên chảo nóng.
Nghệ Nhàn lại phấn khởi xem cuộc vui, kết quả nghe hơn nửa ngày đều là chuyện khi còn nhỏ với những đều nhỏ nhặt không đáng nói. Nàng đang lo lắng có nên cắt ngang bọn họ không, trước mắt lại xuất hiện một con bướm kim sắc, toàn thân ánh vàng rực rỡ, rất giống người kia, kim sắc hồ điệp bay trước mặt nàng nửa ngày cuối cùng dừng lại trên môi nàng.
Nghệ Nhàn bĩu môi, mới có thể nhìn rõ kim sắc hồ điệp, kim sắc hồ điệp vỗ vỗ hai cánh, mỗi lần vỗ đều khẽ chạm nhẹ qua môi nàng, còn dùng sáu cái chân nhỏ thon dài qua lại đạp đạp trên môi nàng.
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến kiến thức trước kia từng học, có người nói xúc giác của bướm không phỉ trên đầu mà tập trung ở chân, cái miệng dài chỉ để hút thức ăn, nói bốn bỏ năm, như nàng đang cùng kim sắc hồ điệp. Đại lưu manh, hồ điệp hôn môi, ân, nhưng lại trước mặt bao nhiêu người.
Cũng may chuyện mất mặt này Nghệ Nhàn có kiến thức nhiều, chỉ cần nghĩ đến nàng cùng Lam Đồng dùng cách nàng hôn nhau thân thiết, mặt của nàng liền đỏ lên, nhất là khi nàng không nhìn lại càng cổ vũ cho đại lưu manh có thêm khí thế, Lam Đồng còn chơi xấu qua lại trên môi nàng đạp đạp, cảm xúc trơn mịn khiến Nghệ Nhàn ngứa ngáy khó nhịn, tựa như bị kiến chọc nhột.
Nghệ Nhàn nhịn không được, vươn lưỡi khẽ liếm, không ngờ toàn thân kim sắc hồ điệp run lên, tựa như bị kinh sợ, bay đi.
Nghệ Nhàn lại liếm một cái, hừ, đại lưu manh nhát gan.
"Nghệ Nhàn, sao mặt ngươi đỏ vậy?"
"... mặt trời có chút nóng."
Nghệ Nhàn lúng túng sờ mặt mình, không nói mặt hơi nóng. Nàng nhìn xung quanh một vòng, không thấy thân ảnh Lam Đồng, liền hắng giọng một chút nói, "đem nửa người nửa thú lên đây."
Nửa người nửa thú tướng mạo quái dị, bị trói đem lên, hiện trường còn đang ồn ào cãi nhau nháy mắt yên tĩnh, khi nhìn thấy nửa người nửa thú, phần lớn đều có phản ứng giống Nghệ Nhàn trước đó, trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm. Mẫn Văn Trung và Lăng Chấn Phong cũng không còn ồn ào.
Lăng Tuyết đứng bên cạnh Lăng Chấn Phong nói nhỏ vào tai hắn vài câu, Mẫn Văn Trung khó hiểu nhìn Nghệ Nhàn,"đây là.... ý gì?"
Nghệ Nhàn, "đây là quà gặp mặt ta tặng hai vị tông chủ, hy vọng nhị vị thích."
Những người khác ở bên cạnh giải thích, "chúng ta đi ngang qua tiểu trấn Yên Vũ, trùng hợp nhìn thấy nó hành hạ một nữ nhân đến chết, còn rạch mặt nữ nhân đó, rồi hủy xác, móc..... thủ pháp thực sự tàn nhẫn, tiểu sư muội nhịn không được, vốn định gϊếŧ chết. Nhưng nghe hai tông xảy ra không ít chuyện liên quan đến điều này, cho nên mang đến đây, mời hai vị tông chủ cùng các để tử phân biệt một phen."
Lăng Chấn Phong vừa nghe liền nổi giận, hỏa chưởng không chút lưu tình đánh Mẫn Văn Trung, Mẫn Văn Trung cũng không ngồi không, tránh được hai ba lần sau đó ngưng tụ lôi linh phản kích, "hảo a, hảo a, cái đồ không người không quỷ kia mới là đầu sỏ gϊếŧ hại ba vị đồ nhi của ngươi, các ngươi lại đem cái bô phân này đổ lên đầu Lăng Thiên Tông chúng ta, Mẫn Văn cẩu, mạng Húc Nhi của ta, dùng mạng nhi tử ngươi đến trả đi."
