Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 243: Không gian



Xèo xèo --

Còn chưa chờ Nghệ Nhàn hành động, tiểu quỷ đòi nợ trong bụng lại ra tay trước, một luồng ngân quang như du long hỏa tốc thoát ra, Lạc Nguyệt Dao không hề phòng bị, bị lôi tủy đánh trúng, cổ tay có thêm vết cháy.

Lão bá, "tiểu thư!"

Lạc Nguyệt Dao phun máu, toàn thân run rẩy trên người như phát bênh lang ben, hồi lâu bệnh trạng mới dừng lại, cắn răng nói một câu, "tay được lắm!"

Dĩ nhiên rồi.

Còn không nghĩ xem đây là cô nương nhà ai a.

Nghệ Nhàn thấy đối phương trộm gà không được còn mất nắm thóc, xấu xa cười, "ta thấy ngươi sống cũng không lâu nữa, an phân một chút con yên bình. Đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình nữa, tránh việc tiền mất tật mang, cái có bù không nổi cái mất."

Con ngươi Lạc Nguyệt Dao trầm xuống, ánh mắt nhìn qua lão bá, lão bá lúc này đi đến vách tường, vươn tay kéo dây xích, dây được cuốn lại, hai bên cũng bị kéo ra, Nghệ Nhàn bị treo lên, còn phải mất chút sức hiện tại không còn thư thái nữa.

Vừa rồi còn nói đối xử tử tế với thân thể của nàng, hiện tại đã lật lọng, con người này tính tính thật ghê gớm.

Lạc Nguyệt Dao dựa tường ho ra máu, mỗi tiếng ho như muốn lấy nửa cái mạng nàng, trong lúc nàng đang ho lão bã phẫn hận đến ra lệnh, "đi, tháo tay nàng xuống cho ta."

Nghệ Nhàn, "..."

Nghe chữ "tháo" này, hình nhưng không phải chuyện tốt gì.

Vẻ mặt lão bá âm trầm đi đến trước mặt Nghệ Nhàn, phong trì điện đánh về phía cổ tay Nghệ Nhàn. Nghệ Nhà cũng không thua, nhấc chân một cước, nhân lúc đối phương tranh né, cổ tay lắc một cái liền chuyển, tựa như kim thiền thoát xác, thoát khỏi hai còng sắt, vững vàng hạ xuống đất, "so với xích sắt của Tạ gia, đồ chơi này của các ngươi thì là đồ chơi con nít a."

Lão bá thấy trống không, giật mình ngây ra, sóng nước trong thạch thất đồng loạt đánh về phía Nghệ Nhàn.

"Quang Diễn."

Ong --

Sóng nước đánh vào kim quang chiếu sáng, phát ra từng đợt tia sáng. Lão bá nhìn thấy được liền phóng thủy linh, từng cầu nước bay trên không, rồi rơi xuống. Nghệ Nhàn một tay ngưng tụ quang linh chống đỡ sóng nước tập kích, một tay ném ra lôi tủy đánh vào cái lồng năng lượng của thạch thất này, hai vệt kinh quang cùng lóe sáng, nhất thời lồng năng lượng vô hình bị lôi tủy đánh cũng hiện ra nửa hình cung.

Lạc Nguyệt Dao, "mau, cản nàng lại!"

Nghệ Nhàn nắm chặt quyền, "phá!"

Lồng năng lượng bị du long mạnh mẽ công kích tựa như vách tường nàng thấy trong mơ nhanh chóng vỡ vụn. Lúc này, Nghệ Nhàn cảm giác được khế ước huyễn thú được đáp lại.

Bất Tử Điệp bị triệu hoán đến, "chớp mắt một cái, ngươi đã chết ở đâu vậy?"

Nghệ Nhàn, "..."

Tuy bình thương Yêu Điệp miệng chó không mọc được ngà voi, nhưng với chuyện này chỉ một chút thời gian đã đến, tâm tình Nghệ Nhàn như cáp treo, không mất đi thì không cảm nhận được sự quan trọng của yêu điệp này, mà mất đi rồi, thì lại thực sự sinh ra huyết mạch tương liên, cảm giác chính là sống nương tựa nhau.

Nghệ Nhàn không kịp cảm khái, lão bá phóng thủy hoa nhanh chóng ăn mất quan mô, nàng vừa dự định kéo dài thời gian, đánh nát cái thạch thất này. Nào ngờ, phía sau có gió, một khí tức xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.

Nhận thấy được nguy hiểm, Nghệ Nhàn theo bản nàng tránh qua bên cạnh, một bàn tay thanh tú lướt qua má nàng, năm ngón tay rút về, Nghệ Nhàn quay đầu lại nhìn, phải a, là nữ nhân giả dạng thị nữ xuất hiện.

