Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 283: Hung thủ



Có con rối dẫn đường, Nghệ Nhàn cũng có thể nhanh chóng đi tới, đem đám người cản trở ở phía sau xử lý xong, rồi theo sau bọn họ quay về đại bản doanh.

"Lão Tạ, hôm nay ra ngoài có thu hoạch gì không? cho ta xem một chút."

"Ai đẩy lão tử."

Trước đại bản doanh có hai nam nhân cường tráng trông coi, nhìn qua hình thể thì chính là thú nhân, một người bị gọi là lão Tạ liền đẩy thú nhân kia ra, mặc kệ bọn họ đi qua. Nghệ Nhàn đi gần đầu, cúi đầu bước qua không gây được sự hoài nghi, đi xa được một lúc thì nghe thú nhân bị xô đẩy mắng nhỏ, "dùa với dẫn đầu cái gì, bất quá chỉ là một đám hỗn tạp thôi."

Được a, cái bản doanh này nằm ngoài dự định của nàng a.

Có thú nhân tộc, còn có nửa người nửa thú ở đây. Nhưng mà quan hệ cũng không hòa thuận.

Bản doanh dựa theo kiến trúc lạc hậu của thú nhân mà xây, dùng đá tảng xây thành nhà bệt, rất đơn sơ, tựa như khi còn ở Khố Tư thành từng ở qua, Nghệ Nhàn cũng quen thuộc kiểu phòng ở này, nàng cẩn thận quan sát, phát hiện mỗi chỗ bên ngoài đều có người canh giữ.

Mỗi phòng có chừng tám người và có một người trông coi.

Nhìn một hàng, tám phòng cách nhau không tới năm thước, khá là gần nhau, ngoại trừ gian giữa, khoảng cách này vượt qua sự tiếp nhận bình thường của các thú nhân.

Thú nhân phần lớn đều là thô cao, thường ở nhà bệt, nhưng phải dựa theo chiều cao của bọn họ, phòng cách phòng chí ít phải mười thước hơn. Nếu không địa bàn của mình làm sẽ bị người khác xâm phạm.

Nghệ Nhàn cẩn thận quan sát độ cao độ rộng của nhà đá, cũng hiểu được, đám thú nhân này chỉ đứng gác cửa bên ngoài, ở bên trong chính là nhân tộc.

Ly kỳ a.

Vốn các thú nhân đều ghét nhân tộc, có thể khiến bọn họ cúi đầu xưng hầu thì không bao giờ. Nghệ Nhàn lại nghĩ đến khả năng khác.

Có một người kéo rèm lên, bên trong đi ra một người.

"Vũ đại nhân."

"Rừng đá bên kia có phát hiện gì không?"

Lão Tạ vung tay một cái, những người còn lại tự động rời đi. Có thể, những lời hắn nói với Vũ đại nhân không thể để cho đám người kia nghe. Nhưng mà Nghệ Nhàn đối với vị Vũ đại nhân này cũng lo lắng, muốn ở lại, thì phải cẩn thận từng bước.

Hắc bào siết chặt thân, cũng không che được thân hình nhỏ bé của đối phương, vừa nhìn thì biết không phải là nam nhân, nhưng mà giọng nói lại khàn khàn thô thô, đối phương vừa lên tiếng lại khiến Nghệ Nhàn nhớ đến một người.

Chắc là nhầm rồi.

Người Tề Vận từng tiếp xúc qua Vũ đại nhân kia không thể là Tiểu Nhã.

Chính nàng cũng không phái hiện mình đang âm thầm thở dài một hơi, sau đó là tiếng nói của đám người bên cạnh, tất cả đều là chuyện về "nữ nhân điên" và "Vũ đại nhân" không thể nói ra. Theo như lời kể thì Tề Vân nhiều lần chạy đến bản doanh náo loạn, nhiều lần đụng đến người của Vũ đại nhân, nên ăn khổ cũng không ít.

Nhưng đến miệng đám người kia, lại biến thành chuyện tình yêu khó nói.

Uy uy! đám người này có nhầm không a, Tề đại tiểu thư là của Tiểu Nhã nhà nàng, Vũ đại nhân nhỏ nhắn này không biết từ đâu chui ra có mị lực gì, lại khiến Tề Vận mất bình thường như vậy a?

Không được, phải đi xem tiếp a.

Nghệ Nhàn nhân lúc bọn họ rời đi, liền hóa thành một con bướm hoa văn, nhanh vỗ cánh bay cao. Khi nàng quay lại, Vũ đại nhân đã không còn ở đó. Nàng đành phải chọc thủng rèm, nhưng trong phòng vẫn trống rỗng.