Nói xong, Lăng Chấn Phong vung tay lên, đánh về phía Mẫn Viễn, Mẫn Viễn đang đứng cùng Lăng Tuyết, nhất thời không chút phòng bị, ngưng tụ phong nhận cũng bị hỏa diễm không chút lưu tình đánh nát.
Con ngươi Lăng Tuyết co lại, không suy nghĩ liền dùng thân che cho Mẫn Viễn, Lăng Chấn Phong muốn thu lại cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Tuyết cả người đầy máu ngã vào lòng Mẫn Viễn.
"Lăng Tuyết, Lăng Tuyết, sao ngươi lại ngu như vậy?"
"Khụ khụ."
Lăng Tuyết vừa nói, máu từ khóe miệng đứt quảng tràn ra, nàng cầm tay Mẫn Viễn, ánh mắt nhìn Lăng Chấn Phong, "nghĩa phụ, đừng đánh, mọi sai lầm tất cả đều bắt đầu từ ta..."
Mẫn Viễn, "Lăng Tuyết, sao ngươi lại ngu như vậy, việc này không liên quan gì đến ngươi, đều là do ta, vì ta mà Giải Linh sư muội lén đi tìm ngươi, nếu như hôm đó không phát hiện ta thích ngươi, sẽ không xảy ra chuyện này."
Thay đổi đột ngột này khiến mọi người ở đó ngẩn ra, còn hoảng sợ chính là quan hệ tình yêu sâu đậm của Mẫn Viễn cùng Lăng Tuyết không ai biết được.
Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông từ sớm không ưa nhau vì hiềm khích của hai tông chủ, cho nên từ trên xuống dưới tông chủ và các đệ tử cũng như vây, mỗi lần gặp nhau như là hai còn gà trống đá nhau, còn phải chửi hai câu. Nhưng khi còn niên thiếu, sau một lần tỷ đấu Mẫn Viễn cùng Lăng Tuyết lại mến mộ nhau, sau đó đoạn tình cảm không cho phép này lại tiếp tục kéo thành tình ngầm. Thiếu nam thiếu nữ tuổi trẻ yêu đương thì không thể kiềm hãm được, sẽ phải để lại chút dấu vết trong cuộc sống, Giải Linh tử nhỏ mến mộ đại sư huynh lại biết Mẫn Viễn thích Lăng Tuyết, nhất thời đố kỵ đầu óc mê muội, buổi tối đi thám tính Lăng Thiên Tông định "giáo huấn" Lăng Tuyết một chút, nên mới kéo đến hàng lọt bị kịch sau đó.
Mẫn Văn Trung khiếp sợ nhìn Mẫn Viễn, "Viễn Nhi, ngươi quá hồ đồ!"
Nghệ Nhàn thấy bọn họ ngươi một câu ta một câu, liền đem đầu đuôi sự tình nói rõ, "nếu hiểu lầm đã gỡ bỏ, sau này hai tông coi như láng giềng mà ở, đừng động một chút lại đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ."
Nghệ Nhàn còn chưa dứt lời, vừa nói xong Lăng Chấn Phong liền nổi trận lôi đình, "Húc Nhi của ta bị đồ nhi của hắn một kiếm gϊếŧ chết, bây giờ Tuyết Nhi thành như vậy, ngươi kêu ta cùng Mẫn Văn cẩu này giảng hòa, nằm mơ đi!"
Nghệ Nhàn không thể không có hảo ý nhắc nhở hắn. "nếu Lăng tông chủ trí nhớ không có vấn đề, thì nên nhớ rõ nghĩa nữ của ngươi là ai gây thương tích --"
Lăng Chấn Phong im lặng, hơn nửa ngày mới cứng cổ phản bác, "khẩu khí này cho dù thế nào Lăng Thiên Tông ta đều không nuốt nổi, Thanh Sơn Tông các ngươi nếu thiên vị Huyền Minh Tông, công đạo này chính ta tự mình thỉnh cầu."
Nếu không biết Lăng tông chủ này sớm phản bội Thanh Sơn Tông, cái gì mà thay đổi chủ thượng, Nghệ Nhàn suýt bị "oán giận" này của hắn làm cảm động rồi a, "công đạo thế nào? vị nghĩa nữ này là do ngươi làm bị thương, mạng cũng sắp đi, công đạo cảu nàng thỉnh cầu ai đây? rồi chán ghét ai đây? không lẽ mạng của nàng không phải mạng?"
