Bị ma linh điều khiển, trùng nhện không còn ngu ngốc như trước, từng bước linh hoạt, công kích xảo quyệt, không quá một nén nhang, quân số phía Nghệ Nhàn nhanh chóng giảm xuống, thậm chí có nhóm còn bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Đám quang linh sư kia đang làm gì!"
"Nghệ Nhàn!"
Nhìn thấy Tạ Anh bị ma linh phun hắc khí bám lấy, đám người Tạ gia đi bắt phượng hoàng liền đổi chiều, nhao nhao chuyển qua công kích ma linh, Nghệ Nhàn vội lôi Lam Đồng xuất hiện. Nàng bất động chờ đợi, khẽ động thì sẽ biến thành bia sống.
Lam Đồng rất nhanh phát hiện khác thường, "hình như nó theo chúng ta!"
Nghệ Nhàn thuấn di không ngừng, không quay đầu cũng biết được ma linh vẫn kiên trì đuổi theo nàng không bỏ, sự cừu hận này dày đến khó mà kéo xuống được, "vì ta từng đánh nó, thứ này thù dai vô cùng."
Bất Tử Điệp vỗ cánh, từ từ lao theo sau, "phải a, phải a, thứ này thù dai lắm, không gϊếŧ chết ngươi nó sẽ không bỏ qua đâu."
Nghệ Nhàn, "..."
Câm miệng a! Ngươi!
Tử Hàn, "các đệ tử Thanh Sơn Tông nghe lệnh, tuyệt đối không được để ma linh rời khỏi Thiên Lan Sơn một bước!"
Tử Hàn tự mình mang theo mọi người đuổi theo ma linh đang điều khiển trùng nhện chạy loạn sau lưng Nghệ Nhàn, dùng băng trùy cùng lôi tủy đánh vào trước mặt trùng nhện, tựa như hài nhi, trùng nhện vừa mở miệng liền nuốt vài người, phun hắc khí khắp nơi, bị lửa phượng hoàng đốt trúng còn vang lên tiếng xèo xèo.
Bị đại sư tỷ cùng Yến Sương khẽ kéo như vậy, Nghệ Nhàn rất nhanh bỏ lại miếng da trâu này.
"Nghệ Nhàn, bên này."
"Đại tiểu thư, tại sao ngươi còn ở đây!"
Vừa rồi vội vàng xử lý trùng nhện, Nghệ Nhàn cũng quên mất Tề Vân còn ở Thiên Lan Sơn này.
Tề Vận hận sắt không thể rèn thành thép trừng mắt nhìn nàng, túm hai người kéo qua một bên, nói ngắn gọn, "ta vừa đi bày trận pháp, ngươi nghĩ cách dẫn trùng nhện kia vào trận pháp đi, còn có, ngươi tìm vài người giúp đỡ đi."
Tề Vận nhân lúc mọi người ứng phó trùng nhện, đánh giá con đại trùng này. Sau đó khai sinh ra một cái trận lớn nhất từ trước đến này, trận này hung ác, tên là tỏa hồn. Một khi có người bị nhốt trong trận này, thời điểm vừa đến, hồn sẽ bị trận này hấp thụ, vì vậy mà có cái tên hung hãn này. Đương nhiên, người bày trận cũng trả giá không ít.
Nghệ Nhàn nhìn phía sau nàng có vài người quen mắt, mấy người kia nhìn nàng ánh mắt lóe lên. Không chờ nàng đi đến, Tề Vận liền dứt khoát nói, "mấy vị này là lúc ta ở dưới chân núi ngăn lại, còn có vài vị quang linh sư đến từ thương hội Tề gia, hy vọng là đến kịp."
Đệch!
Nghệ Nhàn nghĩ đến, không phải là đám quang linh sư trước đó chứ? thảo nào đại sư tỷ hô nửa ngày cũng không thấy có kẻ nào lên giúp! thì ra là nhân lúc nạn bỏ chạy!