Bày trí trong nhà khá đơn sơ, đúng là khiến người tức giận, ngoại trừ cái giường ra thêm cái chăn mỏng, thì cái gì cũng không có, đến cả ấm chén cũng không có.

"Phải cẩn thận một người."

"Vũ đại nhân, thuộc hạ có chuyện muốn hỏi, nữ nhân điên có liên quan đến ngài có phải...."

"Không có, ta không quan hệ gì với người kia, các ngươi cứ tùy ý."

Âm thanh từ xa truyền đến, đến cả tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng đang đến gần, Nghệ Nhàn thấy muốn tránh cũng không tránh được, liền biến thành con ốc sên nhỏ như đốt ngón tay, dính ở bên dưới, rèm được xóc lên, nàng nhìn thấy bàn tay trắng nõn, tựa như ngó sen, đến cả văn lộ cũng rất rõ ràng, khác với nam nhân a.

Là nữ nhân.

Ốc sên không bình thường bò ra khỏi phòng, còn chưa kịp biến thân, ngẩng đầu đã thấy một con rắn xanh, con rắn ở bên ngoài rít xì xì duỗi mình, suýt chút dán lên mặt nàng. Bên cạnh còn có mấy người, bên cạnh hắn còn có mùi thối hoắc, suýt chút huân chết nàng.

Nghệ Nhàn, "..."

Nàng thực sự ghét xà tộc, đi đến đâu cũng gặp phải.

Nghệ Nhàn dùng hết sức lực cả đời nàng, oạch một cái, chạy khỏi tầm nhìn của con rắn này. Mọi người chỉ thấy con rắn lục lượn mình bò đi, cũng không biết đang đuổi theo cái gì, cũng không ai thấy một con ốc sên oạnh một cái bò đi thật xa.

"Tôn Qúy Lục đại nhân mời qua bên này, đại nhân chúng ta đã chuẩn bị lễ vật chờ ngài rồi."

Người kia đi vài bước, xốc rèm lên, "hai người các ngươi bảo vệ Y Nhĩ, đừng để hắn chạy loạn khắp nơi, lỡ như gặp người không có mắt xông đến, thì cũng đừng quay về."

"Dạ."

Y Nhĩ trong miệng Lục đại nhân đang nằm trong tay Nghệ Nhàn, vừa rồi còn vu vẻ vẫy đuôi, hiện tại bảy tấc đã thủng một lỗ, đầu cũng lệch của một bên, hiển nhiên là chết rồi.

Nghệ Nhàn, "một con rắn nhỏ cũng dám cản đường khi dễ ta, gan cũng to lắm a."

Nàng không chút lưu tình ném vào bụi cỏ, lau vết máu dính trên tay, "xà tộc cũng đến, đúng là có chuyện a."

Vì còn nhớ nỗi hận năm đó bị truy sát, Nghệ Nhàn đối với khí tức xà tộc vô cùng mẫn cảm, cái mùi thúi vừa rồi bị huân vẫn còn trong trí nhớ, cho dù tướng mạo nổi bật thì cũng không đổi được bản tính ỷ thế hiếp người.

Nghệ Nhàn định dùng huyễn thú quyết đi thám thính cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng huyễn thú quyết cũng rất bất cấp thời gian duy trì lại ngắn.

"Kỳ quái, vừa rồi Y Nhi đi bên này mà, sao không tìm thấy rồi."

"Đúng là ở chỗ này."

Y Nhĩ?

Nghệ Nhàn nhìn con rắn bị nàng gϊếŧ, chết rồi không thể sống lại, bên cạnh còn có bằng chứng phạm tội, "..."

Vô tình đâm thủng cái sọt rồi.

"Chủ tử."

"Ah! Y Nhĩ hắn hắn hắn..... chết."

"Không xong rồi, không xong rồi, Y Nhĩ bị gϊếŧ rồi."

Tiếng thú nhân hô lớn, cái này như lựu đạn ném vào trong lửa, nháy mắt khiến đại bản doanh náo loạn, Nghệ Nhàn cũng cảm thấy không ổn, lúc nàng hạ thủ cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo bản thăng thấy ghét thì gϊếŧ, nhưng lại không biết đây là dòng dõi của xà tộc mang đến đại bản doanh chơi đùa.

Thú nhân tộc đúng là gan ta, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc thả rông a.

