Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 271: Quên



Nhị Lam mặc dù không thích Lam Đồng, nhưng dưới cơn giận của Nghệ Nhàn, cũng không dám quậy, ngoan ngoãn yên lặng.

Ngao ngao --

Tiểu Lam bị mười mấy con huyễn thú tưng lên tưng xuống, lúc vừa vào còn ngao ngao kêu lớn, nhưng hồi lâu so với lúc Miên Hoa Đường vui vẻ ném lên cao chọc, thì động tĩnh nghi thức lần này lại lâu hơn, cho nên nàng chơi được vài vòng liền thấy chán, bị ném đến hai mắt mọc đầy sao không nói, nhưng bên tai đều chỉ là tiếng kêu kỳ quái của đám huyễn thú, nghe thấy mà khiếp người.

"Ngao ngao."

"Tiểu Lam."

"Ngao ngao."

Âm thanh của Tiểu Lam bị che đi.

Đám huyễn thú vây quanh đống lửa vui đến điên rồi, Nghệ Nhàn điểm nhẹ chân, giẫm trên lưng Các lão, khom người bắt vài lần, đầu ngón tay khó khăn mới chạm được bộ lông của Tiểu Lam. Nhưng nghi thức cũng không vì sự gia nhập của nàng mà tạm dừng, ngược lại càng ồn hơn.

Nghệ Nhàn trừng mắt nhìn Tiểu Lam như quả cầu bị ném qua ném lại một vòng, tiếng cười quanh người càng nhiều, tiếng hoan hô nhảy nhót cũng thế.

Cảm giác như bị chơi khăm!

Nghệ Nhàn vài lần không tin, rút Đả Thần Tiên bên hông ra, kết quả được nửa đường, Thời Thất không biết từ khi nào đứng sau lưng Các lão, cách nàng chừng một mét, túm Đả Thần Tiên của nàng kéo ngược lại, khoảng cách của hai người bị kéo lại gần hơn, gần đến nỗi không thể che được cái mùi tanh hôi, "tiểu thư, ngươi làm vậy sẽ phá hỏng nghi thức của Vãng Sinh Chị Địa."

"Dĩ nhiên là không."

"Cái roi của ngươi khác với bình thường, tùy ý vung lên, sợ bọn họ cũng không đỡ được."

Nghệ Nhàn đã sớm rút lôi linh trên Đả Thần Tiên, nếu không người này cũng chưa chắc cầm được, nhìn thấy tiểu gia hỏa sắp bị hù điên, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian, "ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không phá hỏng nghi thức của các ngươi. Nhưng trẻ nhỏ không hiểu chuyện, không cẩn thận bị lao vào nghi thức, nên rời khỏi mới đúng."

Thời Thất cười đến sáng sửa, "chuyện không sai, ấu tể cũng có thể đính hôn sớm. Không phải nhân tộc có câu phù sa không chảy ruộng người ngoài sao?"

Phù sa của ngươi cút đi.

Đến cả đứa con nít cũng không tha, đúng là đói bụng ăn quàng mà.

Nghệ Nhàn cũng không dễ dàng dao động, mi tâm nàng hơi nhíu, "không được!"

Thời Thất, "tiểu thư vừa vào Vãng Sinh Chi Địa, sợ là đối với nhiều chuyện không biết. Nghi thức tìm bạn đời một khi bắt đầu, mọi người đều phải tự nguyện. Không chỉ có tiểu tiểu thư không thể lui, đến cả tiểu thư người cũng..... tiểu thư nên nhìn dưới chân mình."

Dưới chân?

Chân Nghệ Nhàn đạp trên lưng Các lão, xác rùa khổng lồ vừa động, khiến cả đám lao về phía trước, Các lão mặc dù chưa từng bị ném, nhưng trong ý thức nào đó, nàng hình như cũng bị ném vào cuộc tìm bạn đời này rồi a, "..."

Thời Thất thấy nàng hiểu được, cười càng thêm thiếu liêm sỉ, nhìn như con hồ ly thực hiện được gian kế, nốt ruồi nơi khóe mắt càng đỏ hơn, giống như nhau a, "thú nhân da dày thịt béo, lại không hiểu phong tình, tiểu thư sao lại không tìm một người thực sự giải sầu chi buồn với mình? như là --"

Thời Thất nhìn nàng chớp mắt.

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng cũng đâu có mù, con rắn này còn không ngừng phóng mị nhãn với nàng, lời trong lời ngoài đều là thông đồng. Việc nặng lần này, không ngờ lại bị một con rắn câu dẫn, đúng là hiếm thấy. Nàng cũng không có cảm giác hồi hộp khi bị theo đuổi, ngược lại còn rùng một cái, nhớ đến hình thú của Thời Thất, cả người không ổn a.

