Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 288: Tự mình hại mình



Nghệ Nhàn định ngăn cản, nhưng khoảng cách giữa hai người quá dài, gây trở ngại giữa nàng và nữ tử kia, còn có một đám tàn thứ phẩm đã sớm điên đang đánh đá nhau, gϊếŧ lẫn nhau, như một đám quái vật mất lý trí, tạo thành một con đường đầy máu.

Nhưng trong mắt Nghệ Nhàn là một vùng đen mà một điểm trắng, nàng ta tựa như có tiên khí, nổi bật dưới mảnh đất ô uế này, đúng là khiến người tư ti mặc cảm, đến cả hàng chân mày nhẹ điểm một cái tựa như cả thế giới đang ngập, khiến người nhìn thấy muốn hảo hảo thương tiếc một phen, "Tháp nhỏ! chặn nàng ta lại!"

Nghệ Nhàn nhanh chóng thuấn di, chỉ để lại một đạo hư ảnh nhỏ. Nàng nhìn thấy nữ tử kia đột nhiên quay đầu, người đó không thể khống chế được liền bị hất văng lên không trung, để lại đường cho nó.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, vòng xoáy trên không vừa thấy tháp nhỏ liền run hai ba cái, mặt đất không gừng lại động, vẻ mặt nữ tử kia cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ mỗi king ngạc trên mặt thôi vẫn không đủ, vòng xoáy như kính thủy tinh, rắc một cái liền biến thành muôn vàn mảnh nhỏ.

Nghệ Nhàn, "..."

Cái này đúng là đáng sợ thật a.

Vậy còn cảm giác ở thời không hồi tưởng là xảy ra chuyện gì a?

Bất Tử Điệp?

Nàng theo bản năng sờ con bướm đang ngủ say bên tai, trước đó là chưởng quỷ phủi tay thế nào thì hiện tại vẫn còn bộ dạng con nhộng như thế, chỉ có màu sắc càng đậm hơn, màu tím, nhìn qua đúng là có vài phần cao quý.

Tiến hóa hoàn toàn.

Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, bãi cỏ xanh tươi lại biến thành rừng cây um tùm, có thác có động phòng ốc biến mất, nữ tử kia cũng không thấy, cảnh tượng máu me quanh mình cũng đột nhiên biến mất. Đồng thời cũng không nhìn thấy được Lam Đồng, Tề Vận, tiểu kỳ lân cùng hai đứa nhỏ.

"Chi." Ngân Bảo choáng váng, chỉ nhớ được khi đó không thể phản kháng mới kéo Nghệ Nhàn qua một bên, khi nhìn thấy cánh rừng này, đôi mắt đỏ của con chuột trắng như thạch bảo xinh đẹp lại khẩn trương nhìn khắp nơi.

Nàng hưởng thụ cơn gió nhẹ thổi qua mặt, nhìn bóng cây lắc lư, dáng người chập chờn, một đám người chim vui vẻ từ trên đầu nàng bay qua, tựa như đang chơi đùa cùng nàng, trong rừng mọi thứ đều xinh đem an nhàn, so với rừng đá giam cầm âm u thì chỗ này khác hẳn, cũng không có rừng cây bí địa. Nhưng mà, cảm giác khác thường lại quen thuộc ập vào mặt.

Bức họa cuộn tròn trong ký ức lại tràn vào đầu các nàng, từng chút hiện ra trước mắt, Nghệ Nhàn nghiến răng, "Cưu! Linh! Tháp Sửa! Tháp!"

Tháp nhỏ không động, hoàn toàn giả chết.

Nháy mắt Nghệ Nhàn lại nhưng tụ một viên quang lôi cầu to hơn cái đầu, vừa to vừa sáng, "nếu ngươi không xuất hiện, ta đánh nát cái tháp này của ngươi, ta có thể làm một lần, thì cũng làm được lần hai, lần ba!"

Coong --

Nghệ Nhàn nghe thấy tiếng xin the, tiếp đó chớp mắt một cái đã đứng trong chỗ có đám người doanh trại đang phòng bị. Thuấn di đến giữa sân khiến nàng ngây người, đối mặt với từng tên thú nhân nghiêm cấm, cùng với một tên đứng giữa đó đột nhiên đem quạt thu vào, biểu tình âm lệ cùng Vũ đại nhân bên cạnh hắn đang đội nón che mặt, còn có đám người lão bá quen thuộc, đã đề phòng nhưng lại rơi vào chỗ này, Nghệ Nhàn giờ muốn bóp chết tháp nhỏ này, nàng khinh mi, hàm dưới khẽ chào hỏi đám người lão bá, "lại gặp nhau, thật đúng lúc."