Nàng nâng mắt, "cực khổ cho ngươi."
Nàng vừa ứng phó ma linh, tiêu hao cũng rất nhiều, đến cả Quang Diễn cũng đã quay về ý thức hải của nàng khôi phục, nếu không nàng cũng không cần một mình đi tìm đám quang linh sư này. Hành động này của Tề Vận, hoàn toàn có thể nói là đem than sưởi ấm ngày tuyết rơi.
Tề Vận, "không có gì, chỉ hy vọng chuyện sau này, ngươi có thể giúp ta tìm Tiểu Nhã trước."
Nghệ Nhàn gật đầu, sau đó ở trước mặt đám quang linh sư thể hiện song linh căn quang lôi ngự thú sư, khí độ bá vương, nàng nâng cằm lên một chút, ý bảo đám người kia nhìn cái hố trước mắt chứa trăm người kia,:nếu ta phát hiện có người nhân lúc làm loạn cái gifm thì đây chính là chỗ chết chờ chôn các ngươi."
Mọi người, "..."
Nghệ Nhàn thấy trong đám người có vài cái run rẩy, kinh sợ, định để Lam Đồng nhấn mạnh một chút trong trí nhớ mấy người kia thêm chút nữa, chợt thấy một cái đầu nhỏ từ trong đám người kia đi tới, tò mò nhìn cái hố trăm người đi một vòng rồi nhảy xuống, còn nắm một cục đất đưa lên ngửi một cái, vẻ mặt si mê nói, "Oa, cái này đúng là có khí vị quang linh."
Sau đó hắn ôm một cục đất, oạch một cái leo lên, động tác cũng nhanh nhẹn, hắn hưng phấn đến trước mặt Nghệ Nhàn, một tên cao 1m6 đứng cạnh Nghệ Nhàn, có vài phần phản manh, "vừa rồi ngươi xuất thủ quá nhanh, ta còn chưa nhìn rõ, làm sao ngươi làm được?"
Nghệ Nhàn, "..."
Tề Vận cười giải thích, "là một tiểu bằng hữu a."
Được Tề Vận gọi là "tiểu bằng hữu" Nhạc Bạch từ khi thấy được tay Nghệ Nhàn tạo ra uy lực, dọc đường đi không thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của Lam Đồng, cứ vậy chen đến bên cạnh Nghệ Nhàn, liên tục hỏi han, "ta chưa từng thấy qua có người dùng quang linh cùng với linh lực khác hợp lại với nhau." "Ngươi rốt cuộc đã làm thế nào vậy?" "Quang linh cùng mộc linh kết hợp thì sẽ như thế nào?"
...
Thấy mi tâm Nghệ Nhàn cau lại, Lam Đồng túm cái tên lắm mồm hỏi không ngừng kia ném qua một bên. Không ngờ trước mặt lại có một cái lồng năng lượng bọc đầu nàng lại, tùy ý để nàng dùng tay phá, cái lồng vẫn chắc chắn, không có gì là muốn vỡ.
Bạch Nhạc tự hào vỗ tay một cái, "đừng có mà động thủ động cước, ta cũng không dễ chọc đâu!"
Lam Đồng, "Nghệ Nhàn."
Đến cả giọng nói cũng nhỏ, tựa như bị quang linh ngăn cản.
Lam Đồng cào cào lồng năng lượng, tựa như mèo con rửa mặt. Nghệ Nhàn khó có được nhìn thấy dáng vẻ Lam Đồng quẫn bách, nhịn cười một hồi thu hồi lồng năng lượng này, kết quả lại khiến Nhạc Bạch một hồi hoan hô, "oa, ngươi thậm chí có thể phá được cái của ta a."
Nghệ Nhàn ngược lại không ngờ tiểu hài này có thể khống chế quang linh giỏi như vậy, lồng năng lượng của hắn và của nàng có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại rất giống nhau. Nhưng càng như vậy, càng thể hiện được độ chính xác của một người. Nói cách khác, lúc đầu nàng học được kỹ năng này, chỉ có thể dùng lồng năng lượng bọc cả người, nhưng lại không thể dùng lồng năng lượng bọc lấy một bộ vị trên người đối phương.
