Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 252: Phá thể



Cái miệng phun ra nuốt vào, lại nhổ ra mấy con cá nhỏ, to bằng đầu ngón tay, cũng không phải là cá năm màu cho Nghệ Nhàn lần trước, mà màu xám nhìn không có gì lạ.

Tiểu Lam cẩn thận vươn trảo kéo Tiểu Vân đến gần, trên đầu con cá huyễn thú nhỏ này có một miếng nhìn giống như đám mây, Nghệ Nhàn liền đặt cho nó cái tên như vậy.

Tiểu Vân bình thường thích trữ đồ ăn, hai má phúng phính, tựa như chuột đồng, yêu thích trữ đồ ăn trong bụng, buồn chán thì chơi thôi bong bóng.

Không quá lâu, Tiểu Vân dùng thức ăn để lật mình, chơi đến vui vẻ.

Nghệ Nhàn dùng tay chọt vào ót nó, nhìn nó đánh đạn bùn tới, trơn trượt như là cá trạch, "xảy ra chuyện gì, không phải nói Tạ Tần Tuyên đưa các ngươi về nhà rồi sao, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nơi này không có nước, muốn bơi đến cần có mạch nước.

Tiểu Vân không nói, chỉ dùng đầu của nó liên tục chạm vào tiểu trảo sắc bén của Tiểu Lam, đây là trò trước đó các nàng thích chơi nhất, cầu đạn.

Ngân Bảo Đại Nhân chui xuống lòng đất đi tìm nguồn nước.

Lam Đồng nhìn xung quanh, chỉ thấy rừng cao xanh biếc, "sao nó đến đây được?"

Nghệ Nhàn nhớ đến ba viên đá Tiểu Vân cho, đặt dưới ánh mặt trời nhìn hai lần, mơ hồ thấy được năm màu trong viên đá chuyển động, bị ánh nắng chiếu vào thì phát ra nhiều màu hơn, tựa như nhiều thứ quan trọng trong một vật đơn sơ, "viên đá đó hình như dùng được."

Gần đây không có nguồn nước, ngoại trừ một chỗ.

Nghệ Nhàn túm Tiểu Vân dính bùn vớt lên, thuận tay cho nó hai quả mọng nước, nhìn nó phun ra nuốt vào, "ngươi cố ý chạy đến đây là vì muốn dẫn đường cho ta sao?"

Mang cá Tiểu Vân phồng lên, hai mắt quay tròn, cái đuôi cá nhỏ hơi rung lên, vui vẻ.

Xem ra là đúng rồi.

Vẻ mặt Nghệ Nhàn khiếp sợ, dở khóc dở cười, "ngươi dẫn đường cho ta đi?"

Nếu trong nước thì không tính, trên đất phẳng mà nhờ một con cá dẫn đường, nói ra chắc không ai tin. Ai ngờ, nàng vừa nói xong, cái đuôi Tiểu Vân cứng lại, cái đuôi vui vẻ đong đưa không động nữa, nhìn thẳng về một hướng, tựa như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.

Lam Đồng túm đuôi nó một cái, "nó đang chỉ đường?"

Nghệ Nhàn thả nó xuống, Tiểu Vân vòng vo trong đống bùn như đồng hồ quay dạo một vòng, cái đuôi vẫn chỉ về phía mười giờ.

"Cực khổ rồi."

"Phù phù."

Theo như phương hướng Tiểu Vân chỉ, các nàng cùng Ngân Bảo Đại Nhân thăm dò vùng đất lạ cũng càng xa hơn, trong lúc đó, hai bên ngôn ngữ không thông mắt to trừng mắt nhỏ giằng co hồi lâu, cuối cùng Nghệ Nhàn quyết định dựa theo hướng Tiểu Vân chỉ mà đi.

Ai mà biết được, có chỗ Tạ gia cố làm ra vẻ bình thường để che dấu?

"Sao ta cảm giác chỗ này vào Huyễn Thú Cốc a?" Húc Long Trì nằm ở phía nam Gi áng Thanh trấn là từ trong bản đồ Tuyên Di đưa, dựa theo hướng Tiểu Vân chỉ là hướng 10 giờ đi liên tục, tựa như đã đi vòng quanh Huyễn Thú Cốc một vòng lớn.

Tiểu Vân vẫn như cũ cẩn thận chuyển hướng, cái bụng mềm bên dưới cùng bị bùn mài tróc da, động tác cũng càng chậm, Nghệ Nhàn liền đem nó vào trong lòng chờ, "là ai ra chủ ý cùi bắp này vậy, để cho ngươi chỉ đường a?"

Tiểu Vân phun ra bong bóng, vẫy đuôi trả lời.

"Chi chi chi."

"Sao vậy, có nguồn nước sao?"

