Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 224: Áp chế



Quang vũ xen lẫn bùn đất tung bay từng chút lơi xuống tách tách, đổ ập xuống người Nghệ Nhàn. Kèm theo bản thân không ngừng bị ném, Lam Đồng trước tầm mắt cũng không biết đã chạy đi đâu. Nghệ Nhàn lúc này tựa như đang chơi nhảy cầu, nếu bên dưới bùn đất còn mềm hơn một chút thì càng "mỹ". Đáng tiếc, nàng cố gắng thả quang linh oanh kích, cũng không tạo được thương tổn lớn cho thứ đồ chơi này, nên nàng nghĩ Quang Diễn đang sinh ảo giác.

Nhìn lại Quan Diễn, xung quanh ngoài tia sáng chói mắt bao phủ, còn lại tựa như mặt trời nhỏ tản ra tia sáng vạn trượng, vô cùng chói mắt, xung quanh đưa tay không thấy được 5 ngón, khăn che mặt theo Nghệ Nhàn từng chút bong xuống, vì ổn định thân mình, tránh khỏi giác nhọn, Nghệ Nhàn cũng không phát hiện ra được bất kỳ cái gì khác thường, cho đến khi bên tai có tiếng phượng hót to rõ ràng, theo đến còn có tiếng rồng ngâm vờn bên tai.

Tiếng vang đinh tai nhức óc kéo đến, nhất là khi Nghệ Nhàn vừa ngẩng đầu liền phát hiện một đạo lôi màu tím lấy thế không kịp ôm tai hung ác đầy sát khí đánh về phía nàng, nếu không có nó thì vừa rồi nàng còn tưởng tiếng rồng ngâm là ảo giác.

Ah, đại sư tỷ, Yến Sương, hình như đều ở đây!

Cái định mệnh!

Uy lực thật là mạnh.

Nghệ Nhàn cố gắng khống chế thân thể bị ném lên không trung, cố gắng tránh được một kích oanh sát này, kết quả vẫn bị lôi linh ảnh hưởng, suýt chút rơi xuống, may mắn đại hắc long hiện ra bản thể trên không trung nhìn thấy quỷ xui xẻo là nàng, sắp tơi xuống đúng lúc vẫy đuôi tóm được, độ khó tựa như mò kim đáy biển.

Nghệ Nhàn, "..."

Tâm nguyện được cưỡi rồng lần nữa hoàn thành, nàng nhịn không được sinh ra vài phần cảm khái, "đại sư tỷ, có phải đây là đại lễ hoan nghênh ra quay lại không a."

Đáp lại nàng vẫn là tiếng rồng ngâm chấn tai, kèm theo tiếng rống giận quen thuộc, quả thực tựa như người nào đó đang nổi giận.

Bị cắt ngang, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng có thể quan sát Thiên Lan Sơn vừa xa lạ vừa quen thuộc này, đằng xa chính là nơi hỏa phượng hoàng rơi xuống, tựa như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ, tiểu phượng hoàng tiếp nhân truyền thừa từ tộc phương hoàng giương cánh chim đầy đặn hạ xuống điểm một chút hồng quang, lông phượng hoàng chuyển động đủ màu sắc nở rộ trước mặt Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, Yến Sương thay đổi thật nhiều."

Từ một đại gà con chỉ biết dùng bản thể đánh nhau, rốt cuộc cũng trưởng thành là một phượng hoàng như hôm nay khiến người ta phải kinh diễm.

Đi đến con đường này, Nghệ Nhàn coi như cũng thấy được một hồi lột xác hoa lệ.