Nếu không bàn tay thanh tú là của nữ nhân, mà là bàn tay mọc từ dưới đất lên, nàng suýt chút nghĩ mình gặp quỷ rồi. Cũng may, Bách Thủ Tà Sư chết rồi nên không còn cơ hội chết tiếp nữa, nếu không thì phiền phức rồi a.

Nghệ Nhàn âm thầm thấy may mắn vì mình qua loa có thể ứng phó được, cô nương cõng Lạc Nguyệt Dao một kích không trúng, xoay người chạy vào tường biến mất, mắt thường cũng thấy được nàng đã biến mất.

"Đệch!"

"Cẩn thận một chút, đừng làm bị thương thân thể này."

Thuật xuyên tường trước khi hôn mê không phải giả, Nghệ Nhàn nhìn vách tường trống không, trong lòng lo lắng, ngoại trừ tầng thứ chín trong tháp linh gặp được người biết dùng không gian kia, thì đây là người thứ hai nàng gặp được.

Vốn nghĩ rằng chỉ cần một nén nhang, bọn họ không thể đem nàng đi xa. Nhưng hiện tại nhìn thấy người tu luyện không gian này, Nghệ Nhàn cảm thấy bực bội, vận khí của nàng hình như tốt quá rồi a.

Quang Diễn bận phóng quang mô cho lão bá, từng cái từng cái một, chống lại thủy hoa của đối phương, nhưng liên tục bại còn thối lui về đỉnh đầu Nghệ Nhàn.

Phạm vi quanh các nàng không ngừng bị ép lại, nhưng chưa nghĩ được cách rời khỏi cái thạch thất chết tiệt này, còn phải lo lắng bị trói lại lần thứ hai, con đường duy nhất đã bị Lạc Nguyệt Dao và lão bá phá hư.

Nhưng mà, hình như còn một con đường --

Nghệ Nhàn yên tĩnh chờ, nữ như như hồn ma lang thang lại xuyên qua tường, vừa thò ra nửa người, còn không kịp làm gì Nghệ Nhàn, thì thấy Nghệ Nhàn mỉm cười, chợt túm mình kéo qua, cả người phát ra ánh sáng thú một sừng.

Lạc Nguyệt Dao, "không xong rồi!"

Dứt lời, hai người liền biến mất khỏi thạch thất.

Lão bá, "..."

Lạc Nguyệt Dao, "..."

Tự lấy đá đập chân mính, chính là lúc này a.

Nháy mắt một cái, Nghệ Nhàn từ thạch thất nhỏ được dời đến một cánh rừng rậm, nhìn xa xa đô thành đế quốc như cái chấm đen. Chỉ một nén nhang, các nàng nhờ dịch chuyển không gian, liền đưa nàng rời khỏi thành, cho dù người Tạ gia phát hiện nàng mất tích, sợ là một hồi cũng không thể tìm đến đây được.

Nguy hiểm!

Nữ nhân cùng xuất hiện với nàng kinh ngạc nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn đáp lễ, "đa tạ cô nương thủ hạ lưu tình."

Nói xong, không chờ đối phương phản ứng, thuấn di.

Nữ nhân kia mắt trừng miệng ngốc, hồi lâu mới phản ứng được, "không được đi!"

Nàng đuổi theo vài bước, đã không còn thấy được thân ảnh của Nghệ Nhàn, sau đó vỗ mạnh ót của mình, lúc này biến mất tại chỗ.

Nghệ Nhàn thấy được chấm đen, một lòng chạy về đô thành, rất nhanh tòa thành nguy nga xuất hiện trong gang tấc, nàng cũng đã thấy được thủ vệ ngoài của thàng, chỉ cần thuấn di hai ba cái thì có thể vào thành, một khi vào thành thì không cần lo lắng rồi.

Vèo --

Một lưỡi kiếm sác bén lướt qua từ bên phải Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn dừng bước, thuấn di cũng bị chặn lại. Nàng xoay người tránh, không ngờ kiếm này ta môn, như là có mắt còn đuổi theo nàng liều mạng đâm.

Nghệ Nhàn, "Tiểu Sở?"

Tiểu Sở hai tay ôm ngực từ trên cây nhảy xuống, "lão bá nói ngươi quỷ kế đa đoan, vì phòng ngừa vạn nhất nên bảo ta đến con đường quay về mai phục ngươi" sau đó hắn tiếc hận nói, "xem ra, kế sách của tiểu thư không thể thành công rồi."

Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên lên, vèo vèo đánh kiếm quay ngược lại, kiếm lần nữa quay về tay Tiểu Sở, "bớt nói nhảm đi, trước kia nên để Miên Hoa Đường dạy ngươi a."

Tiểu Sở nghe thấy Miên Hoa Đường thì hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh, tâm kiếm hiện lên, bên cạnh hắn lại có thêm vài thanh, mười mấy thanh kiếm, rồi mấy chục thanh kiếm..... kiếm chằng chịt nhắm vào Nghệ Nhàn.

