Nghệ Nhàn rơi xuống đất trong nháy mắt, đôi cánh sau lưng cũng mở ra, xoay tròn 360 độ, rồi đưa nàng bay lên cao, tránh khỏi cục diện tẽ bể đầu.
Khi nàng cách nửa thước hai tay Lam Đồng giang rộng, cảm nhận đôi cánh đối phương mềm mại lướt qua gò má, qua khóe môi nàng, ấm áp tựa như cái hôn, nhanh mà ngắn ngửi.
Xung quanh hỗn độn, trước mắt là một hàng cây nằm im, cành cây rơi rụng đầy đất, im lặng lên án hành vi bạo lực của các nàng vừa rồi, đám huyễn thú trong cốc vì động tĩnh lớn mà nhao nhao bỏ chạy, tựa như nghi thức chuyển chỗ, khiến mọi người không kịp nhìn.
Lão thái gia vừa thấy đôi cánh đen sau lưng Nghệ Nhàn, liền lộ ra bộ dạng thưởng thức say mê, cũng may Nghệ Nhàn cách xa, nên không thấy rõ.
"Qúa hoàn mỹ a."
"Cơ thể này hoàn mỹ không chút tỳ vết a."
Nghe thấy hắn nói như vậy, Nghệ Nhàn không nhịn được lông mao dựng đứng, chứ còn chưa nói đến đôi mắt biếи ŧɦái nhìn chằm chằm kia, tựa như thú săn nhìn con mồi.
"Tiểu thư đi mau."
"Các lão."
Âm thanh vừa nhắc nàng đừng dùng cứng đối cứng chính là Các lão, nhưng Nghệ Nhàn vẫn muốn thử khả năng của lão thái gia, thử xong mới biết cảnh giới của mình còn thua người này nhiều.
Thần Cấp!
Hai chữ này không ngừng hiện lên trong đầu nàng, nhưng mà, nếu đối phương đã là thần cấp như lời nói, cần gì phải làm chuyện thừa?
Dùng tu vi thần cấp để đổi lấy bộ xương của nàng, như vậy bù không đủ cho cái mất a.
"Một con rùa nước như ngươi cũng đòi cản ta?" lão thái gia nhìn thấy Các lão lại không được châm chọc, ánh mắt khinh miệt, tựa như quân vương trên cao nhìn xuống con kiến. Hiển nhiên, hắn biết Các lão đã lâu.
Các lão cũng không sợ hãi, "thử rồi biết."
Các lão và lão thái gia thân hình đan xen, thủy linh liền bay vây hai người lại, ngăn cách Nghệ Nhàn và Lam Đồng bên ngoài.
"Tiểu thư đi mau!"
"Ngươi muốn chết."
Nghệ Nhàn do dự khoảng khắc, thấy Lam Đồng khập khiễng, lúc này cũng túm Lam Đồng bay lên không trung. Đôi cánh đen của nàng tuy xấu, nhưng trong lúc quan trọng cũng có tác dụng.
Lam Đồng to con, cho đến giờ chỉ có nàng túm người khác đi, bị túm đi như vậy cũng là lần đầu tiên.
"Nghệ Nhàn, thả ta xuống."
"Chờ một chút."
Cánh rừng rậm rạp bên dưới, có thể thấy được đám huyễn thú đang hốt hoảng bỏ chạy, chạy nhầm chỗ.... Nghệ Nhàn cũng không kịp chỉnh chúng nó, mau chóng tìm hồ Thấm Tâm.
"Nếu là thần cấp thật, sợ là Các lão đang gặp nguy hiểm."
".... ân?"
Tiếng gió thét bên tai, Lam Đồng cũng không nghe rõ được lời Nghệ Nhàn thì thầm, nàng vừa cúi đầu thì thấy đối phương đang lượn vòng quanh, "ngươi định tìm cái gì?"
Nghệ Nhàn nhanh chóng phát hiện đích đến, mang theo Lam Đồng hạ xuống, nháy mắt đụng phải một lực đàn hồi, vì đàn hồi quá lớn, liền bi bắn đi xa.