Loài rắn, quả nhiêm dâm giả yin.

Nghệ Nhàn đánh giá thoát được con rắn này cũng cần một khoảng thời gian, liền câu thông với Ngân Bảo Đại Nhân, "Ngân Bảo, tìm cơ hội túm Tiểu Lam cướp đi."

Ngân Bảo Đại Nhân chi một tiếng, liền đi trốn, lém tìm thời cơ.

Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua Lam Đồng như cọc gỗ ôm Nhị Lam, không lưu ý đến Thời Thất đang lôi kéo nàng, hiển nhiên trong chỗ náo nhiệt như vậy, cuộc đối thoại của hai người cũng không ai nghe được, "vậy ngươi muốn định tiến cử ai?"

Thời Thất mặt mày rạng rõ, cười như hoa, cộng thêm đôi mắt mê hoặc lòng người, bao nhiêu người nhìn thấy sợ là cũng quỳ gối dưới chân hắn, "tiểu thư có mắt nhìn người a, hiểu được ta có thể là cánh cho người, cùng ngươi về sau còn tính toán nhiều việc có ích vô hại a. Cho nên, tiểu thư đáp án của ngươi là sao?"

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng đang tính toán việc sau này, đại khái là cùng Lam Đồng quay về thú nhân tộc an cư.

Nghệ Nhàn chỉ có hứng thú với nữ nhân, đối với nam nhân, riêng với con rắn đực tanh thúi này thì một chút cũng không có a. Cho dù mị thuật của hắn cũng rất tốt, nhưng cái này có liên quan gì đến nàng???

"Thương thế của ngươi..... ổn chưa?"

Khóe mắt Thời Thất híp thành một đường, "đa tạ tiểu thư quan tâm, sắp khỏi hẳn rồi."

Móng vuốt Lam Đồng sắc bén, một kích toàn lực, bị cào một cái như vậy mà đã nhanh lành rồi, xem ra năng lực khôi phục của con rắn này rất mạnh a. Nghệ Nhàn hiểu rõ gật đầu, hoàn toàn yên tâm, "vậy thì tốt rồi."

Thời Thất thấy lời nói Nghệ Nhàn nhỏ nhẹ ôn nhu quan tâm mình, càng chắc chắn sắp được rồi, nhưng nụ cười trên mặt chưa được bao lậu, lại nghe thấy Nghệ Nhàn hô to, "Lam Đồng, có người muốn cạy góc tường nhà ngươi."

Lam Đồng, "???"

Nghệ Nhàn nhìn vẻ mặt người này ngu ngơ, liền nói rõ ràng, "con rắn này nói hắn muốn làm ấm giường cho ta --"

Thời Thất, "..."

Lam Đồng, "!!!"

Nhị Lam, "Ha ha ha."

Đám thú cảm giác không khí ngưng trọng, sau đó nhìn thấy một con đại sư thú trong ánh lửa, dương đôi cánh bá khí hoàn mỹ, lao xuống một cái, mang theo gió lướt qua, đánh bay đội ngũ đang cử hành nghi thức tán loạn, trảo sắc bén không chút lưu tình đánh về phía Thời Thất.

Biến cố đến quá nhanh, đám thú không kịp đề phòng.

Thời Thất vừa thấy móng vuốt Lam Đồng sắc bén, da đầu liền tê, cảm giác bóng ma khi còn nhỏ bị ưng dùng trảo cào, hắn nghiêng người tránh né, nhưng tay cầm Đả Thần Tiên tê tê, cả người bị lôi đi, như là đang chủ động đánh lại Lam Đồng.

Da non của hắn, bị lợi trảo của Lam Đồng cào vài cái, cũng đa bong ra, máu me đầm đìa.

Thời Thất dưới tình thế cấp bách, "tiểu thư, ngươi muốn ta chết sao?"

Nghệ Nhản vô tội kéo Đả Thần Tiên trong tay ra, bộ dạng không quan tâm ngồi trên lưng Các lão xem kịch vui, "ngươi cũng làm oan ta a, roi của ta bị ngươi nắm lấy không chịu thả ra, không lẽ ta nên chủ động dính lại? với lại, Lam Đồng là thê lang của ta cũng ta có hai đứa con là Tiểu Lam và Nhị Lam rồi, ngươi muốn cạy góc tường nhà nàng, thì cũng nên hỏi nắm đấm của nàng trước đã a?"

Xem ra Lam Đồng cũng hiểu được ý nghĩa của "cạy góc tường", thân hình càng thêm linh động, từng chiêu hung hiểm, khí thế muốn chém con rắn Thời Thất thành hai đoạn mới chịu bỏ qua, Thời Thất bị thương sau lưng không thể không biến hình.

