Ngay cả Tử Hàn cùng Miên Hoa Đường nghe xong cũng không nhịn được mà che lỗ tai, chứ đừng nói đến đám người vây công kia, không đến vài hơi công phu, mắt bọn họ từng chút hóa đỏ, lao vào công kích lẫn nhau, hung hăng không gì sánh được, tựa như không thể nhận thức người đối diện.
Tử Hàn đại sư tỷ phiền não liền kéo Miên Hoa Đường nhân cơ hội thoát khỏi đó, Đoan Mộc Nhã nhân cơ hội đem Tứ Tuyệt Đan phân cho các nàng, "tiểu nhân này thật lợi hại, đầu ta đau đến giờ vẫn chưa im được."
Tâm tình khó chịu nổi điện muốn gϊếŧ người! đến cả luyện đan sư như nàng cũng không nhịn được mà muốn gϊếŧ người, thật là đáng sợ!
Bốn người như đang đánh du kích, đem chỗ này phá hư hầu như không còn gì, xoay người rời đi.
"Dám đến cấm địa thứ năm, đều phải ở lại a!!"
Đột nhiên một đám hắc y nhân xuất hiện ngăn cản các nàng, nhìn qua y phục, không khác gì Văn Tầm, Hàn Hương Mạch. Cái này cũng chứng thực suy đoán của Nghệ Nhàn, những người còn lại của Yển Nguyệt Môn khẳng định đều ở chỗ này, chỉ là không biết bị giam ở cấm địa thứ bảy hay là thứ tám...
Người dẫn đầu đeo mặt nạ vàng kim, lãnh đạm bước lên trước nhìn Tử Hàn, sau đó lực chú ý không biết vì sao lại chuyển dời đến người Nghệ Nhàn, cảm quan Nghệ Nhàn nhạy cảm, bị hắn nhìn chằm chằm, tựa như bị rắn độc để mắt đến, khiến người rất khó chịu.
Tử Hàn, "nực cười, ngươi muốn giữ thì giữ, ngươi là cái thá gì!"
Lời này đại sư tỷ nói ra rất khó chịu, Nghệ Nhàn thấy mắt đại sư tỷ đã đỏ lên, ánh mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo, không thể che dấu được. Băng trùy cùng lôi linh tím, cùng đánh về phía đám người kia. Đối phương vung tay lên, máu lưu động trên đất bị dòng nước của hắn nhẹ nhàng kéo lên, thuận tay hợp thành bức vách chặn lực công kích của đại sư tỷ.
Đem mọi linh lực giận dữ của đại sư tỷ chặn lại bên ngoài bức vách máu, sau đó ngón tay nhẹ nhàng điểm xuống, hết thảy mọi công kích đều bắn ngược trở về.
Nghệ Nhàn, "mau tránh ra."
Nghệ Nhàn chị kịp nắm người bên cạnh thuấn di, động đá sau lưng sụp đổ, từng khối đá lớn vẫn còn đang rơi xuống. Đại sư tỷ bị hành động này làm cho mơ màng, màu đỏ đáy mắt càng nhiều hơn, có dáng vẻ tẩu hỏa nhập ma.
Miên Hoa Đường cúng trúng chiêu, Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã một mình cũng không thể kéo lại được.
Người kia lại nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, "bắt cô nương kia lại, có tác dụng lớn với chúng ta."
Đoan Mộc Nhã nhìn đám người vây quanh các nàng, kéo tay áo Nghệ Nhàn, thân thể không tự chủ lại dựa vào người Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, vừa rồi hình như hắn nói muốn bắt ngươi!"
Nghệ Nhàn dĩ nhiên cũng nghe thấy, nhưng vẫn còn đang nhìn đại sư tỷ và Miên Hoa Đường đang điên cuồng. Một bên đem theo Đoan Mộc Nhã lùi về sau, một bên nhéo nhéo tiểu nhân, "làm sao loại bỏ âm thanh ngươi vừa ảnh hưởng các nàng?"
Tiểu nhân không hiểu, thoạt nhìn cũng không ngờ tiếng hét chói tai của mình lại có thể ảnh hưởng lớn đến như vậy.
Nghệ Nhàn, "ngươi có thể dùng âm thanh công kích họ, khẳng định cũng có cách tiêu trừ loại âm thanh này, mau suy nghĩ đi."
Tiểu nhân bị Nghệ Nhàn bóp suýt tắt thở, nó vùng vằng ôm tay Nghệ Nhàn, "có thể, có thể âm thanh của ta ảnh hưởng với đồng loại, ta cũng không biết vì sao lại thành như vậy -- ta nhớ ra rồi, trước kia hình như bọn họ nói phải thêm cho ta một loại huyết mạch khác..."
Đoan Mộc Nhã dẫn đầu lui về một cửa động khác, ra ngoài vừa thấy đã trợn tròn mắt, "không xong, Nghệ Nhàn, tiểu phượng hoàng hình như cũng sắp nổi điên rồi."