Chuyện lúc đầu nàng làm không được, Nhạc Bạch đã làm xong rồi.
Nghệ Nhàn nhiều tiểu hài kiên trì này một cái, "chờ giải quyết xong ma linh này, ta sẽ cho ngươi biết đáp án."
Hai mắt Nhạc Bạch phát sáng, "một lời đã định."
Nghệ Nhàn cảm giác mình như tiểu thương vô lương đem trẻ em đi lao động phi pháp, "ừ,"
Đoàn người đi tương đối chậm, chờ đến nơi, Thiên Lan Sơn đã bị trùng nhện hủy nát bét, cái rãnh sâu mười mấy thước liền đem mảnh đất một phân thành hai, khí đen bên dưới vụt lên như lang hổ, lúc nào cũng có thể nhào lên bờ.
Các quang linh sư nhìn thấy, liền lui về sau vài bước, có vài người sắc mặt trắng bệch, chịu đựng sợ hãi.
Nhạc Bạch thử phóng kỹ năng quang linh xuống, quang lóe lên, thoáng qua rồi biến mất, hắn khổ sở chán nản nói, "ah, có chút khó làm."
Đâu chỉ khó làm, ma linh vừa đối mặt đã nuốt hơn mười người, đám người kia rơi vào bụng trùng nhện nếu không có quang linh hộ thể còn không nghĩ cách đi ra, rất nhanh sẽ bị ám linh ăn mòn, cơ bản là mất mạng.
Nếu không chặn lại ở đây, tùy ý để nó xuống Thiên Lan Sơn, thì chính là đại nạn?
Nghệ Nhàn hiện tại cũng thấy được dung tâm lương khổ lúc đầu của đại sư tỷ cùng Yến Sương rồi, dù cho dùng bản thể, thì cả hai cũng muốn giữ nó ở lại Thiên Lan Sơn này, "chờ chút nữa ta đem nó đến, các ngươi tập trung đánh vào một chỗ của nó."
Thấy Lam Đồng lại muốn đi theo, Nghệ Nhàn vội cản nàng lại, "ngươi trông chừng bọn họ, nếu ai dám chạy, thì liền ném xuống vực này."
Lam Đồng vừa nghe, quả nhiên nghiêm túc làm việc.
Nghệ Nhàn là bia sống, khi nàng không xuất hiện, đám người Tử Hàn sẽ là nơi ma linh trút lửa giận, từng người bị đánh dính đầy đất, Chờ Nghệ Nhàn xuất hiện, ma linh lúc này buông tha công kích đám người Tử Hàn và Yến Sương, không nói hai lời bỏ qua các nàng, liều mạng lao về phía Nghệ Nhàn.
Ngại vì hình thể trùng nhện to lớn, mặc dù tư thế ma linh xảo quyệt, nhưng vẫn không thể khống chế được mà chạy loạn, nhiều lần để trượt người như là bắt cá chạch, từ đầu này qua đầu kia. Sau một hồi, trước mắt ma linh lại xuất hiện hai Nghệ Nhàn.
Hai Nghệ Nhàn một trái một phải dẫn đường, có đôi lúc cả hai cùng thả lôi linh, lôi linh đồng thời đánh trúng hai bên nó, trùng nhện tróc da bong thịt, thương tích trên bụng càng lớn, thậm chí lúc bò còn rơi chút đồ bên trong ra.
Nghệ Nhàn đánh trúng một kích liền rút lui, đối với trùng nhện mà nói, một kích hay hai kích cũng không có tác dụng gì, nàng cần chính là tiêu diệt ma linh trong cơ thể nó, công kích mỗi cái này thì cũng không có nghĩa.