Chuyện của Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông nói đến thì không hết được, nếu tìm căn nguyên nguồn gốc thì trách nhiệm lớn nhất thuộc về đổ vỡ đời trước.
Nghệ Nhàn đề nghị, "nhìn đội uyên ương số khổ bọn họ sắp phải trải qua sinh ly tử biệt, Mẫn tông chủ, Lăng tông chủ, các ngươi cùng từng đã có thời gian tuổi trẻ, từng đa nghi lòng người, hẳn là các ngươi biết được cảm nhận thông khổ khi rời xa người mình yêu chứ."
Hai vị này có cảm giác hay không nàng không biết, tim Nghệ Nhàn lại nhói đau lần nữa, Lam Đồng ngã vào ngực nàng cảnh vật vẫn còn rõ ràng. Khi đó ở thời không hồng hoang, việc này tựa như mới phát sinh ngày hôm qua.
Mẫn Văn Trung, "tiên sử nói nhiều như vậy, đến cùng là muốn thế nào?"
Nghệ Nhàn rất nhanh thu liễm tâm tình tốt lại, "các ngươi đánh nhau cũng vì hiểu lầm dựng nên, hiện tại gϊếŧ Giải Linh sư muội cùng các nữ đệ tử hai tông đã bắt đầu được đầu sỏ, nguyên nhân khiến con trai Lăng tông chủ chết cũng đã biết rõ. Trong khoảng thời gian này, hai tông các ngươi đã đổ máu nhiều rồi, không bằng tác thành cho bọn họ đi."
Mẫn Văn Trung thở dài, tựa như già đi mười tuổi.
Hai mắt Mẫn Viễn đỏ ngầu ôm chặt người trong ngực, âm thanh khàn khàn, "cầu cha thành toàn."
Lăng Chấn Phong, "ta không đồng ý."
Nghệ Nhàn cười như không cười ám chỉ, "Lăng Tông chủ không đồng ý, không lẽ vì cái thứ ngươi dấu kín trong mật thất sao?"
Trong mật thất có cái gì, trong lòng hai người biết rõ.
Lăng Chấn Phong không dám tin trừng mắt nhìn Nghệ Nhàn, "mật thất? tiên sử thật biết nói đùa."
Nghệ Nhàn, "ngươi nhất định muốn ta ngay trước mặt mọi người, đem chuyện Lăng -- công bố cho mọi người sao?"
Lăng Chấn Phong nhìn miệng Nghệ Nhàn, liền biết được miệng nàng không nói chuyện Lăng Tuyết, mà là Lăng Húc, lúc này bộ dạng muốn nuốt sống Nghệ Nhàn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, "được, được."
Hắn nhìn Lăng Tuyết thật sâu, ngữ tốc nói thật nhanh, "từ nay về sau Lăng Tuyết không còn là đại tiểu thư Lăng Thiên Tông, tình nghĩa hai mươi năm phụ thân nữ nhi chúng ta chấm dứt tại đây."
"Nghĩa phụ!"
Lăng Tuyết bị hỏa công tâm, chợt phun một ngụm máu, ngất vào lòng Mẫn Viễn.
Lăng Chấn Phong nhìn cũng không nhìn, mang theo các để tử Lăng Thiên Tông xoay người rời đi.
Nghệ Nhàn liền tiến lên thăm dò mạch đập của Lăng Tuyết, liền đổ một viên hộ tâm đan ra, nhét vào miệng nàng. Mẫn Văn Trung cũng thăm dò mạch đập của Lăng Tuyết, "Lăng què tử đúng là xuống tay độc ác a, nàng bị thương rất nghiêm trọng, Viễn Nhi ngươi --"
Nghệ Nhàn không ngờ Lăng Chấn Phong ra lại muốn gϊếŧ luôn Mẫn Viễn, tuy nói chuyện hai tông đã được giải quyết, nhưng nàng làm sao cũng không vui nổi.
Mẫn Viễn thấy Nghệ Nhàn đang bắt mạch cho Lăng Tuyết, tựa như kéo lại cọng cỏ cuối cùng, "tiên sử, ngươi có cách cứu Tuyết Nhi a, chỉ cần ngươi cứu nàng, ta nguyện ý đem mạng này giao cho ngươi."