Sắc mặt Nghệ Nhàn vốn không tốt, nghe nàng nói như vậy càng khó coi hơn. Nhất là nhìn thấy đại gà con vụng về liên tục đuổi theo Lam Đồng và Tiểu Lam phun lửa, tức muốn ngã ngửa, cũng may Lam Đồng nhìn qua vẫn còn bình thường, còn dùng bộ móng sắt nhiều lần cản công kích cho Tiểu Lam, "đừng nóng vội, đừng nóng vội, trên đời này âm thanh bình thản nhất chỉ có thuộc về bộ tộc kia thôi?"
Đoan Mộc Nhã gấp như kiến bò trong chảo nóng, "thú nhân tộc, thú nhân tộc, hải tộc, nghe nói tiếng ca người cá có thể mê hoặc được lòng người."
Nghệ Nhàn nhìn tiểu nhân trong tay một chút, làm gì có đuôi cá. Hiển nhiên đám người kia cũng không thể bắt được người cá lấy máu cho tiểu nhân này dùng, ngoại trừ thu nhỏ n lần, tiểu nhân này thực sự giống tinh linh tộc trong rừng Ai Nhĩ Pháp hơn. Khu rừng đó là nơi hòa bình nhất, cùng là nơi nàng thoát khỏi thú nhân tộc ẩn thân một thời gian yên ổn nhất....
"Tinh linh! tiếng ca của các tiểu tinh linh cũng có thể hồi phục lại, đem tâm linh thanh lọc. Mau, ngươi mau hát một bài đi."
"Nhưng mà, ta không biết hát."
"..."
Ngay lúc này, cấm địa thứ năm đã bị hai người phá hết bảy tám phần, đại sư tỷ cùng Miên Hoa Đường đã mất lý trí, càng không kiêng nể gì cả. Trước đó còn không cố kỵ đem Thiên Lan Sơn phá cho lún xuống, cái này khẳng định chỉ để phát tiết cơn giận trong lòng thôi a.
Cả động lung lay sắp đổ, bộ dạng sơn vũ dục lai. Từng khối đá lớn lăn xuống, Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã suýt chút bị đánh trúng, "Lam Đồng."
Lam Đồng cách cửa động chừng 3 mét, Nghệ Nhàn đã mang theo Đoan Mộc Nhã liền nhảy xuống!
Ngay chỗ các nàng nhảy xuống không lâu, cả cái động liền sụp, đem đại sư tỷ cùng Miên Hoa Đường và những kẻ muốn bắt các nàng đều chôn sống bên dưới một đống phế tích.
Đoan Mộc Nhã, "Ah ah ah ah --"
Nghệ Nhàn đúng là bị nàng làm cho thấy phiền, "câm miệng!"
Lam Đồng lao xuống, liền bắt được các nàng. Nghệ Nhàn xoay người một cái, cứu tiết châm theo sát phía sau hướng Yến Sương rơi, nháy mắt dùng lồng năng lượng nhốt lấy gia hỏa lục nhân không nhận này, "với tư chất hiện tại của Yến Sương, nhất thời cũng không thể -- "chạy trốn được.
Còn chưa nói xong, lồng năng lượng nháy mắt nát vụn, rơi lã chả lên cánh của Yến Sương.
Đại gà còn ngu ngốc Yến Sương như bị điên, cứ đuổi theo sau Lam Đồng, mỗi lần bị lồng năng lượng bọc lại, còn có chút dương dương đắc ý, tiện thể phô bày kỹ năng Nghệ Nhàn huấn luyện cho nàng đã lâu, khiến Nghệ Nhàn tức muốn chết.
Nghệ Nhàn đem tiểu nhân ném cho Đoan Mộc Nhã, "Tiểu Nhã, ngươi từng ở tinh linh tộc một thời gian, mau dạy tiểu nhân này hát một bài, hát cái gì cũng được, cho đến khi Yến Sương tỉnh lại mới thôi."
Còn đại sư tỷ và Miên Hoa Đường, Nghệ Nhàn hơi lo lắng nhìn động bị lún xuống, thoáng cảm ứng trạng thái của Miên Hoa Đường, tiểu gia hỏa này hình như không có chuyện gì, đại sư tỷ hẳn cũng không có chuyện gì!
Nghệ Nhàn thử vài lần, phát hiện lồng năng lượng vừa làm đã bị Yến Sương đánh vỡ, gọi Quang Diễn ra cũng như vậy, đôi khi còn chưa kịp vá chỗ cỡ đã nát, Quang Diễn phóng quang linh gia trì, đối với Yến Sương lại không có chút tác dụng nào, "..."
Nghệ Nhàn lần đầu tiên gặp phải tình huống này, cũng không biết nên khóc hay nên cười, con chim ngu xuẩn này ngày thường bọ dạng mềm yếu, không ngờ đến lúc điên đến cả lồng năng lượng tạo từ vũ khí nhân cấp của nàng cũng phá hư được, không lẽ tiêu chuẩn của Yến Sương thực tế đã thăng lên nhân cấp rồi?
Không thể a!