Trùng nhện nhìn bề ngoài to nhưng năng lực đánh lại không thể so với Lam Đồng, ngoại trừ tỏa hồn trận của Tề Vận ra, thì hiện tại Nghệ Nhàn cũng không ra người thứ hai có cách nào khác, nàng hô lớn, "Lam Đồng, chuẩn bị."
Ma linh nhìn Nghệ Nhàn ngơ ngác, nháy mắt mở miệng to như chậu máu, Bất Tử Điệp nhanh chóng đem một đám bướm bọc Nghệ Nhàn lại, dù vậy vẫn bị nuốt.
Ma linh nuốt Nghệ Nhàn xong hơi nghiêng đầu trùng của nó, nhìn kỹ còn một Nghệ Nhàn đứng cách đó không xa đang tập hợp nhiều quang linh sư nhìn nó, còn chưa chờ nó phản ứng, thì đối diện đã có Thánh Quang nhức mắt kéo đến!
Xèo xèo --
Tựa như miếng thịt nướng trên cái chảo điện vang lên tiếng mỡ tí tách, vừa tránh né ánh sáng, trùng hện cuộn mình lui lại, lui về tỏa hồn trận Tề Vận vất vả làm ra.
Bất Tử Điệp vội bay đến bên cạnh Nghệ Nhàn tranh công, "bổn yêu làm rất tốt a!!"
Nghệ Nhàn nhìn bản thể trùng nhện còn thiếu môt chút chưa tiến vào tỏa hồn trận hết, liền qua loa nói, "hoàn thành."
Hy sinh một đạo lôi ngưng tụ linh thể, đổi lại đại trùng vào tỏa hồn trận, tính thế nào cũng là một khoản giao dịch ổn định, đáng tiếc, "còn thiếu một chút, phải nghĩ cách đưa nó đến gần hơn."
Dùng quang linh chính là cách tốt nhất, ma linh rất sợ ánh sáng. Nhưng Nghệ Nhàn tiêu hao quá lớn, vừa rồi còn rút tiểu kim châu để phóng quang linh, mới có thể ép nó lui như vậy.
Nhạc Bạch một bên đột nhiên nói, "những chỗ khác của nó không sợ quang linh a, chỉ có đầu là sợ thôi."
Lúc đầu Nghệ Nhàn cũng đoán được ma linh ở ví trí nào trong thân thể trùng nhện rồi, dọc đường đi đã nhiều lần thăm dò, chỉ có đánh lén mới thành công, "phải, ngươi thử dùng lồng năng lượng quang linh của ngươi xem sao?"
Lồng năng lượng của Nhạc Bạch tối đa chỉ đủ bịt đầu mấy người kia, còn chưa từng dùng cái lồng năng lượng nào bọc cái đầu to như vậy a. Bất qá được Nghệ Nhàn cùng Quang Diễn dùng linh lực gia trì, hai người cũng thành công đem lồng năng lượng chụp đầu trùng nhện, đại tùng lăn vài vòng, liền năm yên trên đất không nhúc nhích, tựa như chết.
Bất Tử Điệp chợt bay đến, hạ giọng cảnh cáo Nghệ Nhàn, "thứ này vô cùng điêu, cẩn thận nó lừa ngươi."
Nghệ Nhàn từng cùng nó đánh nhau, đã cảm nhận được sự giả dối của nó, không cần Bất Tử Điệp cảnh cáo, cũng biết phải tránh xa đại trùng này.
Qủa nhiên, các nàng yên tĩnh chờ một nén nhang, một viên cầu đen thui từ trong cơ thể đại trùng thoát ra, khí thế hung hăng đánh về phía mặt Nghệ Nhàn, chỉ là chưa kịp đến gần, trận không có động tĩnh gì liền phát sáng.
Tề Vận cảm nhận được nơi chôn trận đang động, một cái tỏa hồn ký cực đại hiện lên, "trận bắt đầu!"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Lam: mai là ngày trung thu, ta muốn nương! nương!