Tháp nhỏ trước mặt nàng không nhúc nhích, tựa nhì đồ chết.

Nghệ Nhàn cũng không muốn nói chút tâm tư đó của nó, bí cảnh nuốt bí cảnh, đúng là khẩu vị lớn a, cú tính sổ này cũng khiến kế hoạch của kẻ thù bị chậm lại a.

Lão bá, "Chúc thiếu chủ, chính là người này."

Chúc thiếu chủ lùi về phía sau, xòe quạt ra, "bắt nàng lại, bản thiếu chủ muốn còn sống."

Khẩu khí lớn thật!

Nghệ Nhàn nhìn đám người lão bá mỉm cười, lộ ra tám cái răng trắng sáng, "lúc đầu tha cho các ngươi rời đi, cũng mong các ngươi sau này cải tà quy chính, không ngờ, các ngươi không thay đổi, ngược lại thì --" nàng cười như không cười nhìn Chúc thiếu chủ, "giúp kẻ khác làm ác."

Ngón tay Vũ đại nhân ẩn trong hắc bào nhanh chóng vung lên.

Đám thú nhân lao về phía Nghệ Nhàn, đến áo bào của nàng cũng chưa chạm được, liền bị ngân long dưới mặt đất nhảy lên đánh trúng, cả người co giật nằm trong lôi vực, tiếng kêu thảm thiết vang lên, hiện trường như đang chém gϊếŧ kinh khủng lắm.

Nghệ Nhàn vội lui một bước nhường, "đừng a, ta cũng không phải bà nội các ngươi, không cần dùng đại lễ như vậy a, ta chịu không được a."

Lão bá tức giận nói, "ở trước mặt thiếu chủ, đừng có càn rỡ."

Nghệ Nhàn nhìn hắn ngoắc ngón tay, "lão già, ta nhịn ngươi đã lâu rồi, bây giờ ta thành toàn cho lòng trung thành của ngươi vậy, hảo hảo xuống dưới bồi chủ tử của ngươi đi."

Sắc mặt Chúc thiếu chủ hơi biến sắc, "các ngươi còn đứng đó làm gì, không lẽ muốn ta tự mình động thủ hả?"

Đúng là lôi vực của Nghệ Nhàn quá mạnh, xung quanh năm thước, như hổ gầm long ngâm, thú nhân chỉ biết đánh trực diện chịu thiệt nhiều hơn, chưa làm gì đã bị hạ ngục rồi. Lam Đồng cũng bị đòn này nhiều lần, thảm nhất là nằm trên đất hồi lâu không thể nhúc nhích được, cảm giác toàn thân tê dại khiến người tuyệt vọng, tựa như thịt gà nằm trên thớt chờ người làm.

Có vài thú nhân cố gắng đánh lén từ trên cao, còn chư đến gần Nghệ Nhàn, liền bị Quang Diễn phóng lồng năng lượng lăn đi xa rồi....

Nghệ Nhàn đứng một bên thấy kỳ lạ, nàng tưởng là người chủ trì thì nên có một tên nhân cấp trở lên mới đúng, nhưng quay lại nhìn đám người ô hợp này, "Chúc thiểu chủ không lẽ cho rằng chủ cần có bí địa thì có thể hô hào mọi thứ, đừng nghĩ nhiều, thay vì có thể cứu ngươi. Không bằng ngươi đem nữ nhân kia và nữ tử kia giao cho ta, ta hứa cho ngươi chết đẹp một chút?"

Nghệ Nhàn chỉ Vũ đại nhân cùng nữ tử giống Lạc Nguyệt Dao bên cạnh.

Nàng vừa dứt lời, rồng lửa đang chờ cũng đánh thẳng vào mặt nàng, khí thế hung ác độc địa, tựa như thiêu thân lao vào lửa khiến Nghệ Nhàn không đành lòng, trước kia Tiểu Nhã không dám liều mạng, đánh không lại thì chạy, nhưng chạy đi rồi còn biết hùng hổ, đây mới là Đoan Mộc Nhã trong mắt nàng.

"Tính khí ngươi thật hung hăng a, một lời không hợp thì đánh lén, nhưng cũng nên xem ngươi có bản lĩnh này không đã --" Nghệ Nhàn còn chưa chế giễu xong, trong đoàn liệt hỏa chợt hiện lên hắc ảnh nho nhỏ, chừng ngón tay, tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, nháy mắt khiến đám người kia thấy hỏa diễm như vô hại lại phụt lên cao, từng chút biến thành mặt quỷ âm trầm, mặt quỷ há to miệng, tựa như đang cắn cổ tay Nghệ Nhàn.

