Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 221: Dạng hai chân



Lam Đồng nhẹ nhàng chống một ái, từ dưới hố bò lên.

Nghệ Nhàn nhìn thấy nơi nàng dùng tay leo lên còn in lại dấu, độ dày chừng 8 cm, có thể thấy lực đạo rất lớn. Con ngươi sáng rực, cảm giác phát điên trước đó không còn, tựa như chưa từng xuất hiện, "Lam Đồng, hiện tại ngươi có chỗ nào khó chịu không?"

Lam Đồng im lặng nhìn chằm chằm nàng một hồi, đem cổ tảy bẻ rắc rắc, sau đó tay không đánh gãy một cái cây, "có, không thể khống chế được muốn so đấu."

Nghệ Nhàn còn tưởng đối phương nói đùa, không ngờ, nàng liền thấy được lực phá hoại kinh người của Lam Đồng, mấy gốc đại thụ cạnh gian nhà đều bị Lam Đồng nhổ tận gốc, đám trúc xanh cũng không tránh được số mệnh bị bẻ gãy, không chỉ như vậy, cái gian nhà trúc không ngừng khôi phục lại cũng bị đối phương một cước đánh nát, tựa như bình sứ, nát bét.

Lam Đồng đem chỗ này hủy bảy tám phần, cuối cùng cũng thu tay lại, nhìn dưới đất hỗn độn, nàng dùng con mắt trấn định bình thường nhìn nhưng trong đó còn hiện lên chút hoảng hốt, tựa như khi còn nhỏ làm chuyện xấu.

Nghệ Nhàn cũng là lần đầu nhìn thấy biểu tình sinh động của Lam Đồng, không nói gì chậc lưỡi, "hiện tại còn muốn so đấu nữa sao?"

Lam Đồng nghe vậy, híp mắt nhìn biểu tình của Nghệ Nhàn, thấy nàng không nổi giận mới chậm rãi gật đầu, "ta... Nghệ Nhàn, ta không thể khống chế được hai tay, có khí thân thể cũng không thể khống chế được."

Nghệ Nhàn nghe thấy nửa cầu đầu còn thoải mái, nhưng nghe nửa câu sau, mi tâm lại không nhịn được mà nhăn lại.

Chờ gian nhà tựa dựng lại xong, Nghệ Nhàn đem Lam Đồng đẩy vào, chỉ vào bốn cái người trúc ở bốn góc, "nếu ngươi muốn so đấu, thì so với bốn người trúc ở bốn góc nhà, chúng nó chịu đánh rất tốt a."

Nháy mắt Lam Đồng hiện lên một tia mờ mịt, bất quá vẫn nghe lời Nghệ Nhàn đi chọc một người trúc bên trông, đưa tay dò thử liền bị người trúc đánh một cái, âm thanh bốp một cái, cổ tay hồng một mảng lớn.

Nghệ Nhàn nhịn không được nhắc nhở nàng, "đừng coi thường chúng nó, chúng nó gặp mạnh sẽ mạnh, gặp yếu sẽ yếu."

Bất quá đối với huyễn thú, ngược lại đặc biệt thủ hạ lưu tình.

Rầm rầm rầm ---

Bốp bốp bốp --

Sau vài lần mạnh mẽ va đập, trạng thái thờ ơ của Lam Đồng nhanh chóng thu lại, biểu tình trên mặt cũng vô cùng cẩn thận, thậm chí còn thận trọng hơn. Ngoài dự liệu chính là, ba người trúc còn lại cũng từ từ đi ra, từ bốn phương vây công nàng.

Với tình huống này, Nghệ Nhàn chưa từng gặp phải, nàng nhiều lắm thì là hai con xông lên thôi.

Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi, thậm chí nhân lúc Lam Đồng mất sức suy nghĩ, liền đem quang linh đánh tới, kết quả người trúc bị đánh lén chợt dừng lại, sau đó lại tiếp tục đánh Lam Đồng bốp bốp, hoàn toàn không quan tâm đến nàng, "thật thú vị!"

Khi đối mặt với người, đám người trúc liền thu lại linh lực, dùng cách của thú nhân giải quyết trận đấu.

