Nghệ Nhàn thử nhiều lần, dùng quang linh làm thành một mảng mỏng để chạm vào vào vách đá, cách nửa nén nhang, lại lần nữa thả quang linh, "đại sư tỷ, ta cõng ngươi."
Ngoại hình bề ngoài của Tử Hàn nhìn như loli, nhưng cân nặng.... cân nặng của một con đại hắc long sao mà nhẹ được chứ?
Nghệ Nhàn chuẩn bị tâm lý, "đại sư tỷ, đến đây đi!"
Tử Hàn thấy nàng bộ dạng hùng hồn liều chết thong dong đã cảm thấy giận dữ, vốn định đá một cái cho lên, nhưng do dự một chút, liền đá vào bắp chân của nàng, "cút qua một bên, ai nói ta lên không được?"
Nghệ Nhàn, "..." à hứ, ngươi tự lên đi!
Những người còn lại cũng nhanh chóng dùng linh lực của mình để chống lại hỏa linh, Cửu là thành thạo nhất, một cơn gió lớn thổi qua, dưới sự chập chờn của hỏa, hắn liền bỏ chạy, trước khi đi còn tiện tay muốn túm Nghệ Nhàn kéo đi theo, nhưng lại bị băng trùy của Tử Hàn chặn ngoài cửa. Lão bá che chở vị tiểu thư đã hôn mê hai ba bước liền đạp lên thổ khiên mọc ra từ vách đá, nhàn nhã tựa như đi cầu thang, Bách Thủ Tà Sư khi đến gần còn hung ác trợn mắt nhìn Nghệ Nhàn, tựa như muốn dùng ánh mắt lóc vài miếng thịt trên người Nghệ Nhàn.
Tử Hàn, "ngươi đắc tội không ít người a."
Nghệ Nhàn mơ màng, nếu cho nàng lặp lại lần nữa, nàng vẫn sẽ gϊếŧ chết Mộc Lãng, "đại sư tỷ, ngươi có tính toán gì không?"
Tử Hàn nhích bên dưới, tránh bộ bài cốt tọa hóa phía sau, "chạy, sao lại quên hắn."
Nghệ Nhàn, "..."
Phía sau có thêm một hậu linh là tư vị gì, ban đầu còn rợn tóc gáy, nhưng thói quen cũng không muốn nhìn nữa, coi như vác một món đồ. Bất quá lại lần nữa được lĩnh hội, cảm giác không giống nhau, nhất là đối phương thả ra lãnh khí. Khi leo lên vách đá có bao nhiêu phỏng tay, thì phía sau lại mát bấy nhiêu, mặc dù đã cách một lớp quang, nàng vẫn phải chịu băng hỏa trọng thiên không thể khắc được.
"Đại sư tỷ, hình như không ổn."
"Mau bò đi!"
Đại sư tỷ vừa rồi chân còn run dễ ngà, hiện tại đã có thể so với Miên Hoa Đường, tốc độ còn nhanh hơn hầu tử, vèo vèo, chớp mắt đã bò được hơn 5 thước, chỉ để lại cái bóng cho Nghệ Nhàn. Quan trọng nhất là, nơi đại sư tỷ đi qua, có băng bao phủ, khiến Nghệ Nhàn đuổi theo sau cũng được thở dốc.
Nhiệt độ rất cao, cảm giác sảng khoái cũng hạ nhiều, hơn nữa cái này cũng hậu linh sau lưng tạo nên cảm giác khác nhau.
Nghệ Nhàn lần thứ năm thả quang linh tạo màng mỏng, liền nhớ lại nàng hình như đã từng làm cho lão nhân gia một cái lồng năng lượng sau đó cũng không quan tâm đến nữa, nhưng khi các nàng xuyên qua lửa, cỗ hài cốt này cũng không bị trở ngại gì, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bình thường sao?
Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn lại, phía dưới đã thành biển lửa, trong biển lửa một con phượng hoàng hoa lệ đang giưỡng cánh, thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên thống khổ, ba con chim lớn còn lại vẫy bay quanh. Bất quá trong biển lửa vẫn có thể nhìn thấy được vật thế cháy đen, cuộn rút một đoàn, sớm đã biến hình. So với bộ hài cốt lão nhân gia hoàn hảo vô khuyết, mặc dù được nàng cõng, vẫn như cũ bảo trì tư thế ngồi xếp bằng, rất chắc chắn.
Thần cốt?
Trong đầu Nghệ Nhàn nhanh chóng nghĩ đến điều này, ánh mắt đám người kia tham lam cùng đại sư tỷ trước đó làm bộ thụ thương còn không phải là vì bộ hài cốt này sao, cùng với tình huống đặc biết phát sinh trên bộ hài cốt này, thì hết thảy mọi thứ đang nói cho nàng biết, sự thật về bộ hài cốt này.
Thần cốt sao lại bình thường như vậy?