"Quên nói với ngươi, hồ Thấm Tâm không thể bay lên được." hai người bị búng lên không vài cái, cuối cùng Lam Đồng biến thú hình, đem Nghệ Nhàn tìm chỗ hạ chân.
"Không có gì," Nghệ Nhàn bị đụng văng choáng váng, hai mắt đầy sao, không biết còn tưởng nàng đụng phải gậy sắt, nàng đỡ trán, "ngươi ở đây coi chừng Tiểu Lam và Nhị Lam, ta đi tìm Cầm lão nhờ giúp đỡ."
"Ta đi cùng ngươi."
"Đi kiểu như vậy hả?" Nghệ Nhàn nhìn xuống cái chân què của nàng, " ngươi què rồi, ta nên nghĩ cách khác -- ah."
Bị hung hăng gặm mấy cái, Nghệ Nhàn cuối cùng cũng đuổi được người này, nàng lưỡng lự ở hồ Thấm Tâm, vẫn chưa đến nhà trúc tìm Cầm lão, trước đó Cầm lão đã không vui, bình thường hắn cũng không ưa gặp nàng, không chừng cũng không tin nàng, nếu đến đó đòi cứu người, còn rắc rối hơn.
Nàng suy nghĩ một hồi, thuấn di một cái liền biết mất.
Trong huyễn thú cốc đột nhiên có hai vị thần tiên, nói đến đánh nhau thì xung quanh trăm dặm chim bay tứ tán, Nghệ Nhàn vòng vèo vài chỗ đi thẳng tới nơi, tiết kiệm không ít thời giờ.
Nàng nhìn từ xa, Các lão là thủy linh huyễn thú đang bị lão thái gia chèn ép, mọi công kích đều bị cản lại, như nàng suy đoán Các lão cũng không phải đối thủ của lão thái gia.
"Đúng là..."
Đúng là không biết khiến người ta nói sao cho được a.
Nghệ Nhàn và Các lão cũng có duyên ba lần, mỗi lần đều là lão nhân này mang thiện ý lớn đến cho nàng, tựa như người lớn im lặng bảo vệ nàng, nhưng nàng cũng không biết chỗ hắn làm việc. Thậm chí trong lúc khẩn cấp còn giúp nàng mở phong ấn, hiện tại lại lần nữa liều mình cứu nàng.
Chỉ vì một lời hứa, cũng đã làm thành như vậy.
Huyễn thú...
Có đôi khi so với con người còn trọng tình nghĩa hơn.
Nghệ Nhàn sờ tai, Bất Tử Điệp giả chết động thân một chút, " việc này là chuyện của ta, không nên dính đến người khác."
Nói nàng không biết lượng sức mình cũng được, nàng không thể làm rùa rụt cổ sau lưng, để người khác chết thay cho nàng.
Dù đối phương chỉ là một con huyễn thú.
Thiếu một mạng này, trong lòng không yên. Đời này nàng chỉ muốn một nhà bốn người được sống yên ổn.
Cẩn thận suy nghĩ, Nghệ Nhàn cũng không do dự nữa.
"Mấy năm qua, ngươi nghĩ rằng mình không lộ diện, thì ta không biết chủ nhân đứng sau Giáng Tử Các là ngươi sao?" lão thái gia vung một trảo lên không trung, lôi tủy liền đánh vào người Các lão, tựa như con rắn đáng sợ, biến thành một cái vòng quấn quanh cổ, siết chặt lại, thủy linh cũng thua trận, "bất quá nể mặt Đồng Nhi, nên mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn làm con rùa cụp đuôi trong nước, thì sẽ tha cái mạng nhỏ này cho ngươi. Nhưng ngươi lại dám cản trở ta, muốn chết sao!"
