Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 215: Biến cố



"Grừ --"

"Mau quay lại đây!"

Lam Đồng không để ý đột nhiên bị lửa cháy xém, nhanh biến về hình người, mái tóc vàng bị đốt hơn phân nửa, còn lại một nhúm quăn tít dính trên đầu, y phục cũng bị thủng vài chỗ, Nghệ Nhàn vội vàng dập lửa, hỏa diễm của Yến Sương đang xoay vòng trên không có thể chứa được 20 đến 30 người, "lửa này quá mạng, chúng ta không thể đến gần."

Đừng nói là bên trong, đến cả phía ngoài lửa phượng hoàng cũng đã lục thân không nhận rồi, gặp người liền công kích.

"Mau nhìn, Phượng hoàng!"

"Chúng ta phải nghĩ cách để nó xuống, đến khi đó chúng ta kéo nó, từ từ gϊếŧ chết nó."

"Gϊếŧ liền thì tiếc quá, nghe nói phượng hoàng toàn thân đều là bảo a."

"..."

Nghệ Nhàn nhìn xung quanh đột nhiên xuất hiện nhiều người, vừa nhìn thấy Yến Sương trên không thần uy đại phát, không dứt lòng tham còn muốn mượn gió bẻ măng, cũng không đem mặt soi vào vũng nướƈ ŧıểυ phản chiếu, "đại sư tỷ không cản bọn họ?"

Lam Đồng vừa thay xong một đồ mới, "không phải, đám này theo chúng ta đến Thiên Lan Sơn rèn luyện, vừa bị động tĩnh kéo đến, ngươi nhìn, còn có 5 người chúng ta gặp trước cửa động."

5 người kia vô cùng hèn mọn, không biết là không nhạn ra Yến Sương hay do quá nhát gan, cũng không dám tiến tới phụ họa, cứ vậy đứng không gần cũng không xa đám người kia, chỉ biết ngẩng cổ nhìn phượng hoàng trên không tu thế oai hùng.

Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn nhăn mi suy nghĩ, mỗi lần đối phương lộ thần sắc như vậy, hơn phân nửa là đang có ý gì đó, "ngươi muốn làm gì?"

Nói thật, Nghệ Nhàn cái gì cũng không muốn làm. Nàng không thể ngăn được phượng hoàng niết bàn, cũng không ngăn được Thiên Lan Sơn sụp đổ, rơi vào vạn kiếp bất phục. Ngay cả bản thân nàng cũng không thể bảo đảm, nàng còn có thể làm được gì?

Nhìn Yến Sương bị đám người bay bao vây, gian nan chống lại.

Nghệ Nhàn, "đám tàn thứ phẩm phát huy được tác dụng rồi."

Một đám người đang còn nhìn chằm chằm muốn có được phượng hoàng, ma quyền sát chưởng muốn nhặt bảo, đột nhiên bị một đám tàn thứ phẩm không biết từ đâu xông ra điên cuồng công kích, ngoại trừ đối diện phản kích, thì không còn ai nhìn đến phượng hoàng được nữa...

Nghệ Nhàn thử nhiều lần, đều không thể đến gần Yến Sương. Trong lúc cố gắng suy nghĩ, thì đột nhiên dựng tóc gáy, một đạo lệ phong mạnh mẽ phát qua bên tai, vành tai đau rát, một giọt màu đỏ theo gió rơi xuống, phong nhận quay đầu, lần nữa phóng tới trước mặt nàng.

Lam Đồng phát hiện đầu tiên kẻ vô danh bí mật đứng gần đó tản ra khí tức âm u, có thể gọi là "Cửu". "Nghệ Nhàn, người kia đã quay lại."

Hai người ở giữa không trung tránh né phong nhận từ hai bên đánh tới, phong nhận như bóng với hình đang theo sát Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn đi bên trái nó theo bên trái, Nghệ Nhàn đi bên phải nó theo qua phải, sau đó liên tục đi hướng phải, sau đó nửa đường vòng lại, mỗi khi Nghệ Nhàn cảm giác nguy hiểm hạ xuống, thì người kia sẽ công kích chậm lại, tựa như mèo vờn chuột không muốn ăn, chơi đừa hai người cho đã, sau đó một trảo đâm chết!"