Ngân Bảo Đại Nhân khoa chân múa tay, có vẻ hưng phấn.

Đột nhiên bầu trời sương mù dày đặc, đưa tay năm ngón cũng không thấy được, Nghệ Nhàn sợ mọi người đi lạc, liền dùng Đả Thần Tiên cột mọi người lại bên cạnh, mở ra lớp sương mù kia, ngọa long khổng lồ đang lượn trên bãi đá, trợn mắt nhìn nhau. miệng rồng mở lớn có dịch đang nhỏ xuống, một giọt hai giọt...... dưới vuốt của nó có thể chứa đến mười mấy hồ nước, khí tức trong hồ tản ra cực dày, nhìn qua như là tiên cảnh.

Đám người Nghệ Nhàn vô tình đi vào tựa như người phàm chạy đến.

Phù phù phù.

Tiểu Vân vùng vẫy từ trong ngực Nghệ Nhàn nhảy xuống, ba bước rưỡi lắc mình liền nhảy vào trong hồ nước, tự do bơi lội, tựa như con cá khát khô nơi sa mạc tìm được nước, rào rào rào, Tiểu Vân vẫy đuôi nhảy lên một cái, trên khung trung vẽ ra một phong cảnh tịnh lệ, bọt nước văng khắp nơi, có vài giọt thậm chí hất lên mặt Nghệ Nhàn, ấm áp.

"Bản đồ này là ai vẽ?" Nghệ Nhàn cầm nó lật qua lật lại, vẫn không thể nhìn ra được manh mối gì, ngược lại chỉ đi theo cảm tính, nếu không có người dẫn đường, sợ là lúc này nàng còn đang mơ màng trong trận pháp.

"Nước này ấm."

"May là không có nhớp nháp dính dính." truyền thuyết đúng là chỉ tin được một phần, còn lại đều là vô căn cứ. Cái này mà là nước miếng long cái gì, vốn là suối nước nóng a. Nghệ Nhàn thử xuống nước, giơ tay lên, "mọi người đều xuống ngâm một chút đi." chủ yếu thư giãn gân cốt a.

Miên Hoa Đường nhảy xuống cái tủm, chỉ có Lam Đồng và Tiểu Lam vẫn ngồi cạnh bờ hồ, mắt to trừng mắt nhỏ.

Nghệ Nhàn liền đứng phía sau đẩy nhẹ xuống, liền nhìn thấy hai con sư tử lớn nhỏ kinh hoảng vỗ phạch phạc trong nước, nàng đứng trên bờ nhìn dáng vẻ các nàng mất thăng bằng thoải mái cười to, "hai tên nhát gan."

Hai người oán niệm nhìn nàng, cũng may nước cạn, không sâu như tưởng tượng, Lam Đồng trượt hai cái cũng đứng vững chân, túm lấy Tiểu Lam còn đang chơi đùa, để nàng thả lỏng, tứ chi vẫy nước, tiểu gia hỏa khua một hồi cũng học được.

Nghệ Nhàn chui xuống đáy nước nhìn thoáng qua, ngoại trừ Tiểu Vân ra, xung quanh còn có cá xám nhỏ, nhìn qua đều là đồ ăn cho nó.

Nàng ngồi xếp bằng, dòng nước xẹt qua cổ nàng, có chút ngứa, bên tai là tiếng nước lủng bủng không dứt, thỉnh thoảng còn có tiếng Tiểu Lam kêu la, vô cùng náo nhiệt. Trong hoàn cảnh ung dung này, nàng nhanh chóng nhập định.

Lam Đồng cùng Tiểu Lam ngâm nước một hồi, thấy tiểu gia hỏa không cần nàng giúp cũng tự bơi được, liền bò lên bờ, rùng mình một cái làm khô bô lông, nằm bên cạnh Nghệ Nhàn, hai mắt thú thỉnh thoảng nhếch lên nhìn xung quanh cảnh giác.

Mặt trời ngã về tây, khi vầng sáng cuối cùng chậm rãi biến mất, hai tiểu gia hỏa ngâm nước sắp bong cả da cũng bò lên bờ, dường như là cách xa hồ nước, hồ nước đang bình thường ấm áp đột nhiên sôi lên.

Nhưng Nghệ Nhàn ở giữa hồ vẫn nhắm chặt hai mắt, đối với chuyện này không hề phát hiện. Lam Đồng thử kéo nàng mấy lần, đều không được, liền hóa hình người bế nàng, quanh người cực nóng Nghệ Nhàn lại lạnh như bằng, khiến nàng cảm nhận được cảm giác nóng lạnh cực độ là như thế nào.

"Nương, nương."

"Phù, phù."

Tiểu Vân cũng không chịu được nước nóng này, xoay người lên bờ, tựa như con cá mất nước.