Nghệ Nhàn đỡ trán, không chờ nàng suy nghĩ, vị kia đang cùng Vũ đại nhân thương nghị nghe tiếng hô, vội vén rèm đi ra, rất nhanh, phía sau hắn có thêm một người đi ra, thân hình so với Lục đại nhân nhỏ hơn, một thân hắc y khiến hắn nhìn hoàn mỹ vô khuyết, tay hắn năm một cây quạt, để lên chóp mũi, đôi mắt đào mang lệ khí, phá hủy đi dung mạo phong độ nhanh nhẹn.

Lục đại nhân thấy con rắn nhỏ trong tay người hầu, đúng là chết rồi, xem ra con rắn nhỏ đúng là người nhà của hắn, hắn túm lấy người thú nhân đầu tiên phát hiện ra con rắn nhỏ, "thời gian còn chưa đến một nén nhang, các ngươi hộ tống Y Nhĩ như thế nào hả?"

Hai thú nhân vội quỳ xuống, liên tục xin lỗi.

"Lúc chúng ta tìm được chủ tử Y Nhĩ, hắn bị đã bị người gϊếŧ rồi."

"Người này thủ đoạn độc ác, nhất định không phải do thú nhân chúng ta gây ra, xin đại nhân minh giám, mau chóng tìm được hung thủ vì Y Nhĩ chủ tử lấy lại công đạo."

Hai người mỗi người một lời biện giải, ngược lại đang nhắc nhở Lục đại nhân bi thương phẫn hận kia, phải nhanh chóng tìm được hung thủ như vậy mới có thể an ủi con trai hắn trên trời, hắn từng bước tỉnh táo lại, "thủ đoạn này, đúng là không phải từ tay thú nhân."

Mọi người đều biết, thú nhân tộc coi trọng ấu tể, cho dù là nhất tộc.

Nếu ấu tể bị bắt đi, thì cũng sẽ mang đồ đi bàn chuyện đổi về. Đây cũng là việc mà Lục đại nhân để cho ấu tể tự do chơi đùa xung quanh, hắn lại không ngờ đến, ở địa giới thú nhân tộc, còn có người như Nghệ Nhàn, gặp phải ấu tể, giơ tay chém xuống, bóp chết không nói, còn quyết tuyệt lấy luôn mật rắn trong cơ thể của Y Nhĩ nhà hắn.

Thù này, không độ trời chung!

"Chúc thiếu chủ! ngươi cũng nên cho ta một cái công đạo chứ!"

"Lục đại nhân đừng vội, lệnh lang ở chỗ ta gặp chuyện không may, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo. Chờ ta bắt được hung thủ, rút gân lột da, rồi sẽ giao cho ngươi tự mình xử lý. Chúng ta trước bàn luận điều kiện cho xong đã, ta nhường một bước, ngươi thấy thế nào?" thiếu niên rung quạt không nhanh không chậm nói, không chút cố kỵ đối phượng mất ấu tể đau lòng, bộ dạng chỉ bàn công việc.

Sắc mặt Lục đại nhân âm trầm, đôi mắt xanh đảo liên tục, nhìn qua có vẻ nguy hiểm, dù vậy, nam nhân phẩy quạt vẫn thái độ thản nhiên, "ta làm sao biết được có phải là do ngươi cố ý hay không?"

Chúc thiếu chủ dùng quạt gỗ vỗ xuống bàn của mình, "hiện tại chính là thời khắc chúng ta hợp tác, ta cần sự giúp đỡ của Lục đại nhân ngài, cần gì phải làm chuyện ngu xuẩn này chứ? huống chi, ta tự nhân mang theo thành ý hợp tác với các ngươi, nếu Lục đại nhân suy đoán lời ta như vậy, thì việc hợp tác..."

Lục đại nhân cắn răng, "được, vậy như lời ngươi vừa nói."

"Sảng khoái."

Chúc thiếu chủ lúc này gọi người bên cạnh tới, thì thầm vài câu, người nọ liền rời đi, "ta đã cho phong tỏa mọi cửa ra, mong ngài quay về, chờ tin tốt.":

Ánh mắt Lục đại nhân âm trầm nhìn người kia, thiếu niên âm nhu thản nhiên cười, liền dẫn đầu vén rèm làm tư thế mời, chỉ nói vài câu đã khiến thú nhân xà tộc tức mà không thể phát được.

Nghệ Nhàn ở bên cạnh xem trò hay một hồi, "ai nha, đáng tiếc, không có đánh nhau."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghệ Nhàn: đáng tiếc, vu oan giá họa không thành công.