Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 200: Giao long



Nháy mắt lửa giận trong lòng Nghệ Nhàn bốc lên cao, một tay túm lấy người kia kéo lên, bắt tay Lam Đồng đặt lên bụng mình, "biết hay không, không phải ngươi là người rõ nhất sao?"

Con ngươi Lam Đồng chợt nở to ra, trong suốt nhìn biểu tình trên khuôn mặt của Nghệ Nhàn từng chút, như đang xác nhận điều gì đó. Nghệ Nhan vừa thấy phản ứng này của đối phương, lại cảm giác như mình vừa mắc bẫy, nàng mài răng, không phát tác, "Bất Tử Điệp, ngươi ăn xong chưa?"

Đoan Mộc Nhã ở một bên ngồi xem cũng đủ no rồi, nhất là khi thấy bộ dạng Lam Đồng nhếch miệng âm thầm vui vẻ, cảm thấy răng cũng có chút đau.

Bất Tử Điệp thở hổn hển, ăn một hồi, chỉ mới nuốt trọn được một cánh của Ma Cốt Linh Hoa, nghê Nghệ Nhàn thúc giục, lúc này liền đem Ma Cốt Linh Hoa dài vòng quanh cuốn vào một chân của Yến Sương, ý bảo Yến Sương kéo ngược lại.

Nghệ Nhàn, "..."

Ma xui quỷ khiến Yến Sương bên dưới liền lùi ra sau, phạch một cái liền bay thấp về phía các nàng, một cái rễ cây dài thòng lòng từ dưới vô số cái đầu lâu hiện ra, đem nó từng chút trồi lên, tựa như xâu hồ lô.

Đoàn người còn chưa kịp cảm khái Ma Cốt Linh Hoa này có thể dài như vậy, Yến Sương chợt dùng sức, vạn cốt hoa trên đất rào rào tản ra, lại nhanh chóng bị đầu lâu vùi lấp.

"Nghệ Nhàn, cùng ngươi thương lượng --- a a a, chạy mau!"

"... ân?"

Không biết có phải do rễ Ma Cốt Linh Hoa cắm sâu quá không, Yến Sương kéo một hồi, liền đem vách đá "nhựa" sau lưng nàng cũng sụp theo, xương khô ào ào tuôn tới chồng lên, một cổ xung kích cường đại khiến các nàng bị đẩy về phía trước.

Khi Nghệ Nhàn sắp rơi xuống đống xương khô, cảm giác bên hông đột nhiên xuất hiện một bàn tay ấm áp, Lam Đồng ôm lấy nàng rồi che chở Tiểu Lam, "đừng nhúc nhích, theo thế mà đi, những cái đầu lâu này nhìn không giống bình thường."

Nghệ Nhàn ngẩn ra, dường như giống như quay lại Hồi Hồn tiểu trấn, nàng nhìn Lam Đồng cầm một cái đầu lâu trong tay, "có phải trong lúc Ma Cốt Linh Hoa sinh trưởng, thì bất ngờ đem nó ăn." theo lý thì xương đầu người là cứng nhất, nhất là sọ người trưởng thành, sẽ không dễ biến dạng, còn có xu hướng nhô ra ngoài.... đúng là không thể nào.

Lam Đồng ném xuống, thuận tay cầm lên một cái xương cột sống, "dài ra rồi."

Nghệ Nhàn mơ màng trầm mặc, lại nhìn xung quanh một chút chất đống như nghĩa địa, "lẽ nào chúng ta không cẩn thận vào nhầm địa bàn của nó?"

Lam Đồng, "có thể."

Đoan Mộc Nhã suýt chút bị xương vùi lấp, ngã xuống vài lần bám lấy vách đá, khó khăn lắm mới đứng vững được. Dù cho có Nghệ Nhàn cùng Quang Diễn ở phía trước tinh lọc, nàng vẫn cảm thấy sợ đến nổi da gà. Dưới tình thế cấp bách, phóng ra một chút mộc linh, mộc lonh kéo một trảo của Yến Sương lên, nháy mắt nàng được kéo ra khỏi đống xương, tựa như cây lục bình không ngừng bay a bay, "Yến Sương, nhìn phía trước, sắp có chướng ngại rồi."