"Muốn, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! ta tuyệt đối không để kẻ tiểu nhân xấu xa như ngươi bám theo tiểu thư, 20 năm trước phu nhân đã biết ngươi là kẻ xấu, nên dặn ta trông coi tiểu thư, tiểu thư --"
"Ngươi nghĩ Nhàn Nhi có thể thoát được bàn tay của ta? nực cười!" năm ngón tay lão thái gia siết chặt, dùng hư không bóp cổ Các lão, rắc một tiếng, vị rùa nước rũ đầu xuống, tựa như con rối vô dụng, ngã xuống đất, tự biến thành một con rùa siêu cấp to.
Im lặng năm, không nhúc nhích, đã mất sinh cơ.
Nghệ Nhàn, "..."
Xảy ra chuyện gì a!!!
Nàng đứng một bên định tìm thời cơ công kích, ai ngờ, lão thái gia cũng không cho thời gian suy nghĩ, liền bẻ gãy cổ Các lão, không đúng, không đúng, nàng vốn thấy tay lão thái gia nắm trong hư không a, tựa như vuốt cái gì đó, căn bản không đụng đến Các lão.
"Bất Tử Điệp!"
"Thời không, quay ngược thời không." Bất Tử Điệp vô lực kêu, bộ dạng không tình nguyện, sau đó rì rầm một hồi lâu, "có chút vấn đề nhỏ cần ngươi giải quyết."
Nghệ Nhàn cũng không để ý âm thanh nó rè rè, lực chú ý đang nhìn mặt Các lão, ".... chờ chút rồi nói."
Màu -- xanh -- tím
Màu sắc hỗn tạp như vậy không khiến người chú ý cũng lạ, rất rõ ràng Bất Tử Điệp vẫn đang tiếp tục thăng cấp a, năng lượng mất đi của nó không ngừng quay lại.
Rất nhanh, Nghệ Nhàn cũng không còn thời gian quan tâm tình huống của Bất Tử Điệp. Không gian tĩnh mịch, từng ngọn cây cọng cỏ tựa như bị lồng trong khung kính, mọi thứ xuất hiện có thể di động trước mắt nàng đều nhanh chóng lùi lại, nàng mở to mắt nhìn lão thái gia hạ thủ gϊếŧ người. Hành động che dấu cũng hiện ra trước mặt nàng.
Gϊếŧ người cách không!
Nghệ Nhàn cũng đột ngột làm ve sầu mùa đông, trước kia nàng học cách không lấy đồ, cố gắng tìm kiếm người giống mình, nhưng khi ở Thanh Sơn Tông, nàng tìm ở Tàng Thư Các cũng không tìm được thứ gì liên quan ghi lại. Trước kia cũng không gặp được người nào như vậy, hiện tại mới phát hiện, không phải là không tìm thấy, mà là bọn họ giấu kỹ quá.
Ở trong cửu linh tháp gặp người kia, nữ nhân bên cạnh Lạc Nguyệt Dao, còn có lão thái gia Tạ gia....
Keng!
"Mấy năm qua, ngươi nghĩ rằng mình không lộ diện.... ngươi muốn chết sao?" lão thái gia lặp lại câu nói này, vừa quay đầu lại, không biết Nghệ Nhàn xuất hiện từ khi nào tựa như hồn ma nhanh chóng đem quang lôi cầu đã ngưng tụ nhét vào ngực hắn.
Hai mắt hắn trừng to, không dám tin nhìn tiểu cô nương xuất quỷ nhập thần này.
So với không biết nên cứu người thế nào, không bằng giải quyết luôn đầu sỏ gây chuyện cho rồi, cắt bỏ ngọn nguồn, mới là cách tốt nhất.
Chỉ cần nghĩ đến bị một tên biếи ŧɦái để ý, lưng Nghệ Nhàn cũng ướt lạnh một mảng.
"Ngươi --"
"Hy vọng tim ngươi không nằm bên trái." đề phòng vạn nhất, nàng thêm một quả quang lôi cầu đưa vào bên trái ngực hắn, "thật ra ta chơi ăn gian."
Nói xong, nàng vội hút lôi linh trên người Các lão, túm lấy Các lão vẻ mặt mờ mịt bay đi.
Cùng lúc đó, hai viên quang lôi cầu nổ tung, máu văng đầy trời.