"Lam Đồng, không được theo đến."

Nghệ Nhàn thuấn di, chớp mắt đã dời đi mười thước, khuôn mặt Cửu âm trầm cũng lộ chút bất ngờ, theo sát phía sau. Hai người không tiếng động bắt đầu trò chơi ngươi đuổi ta chạy, Lam Đồng ở trên không một hồi mới tìm được tung tích hai người, lại bị ngoại vật ngăn cản, nháy mắt mất đi tung tích Nghệ Nhàn, cho nên liền nổi giận.

Nghệ Nhàn ở Thiên Lan Sơn tìm được một nơi ít người dừng, thả lôi linh ngăn cản công kích sau lưng, "ta muốn ngươi chết."

Cửu suýt phun ra một ngụm máu, "quá càn rỡ!"

Nghệ Nhàn nhìn hắn một thân áo rách, đến cả mái tóc đen không biết dính cái gì, nhìn qua vô cùng chật vật, làm gì còn diện mạo cao nhân, ngược lại như chó bại trận nhà có tang, "vậy sao ngươi lại biến thành như vậy?"

Nhất định là bị đôi mắt đỏ trong cơ thể mình đánh cho thành như vậy.

Nghệ Nhàn biết rõ còn hỏi, chính xác đâm trúng tử huyệt đối phương, đơn giản là xé toạc vết thương của hắn, sau đó liều mạng sát muối lên trên. Nghênh đón Nghệ Nhàn chính là phong nhận cuồng bạo của đối phuong, mặc dù có đề phòng, nhưng vừa đối mặt, trên người Nghệ Nhàn lại thêm nhiều vết thương lớn nhỏ.

Trong đầu Nghệ Nhàn đều là gϊếŧ chết hắn, gϊếŧ chết hắn, nếu không hắn không chết sẽ rất phiền phức!

Loại này như là da trâu thuốc cao, lột không xuống được, chỉ cần không chết sau này sẽ gây nhiều phiền toái cho cuộc sống của nàng, mà Nghệ Nhàn không phải người thích chuyện phiền toái.

Cuồng phong thổi loạn, sấm chớp vang rền.

Lấy vùng đất Nghệ Nhàn và Cửu làm trung tâm, sinh linh hơn 10 dặm đều phát ra tiếng kêu gào từng đợt, lôi linh thô lớn từng cái bổ xuống, đánh xung quanh hai người đến long trời lở đất.

"Còn muốn mượn trời thay, nằm mơ."

"Không thử một chút sao mà biết được?"

Cơn mưa chấm dứt, tiếng sấm cũng tiêu tán theo. Nghệ Nhàn bở lỡ cơ hội mượn lôi tốt nhất, cho nên nàng vừa bắt đầu ý niệm này, đối phương liền biết được suy nghĩ của nàng, lần nữa ngăn chặn xung quanh nàng.

Âm thanh ong ong bên tai nàng biến mất, ngoại trừ hô hấp ra, chỉ còn lại tiếng thở đối phương rít gào.

Nghệ Nhàn cắn răng thả kim sắc lôi linh ba lần, đều không thể phá tan phòng ngự của đối phương.

Dãy dụa của nàng bị Cửu nhìn thấy được, Cửu lập tức khôi phục diễn xuất ngày thường, phong kinh vân đạm nhìn Nghệ Nhàn, "để vật kia ra đánh với ta, ta muốn đánh bại nó."

Nghệ Nhàn mơ màng trầm mặc, nửa ngày mới nói một câu, "chỉ với ngươi, còn chưa đủ tư cách."

Mắt đỏ cũng không phải huyễn thú khế ước của nàng, có thể gọi đến là đến, hơn nữa mắt đỏ đều xuất hiện khi có tình huống đặc biệt. Nghệ Nhàn cẩn thận suy nghĩ, phát hiện đối phương thường xuất hiện khi nàng gần kiệt sức hoặc sắp chết, nếu không thì là gặp được huyễn thú đáng đế ký khế ước.... chức trách của nó chủ yếu là đánh lui địch, chứ không phải gϊếŧ chết.