Ngoại trừ tư thế ngồi nghiêm trang, không sợ hỏa phượng hoàng, dường như, dường như so với hài cốt bình thường còn có chút đặc biệt.
Nghệ Nhàn, "..." đột nhiên cảm giác mặt có chút đau.
Tử Hàn nhìn phía sau còn đang cọ cọ, "bò nhanh lên! ngươi chậm chạp quá, ngươi muốn thành bộ xương khô sau lưng sao?"
Nghệ Nhàn, "..."
Đại sư tỷ đúng là đề cao nàng quá, dù cho nàng có chết hóa thành xương trắng, cũng không thể biến thành thần cốt bị người mơ ước được. Không đúng, không đúng, vừa nghĩ đến mình chết rồi mà không được yên, còn phải chịu tội như vậy, đột nhiên Nghệ Nhàn có chút đồng tình với bộ hài cốt này.
Rất nhanh, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang qua đi.
Nghệ Nhàn bị nhiệt độ cao hấp làm cho đổ mồ hôi, càng đi lên, càng cảm giác được bộ hài cốt phía sau vốn nhẹ lại trở nên nặng nề, lại nhìn xuống, thân ảnh phượng hoàng đang di chuyển từng bước nhỏ, "đại sư tỷ, ta, có cần nghỉ ngơi trước một hồi không?"
"Không được, nhanh lên!"
"..."
Thực sự là vác không nổi, những lời này, Nghệ Nhàn không dám nói ra. Tay trái không ngừng dùng linh lực thả ra, cũng không thể đem áp lực giảm bớt. Leo được phân nửa, Nghệ Nhàn bước đi vô cùng khó khăn, cảm giác mình không phải cõng một bộ hài cốt, mà đang cõng một quả núi nhỏ.
Ah --
Nghệ Nhàn trượt tay, cả người cùng thần cốt đều rơi xuống, tay chợt căng thẳng. Ngân Bảo đại nhân đúng lúc phóng tơ nhện, kéo Nghệ Nhàn lại thật chặt, kéo đến bản thân cũng biến dạng, ba cái đuôi căng đến dựng đứng, "quá, nặng --"
Tạch tạch --
Từng rợi tơ quấn đang đứt, Ngân Bảo đại nhân phế sức chín trâu hai hổ, cũng không thể kéo Nghệ Nhàn lên được, ngược lại cùng Nghệ Nhàn rơi xuống. Tử Hàn nghe thấy động tĩnh, lui về sau nhìn, liền thấy Nghệ Nhàn rơi xuống vực biển lửa.
Ném, còn không ném?
Nghệ Nhàn hai tay leo lên máu đầm đìa, trong lúc rơi xuống còn đang xoắn không biết có nên ném bộ thần cốt bọn người kia tranh đoạt đi không. Dù sao, thì nó có là bảo bối tuyệt thế đi nữa, thì nàng cũng phải giữ mạng mới được a!
Kết quả, còn chưa kịp đem bộ thần cốt sau lưng ném đi, trước mắt lại có một con vật đang bay lên trời gào lớn, đại hắc long trảo mang ha hạt long châu đáp xuống, đằng đằng sát khí vọ về phía nàng, Nghệ Nhàn, "..."
Xong rồi, đại sư tỷ tự mình đem mã giáp của mình lột a!
Nghệ Nhàn nhắm hai mắt, nhiệt độ cao vẫn không hề giảm, tiếng rồng gâm phượng hót liên tiếp vang bên tai, đại sư tỷ giấu mã giáp lâu như vậy rốt cuộc cũng xả.... bất quá, nhìn bộ dạng đại sư tỷ nộ khí trùng thiên, không giống như đi kiếm người, ngược lại như muốn gϊếŧ nàng bịt miệng.
Grừ --
Tiếng kêu quen thuộc gần bên tai, chập chờn trong ánh lửa, một con lông vàng óng đáp xuống. Trên đường bay thậm chí còn đem đại hắc long đẩy qua một bên, đại hắc long vẫy đuôi, quất tới một cái...
Nghệ Nhàn, "đừng quậy, đều là người mình!"
Không biết có phải do lời nói của nàng có tác dụng hay không, hai đại gia hỏa vẫn còn nhớ rõ, gầm gừ nhau, cuối cùng cũng nhớ đến chỗ nàng. Chờ Nghệ Nhàn dựa vào lưng Lam Đồng, thì mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không kịp để đối phương kịp túm lông, đã cảm giác được toàn thân Lam Đồng run lên, thân thể căng thẳng, chở nàng bay lên nhưng vẫn liên tục rơi xuống.....
Một người rơi biến thành hai người rơi.
Đại hắc long thấy vậy, đuôi dài vung tới, quấn hông Nghệ Nhàn, kết quả không kéo được còn bị lôi xuống, thành ba người rơi vào biển lửa.
