Tạ Anh đờ đẫn nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, tựa như nhìn chằm chằm thứ gì kỳ quái, nửa ngày mới hé cái miệng rồi hợp lại.
Xem ra người này hoàn toàn không biết gì a.
Ánh mắt lão thái gia sắc bén nhìn Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng hồi lâu, không biết có phải Nghệ Nhàn đánh cược đúng hay không, uy áp khiến người thở khôn nổi qua một hồi liền giảm không ít, "Tạ Anh, ngươi còn có chuyện gì sao?"
Thình lình bị lão thái gia gọi tên, Tạ Anh rùng mình một cái, rất nhanh hồi phục tinh thần. Có chút suy nghĩ, biết chính mình ở đây đã không có tác dụng gì nữa, lúc gần đi còn khó hiểu liếc Nghệ Nhàn một cái, ánh mắt dường như có vài phần đồng tình, có vài phần buồn bã không giải thích được.
Ngược lại Nghệ Nhàn bị Tạ Anh nhìn thấy cũng có thể nói là bất ngờ.
Chờ mọi người đi rồi, lão thái gia mới hạ lỏng tư thế ngồi, "ngươi, ngươi cùng nó là tình huống gì?"
Nghệ Nhàn nhăn mi, như đang học thuộc sách đọc lại, "ta bị bán đến thú nhân tộc chuyện này chắc lão thái gia cũng đã biết, nhưng ngài đâu biết lúc ta khó khăn nhất đã xảy ra chuyện gì, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, động không được còn bị đám buôn người đánh đập... là Lam Đồng, nàng đã cứu ta, cho ta ăn mặc, còn nhiều lần cứu ta, nàng cho ta nhiều lần sinh mệnh, không có nàng, thì không có ta hiện tại."
MD (con mẹ nó) chính nàng cũng bị làm cho cảm động, nếu không phải gia súc này mặt dày đuổi theo tới, thì làm gì có chuyện sau đó.
Lão thái gia ngược lại cũng kiên trì, để Nghệ Nhàn kể lại chuyện xưa, thần tình đạm mạc trước sau như một, tư thế ngồi cũng từng chút thay đổi, "nghe ngươi nói, dã thú nhân này ngược lại là có ân cứu mạng với ngươi."
Nghệ Nhàn, "phải."
Lão thái gia dường như có vài phần làm khó dễ, "nếu là như vậy, Tạ gia chúng ta cũng không thể làm việc vong ân phụ nghĩa được?"
Nghệ Nhàn, "..."
Kịch này cùng kịch phản bội trước kia không giống nhau a, nàng làm quá đã bị vạch mặt rồi sao, sao đột nhiên..... lại đồng ý???
Có chuyện gì sai sao?
Còn chưa chờ Nghệ Nhàn hồi hồn, đã nhìn thấy Tuyên Di đem chìa khóa mở lồng sắt ra, Lam Đồng được tự do.
Mắt thấy vị lão thái gia lộ núi không lộ nước phất tay áo dự định rời đi, Nghệ Nhàn vội lên tiếng, "ngoại tổ phụ, còn có một lồng nửa để một tiểu sư thú giống Lam Đồng, nàng, nàng là --" con của ta a!
Tuyên Di liền xoay người ra ngoài, rất nhanh túm lấy Tiểu Lam đang ủ rũ qua đây, "tam tiểu thư, là nàng sao?"
Tiểu Lam vốn đang ủ rũ cọ cọ lồng, đôi mắt linh động không còn như cũ, chán nản nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn, tinh thần liền tươi tỉnh lại, qua một giây liền khôi phục thần thái, kích động trong lồng nhảy nhót. Hai chân trước dựa vào lồng, cúi đầu nhìn về phía Nghệ Nhàn kêu ngao ngao, người hiểu chuyện nhìn cũng biết được sự thân mật này là quan hệ giữa các nàng không bình thường.
Mắt thấy tiểu tinh linh trong tai Tiểu Lam sắp rơi ra ngoài, Nghệ Nhàn vội bảo Tuyên Di mở lồng sắt ra.
Lồng sắt vừa mở, Tiểu Lam như chim non về tổ, vội lao đến, Nghệ Nhàn thuận tay đem tiểu nhân to bằng bàn tay nhét vào trong túi.
Đã lâu nàng không gặp tiểu gia hoa, tùy ý để đối phương dùng cách thân thiết thể hiện, nước miếng dính đầy mặt cũng không một câu oán hận, "cho ta nhìn xem, hình như có chút gầy."
Nàng cố gắng ôm tiểu gia hỏa một cái, khi đến tay trọng lượng so với trước kia hình như nặng hơn, có thể thấy mặc dù hai người bị bẫy nhưng cũng không bạc đãi chính mình.