Rầm --

Rầm --

Vách đá dày, nhất thời Nghệ Nhàn không đánh vỡ được, dưới tình thế cấp bách Yến Sương phải quẹo qua, hướng đường khác bay đi. Đằng sau vẫn là đống xương khô lao đến, ba người thỉnh thoảng bị xương khô đánh trúng, sợ là còn chưa ra được đã bị đống xương khô này đánh chết, "tiếp tục như vậy nữa sao, ta phải tìm kẽ hở của chúng."

Lam Đồng cầm một cái vách đá gồ ghề chế trụ, "ở chỗ này nổ."

Nghệ Nhàn không chờ đợi liền nhắm đúng chỗ, âm thanh rầm rầm inh tai nhức óc, một đường uốn lượn đá rơi xuống không ngừng. Nghệ Nhàn thậm chí hoài nghi lần này mình sẽ đánh sập cái hố này, đến khi đó các nàng sẽ bị chôn sống, đang do dự, vách đã không chịu được lực, vụn đá lã chả rơi xuống. Đồng thời, đống xương khô đuổi theo các nàng cũng tìm được chỗ nhỏ tốt, chen vào một cái động rồi ép lại ở trong...

"Grừ --"

"Ah --"

Nghe qua vách đá truyền đến tiếng rống lạ, ào ào Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, "sau vách đá này có người?"

Cửa động vừa mở, đống xương tìm được cửa ra. Nhất thời, áp lực của Yến Sương cùng Đoan Mộc Nhã cũng nhỏ xuống, thấy Nghệ Nhàn và Lam Đồng đang dừng lại ở chỗ kia, Đoan Mộc Nhã kéo Yến Sương còn bay hăng say lại, "quay về!"

Nàng kéo dây leo Ma Cốt Linh Hoa, "Ma Cốt Linh Hoa này là dây leo yêu quái sao, sao lại dài như vậy, đã hơn 10 thước rồi, còn chưa nhổ sạch được."

Nghệ Nhàn liếc qua, cầm chủy thủ lên, bắt đầu xén đi, "ta nghĩ Tiểu Nhã ngươi sẽ không nuôi dưỡng thứ này, trực tiếp chặt đứt không có ý kiến chứ?"

Đoan Mộc Nhã cũng không muốn nuôi cái thứ mọc từ xương người chết này, nàng chỉ cần có một cánh của Ma Cốt Linh Hoa làm thuốc là được, "nhưng vẫn phải tìm được gốc rễ của nó, nếu không chỉ cần hấp thụ đủ thi thể, nó sẽ còn tiếp tục sinh trưởng."

Nếu giữ lại sẽ là một cái tai họa.

Nghệ Nhàn, "đốt, đem đống hài cốt này thiêu sạch, rễ cây Ma Cốt Linh Hoa tự nhiên sẽ xuất hiện."

Đoan Mộc Nhã liền thử một chút, hỏa diễm bao lấy đống cốt kia cũng không thấy gì lạ, nàng khổ não, "Dường như không làm được."

Nghệ Nhàn, "..."

Đương nhiên là không thể lam được, nàng còn chưa nói xong, "nếu nói đến hỏa thì có Yến Sương đây, lửa phượng hoàng mạnh nhất lại tiện dụng."

Yến Sương tiến bộ cũng rất nhanh, mỗi ngày cũng phun được một lần lửa phượng hoàng, nhiều nhất cũng chỉ có một lần. Nghe Nghệ Nhàn yêu cầu, nàng liền nhắm vào đống xương phun mộ ngụm hỏa, lớn chừng bàn tay, rơi xuống cái đầu lâu. Đoan Mộc Nhã cảm thấy một chút này sợ là không đủ, muốn theo tiêu diệt, nào ngờ, chút lửa phượng hoàng này lại cháy rực, nháy mắt lan thành một đồng cỏ.