Nghệ Nhàn, "..."
Lại thành con thiêu thân!!!
Nghệ Nhàn vột đem thần cốt sau lưng vứt đi, nhưng mở ba lần, hài cốt như dính trên người nàng, nàng có dùng lực cỡ nào, cũng không ném được, "đại sư tỷ, đồ chơi này rốt cuộc là thứ gì a?"
Vừa dứt lời, Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng được đuôi rồng bên hông run lên hai cái, trong lúc hoảng loạn vẫn nhẹ nhàng rút về. Nghệ Nhàn vẫn nhìn chằm chằm đại hắc long đang né hỏa cầu, bình tĩnh nói, "đại sư tỷ, thần cốt này ta ném không được, ngươi có cách gì không?"
Đại hắc long, "..."
Đại hắc long trượt chân, chợt buông Nghệ Nhàn ra, ngẩng đầu lên trời bay đi.
Nghệ Nhàn nhìn bóng lưng bay xa, cảm thấy người kia chạy trối chết. Kết quả thân ảnh đại hắc long nào đó trên không từ chối xong, không biết có phải nghĩ thông suốt cái gì không? lại chấp nhận kéo các nàng lên.... quá trình cũng ổn định, nhưng lại ngoài ý người.
Nghệ Nhàn không ngờ đến, bộ hài cốt nhìn hiền lành như vậy, lại đem các nàng lôi vào trong biển lửa.
...
Ý thức cuối cùng của Nghệ Nhàn là nhìn thấy mình đang trong biển lửa, nhiệt độ nóng rực nuốt chửng các nàng, chờ nàng lấy lại ý thức, toàn thân đau nhức, mới phát hiện xung quanh tối om, độ nóng đang giảm xuống, chút mát lạnh cuồn cuộn trên da, cảm giác nổi da gà.
"Quang Diễn."
Vừa mở miệng là âm thanh khục khục, Nghệ Nhàn bị âm thanh của mình làm cho kinh hãi. Chờ khi tia sáng xuất hiện, nàng mới phát hiện mình bị Lam Đồng ôm như trẻ sơ sinh, còn đại hắc long kia, không biết tung tích.
Xung quang là tưởng đất, định đầu còn có một cục đá lớn, đem mọi đường phong kín, do đó tạo thành một vũng bùn không quá rộng.
"Lam Đồng."
"Lam Đồng, mau tỉnh lại."
Nghệ Nhàn hồi lâu mới khôi phục tri giác, bộ hài cốt vẫn hậu linh sau lưng, ép nàng suýt không thở nổi, phát hiện điều này Nghệ Nhàn vô cùng suy sụp, vì chính mình trong một hồi đoán sai, chọc tới một cái đại phiền toái, tựa như da trâu dán kéo bỏ cũng không bỏ được.
Không lẽ sau này nàng đi đâu, cũng phải cõng bộ thần cốt này sao? nàng chẳng lẽ giống như Yến Sương kia, trở thành miếng thịt Đường Tăng đi lại khơi khơi?
Nghệ Nhàn khôi phục một hồi, phát hiện Lam Đồng vẫn như cũ. Nên đẩy mạnh đối phương một cái, kết quả bàn tay ướt sũng, thậm chí có chút dính dính, nàng cúi đầu nhìn, tay đầy màu đỏ, sắc đỏ có vài phần chói mắt, tay nàng run run sờ mạch đập cùng hô hấp của Lam Đồng, xác định người này còn sống, lúc này mới xem vết thương của đối phương, bụng bị thủng một lỗ lớn, nhìn như bị thứ gì đó đâm qua, theo ánh sáng bên ngoài nhìn vô thật đáng sợ, đó là một vết thương trí mạng.
Nàng ngưng tự quang linh chữa trị cho đối phương, Lam Đồng mới mơ màng tỉnh lại, thậm chí còn phát ra tiếng hừ nhẹ, "Lam Đồng, ngươi sao lại bị thương như vậy, ngươi hiện tại cảm giác thế nào rồi?"
Nghe tiếng nàng gọi, con ngươi Lam Đồng hướng nàng hơi hơi chuyển, con ngươi xanh lam sáng người lúc này tản ra quang mang nguy hiểm, lúc nhìn Nghệ Nhàn còn thiếu đi vài phần chăm chú và thâm tình, thêm chút sợ hãi xa cách khó hiểu với Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhạy cảm phát hiện trên người đối phương dường như có sự khác biệt, nàng muốn hỏi nhiều vấn đề đều nghẹn trong họng, thân thể theo bản năng hơi chuyển về sau.
Lam Đồng hơi động, khoát tay, trực tiếp bóp cổ Nghệ Nhàn, bàn tay hơi thu lại.
Hơ --
Nghệ Nhàn bị siết không thở được, mắt tối sầm lại, tay không ngừng vỗ cánh tay Lam Đồng, "mau buông ra, buông tay."