Tiểu Lam bị Nghệ Nhan tay không ôm đến thoải mái, hai chân đạp loạn vài cái, liền chủ động từ thú hình biến thành tiểu oa nhi, cẩn thân rời cái bụng đang nhô lên của Nghệ Nhàn, dùng khuôn mặt nhẹ cọ cọ nàng, "nương, nương."
Lão thái gia thờ ơ, hai tròng mắt hơi ngưng lại, "qua đây, cho ta xem hài tử một chút."
Nghệ Nhàn hơi sửng sốt, sau đó cảnh giác kéo Tiểu Lam giấu sau người, cơ hồ là động tác bản năng, sau khi làm xong nàng mới phát hiện không ổn, vội bổ cứu nói, "Tiểu Lam tuổi còn quá nhỏ, chưa hiểu biết, sợ là chạm phải lão thái gia."
Lão thái gia cười khiến người khác sợ.
Bầu không khí lâm vào quỷ dị im lặng, đôi mắt lão thái gia sắc bén không chớp nhìn chằm chằm nàng, mang theo vẻ dò xét. Nghệ Nhàn trong lòng cũng đánh bình bịch, vốn tưởng đôi bên sẽ trực tiếp vạch mặt, kết quả lão nhân này dường như đối với Tiểu Lam cảm thấy hứng thú hơn.
Tại sao vậy chứ?
Nghệ Nhàn cảm giác mình dường như bỏ qua tin tức gì đó quan trọng, nhưng lại không thể nhớ ra được.
Tiểu Lam hoàn toàn không nhận được ra được giữa hai người đang có sóng ngầm mãnh liệt, dựa vào lưng Nghệ Nhàn, ôm chặt cổ nàng, nãi thanh nãi khí gọi nàng, từng tiếng kêu nương, khiến Nghệ Nhàn như ngâm mình trong sữa, mềm lòng kỳ lạ.
Tuyên Di tận dụng mọi thứ nói, "lão thái gia, tam tiểu thư cũng các nàng vừa gặp lại, ta nên để các nàng có chút thời gian."
Nói bóng gió, tam tiểu thư vừa quay về, tình cảm cũng cần có thời gian bồi dưỡng, không phải gấp.
Lam Đồng cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, liền lười biếng tới đằng trước, đem ba người quan trọng nhất của mình hộ tống sau người.
Cái đuôi lông xù như có như không cuốn lấy tay Nghệ Nhàn, chọc người ngứa ngáy, Nghệ Nhàn né vài lần cũng không được, liền túm lấy cái đuôi, "đừng có quậy!
Lam Đồng chợt cứng tại chỗ.
Vốn bầu không khí còn đang đối địch, nháy mắt cũng bị hai chữ phá nát.
Lão thái gia thở dài, "mà thôi."
Chờ mọi người đi xa, Nghệ Nhàn vẫn không hiểu được hai chữ này của lão thái gia, kết quả còn chờ xem thế nào, mọi thứ cũng sẽ không yên ổn như bề ngoài, tình thế so với trước còn nghiêm trọng hơn.
"Tiểu Lam!"
"Đường Đường!"
Hai tiểu gia hỏa nhiều ngày không gặp, gặp lại lần nữa như lên cầu hỉ thước, thân mật khó nói, Miên Hoa Đường còn múc túi nửa ngày, phát hiện móc không được gì, mới nhớ ra đồ cất giấu bị Nghệ Nhàn cho vài túi giới tử, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ăn."
Ào ào ào --
Một đống lớn linh quả, linh thực, so với thân mình Tiểu Lam đã đọng lại thành một tòa núi nhỏ, hai tiểu gia hỏa vui vẻ bắt đầu đắm chìm trong thiên đường thức ăn.
Tốc độ Ngân Bảo đại nhân chậm hơn một chút, chờ nàng xuất đồ ăn trong túi giới tử ra cho Tiểu Lam, thì cái bụng nhỏ của tiểu gia hỏa đã gần tròn xoe.
Tâm tình Nghệ Nhàn vẫn còn mơ màng, mây đen kéo đến, kết quả nhìn thấy ba tiểu gia hỏa vui vẻ, mây đen đỉnh đầu cũng bị đẩy đi rồi. Nàng dở khóc dở cười đem các nàng về đình viện, thấy xung quanh không có ngời, đóng cửa lại liền nhỏ giọng hỏi Lam Đồng, "các ngươi sao lại đi cùng Tạ Tần Tuyên các nàng đến?"
Nhìn qua vằn kính nước cũng nửa tháng, Lam Đồng đều đi cùng bạch hổ và Tạ Tần Tuyên, nhắc đến cũng trùng hợp, Nghệ Nhàn nhất định không tin.
"Các nàng định mượn tay ta, cùng các nàng nội ứng ngoại hợp thả mấy huyễn thú bị bắt về Tạ gia."