Đoan Mộc Nhã đầy vẻ hâm mộ, "oa, tiểu phượng hoàng thật là lợi hại."

Khó có được một lần tán dương, Yến Sương lại ưỡn cái bộ ngực nhỏ của mình, "Pi pi."

Đống xương bị lửa thiêu một hồi, rất nhanh liền biến màu, cuối cùng thành bột phấn, dưới âm thanh thiêu đốt tách tách, xen lẫn trong đó là tiếng gào thét truyền đến, như ma âm vờn tai, gào thét lao tới.

Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn, âm thanh gào khóc này.... là thứ hôm qua chúng ta nghe thấy a!?"

Tiếng gầm tê tâm liệt phế cùng lời nói công nhận, đúng là giống.

Nghệ Nhàn liền đánh cửa động bên cạnh vài lần, mở ra một thông đạo hai người có thể vào được, "ta và Lam Đồng đi xem trước, các ngươi tạm thời xử lý đống hài cốt này trước, đừng để Ma Cốt Linh Hoa đem làm phân bón tự dưỡng."

Đoan Mộc nhã nhón chân lên, trong động một màu đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy. Ngược lại tiếng gào bên tai càng thêm thống khổ, tiếng gào khóc thảm thiết bình thường, nhưng nghe lại rất đáng sợ, "cẩn thận một chút."

Một chút ánh sáng bay giữ không trung, đem mọi góc trong động soi rõ, khi thấy rõ tình hinh bên trong, Nghệ Nhàn và Lam Đồng trong lòng đều cả kinh, bên trong động ngoại trừ xương cốt ra, còn có một đám tàn thứ phẩm.

Đám tàn thứ phẩm này bị xương cốt vùi lấp, chỉ lộ ra nửa người trên, các nàng vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của đám người đó. Ánh mắt dại ra, hung ác độc địa, kinh ngạc.... mọi thần sắc khác nhau, tướng mạo cũng rất là kỳ quái.

"Không ngờ a." ánh mắt Nghệ Nhàn phức tạp, nàng vẫn muốn tìm đại bản doanh của đám nửa người nửa thú, thậm chí còn cho Bất Tử Điệp hạ phấn truy tung trên người Sương Hàn và Văn Tầm, kết quả.... đạp nát hài sắt ngay trước mắt. có được toàn bộ không uổng công.

"Bọn họ dường như mất khả năng hành động."

"... ân?"

Nhìn kỹ, đám tàn thứ phẩm bị xương đè cũng không để ý, dường như không phát hiện được cảm giác đau. Nghệ Nhàn đảo qua từng cái, phát hiện đáy mắt từng người đều như nhau, thật đáng buồn đều là bại liệt.

Nghệ Nhàn, "âm thanh vừa rồi không giống trong miệng bọn họ phát ra."

Lam Đồng lên trước đem bớt xương cốt đá văng, dọn cho Nghệ Nhàn một lối đi sạch, "không đúng, hẳn là huyễn thú."

Hai người nhìn đám tàn thứ phẩm không có công kích, cũng không dừng lại, liền đi sâu vào chỗ tối, càng đi về phía trước, động tĩnh không thể phát hiện ra được càng lớn, tiếng gầm rú thật thấp, tiếng xe rách, tiếng nhai trong bóng tối được phóng đại vô hạn, cùng theo phương hướng đó mùi tanh hôi nồng nặc, thối đến ngập đất trời, Nghệ Nhàn suýt bị hun cho ngất, càng đáng sợ là khứu giác Lam Đồng lại rất là nhạy bén.

"Lam Đồng, ngươi vẫn ổn chứ?"

"Ah -- hắt xì."

"Nương, hắt xì, hắt xì --"

"..."