Nếu không, người trước mắt này cũng không thể nhảy nhót trước mặt nàng được rồi.

Nghệ Nhàn căn cứ hành vi mấy lần trước mắt đỏ xuất hiện, liền phát hiện sự tồn tại của đối phương, khả năng là bảo vệ cái mạng nhỏ của nàng.

Bị Nghệ Nhàn chọc một kích như vậy, Cửu liền phát điên.

Nghệ Nhàn bị một trận cuồng phong của đối phương đánh tới, vết thương đau nhức, tâm lý càng khó chịu, nếu nàng có thể tùy ý triệu hoán, mỗi lần gặp phải người mình không giải quyết được, không phải là đều có thể ở sau lưng lười biếng vẩy nước sao?

Tiểu kim châu trong cơ thể điên cuồng chuyển động, Nghệ Nhàn cố gắng cầu sinh tại khe hở của phong nhận, thả một viên lại một viên kim quang lôi cầu, 10 viên kim quang lôi cầu treo trước mặt Nghệ Nhàn, tựa như chuỗi hạt châu vàng sáng rực, phát ra ánh sáng chói mắt còn tản ra khí tức nguy hiểm, trong đó có năm viên đánh về phía Cửu.

Nhân lúc 5 viên xông thẳng đến chân trời, dưới tiếng ong ong, bên tai yên tĩnh rốt cuộc cũng nghe được tiếng khác, chút tạp âm từ từ đến bên tại nàng, tiếng phượng thê luong, tiếng tàn thứ phẩm rống giận kêu, đủ loại tiếng chim kêu hòa cùng dệt thành một khúc huyết tinh bạo lực.....

Rầm ---

Rầm rầm rầm rầm rầm --

Rốt cuộc nàng cũng phá được phòng ngự của đối phương, kết quả còn chưa kịp vui, tiếng ồn bên tai Nghệ Nhàn từng chút kéo đến, mặc dù có lồng năng lượng, nhưng bị lôi linh đánh trúng nàng cũng bay xa 10 thước.

Đất núi rung chuyển, rừng cây đánh sập.

Thiên Lan Sơn trong mắt Nghệ Nhàn như tiểu hài đáng thương lung lay sắp đổ, đá trong sơn cốc lã chả rơi, cây cũng ào ào đổ xuống hai bên hông. Một cái khe lớn như con rắn khổng lồ, dọc theo Thiên Lan Sương kéo dài từ trên cao xuống tận dưới, cuối cùng xuất hiện bên cạnh Nghệ Nhàn, núi từ xa ầm ầm sập xuống, như nàng đoán từ trước, trời long đất lở xảy ra vào lúc này!!!

Nghệ Nhàn, "..."

Không lẽ vừa rồi do nổ liên tục?

Cho nên, mọi thứ đều do nàng gây ra?

Kết luận đến quá nhanh khiến Nghệ Nhàn ngây người, dường như mọi suy nghĩ đến đây thì ngừng. Tệ hơn là cái khe càng lúc càng lớn, Nghệ Nhàn không thể nhúc nhích, không kịp tránh liền ngã xuống cái khe, rơi xuống vực sâu không thấy ánh mặt trời.

Nghệ Nhàn: MD, không chết trong tay biếи ŧɦái, ngược lại là té chết sao?"

Bên dưới cuồng phong gào thét, cảm giác rơi xuống lần nữa kéo đến. Nghệ Nhàn thậm chí còn ngửi được mùi thối của thổ linh, hắc ám khiến cảm quan con người thêm mẫn cảm. Tâm niệm sở chí, Quang Diễn liền từ ý thức hải Nghệ Nhàn xông ra, thả ra một viên quang cầu, quang cầu nhức mắt khiến Nghệ Nhàn không kịp đề phòng vội nhắm mắt.

Thổ khiên, thổ thứ, thổ trùy..... từng cái thoáng hiện trước mắt.