"Chỉ vậy thôi?"
"Bất quá, ta từ chối."
"..."
Nghệ Nhàn chăm chú nhìn bộ dạng Lam Đồng nghiêm túc, không nhịn được cười, "cự tuyệt cũng tốt, đúng ý ta. Bất quá, giúp cũng được, chờ chuyện của ngươi được giải quyết, đến khi đó các nàng còn kiên trì..."
Bất quá khiến Nghệ Nhàn khó hiểu chính là huyễn thú này đang bị giam ở đâu, nàng cũng không biết, đem Tạ gia trong ngoài xem xét một vòng, cũng không thấy bóng dáng một con huyễn thú, chỗ này sạch sẽ như có người cố ý dọn.
Không lẽ là cố ý phòng bị nàng?
Lam Đồng đối với lời nói của Nghệ Nhàn không có ý kiến, bàn tay lớn đặt trên bụng nàng, "trong thời gian gần nhất này, nàng vẫn nghe lời chứ?"
Nghệ Nhàn còn đang suy nghĩ lại bị cái bụng kia kéo lại, "có lôi đình các của Tạ gia, cũng coi như nghe lời."
Lôi đình các là nơi chuyên cung cấp lôi linh cho những người có lôi linh căn ở Tạ gia, nếu là môn đồ Tạ gia thì cần phải có cống hiến với được dùng, còn tam tiểu thư như Nghệ Nhàn thì không cần nói đi cửa sau liền hưởng thụ, nói đến Miên Hoa Đường cùng tiểu gia hỏa trong bụng khoảng thời gian này cũng được lấp đầy bụng.
Vừa dứt lời, tiểu gia hỏa trong bụng liền tạo phản, không biết là đang cảm nhận được có mẫu thân đang bên cạnh, hay là nghe ba chữ "lôi linh các" nên mới kích động.
Nghệ Nhàn hoài nghi là cái sau....
Lam Đồng cũng ngây ngốc nghiêng tai lắng nghe, tiếp xúc gần cũng cảm nhận được tiếng tim đập ầm ầm, vô cùng mỏng manh, nhỏ đến không thể biết được, nghe xong một hồi lâu, mới nghi ngờ nói, "có phải nàng đói bụng không?"
Nếu là người khác nói, Nghệ Nhàn nhất định sẽ mắng đối phương ngốc, thai nhi chỉ vài tháng sao biết được đói bụng là gì. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tiểu gia hỏa này vẫn không ngừng cướp lôi linh trong cơ thể mình, cho nên thực lực hiện tại của nàng thấp hơn so với lúc trước khi thăng cấp, hơn nửa ngày mà lôi linh trong cơ thể cũng không đủ cung cho nàng, tiểu gia hỏa nãy vẫn luôn quậy phá.
Cũng có lúc như là không cầu ăn uống?
Chỉ là biểu đạt so với hài tử bình thường có chút khác.
Nghệ Nhàn vừa nghĩ, mỗi ngày nàng đều sẽ đến lôi đình các tĩnh tọa một hồi, nhưng tiểu gia hỏa trong bụng cũng vì vậy mà nháo loạn, cho nên phóng thêm vài đạo lôi linh, tiểu gia hỏa trong bụng nhanh chóng yên ổn lại. Qủa nhiên, điển hình kiểu ngã theo chiều gió, không có sữa liền thù, "ngươi xem ra cũng hiểu rõ nàng, chỉ nghe một chút liền biết nàng muốn cái gì."
Nghĩ đến đoạn thời gian chịu khổ, Nghệ Nhàn lại không thể khống chế được tính tình của mình, chỉ vào mũi Lam Đồng mắng, "đã như vậy ngươi còn cưng chìu nàng, ta nói với ngươi a, tính khí tiểu gia hỏa này rất bá đạo, ở trong bụng còn tranh dành lôi linh với ta, sau này ngươi còn dám cưng chiều nàng thử xem!"
Với tính cách vô pháp vô thiên, đến khi đó nhất định sẽ gặp rắc rối, dẫn đến đại họa.
Lam Đồng sợ nàng dùng ngón tay đâm đâu, chủ động đem mặt mình để xuống bụng, "đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta sẽ không cưng chiều quá, nếu nàng làm ngươi giận, ta đánh chết nàng!"
Nghệ Nhàn, "..."
Nghĩ đến Tiểu Lam lúc còn nhỏ bị Lam Đồng trái hất một cái phải hất một cái, nhất định là ngược mà lớn. Lam Đồng hạ thủ lại rất nặng....
Một bụng oán khí của Nghệ Nhàn tựa như khí cầu bùng nổ, kết quả Lam Đồng tựa cây châm, nhẹ chọc vào, bùm!