Nghệ Nhàn trăm điều khó giải, vẫn như cũ dùng lồng năng lượng phá rối Yến Sương, mỗi lần cũng ngăn được vài hơi, Tiểu Lam cùng giơ lên bộ móng sắt tùy thời chống đỡ hỏa diễm Yến Sương phun ra, hai người ghé vào sau lưng Lam Đồng luôn quan sát chim điên Yến Sương hành động, Quang Diễn thậm chí còn dùng chiêu thức của nó làm chói mắt Yến Sương, lần lượt rửa mắt cho phượng hoàng.
Nghệ hàn đối với sự nhạy bén trong phán đoán tốt xấu của tiểu gia hỏa vẫn luôn bất ngờ, trước kia Miên Hoa Đường xảy ra chuyện, tiểu gia hỏa liếc mắt đã nhận ra, nói như vậy, trước kia khi nàng đến thú nhân tộc, đối xử với tiểu gia hỏa thay đổi, vật nhỏ này cũng nhanh tiếp nhận nàng rồi sao, có phải từ khi đó nàng đã bị Tiểu Lam nhận ra?
Tiểu gia hỏa còn đang tức tối trừng mắt nhìn Yến Sương, "phượng hoàng hư hư hư."
Trong lòng Nghệ Nhàn vô cùng sợ hãi, ánh mắt nàng phức tạp nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh này, "đúng là đã xảy ra chút vấn đề, nhưng phượng hoàng sẽ nhanh tốt trở lại."
Tiểu Lam lau miệng, lén đem tiểu nhân cho vào túi của mình. Đoan Mộc Nhã một bên nâng mày nhìn đến, vật nhỏ này, đừng tưởng ta không phát hiện a!!! lần nãy cũng không dễ gạt như trước đâu nha! uy miếng thịt cũng vô dụng rồi!
Nghệ Nhàn nhất tâm nhị dụng, căn bản không thấy Đoan Mộc Nhã cùng Tiểu Lam mắt to trừng mắt nhỏ, nếu nói hiểu rõ lòng người tốt xấu cũng là một loại năng lực, năng lực này của Tiểu Lam quá đáng sợ, nếu để bất cứ chỗ nào đều có thể trọng dụng.
Nghệ Nhàn nhìn một chút khuôn mặt manh manh nhỏ nhắn của tiểu gia hỏa, quyết định, cho dù thế nào, cũng không thể để người khác biết được.
Mấy lần sau đó, cuối cùng Yến Sương cũng choáng đầu, dường như các nàng ở đâu cũng không phân biệt được, phun lửa cũng bị sai lệch.
Trong lúc Nghệ Nhàn thở phào, tiểu nhân lại bắt đầu vang lên tiếng ca du dương, mang theo hiệu quả tinh lọc nhân tâm, Nghệ Nhàn ở gần nhất, nghe được rõ ràng nhất, đáy lóng đầy sự khát máu cũng nhanh tiêu tán.
Đoan Mộc Nhã cùng Tiểu Lam mắt to trừng mắt nhỏ đại chiến 300 hiệp, cuối cùng ỷ mình người lớn, đem tiểu nhân trong túi Tiểu Lam móc ra, "Nghệ hàn, nó nhìn cũng giống tiểu tinh linh a."
Nhìn lại đại gà con phía sau ủ rũ, vẫn còn đuổi theo Lam Đồng không tha. Nghệ Nhàn đem theo tiểu nhân bay lên lưng Yến Sương, trong lúc nàng giãy dụa, trực tiếp đem tiếng ca của tiểu nhân để bên tai Yến Sương,"hát to một chút, cho đầu nàng thanh tỉnh đi!"
Tâm linh Yến Sương bị tiếng ca tiểu nhân từng chút gọi về, nghe đến gần cuối Yến Sương lại pi pi không muốn nghe nữa, liền bị Nghệ Nhàn ép nghe nhiều lần, "tỉnh lại? còn nhớ chuyện vừa rồi không?"
Yến Sương dĩ nhiên nhớ, nàng cũng không biết vì sao, đột nhiên khó chịu cuối cùng không thể khống chế được bản thân, đúng là như ăn phải gan hùm, nàng xấu hổ cúi đầu, lấy lòng xin tha.
Nghệ Nhàn thấy nàng trở lại bình thường, nhẹ nhàng an ủi nàng, "đi, quay lại tìm đại sư tỷ và Miên Hoa Đường."
Rầm --
Mọi người vừa quay lại, ngay eo Thiên Lan Sơn đã bị đánh thành cái hố to, một con chim lớn xinh đẹp giương cánh bay cao, cánh chim hoa lệ dưới ánh mặt trời, trải dài một màu đỏ. Ngay sau đó, khi nó bay ra, lại có thêm một con chim lớn xinh đẹp khác bay ra.
Nghệ Nhàn nhận ra một con chim lớn trong đó, chính là con chim lớn hỏa linh trước đó nhìn thấy trong lồng, "Yến Sương, ngươi có cảm nhận được không --"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~