Người kiếm hợp nhất!

Nghệ Nhàn theo bản năng lui về một bước, đây là chiêu hợp nhất của ngự thú sư và huyễn thú, từ lúc ở trên Thiên Lan Sơn, nàng đã lĩnh giáo rồi, uy lực không thể khinh thường.

Đám người Lạc Nguyệt Dao bám dai như đỉa, mỗi người cũng khó chơi. Nghệ Nhàn nhiều lần bị cản đường, trong lòng cũng có ba phần hỏa, huống chi hiện tại nàng là phụ nữ có thai tính khí thất thường, tránh không được nhớ đến một kiếm trên người Lam Đồng khi đó, "ngươi muốn chết!"

"Nghệ Nhàn! ta đến rồi!"

Người chưa đến, tiếng đã đến trước rồi.

Đây chính là âm thanh mềm mại đặc biệt của Miên Hoa Dường, mi tâm Tiểu Sở run lên hai cái, khế ước cũng nhạt đi vài phần, có thể thấy được Miên Hoa Đường trở thành bóng ma trong lòng hắn nặng bao nhiêu.

Trong lòng Nghệ Nhàn vui vẻ, còn chưa bắt được quả trứng nghịch ngợm này, thì thấy Miên Hoa Đường quen cửa quen nẻo tím đến Tiểu Sở, trong sân chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, Tiểu Sở phân hóa thành trăm cây kiếm vây lại như tổ én, quay mòng mòng trên không trung, Miên Hoa Đường thì thành một cái bóng mờ không thấy đâu, đến Nghệ Nhàn nhất thời cũng không thấy được nàng đang ở đâu, "Miên Hoa Đường, cẩn thận."

Miên Hoa Đường ai nha kêu thảm một tiếng, sao đó khóc hu hu cáo trạng với Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, hắn thật xấu, ta muốn đánh chết hắn!"

Đao kiếm không có mắt, Nghệ Nhàn không nhìn cũng biết Miên Hoa Đường bị đâm trúng, nhưng nghe giọng nàng khỏe mạnh cáo trạng, khả năng cũng chỉ bị thương ngoài da. Nghệ Nhàn biết cứ tiếp tục như vậy sẽ khiến các nàng bất lợi, "Miên Hoa Đường, tốc chiến tốc thắng!"

Miên Hoa Đường nga một tiếng, sau đó ngao ngao rống lên, một đạo lôi phóng xuống, đánh thẳng vào cái tổ kiếm của Tiểu Sở, kiếm ảnh phân thân nhanh chóng tiêu tan, chỉ để lại Tiểu Sở nạn nhân của thiên lôi.

Tiểu Sở mặt mũi đen thui, "..." hắn chợt phun máu, kiếm bản mạng suýt chút bị lôi đánh bất ngờ làm gãy.

Miên Hoa Đường vui vẻ nhảy nhót, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, ta xử lý hắn xong rồi, về thôi."

Nghệ Nhàn mắt lạnh nhìn Tiểu Sở, sát ý trong lòng tràn lan, giọng nói mềm mại như cũ, nàng khuyên, "Miên Hoa Đường, hắn chơi không vui, lần sau tìm cho ngươi một người chơi vui hơn hắn nhiều."

Miên Hoa Đường nhổ mấy cọng tóc ngốc trên đầu mình, suy nghĩ ba giây, "chơi không vui."

Các nàng nói chuyện phiếm quyết định vận mệnh Tiểu Sở, Tiểu Sở ở một bên nghe thấy nổi giận, nhưng lại sợ Miên Hoa Đường điên điên khùng khùng, hắn cảnh giác nhìn các nàng, "đừng nói nhảm nữa, muốn chém muốn gϊếŧ gì thì làm đi."

Nghệ Nhàn, "gϊếŧ hắn đi."

Miên Hoa Đường chớp mắt mấy cái, hét lớn một tiếng, trời quang lại có thêm vài đạo lôi, từ xa nhìn lại, bầu trời chỉ có một chỗ có mây đen rậm rạp, tựa như trời sắp mưa, nhưng mấy đạo lôi vừa hạ xuống thì có thêm cơn mưa.

Nghệ Nhàn nhìn nước rơi từ trên không xuống, đúng lúc đỡ được đạo lôi trí mạng cho Tiểu Sở, chỉ một hồi đám người Lạc Nguyệt Dao chạy đến.

Miên Hoa Đường gọi thêm vài đạo lôi cũng bị lệch đi, đánh gãy mấy cây đại thụ bên cạnh, nàng khó hiểu gãi tai, "Ah, Nghệ Nhàn, đánh chệch rồi."

Mi tâm Nghệ Nhàn nhăn lại, túm cái tay muốn nhổ tóc theo thói quen của Miên Hoa Đường lại, ".... người chơi vui, hắn đến rồi."