"Nói bậy!" Mẫn Văn Trung nổi giận quát hắn một tiếng.
Hôm qua Lăng Tuyết vốn bị trọng thương, hôm nay bị Lăng Chấn Phong đánh, gân mạch đều đứt, trong ngực chỉ còn hơi thở cuối cùng, qua không được lâu, chờ khẩu khí này tàn, người cũng không còn rồi.
Mẫn Viễn tựa như quên đi nam nữ khác biệt, gắt gao nắm cổ tay Nghệ Nhàn, "ta có thể thề với thiên đạo, chỉ cần tiên sử nguyện ý cứu Lăng Tuyết, ta sẽ giao mạng này cho tiên sử."
Nghệ Nhàn buồn cười, "ta và ngươi không thù không oán, muốn mạng này của ngươi làm gì?"
Mẫn Viễn ngẩn ra, sau đó hai mắt tỏa sáng, "tiên sử đáp ứng rồi, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiên sử. Chỉ cần --"
Hắn còn chưa nói xong, Nghệ Nhàn liền lấy ra một bình sứ, hiện tại nàng cũng đã biết vì sao trong thời không tương lại nàng tìm không thấy viên đan dược này rồi, "đây là thất phẩm phản hồn đan, có thể cứu được mạng của nàng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Không phải cố ý ngừng có chương mới, kỳ thực từ hai tháng phần bắt đầu, hai tháng này thời gian qua được loạn thất bát tao, trong đại gia đình vài vị bệnh nhân, tiểu gia trong, tỷ của ta cùng ta mụ thân thể cũng không tiện, các loại nguyên nhân đưa tới ta đối với thân thể mình thần kinh quá độ.
Cầm lên lần phát niệu ra máu quạ đen sự tình mà nói, trước thời gian thúc đẩy ta mua thương đảm bảo, cũng không phải là ta tố chất thần kinh, mà là ta hôn tỷ liền viêm thận, ta nhớ được trước đó không lâu có một ngày ngừng có chương mới cũng là bởi vì ta đi suốt đêm đi Nam Kinh bệnh viện quân khu, nguyên nhân nàng phát niệu xuất huyết, là thật xuất huyết... Cái này mới đưa đến phía sau ta quạ đen sự tình thăng cấp.
Ta cũng cùng ta bạn gay nói về đến thương đảm bảo chuyện này, ta nói cha ta là bệnh tim? Cao huyết áp, mẫu hậu đại nhân lại tiên thiên tính nhánh khí quản lửa + trực tràng nham lái qua đao, nhìn nữa chị ruột ta viêm thận, ta nói kiện khang một khối này ta rất không có cảm giác an toàn... Hơn nữa tự lễ mừng năm mới lúc đó mẫu hậu đại nhân chạy đi bồi bà ngoại, tỷ của ta bởi vì quan tâm dẫn phát viêm tai giữa, bởi vì viêm thận, bác sĩ cũng không dám cho cho thuốc, tu dưỡng một tháng mới tốt, sau đó mẫu hậu đại nhân từ bệnh viện sau khi trở về, hai lại lẫn nhau cảm hoá... Ta ở một cái như vậy lây trong hoàn cảnh hầu đau đớn vài ngày, cứng rắn tới đĩnh. Nhưng nói thật hai tháng này qua được là thật tâm mệt.
Nói nhảm nhiều như vậy chính là vì nói cho đại gia, từ nay về sau, không chỉ là áng văn này, lui về phía sau mỗi một thiên qua bảy giờ tối nếu như không có đổi mới, chính là không có đổi mới. Lui về phía sau ta viết văn thời gian sẽ chỉ ở ban ngày... Ngày hôm qua tỷ của ta còn nói ta sắc mặt so với nàng còn kém, khuyên ta nghỉ ngơi một ngày cho khỏe đoạn thời gian. Ta nghĩ nghĩ, sợ các ngươi cảm thấy ta vứt bỏ các ngươi, mặc dù trước khi nói xem số liệu vẫn mở miệng ngậm miệng muốn lừa bịp rồi, bất quá ta cơ bản coi như một chịu trách nhiệm người, tẫn ta có khả năng đổi mới, tiểu khả ái nhóm ủng hộ liền yên lặng xem, không ủng hộ bỏ hãm hại cũng không quan hệ.
Sao đát.
Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~