Thân rắn to lớn nháy mắt cản trở tiến hành nghi thức, Nghệ Nhàn nhân lúc này, liền cùng Ngân Bảo đại nhân hành động.

"Tiểu Lam."

"Ngao."

Tiểu gia hỏa bị một đám người đến choáng váng, tiếng kêu cũng đã khàn, nhìn cũng biết là ráng kêu mà thôi, hai cái tai mao nhung ủ rũ cụp xuống, bộ dạng mệt mỏi. Nghệ Nhàn thấy tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân quấn lên mình tiểu gia hỏa, vội lao qua đón, kết quả một luồng ảnh từ trên không hạ xuống, chính xác túm được tay tiểu gia hỏa, bay đi mất.

Sợi tợ Ngân Bảo đại nhân dính trên người tiểu gia, vừa kéo một cái, liền túm luôn Ngân Bảo đại nhân bay đi theo.

"Chi!"

"Là ai!"

Nghệ Nhàn suýt nổi điên, thấy Lam Đồng còn bận đánh nhau với Thời Thất, không để ý Tiểu Lam vừa rồi bị bắt đi. Cái đánh lén vừa rồi của đối phương quá nhanh, ánh sáng xung quanh không rõ, nàng cũng không thấy rõ được thứ bắt Tiểu Lam đi là cái gì, "còn đánh đấm cái gì, Tiểu lam bị bắt đi rồi a."

Để lại câu này, Nghệ Nhàn cũng giương cánh bay đi.

Lam Đồng đang đánh Thời Thất cũng nghĩ đến đi tìm Tiểu Lam, rất nhanh lựa chọn, nàng giật mũi, liền chạy về hướng đông. Nghệ Nhàn lúc này từ trên không hạ xuống, theo sát phía sau, cho đến khi hai chân dạng ra kẹp lưng đối phương, tức giận túm hai cái tai đang lướt theo gió kia, "bắt Tiểu Lam đi là huyễn thú có cánh, ta lo hắn làm liều mang Tiểu Lam lên chỗ cao."

Lam Đồng vỗ vỗ cánh biểu thị.

Nghệ Nhàn đối với khả năng truy tìm của nàng có vài phần chắc chắn, mũi thú nhân so với người thường còn nhạy hơn, cộng thêm con huyễn thú kia không có mắt túm theo cả Ngân Bảo đại nhân đi cùng, dọc đường đi còn để lại dấu vết.

Hai người đuổi theo nửa canh giờ, được nửa đường phát hiện tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân, tơ bị cắt đứt, treo một nửa trên cây khô, dường như là lướt qua cành cây này vô tình làm gãy, "mùi đang nhạt dần."

Nghệ Nhàn chớp hạ mi, đem một đoạn tơ chà xát trên tay, người khác không biết, nhưng nàng biết rõ tơ nhện của Ngân Bảo đại nhân có bao nhiêu chắc, huống chi Ngân Bảo đại nhân vừa thăng cấp, độ bền của tơ so với trước kia đã hơn rất nhiều, "huyễn thú này không chỉ to gan, tâm còn nhỏ, hắn nhất định bay hơn nửa ngày mới phát hiện Ngân Bảo đại nhân, nửa đường liền làm đứt tơ nhện."

Lam Đồng khó chịu tiếp nhân tơ nhện, xé xoạc một cái, tơ nhện đứt làm hai, "tìm được thì đánh chết luôn."

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng vừa tức giận cũng tính tìm được đối phương đánh cho một trận, ai ngờ gia súc này cũng nổi điên, Nghệ Nhàn nhịn không được chọc ngực đối phương, "ngươi đừng quên vừa rồi ném Tiểu Lam đi là ai, đánh chết, ngươi định đánh chết ai a?"

Bộ dạng Lam Đồng phục tùng nhìn người trong ngực, sợ đối phương dùng tay chọc đau, liền nắm lấy tay Nghệ Nhàn, "đừng giận ta, ta nhất định tìm được Tiểu Lam mang về."

Nghệ Nhàn giục đối phương nhanh chóng lên đường tìm, còn đang mãi lo lắng cho Tiểu Lam không tim không phổi. Còn đang nghĩ trái nghĩ phải, nhưng cũng có cảm giác hình như mình quên mất thứ gì đó.

Nhị Lam bị hai vị mẫu thân quên mất còn đang treo trên cây, trợn to mắt, vươn bàn tay béo núc không ngừng túm lấy cái đuôi rắn đang thò xuống chỗ nàng.