"Đúng là khiến ta dễ tìm." người xông vào chính là Diệp Nhiễm trước đó đánh cược với Nghệ Nhàn, nàng mang theo sáu người bước đến, ánh mắt nhìn đến hồ nước sương mù dưới vuốt ngọa long, mông lung lộ ra một cổ thần bí, "không ngờ Húc Long Trì trong tin đồn lại như thế này."

Phương hướng chân chính trên bản đồ Tạ gia, đều là trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Nếu mà tin cái bản đồ này thì ba ngày sau cũng không tìm thấy.

Lam Đồng cũng không để ý đến Diệp Nhiễm, nhưng đối phương cũng không muốn bỏ qua, nàng cười đầy thâm ý, "Tạ tam tiểu thư hình như đang tu luyện, nếu bị cắt ngang, hình như không ổn lắm."

Ánh mắt Lam Đồng lãnh đạm, nàng xác định Nghệ Nhàn ở trong hồ rồng không bị tổn thương, còn nàng thì đã qua rèn luyện nhưng khi bước vào da cũng hồng một mảng như tôm luộc.

Nàng chậm rãi đứng dậy, từ trong ao ướt nhẹp đứng dậy, "thử xem."

Diệp Nhiễm đưa mắt nhìn người phía sau, có ba vị không sợ chết đi cản đường Miên Hoa Đường, còn có ba người đứng sau muốn túm Tiểu Lam, kết quả ăn một miệng bùn.

Tiểu Lam kêu ngao ngao, gào đã thì biến thành tiểu nãi oa trong ngực Miên Hoa Đường, nắm chặt nắm đấm nhỏ, "Đường Đường, đánh, đánh chết đồ xấu xa."

Diệp Nhiễm nghe xong mí mắt run rẩy, hai tên nhóc này thực sự vướng víu, nhất là Miên Hoa Đường, nàng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, "xem ngươi làm sao bảo vệ được bọn họ."

Lam Đồng vốn không lo lắng về Tiểu Lan, đang không chừng trông coi Nghệ Nhàn, nhìn thấy Diệp Nhiễm mượn Húc Long Trì dùng thủy linh, liền hướng lên trời biến thành đại sư thú uy phong lẫm liệt.

Rầm rầm --

Tường nước cách Lam Đồng chỉ một phân liền bị thổ khiên chặn lại, tan rã còn đụng trúng quang mô, Ngân Bảo Đại Nhân nhỏ bé rơi trên ót của đại sư thú, dáng vẻ cáo mượn oai hùm.

Quang Diễn thả ra quang linh từ xung quanh, từng bước xây thành vòng vây, thu hẹp phạm vi, khó khăn cản được thủy linh từ Húc Long Trì.

Nghệ Nhàn dường như phát hiện ra, nhưng toàn thân không thể nhúc nhích. Linh lực bá đạo sâu dưới nước không ngừng chạy vào trong, hơn phân nửa không ngừng bị cục thịt nhỏ hấp thụ, tại nơi mọi người không nhìn thấy, cái bụng của nàng cũng đã gồ cao hơn trước, trước người lạnh như băng, sau lưng nóng như lửa đốt, cảm giác đau đớn như có thứ gì muốn phá thể chạy ra, trong lúc nàng đang chịu đựng cực hạn lạnh nóng, bên tai lại có tiếng linh lực bị phá, nhất thời tinh thần đại loạn.

Đừng quậy!

Nghệ Nhàn cố gắng trấn an tiểu tử tham ăn trong bụng, cái bụng qua thời gian dài không thấy động tĩnh, khẽ động thì kinh thiên động địa.

Sau xương bả vai, dường như có hai thứ gì đó đang đâm rách y phục, muốn nhân cơ hội này đem mọi thứ bình chướng phá vỡ.

Máu đỏ sau lưng Nghệ Nhàn không hề rơi xuống hồ nước.

Lam Đồng giật giật chóp mũi, ngửi thấy mùi máu trước tiên, lúc đầu còn tưởng đám nhóc có đứa chảy máu, quay đầu kiểm tra một vòng mới thấy là mùi máu trong hồ nước kéo đến.

Diệp Nhiễm dùng tay đánh nát thổ khiên của Ngân Bảo Đại Nhân, khí thế hung hắng đánh Ngân Bảo Đại Nhân rơi xuống hồ, nàng nhìn có vẻ hả hê, "Tạ tam tiểu thư hình như tình huống không ổn a."

Máu càng lúc càng nhiều, cũng đã nhuộm đỏ hồ nước rồi.

Toàn thân Nghệ Nhàn run rẩy không thôi, cuối cùng nhịn không được a một tiếng, một đôi cánh đẫm máu phá thể vươn ra, giương cánh đón gió.

"Nghệ Nhàn!"

"Hắc, đường đường là Tạ tam tiểu thư lại là một quái vật."