Ngoại trừ phượng hoàng hoa mỹ cùng liệt hỏa ra, thì bại lội dưới ánh lửa Thiên Lan Sơn khắp nơi chỉ còn mỗi cảnh hoang tàn, dự đoán được núi lở đã trở thành sự thật, một cái khe không thấy đáy kéo dài hết cả cái Thiên Lan Sơn, phượng hoàng quay về mang tới sinh cơ dường như trong chớp mắt đã biến mất hầu như không còn, trong khe hở bên dưới, hắc khí nồng nặc khiến người ta dựng tóc gáy. Ngay tại nơi nàng vừa vọt lên, lúc này bùn đất tung bay, tựa như có vật gì đó sắp không chờ được muốn xuất hiện!

Đại sư tỷ không có kiên nhẫn liền dùng lôi linh oanh tạc, ba viên minh châu dưới chân lại có vài phần không chịu phối hợp, Nghệ Nhàn tiện tay đem hạt châu cuối cùng tung lên, đại hắc long cưỡi gió tiếp được, vững vàng đạp dưới chân, cảm giác như thu được sơn hà đều để dưới chân, viên lôi châu thứ tư viên mãn quay về vị trí cũ!

Lúc này, khí tức trên người đại sư tỷ so với vừa rồi càng hung hiểm hơn, phóng ta lôi tủy to bằng 5 người vây lại, Nghệ Nhàn trợn mắt há mồm nhìn nó đánh vào mảnh đất vừa nhô lên....

Yên lặng.

Yên lăng như chết.

Thứ đó dưới bùn không còn nhúc nhích như đảo cơm chiên nữa, mọi thứ trở về bình thường, vừa rồi đại sư tỷ khí thế hung hăng một kích tựa như đánh hụt, nửa ngày cũng không thấy phản ứng gì. Nghệ Nhàn thấy cục diện trở nên bình tĩnh, cảm giác như sắp có một trận mưa gào gió thét, vội vàng vỗ người đại hắc long nhắc nhở, "đại sư tỷ, cẩn thận a."

Từ lúc Bất Tử Điệp đem theo các nàng từ trong ý thức của vị tiền bối thần cốt kia rời đi, cho đến giờ.... không quá nửa canh giờ, Nghệ Nhàn vẫn không tìm được một người để hỏi tình huống lúc này....

Đại sư tỷ quang minh chính đại lộ bản thể thực sự sẽ ổn sao?

Con chim ngu xuẩn Yến Sương kia, cứ vậy phóng hỏa phượng hoàng xuống, sợ là sẽ thiêu cả Thiên Lan Sơn này thành một ngon núi lửa a.

Còn có Lam Đồng, người rốt cuộc bị ném đi đâu rồi a?

...

Duy nhất có thể hỏi, thì tạm thời miệng không thể nói. Nghệ Nhàn nháy mắt đề phòng, trong đầu đã xuất hiện nhiều câu hỏi, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, dưới bùn đá vang tứ phía, sưu sưu hướng về các nàng.

Vèo vèo --

Nghệ Nhàn dường như nghe tiếng da thịt bị cháy, trong không khí trước mặt có mùi máu, không quá nồng, nhưng cũng khiến người khó bỏ qua, không cần tìm rất nhanh đống bùn đất còn xen lẫn ám linh đã cho đáp án.

Rầm rầm rầm --

Đất rung núi chuyển!

Trơi long đất lở!

Bùn đất tung bay, một đại gia hỏa đen thui từ dưới đất xông lên, theo đường nứt kéo dài của Thiên Lan Sơn từ dưới vực sâu ấy bò lên, vì hình thể vô cùng to dài, cho nên từ trên không nhìn xuống, cái rãnh nứt vốn đáng sợ giờ lại càng khủng bố.

Thì ra, dưới mảnh đất rung chuyển này ẩn dấu một con vật khổng lồ.

Ah --

Nghệ Nhàn hít vào một ngụm khí lạnh, Ngân Bảo đại nhân trên vai đang ôm cổ nàng run rẩy, ba cái đuôi vừa vặn bọc lấy thân, "là nó, là nó, hiện ra rồi!"

Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua sinh vật to lớn như vậy, trong ấn tượng của nàng, phượng hoàng cùng bản thể của đại sư tỷ đã là to lắm rồi, nhất là khi ở huyễn thú tộc, hình thể khổng lồ còn đại biểu sự cường đại khác. Nhưng hôm nay, cái thứ tròn vo này, đến cả đầu và đuôi cũng không nhìn ra được, còn muốn đem cả Thiên Lan Sơn lật mình.

Nghệ Nhàn, "... hèn chi."

Chỉ mới nhích nhích thân đã khiến nàng vọt lên không trung, nhưng cũng tiết kiệm được thời gian và sức lực.

Bất Tử Điệp chép miệng, "đáng tiếc, không thể ăn."

Nghệ Nhàn, "cho nên, ngươi biết đây là thứ gì?"

Bất Tử Điệp trầm ngâm hồi lâu, lâu đến nỗi Nghệ Nhàn hoài con bướm bốc đồng này không muốn trả lời câu hỏi của nàng, đột nhiên nó xa vời nói một câu không rõ ràng, "hẳn là.... không thể nào là tên đó."

Nghệ Nhàn, "???"

Ha --

Thân thể Nghệ Nhàn nhẹ tâng, toàn bộ rơi ra ngoài. So với nàng thảm hại hơn chính là đại sư tỷ, đại hắc long bị thứ gì đó đánh phải, phát ra tiếng gầm lớn.... trước đó, nàng thậm chí đã cảnh giác xung quanh.

"Đến lúc này rồi, ngươi còn che dấu!"

"Bổn yêu nghĩ -- nghĩ là nó không thể xuất hiện ở chỗ này được!"

Nghệ Nhàn cũng không bị va chạm mạnh xuống đất, vừa rơi liền có một đám bướm tiếp được, vũng vàng hạ đất, coi như nửa đời may mắn. Đại hắc long ở giữa không trung cuộn mình vội chạy đến cùng phượng hoàng.... nhìn các nàng một trái một phải giáp công con huyễn thú khổng lồ đang lộ ra hình dáng, Nghệ Nhàn mơ hồ cảm thấy chính mình quá nhỏ bé. cảm giác vô lực hoàn toàn không thể nhúng tay.

Nghệ Nhàn nhìn một hồi, "Bất Tử Điệp, thứ này đầu nó ở đâu a?"

Bất Tử Điệp. "để bổn yêu đi xem."

Nói xong, Bất Tử Điệp vỗ đôi cánh cam vừa lành của nó bay đi, Nghệ Nhàn đến cả kêu rống cũng không kéo được nó. Bất quá nghĩ lại, Bất Tử Điệp có thể đem các nàng ra khỏi ý thức hải của thần cốt, cũng sẽ không liều lĩnh, nàng chỉ cần kiên trì chờ là được.

Không ngoài dự liệu, Bất Tử Điệp đi không đến một nén nhang, liền mặt mũi đen xì quay về, "xong rồi xong rồi, các ngươi không xong rồi."

Nghệ Nhàn hảo tâm nhắc nhở nó, "nói chúng ta không xong rồi, chỉ sợ ngươi trốn cũng không thoát a."

Đây chính là chỗ ác liệt của khế ước bản mạng, chết cùng chết, sống cùng sống. Không nói, Nghệ Nhàn cũng biết cái khế ước này đôi khi chính là cái bẫy nguy hiểm, dù sao cũng là hai cái mạng, nhưng lại cột chung một cái thuyền cũng không thể do mình tự quyết được nữa/

Bất Tử Điệp sửng sốt, lạch cạnh ngã lăn xuống đất, sau đó liền nhảy nhót hướng lên mặt Nghệ Nhàn vỗ đầy phấn, "đều tại ngươi, đều tại ngươi, cái giống loài lòng dọ hiểm độc đê tiện."