Nghệ Nhàn dùng lồng năng lượng che lại tập kích, sau đó dừng một hồi, xác định dưới cái hố lớn không có người bò ra, mới rời đi.
"Tiểu thư, ta kêu ngươi đi, sao ngươi lại quay lại đây a?" vẻ mặt hòa ái kia đang không đồng tình, Các lão cũng không biết khi nãy mình biến thành con rùa biển khổng lồ a, "lão thái gia Tạ gia giấu mình nhiều năm, ngươi vốn không phải đối thủ của hắn, ta kêu tiểu thư đi, là vì muốn tốt cho ngươi a."
Nghệ Nhàn phát hiện con rùa biển này có tính lải nhải dài dòng, không thể không cắt lời hắn, "hắn chết rồi."
Các lão nghẹn lời, cảm giác một màn vừa rồi quá huyền ảo, "hắn đã một bước đi vào thần cấp, tiểu thư làm sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt chúng ta được?"
Một bước đi vào thần cấp?
Bán thần cấp.
Hèn chi nhẹ nhàng đỡ được công kích của nàng, Nghệ Nhàn nói qua loa, "trong lúc các ngươi lo nói chuyện."
"Thật không?"
Các lão mơ màng, hắn vốn không phát hiện được ai đến gần, hơn nữa lão thái gia Tạ gia cảnh giác rất cao, cho dù con ruồi bay vào, hắn cũng biết được, sao lại không phòng bị mà chết dễ như vậy được, "nguy rồi! tiểu thư."
Nghệ Nhàn bị thái độ hoảng hốt của hắn làm kinh hách.
Các lão nhăn mày, "có khi nào hắn chưa chết không, vừa rồi là hắn cố tình diễn thôi."
Nghệ Nhàn, "..."
Thật ra là ở trong thời không quay ngược, nàng ăn gian đứng sau lưng lão thái gia trước, cũng chuẩn bị xong quang lôi cầu, đối phương không phòng bị nàng cũng là bình thường, "đừng nghĩ lung tung, hắn chết rồi."
Hắn chết!
Chết rồi không thể chết lại!
Đương nhiên, nếu không có Bất Tử Điệp giúp, nhiệm vụ nàng căn bản cũng không thể hoàn thành được.
Nghệ Nhàn sờ một bên tai, Bất Tử Điệp liền rơi xuống như hoa tuyết, cũng may nàng đỡ được, tiểu tử kia vừa rồi có màu tím đậm giờ lại thoi thóp, ánh sáng trên người cũng đang nhạt đi.
Thời không quay ngược khiến Bất Tử Điệp tiêu hao nhiều năng lượng, Nghệ Nhàn có chút buồn rầu, cũng nghĩ đến lời thỉnh cầu nho nhỏ của nó trước đó, đúng là như đổi việc với huyễn thú bản mạng a.
"Ngươi vẫn chứ?
"Hừ!"
Bất Tử Điệp chật vật xoay người, thu hồi cánh, đem mông mình chổng vào mặt Nghệ Nhàn, nhìn bộ dạng này, nàng khẳng định huyễn thú bản mạng của nàng vẫn là cái con luôn làm nàng nhức đầu mỗi ngày, Nghệ Nhàn cố ý chọc nó, "xem ra ngươi cũng không bị trở ngại gì a."
Bất Tử Điệp nổi giận, bộp bộp bộp Nghệ Nhàn mấy cái, mặt nàng dính đầy phấn, "lần sau không được dùng thời không hồi tưởng."
Nghệ Nhàn cũng biết là hơi quá đáng, "được, nghe ngươi."
Bất Tử Điệp cũng không ngờ Nghệ Nhàn đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, bộ dạng phách lối cũng yếu đi vài phần, "vừa rồi ngươi đồng ý một thỉnh cầu nhỏ của ta."
Thực sự rất nhỏ, có bao nhiêu nhỏ a?
Vèo --
Một cái tháp to chừng bàn tay xuất hiện trước mặt Nghệ Nhàn, đúng là rất nhỏ.