Một lớn một nhỏ thi nhau hắt xì, từng cái lớn nhỏ đều vang dội, Nghệ Nhãn đỡ trán, cũng không biết nên an ủi các nàng ra sao. Đang do dự có nên lấy Tứ Tuyệt Đan mà Đoan Mộc Nhã luyện chế cho các nàng mỗi người một viên hay không, bên tai liền truyền đến tiếng thở nặng nề, mang theo cảm giác như có tiết tấu hồng hộc đánh vào ngực các nàng, "thứ gì vậy?"

Lam Đồng che mũi, thận thế cùng che mũi Tiểu Lam lại, "đi xem."

Nghệ Nhàn đem quang cầu dẫn đầu đi về phía trước, nghe tiếng rống ồn ào quen thuộc, thứ đồ chơi kia dường như bị hành động của Nghệ Nhàn chọc giận, từ từ nhổng dậy, không ngừng lay động xích sắt, tiếng xích sắt leng keng đánh về phía các nàng, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng vừa đi vào liền bi công kích, "nhất định là huyễn thú trên Thiên Lan Sơn."

Nàng nhớ trước đó Đoan Mộc Nhã từng nói qua, trên Thiên Lan Sơn có một cái khe, bên trong có tất cả các huyễn thú bị nhốt. Lần trước, mặc dù các nàng thoát ra được, nhưng vì sự nghịch ngợm của Miên Hoa Đường mà chúng nó được thả ra, đồng thời còn đem phấn ngứa rải lên người tụi nó, cho nên mới có hình ảnh vạn thú lao nhanh...

Nghệ Nhàn phất phất trong khoảng không, phóng ra một đạo lôi tủy hấp dẫn sự chú ý của vật kia, cuồn cuộn tại chỗ đi vào, liền bị xích sắt đánh bật ra, trong lúc đó liền nhìn thấy một con giống rồng nhưng lại không phải rồng, "cái định mệnh."

Lam Đồng thấy nàng ngẩn ra, ngồi dưới đất, "sao vậy, ngươi nhìn thấy cái gì?"

Nghệ Nhàn nhìn thấy thứ đầu tiên chính là một cái đuôi dài, hai trảo. Nhìn sơ qua, còn tưởng là bản thể của Tử Hàn đại sư tỷ, tâm cũng run lên vài cái, miệng giật giật, "đệch, bọn chúng làm sao dám!"

Chờ tỉnh táo lại, Nghệ Nhàn cảm thấy thứ đồ chơi không may này không phải là đại sư tỷ, với tính khí đại sư tỷ, nếu bị xích sắt trói, sợ là sẽ đem chỗ này dỡ xuống luôn.

Nghệ Nhàn thở dài một hơi, không dám chắc chắn, "hình như là một con giao."

Lam Đồng, "???"

Một lớn một nhỏ đồng loại oai đầu nhìn Nghệ Nhàn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "nương, giao giao."

Bất Tử Điệp ăn trong chén nhìn trong nồi, "có thể ăn!"

Nghệ Nhàn, "..." hiện tại đâu phải lúc có thể ăn được hay là không đâu???

Nếu giao có thể tiến hóa thành công, cũng là một con long a. Nếu để đại sư tỷ biết Bất Tử Điệp ăn một con giao, sợ là sẽ xảy ra huyết án quá. Bị Bất Tử Điệp cắt ngang, Nghệ Nhàn suýt chút quên chuyện quan trọng nhất.

Lam Đồng, "có người đến."

Nghệ Nhàn, "..."

Lam Đồng kéo Nghệ Nhàn, tháo trường bảo trên người Tiểu Lam, một nhà ba người trốn vào đống xương. Đem xương che chắn, loại chuyện này đây là lần đầu Nghệ Nhàn trải nghiệm, bên cạnh còn có một lớn một nhỏ hai cánh tay đang nắm tay nàng, kèm theo tiếng tim đập thình thịch, Nghệ Nhàn thậm chí cảm thấy đối mặt với xương khô cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.