Khi đối mặt với nàng, liền sao chép linh lực của nàng để đánh nàng...

Nói sao đây a, Nghệ Nhàn cảm thấy đám người trúc này chính là nhân tinh, dường như có thể đọc được suy nghĩ của người khác, đem ra những cách thức khác nhau để khiêu chiến với họ....

Lam Đồng đánh một hồi, hai tay cũng đỏ lên, sau đó liền coi như đồ nhà đem người trúc tháo dỡ.

Nghệ Nhàn, "đây là uy lực thần cốt?"

Lam Đồng xoay người, Nghệ Nhàn bị ánh mắt gϊếŧ đến đỏ của nàng làm cho kinh hách, sợ lại bị bóp cổ giống như lần trước, nàng liền nhượng bộ lui binh, theo bản năng vuốt ve cục thịt đang ồn ào trong bụng, "hiện tại vẫn còn thanh tỉnh chứ?"

Lam Đồng quay mặt đi chỗ khác, bóp quyền kêu rắc rắc, hồi lâu mới quay đầu lại, bình tĩnh nói, "Nghệ Nhàn, lần sau nếu ta không thể khống chế được, ngươi hãy làm như vừa rồi tránh càng xa càng tốt."

Nghệ Nhàn, "ngươi nghĩ nhiều rồi, ta sợ ngươi làm bị thương tiểu gia hỏa này."

Mang thai không dễ dàng, cẩn phải hảo hảo che chở a.

Huống chi, tiểu gia hỏa này Lam Đồng lại đặc biệt mong chờ.

Lam Đồng không dám vọng động, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cái bụng Nghệ Nhàn hồi lâu, "hy vọng nàng bình thường giống như ngươi, là một nhân tộc."

Nghệ Nhàn bị lời nói bất thình lình của nàng như lời tuyên ngôn không kịp ứng chiến, choáng váng hồi lâu, "ta còn nghĩ ngươi vấn thích ấu tể thú nhân hơn, giống như Tiểu Lam."

Kỳ thực cho dù là thú nhân tộc hay là nhân tộc, đều là con các nàng. Nghệ Nhàn đã sớm nghĩ xong, nếu người này dám thiên vị một bên, nàng sẽ dẫn hài tử đi hai mẹ sống riêng.

Kết quả, người này.... ngược lại rất thông minh.

Lam Đồng vẻ mặt không hiểu, thậm chí còn có vài phần ngu đần, "là ngươi sinh, đều tốt."

Chuyện thân phận ấu tể, vào lúc này hai người cùng đã đạt được nhất trí. Nghệ Nhàn nhìn nàng muốn chạm nhưng lại không làm vì sợ làm tổn thương hài tử, bộ dạng ngu ngốc nhìn thực buồn cười, "qua đây."

Lam Đồng lắc đầu, "sao chúng ta lại ở đây?"

Nghệ Nhàn cũng không tìm được, chỉ biết nơi này dựa theo ý niệm mà biến đổi theo. Ngân Bảo đại nhân vẫn còn chấp niệm muốn làm chuột vương, nơi này liền sinh ra một đám chuột tiểu đệ, đáng tiếc, cùng chỉ vì tưởng niệm mà sinh ra, không phải là cơ linh đất sinh đất mọc.

Lỡ như Lam Đồng cũng như vậy thì sao?

Nghệ Nhàn chợt nhíu mày lại, "Lam Đồng, ngươi qua đây."

Lam Đồng, "sẽ làm bị thương đến ngươi và Nhị Lam."

Nghệ Nhàn chấn kinh, bị Lam Đồng thuận miệng đặt tên mà sợ đến xuất mồi hôi lạnh, ".... không được." Nàng suy nghĩ một chút nói thêm, "ngươi đặt tên như vậy.... ta không đồng ý. Hài tử này ta sinh, tên dĩ nhiên do ta đặt, còn có đại danh của Tiểu Lam cũng phải do ta đặt."

Lam Đồng, "đại danh?"