Ngân Bảo đại nhân!

Hai sợi tơ nhện tơ như ngón cái đang treo lấy Nghệ Nhan, còn có một sợi lớn đang cột ngay hông nàng, vững vàng kéo nàng lên. Nghệ Nhàn điên cuồng hấp thụ lôi linh còn sót lại bên ngoài, thân thể cứng nhắc cuối cùng cũng có chút tri giác. Nhưng không chờ nàng vui vẻ, thân thể lại tiếp tục rơi xuống, liền đem theo Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn rơi theo xuống dưới.

Ngân Bảo đại nhân, "Nghệ Nhàn, dưới đất có bẫy."

Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng ầm ầm kéo dài, khẳng định bên ngoài đã loạn rồi, "Ngân Bảo đại nhân, cái đuôi thứ ba của người rốt cuộc cũng mọc ra."

Ngân Bảo đại nhân nhìn đám sinh vật kia nhe răng trợn mắt một hồi, sau đó vò đầu bứt tai, "Nghệ Nhàn, ta ngủ hồi lâu."

Hẳn là không phải, đoán chừng là Thiên Lan Sơn động lớn mới đánh thức nó, Nghệ Nhàn ngại ngùng, nàng hình như cắt ngang giai đoạn thăng cấp của Ngân Bảo đại nhân, "xin lỗi, lần sau nhất định sẽ tìm một chỗ an toàn, để cho ngươi thăng cấp."

Ngân Bảo đại nhân quẫy đươi biểu thị không sao, ngược lại nàng cũng thành công mọc thêm một cái đuôi, "Tiểu Lam các nàng đâu rồi?"

Nghệ Nhàn im lặng một chút, "nơi này quá nguy hiểm, ta để đại sư tỷ trước đem Tiểu Lam mang ra khỏi Thiên Lan Sơn, Miên Hoa Đường cùng đại sử tỷ các nàng cũng không cần đến đây chịu chết, sợ là tạm thời chưa quay lại được."

Không đến được ngược lại càng tốt, nếu không sẽ ngã từ trên xuống như vậy a. Cảm giác rơi xuống giằng co một hồi lâu mới biến mất, dọc đường Ngân Bảo đại nhân vẫn vung cái đuôi dài vẫy, đem mọi sinh vật từ vách đá mò đến cạnh Nghệ Nhàn đánh chết, cho dù không chết cũng bị thổ trùy đánh nát, còn lôi linh đem đám còn thừa lại đánh cho chạy hết.

Nghệ Nhàn, "Ngân Bảo đại nhân đã lợi hại hơn rồi."

Ngân Bảo đại nhân ngại ngùng dùng đuôi che mặt.

"Đây là đâu?"

"Một cái hố lớn!"

Bất quá Nghệ Nhàn rất nhanh bác bỏ đây là cái hố lớn, Ngân Bảo đại nhân kêu chi chi vài tiếng, rất nhanh có nhiều chuột tiểu đệ tướng mạo khác nhau từ dưới lòng đất chui ra ngoài, vây quanh người Ngân Bảo đại nhân, ngẩng đầu nhìn Ngân Bảo đại nhân, cái này giống cảnh Ngân Bảo đại nhân xưng vương khi ở thú nhân tộc, một đám chuột nhỏ chi chi giao lưu một hồi, rồi nhanh chóng tản đi như bình thường.

Ngân Bảo đại nhân, "ta nhờ chúng nó đi thăm dò tình huống, rất nhanh có thể biết được chỗ này."

Đất vẫn còn rung chuyển, bất quá không kinh khủng như trước, đá rơi xuống không để ý còn bị đạp vài cái.

Nghệ Nhàn dành thời gian tiêu hóa hết lôi linh còn dư, chậm rãi, thân thể cũng khôi phục được một nửa. Đám chuột tiểu đệ đi vội vàng, chưa đến một nén nhang, lại từ xung quanh đã quay về.

"Nghệ Nhàn, chúng nó nói có 3 chỗ không thể đi."

"Là 3 chỗ nào, vì sao?"