"Đệch, sao đây lai nhiều xương như vậy?"

"Chắc là từ chỗ khác vọt đến, trước đừng động mấy thứ này, mang thức ăn đến đi, miễn cho nó lai nổi điên."

"Phải a."

Nghe tiếng bước chân, ước chừng vào năm sáu người, còn có âm thanh xích sắt từ xa kéo đến gần, sau đó thêm vài tiếng bước chân nặng nề. Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nương theo khe hở nhìn, phát hiện bị đẩy đi là một đám tàn thứ phẩm, học vẫn còn mặc y phục, mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được môn phái nào, bị người đẩy đi về phía trước, đám tàn thứ phẩm này đến cả chút phản kháng cũng không có, căn bản là đứng chết lặng không giống người.

Mà trong miệng bọn họ vừa nói "thức ăn", hẳn là đám tàn thứ phẩm này.

Nghệ Nhàn tựa như nhìn thấy được gì đó, tâm tình vô cùng trầm trọng, đánh dấu những môn phái kia, ngoài Lăng Thiên Tông còn có những môn phái khác. Xem ra, ngoại trừ bắt sống huyễn thú ra, đám người kia còn đem nhân sĩ các tông môn thành vật thí nghiệm...

"Nghệ Nhàn, bọn họ đi rồi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì."

Lam Đồng một tay đem người kéo dậy, "mau đi ra gặp phượng hoàng, vừa rồi bọn họ bỏ chạy dường như muốn báo chuyện này."

Nghệ Nhàn chần chờ một chút, "ngươi đi báo cho Tiểu Nhã, ta đi theo dò xét bọn chúng."

Lam Đồng, "quá nguy hiểm, không được."

Trong lúc lãng phí thời gian thuyết phục Lam Đồng thay đổi kế hoạch, Nghệ Nhàn không chút do dự chọn kế sau, nàng chọt Bất Tử Điệp đang ngủ gục, "đi, rảy cho đám người kia chút phấn truy tung."

Bất Tử Điệp lại nổi tính khí đùa giỡn, vỗ lên mặt nàng một cái ấn hồ điệp, mới không tình nguyện bay ra ngoài.

Lam Đồng dùng ngón tay nhẹ lau gò má nàng, trên đầu ngón tay dính chút bột phấn, "Nghệ Nhàn, hình như con bướm của ngươi bay màu,"

Nghệ Nhàn, "hắc?"

Lam Đồng đem bột phấn trên đầu ngón tay cho Nghệ Nhàn xem, "ngươi xem có đúng không?"

Bất Tử Điệp quay lại, đã bị hai ngón tay Nghệ Nhàn nắm lại, lật qua lật một lần, khiến nó không thể hảo hảo ngủ, vội dùng cánh che lấy thân mình, "vô sỉ! hạ lưu! không biết xấu hổ! tiện nghi của bổn yêu cái thứ giống loài cấp thấp nhà ngươi cũng dám chiếm?"

Nghệ Nhàn, "xong rồi, Bất Tử Điệp ngươi bay màu."

Bất Tử Điệp. "......... "

Màu đỏ mang sắc vàng, không còn thuần túy như trước, dường như là lây dính màu vàng của Ma Cốt Linh Đài. Nghệ Nhàn hoài nghi nó ăn loạn gì đó, ăn đến hủy mình, dù sao Ma Cốt Linh Hoa cũng không phải thứ tốt gì.

Nghệ Nhàn nói ra kết quả này liền bị Bất Tử Điệp hung hăng vỗ cho mấy cái, trước đó bất quá chỉ là nửa bên mặt, hiện tại là cả khuôn mặt đều dính bột phấn, bên tai còn có tiếng Bất Tử Điệp gầm gừ phẫn nộ, "bổn yêu không phải bị bay màu, là thăng cấp! thăng cấp! thăng cấp!!!"

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Bất Tử Điệp: (︶︹︺) chuyện trọng yếu nói ba lần!!! Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~