Nghệ Nhàn thực không dám khen bản lĩnh đặt tên của thú nhân tộc, "họ" theo thú hình của thú nhân còn cho qua, đến tên càng thêm tùy tiện, với kinh nghiệm từng trải của Nghệ Nhàn, cái gì mà "đại" "tiểu" "nhất" "nhị" đủ kiểu, nàng không dám tưởng tượng sau này con mình lớn lên, bị người ta gọi là A Đại, A Nhị.....

Đơn giản chính là ác mộng.

Thấy Nghệ Nhàn đối với chuyện đặt tên đặc biệt kiên trì, Lam Đồng cũng để nàng tùy ý, "vậy thì gọi tên là gì?"

Đặt tên cho ấu tể tương lai trong bụng, đến cả Ngân Bảo đại nhân cũng hưng phấn từ trong động thò đầu ra, vẫy đuôi kích động nói, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, bảo bối, bảo bối a."

Nghệ Nhàn, "..."

Vật nhỏ này, bảo bối cũng đích xác là coi như bảo bối, nhưng nếu biến thành tên thì.... khó mà nghe được.

Nghệ Nhàn vỗ một cái đem Ngân Bảo đại nhân chui lại vào động, cố gắng suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ được cái tên nào hợp lý. "Lam Đồng, tiểu gia hỏa này sau này mang họ ta, thế nào?"

Chỉ là ấu tể, mang họ nàng hình như cũng không có gì lớn.

Lam Đồng nhìn chằm chằm cái bụng Nghệ Nhàn hồi lâu, "được."

Nghệ Nhàn không ngờ tên này lại đồng ý nhanh như vậy, nhiều lần xác định đối phương không phải miễn cường, mà là cam tâm tình nguyện đồng ý, thì khó chịu trong lòng cũng buông xuống. Bất quá vì cái tên của ấu tể mà nháo nhào, Lam Đồng có vì chuyện nàng đang lo lắng mà bị nàng quên mất hiện tại.

Xác định suy nghĩ vừa rồi, Nghệ Nhàn nhìn phòng trúc dựng lại, thu lại một thân linh lực, vì không muốn ảnh hưởng đến tinh thần, nàng thậm chí còn thôi miên mình thành người bình thường, phải, chính là trạng thái chưa thức tỉnh linh căn ngày trước, khi đó không phải nàng cũng là người bình thường thôi sao?

Lam Đồng hơi lo lắng, "Nghệ Nhàn, ta cùng ngươi đi vào."

Nghệ Nhàn khoát tay, không cần đề nghị của đối phương, "ngươi đi vào, ngược lại liền tăng độ khó của ta lên, có đôi khi, một với một, sẽ đem đến tác dụng phụ." vừa rồi bốn người trúc quyền đấm cước đá với Lam Đồng, nếu là kiếp trước, đó chính là đánh nhau kịch liệt, dùng xương thịt chiến đấu, bất quá về sức mạnh, Lam Đồng lại tốt hơn, nhất là sau khi cùng thần cốt dung hợp, đối phương dường như nắm trong tay lực lượng cường đại hơn.

Lam Đồng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghệ Nhàn đi vào, mà bất lực.

Nghệ Nhàn tùy ý chọn một người trúc, túm cái tay, xoay người, cong lưng, ném ra ngoài, động tác mây trôi nước chảy, nhanh khiến người ta chậc lưỡi. Lam Đồng bất ngờ nhìn nàng một cái, "cẩn thận, nó lại đến."

Xác nhận suy nghĩ của mình, tâm tình Nghệ Nhàn cũng tốt lên, không còn lãng phí thời gian cùng người trúc vướng bận, nhanh chóng đem tháo, tháo xong cũng coi như kết thúc.

"Ta biết rồi."

"Cái gì?"

Nghệ Nhàn chỉ vào cái nhà trúc thanh tao này, rừng trúc, trời xanh mây trắng, thậm chí là những vật xuất hiện trước mặt nàng, đến cả đám chuột tiểu đệ của Ngân Bảo đại nhân. "đây chính là ý thúc."

Lam Đồng không hiểu, "ý thức là cái gì?"