Nghệ Nhàn để nó tùy ý khóc lóc om sòm, ngược lại đỡ thương tổn lẫn nhau, ngoại trừ khuôn mặt có chút ngứa ra, liền cũng không bị thương chỗ nào. Nhất lá Bất Tử Điệp cũng không dùng lực lớn, ngược lại thì giống một cái tiểu quỷ ngạo kiều miệng tiện, "nếu muốn sống rời đi, trước tiên ngươi phải nói cho ta biết rốt cuộc thứ này là gì?"

Bởi vì hình thể quá mức khổng lồ, Nghệ Nhàn chỉ có thể nhìn thấy một góc, đến giờ đừng nói là đầu thứ đó, đến cả cái thân còn không thấy rõ hết được, chứ nói làm sao gϊếŧ được thứ đồ chơi này.

Bất Tử Điệp lầm bầm náo loạn tâm tình một hồi, đại khái cũng nhìn ra được đại sư tỷ cùng phượng hoàng liên thủ cũng không chiếm được chỗ tốt nào, "Bất quá chỉ là một con sâu nhỏ, không lẽ bổn yêu còn phải sợ nó hay sao!"

Sâu?

Sâu nhỏ?

Nghệ Nhàn cảm thấy Bất Tử Điệp phân biệt lớn nhỏ sợ là có hiểu lầm rồi a.

Nàng nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, dì nhìn từ một góc mập phì có gai không nhìn ra được đặc thù của sâu, "đây là sâu gì, ăn gì mà có thể to được như vậy a?"

Bất Tử Điệp, "Sâu nhện, đừng thấy nó hiện tại chỉ to, lúc đầu so với bổi yêu thì cũng chỉ là một con nhỏ như vậy thôi a."

Nghệ Nhàn nhìn một chút cái tên đang bay qua bay lại kia, so với bản tay còn nhỏ hơn, so với con sâu nhện nhỏ có thể so với tòa Thiên Lan Sơn này.... ừ, sâu nhỏ. "Vậy làm sao có thể gϊếŧ chết con sâu nhỏ này, ngươi có ý kiến gì không?"

Sâu thì thiên địch rất nhiều a.

Bình thường chính là chim, như là Yến Sương tộc phượng hoàng chính là chim a, nhất định là khắc tinh của con sâu nhện kia, còn có lửa phượng hoàng đủ để thiêu tất cả....

Nhưng nhìn lên không trung dường như đại sư tỷ cùng phượng hoàng khó mà nhích được nửa bước, còn bị quản chế khắp nơi. Trừ phi -- thực lực đôi bên không cân bằng, trong lúc áp chế chủng tộc cũng không sẽ không có chút ưu thế nào.

Nghệ Nhàn bắt đầu lo lắng, cùng lúc đó mắt không tự chủ được nhìn Bất Tử Điệp đang bay tới bay lui trên người, đại khái là ánh mắt Nghệ Nhàn quá mức nóng rực, cho nên Bất Tử Điệp tâm sự nặng nề cũng cảm nhận được, nó chợt quay người lại, "cách a? cách xử lý của bổn yêu chính là trốn a! trốn trốn trốn! Mau trốn!"

Lần đầu tiên nhìn thấy Bất Tử Điệp kinh sợ thành như vậy.

Nghệ Nhàn trầm ngâm một chút, "được, nhưng ta muốn mang Lam Đồng đi cùng."

Bất Tử Điệp, ".... bổn yêu lập tức giúp người tìm được nàng."

Lực triệu hoán của Bất Tử Điệp so với Ngân Bảo đại nhân còn nhanh hơn, chớp mắt đám bướm rậm rập đã bay đến, sau đó lại như thiên nữ tán hóa tản mát khắp nới, tựa như đang tìm chỗ Lam Đồng hạ xuống.

Nghệ Nhàn lo lắng nhìn đại sư tỷ và Yến Sương, nếu có thể đi, đại sư tỷ và Yến Sương vì sao không rời đi?