Ngân Bảo đại nhân rất nhanh hỏi địa phương thăm dò, "không biết.... chúng nó nói dưới 10 thước không thể xuống được, hình như có đồ đáng sợ dưới đó, chúng nó nói trước kia từng có đồng bọn xuống dò đường nhưng không thấy quay về."

Về điểm này, Nghệ Nhàn cũng tin tưởng phán đoán của Ngân Bảo đại nhân, dù sao dưới lòng đất cũng là địa bàn ngầm của Ngân Bảo đại nhân, "chúng ta đi xem."

Nghệ Nhàn tùy ý chỉ một chỗ các chuột tiểu đệ sợ hãi, "Quang Diễn, ngươi có cảm nhận được ám linh?"

Quan Diễn đến đó, cả thông đạo sáng như ban ngày, đất đỏ xung quanh có thể thấy rõ. Nó bay giữa không trung một hồi, lắc đầu, "chưa từng." Ngân Bảo đại nhân lại từ trong đống đất này cảm nhận được nguồn linh lực khổng lồ, có chút xích lại gần, Nghệ Nhàn hiểu được ý nó, "nếu ngươi muốn tu luyện, chờ xác định xung quanh an toàn đã, rồi hãy đến đây."

Thăng cấp cũng không phải chuyện đùa, nếu trong lúc thăng cấp gặp phải nguy cơ lớn, lợi hai cũng không thể so được.

Ngân Bảo đại nhân gật đầu, đi trước dẫn đường. Không biết có phải do các nàng chọn lối đi an toàn hay không, dọc đường đều thông suốt, không có huyễn thú lớn đến cả một con nhỏ cũng không thấy.

Nghệ Nhàn, "cái này không bình thường."

Ba cái đuôi của Ngân Bảo đại nhân cũng không nhịn được mà dựng thẳng lên, cảnh giác xung quanh, "chỗ này như thế nào, bình thường tụi nó không dám đến gần. Nghệ Nhàn, chúng ta có phải lên phía trước nữa không?"

Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, lắc đầu, "tạm thời để ta khôi phục một chút đã..."

Nếu gặp phải chuyện gì còn qua loa đối phó được, nhưng với thể lực nàng hiện tại, sợ chỉ là pháo hôi. Không làm được còn phải dựa vào Ngân Bảo đại nhân đến bảo vệ nàng, cho nên nàng tùy ý chọn một vị trí, ngồi xuống tu luyện.

Cùng lúc đó, hỏa phượng hoàng phá tan mọi kiềm chế, một ngọn lửa phượng hoàng ký hiệu xuất hiện trên mặt đại địa, mặc dù ở giữa đã bị xẻ ra, nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó được. Yến Sương mang theo mấy con chim lớn còn lại hạ xuống đất, đem khí thế không đỡ được phá tan giam cầm, Thiên Lan Sơn vốn đã rung chuyển, lại tựa như bị hai bàn tay lớn mở ra.

Trong lúc Nghệ Nhàn không để ý, hỏa diễm ngập trời kéo đến, một ngụm lửa phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, khó khăn rơi lên đầu Nghệ Nhàn....

Còn chưa rơi xuống, tóc Nghệ Nhàn đã quăn lại, y phục tựa như ngâm nước, khuôn mặt nóng bừng, nhiệt độ chênh lệch lớn khiến Nghệ Nhàn như bị thiêu đốt, nàng nghĩ nàng sắp bị tiểu phượng hòng bẫy chết rồi a, khi nó rơi gần xuống, Nghệ Nhàn liền bị Ngân Bảo đại nhân kéo vào cấm địa vốn không định vào.

Rầm rầm --

Cửa động sụp hơn phân nửa, hỏa cháy hừng hực.

Nàng quỳ trên mặt đất, nhìn thấy mấy cái xương trắng, xương rất lớn, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cư nhiên cảm nhận được lửa vừa đập mặt nàng là từ khúc xương này.... lại ngẩng đầu lên, một bộ hài cốt hiền lành hòa ái đang ngồi xếp bằng trước mặt nàng, cùng nàng đối mặt, cách nhau bất quá 1 cm.