Nghệ Nhàn giải thích đơn giản, "ý thúc chính là suy nghĩ, sở tư, sở niệm. Chỉ cần là thứ nghĩ đến trong đầu, cho dù là thiện niệm hay tà niệm, cũng sẽ lưu lại dấu vết ở đây."

Lúc đầu xuất hiện trong mắt nàng là biển lửa, núi đao, và gió luyện ngục, tất cả đều là nơi Nghệ Nhàn không thích, nàng chỉ thích chỗ có ánh nắng, cho nên mới có cỏ xanh nước biếc, cầu nhỏ nhân gia.

Lam Đồng, "những thứ này là do ngươi nghĩ ra."

Nghệ Nhàn lắc đầu, "coi là như vậy, cũng không hẳn là như vậy."

Có vài điểm nàng nghĩ hẳn là có lối ra, tựa như cái rừng trúc kỳ quái kia, cùng gian nhà trúc và người trúc. Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, "hẳn là ý thức của vị tiền bối kia và ý thức của ta đã kết hợp lại với nhau."

Lam Đồng cau mày, "rất nguy hiểm."

Nghệ Nhàn thấy mắt nàng lại bắt đầu đỏ lên, từ sau khi dung hợp với thần cốt, dấu hiệu Lam Đồng cuồng hóa dường như không thể khống chế được, nàng vội trấn an nói, "Lam Đồng, thả lỏng."

Lam Đồng theo bản năng kéo tay Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng sẽ bị người này bóp gãy tay, thực sự lực đạo này khiến nàng đau quá. May là đại gia hỏa này còn biết không chế, không quá lâu, mắt đỏ tản đi, liền cách xa nàng hai mét, tựa như tránh ôn thần.

Nghệ Nhàn cực kỳ bất đắc dĩ, "vì tiền bối kia lưu lại ý thức trong ta bất quá chỉ có gian nhà trúc thôi, không cần quá lo lắng, nếu hắn muốn tổn hại chúng ta, đã sớm làm cho bị thương rồi." nặng lắm cũng chỉ để người trúc cắt đứt đuôi Ngân Bảo đại nhân thôi a, còn không thì đánh gãy một cánh tay của nàng....

Lam Đồng nhíu mày, "chúng ta phải rời đi."

Nghệ Nhàn cười mắng, "thật ngốc, cơ hội tốt như vậy, sao cứ vậy mà buôn tha."

Nhà trúc này đơn giản chính là một chỗ tốt để tu luyện. Không chỉ như vậy, đến cả bồi luyện, vị tiền bối này cũng đã sắp xếp xong cho các nàng rồi, quá trình mặc dù hơi bạo lực một chút, nhưng dù sao cũng hơn là đi ra gặp người khác bị đánh gãy chân đứt tay.

Nghệ Nhàn, "hơn nữa, ta cảm thấy vị tiền bối này hình như thích ngươi hơn."

Nàng khiêu chiến người trúc, tối đa chỉ có hai cái vây công. Nhưng đổi lại là Lam Đồng, thì là bốn cái người trúc cùng vây công, ai khinh ai trọng quả thực vừa nhìn liền hiểu ngay.

Lam Đồng, "không.... cảm giác được."

Nghệ Nhàn bị dáng vẻ Lam Đồng chê chán chọc cười, "ngươi đang ở trong phúc mà không biết phúc, đại sư tỷ nhìn trúng thần cốt sao có thể bỏ qua, huống chi, thú nhân các ngươi rèn thể, rèn không phải là khí lực cùng căn cốt đó sao?"

Lam Đồng lại có chút suy nghĩ, "Nghệ Nhàn, ngươi công kích ta một chút xem."

Nghệ Nhàn tùy ý chiết một cây trúc nhỏ dài, cố ý đem hai đầu vót nhọn, không nói hai lời đâm về phía Lam Đồng. Nào ngờ, đối phương căn bản không tránh, tựa như kẻ ngốc đứng đó, tùy ý để nàng đem gậy trúc đâm vào.

Rắc rắc.

Hình ảnh máu chảy đầm đìa như dự đoán vẫn không có, nhưng thanh trúc trong tay Nghệ Nhàn lúc này đã dạng hai chân rồi.

Nghệ Nhàn, "..."