Cổ tay tê rần, Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn, nhưng không có vết thương nào.

"Ám linh."

Quang Diễn như ngửi được mùi bánh bao thịt, chắn phía trước Nghệ Nhàn, không ngừng phóng quang linh, đơn giản là một con vật nhỏ chăm chỉ tóa ánh sáng mặt trời a.

Nghệ Nhàn nhìn Vũ đại nhân ánh mắt tối đi vài phần, "thật không ngờ, ngươi lại là một ám linh sư."

Dù đã biết mọi chuyện về Tiểu Nhã qua miệng Tề Vận, nhưng mà nghe thấy không bằng chính mắt thấy. Chính mắt thấy chính là linh lực biến dị, trong lòng Nghệ Nhàn đau đớn, nhìn ánh mắt Vũ đại nhân càng trở nên lạnh lùng vô tình, "đã là ám linh, thì không thể giữ được."

Quang linh tinh lọc, dựa vào để trị liệu về sau, cần tiêu tốn một ít thời gian mới có thể đem ám linh trong người Tiểu Nhã trừ sạch được.

Mặc kệ, trước bắt về rồi nói.

Nghệ Nhàn quyết tâm nhắm vào Vũ đại nhân, vừa ra khỏi lôi vực, ngược lại cũng cho đám người lão bá cơ hội công kích. Thủy linh và hỏa linh tựa như băng hỏa trọng thiên, một trái một phải đánh tới, lão bá công kích trước sau luôn sắc bén, nhưng mà nàng đã không còn là Nghệ Nhàn ở Thiên Lan Sơn trước kia nữa rồi, thuần thục đỡ được đòn tứ phương tám hướng của hắn, còn có thể cho đối phương một kích đánh trả.

Lão bá bị lôi linh đánh trúng ngực, miệng phun máu, đáy mắt không dám tin, "ngươi, đã mạnh hơn."

Nghệ Nhàn phất nhẹ trên không trung xuất hiện những điểm sáng nhỏ, chúng không thuần túy như trước kia, dường như còn hòa trộn thêm chút gì đó, "xem ra ngươi cũng có mắt nhìn a, cái này nên cám ơn cha Thời của ta đề phòng chu đáo, mỗi lần hành động thì cho ta nhảy vọt lên nhiều cấp, người ta hay nói tu luyện đến nhân cấp trở lên thì sẽ càng khó hơn.... ta nghĩ, ngươi bây giờ xin tha, ta sẽ tha cho ngươi được toàn thây a."

Nhưng vì nàng có phong ấn, tu vi của nàng cũng đã dừng lại.

Trên đời này đúng là không bữa trưa nào là miễn phí cả, mỗi miếng bánh ném xuống thì sẽ có một cái bẫy lớn đang chờ.

Cứ vậy, mọi người nhìn Nghệ Nhàn dễ dàng đả thương được lão bá, trong lúc giơ tay nhấc chân càng thờ ơ hơn, bọn họ sợ đến tim rồi, nhao nhao ôm Chúc thiếu chủ cố gắng rời đi.

Nghệ Nhàn nhìn lướt qua Chúc thiếu chủ còn đang ra vẻ, không động, lực chú ý vẫn còn đang nhìn nữ tử kia và Tiểu Nhã.

Còn hỏa linh huyễn thú đang chạy nhảy quanh người Nghệ Nhàn, trước kia này thấy tiểu chân ngắn này có chút thuận mắt, nhưng hiện tại thấy phần lớn ám linh do nó phun ra, liền có chút ngứa tay, muốn bắt về, giao cho Quang Diễn trị một chút a.

Cả ngày 2 canh giờ, không tin không thể tinh lọc được gì.

"Ngân Bảo đại nhân, thử xem."

"Chi."

Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn hợp lực, ăn ý 10 phần, hai người chia nhau, nhất thời cũng khiến hỏa linh huyến thú tiểu chân ngắn kia kêu gào um summf, tựa như con ruồi không đầu. Ngân Bảo thử nhiều lần, dùng tơ cột hỏa linh tiểu chân ngán lại, nhưng lại bị cháy rụi, cho dù có thể kéo dài được một thời gian, nhưng lại bị ám linh ăn mòn từng chút.

Nói tóm lại, không trói được.

Quang Diễn cũng chỉ có thể phóng lồng năng lượng, đem bó bọc lại trước, cho dù vậy, cũng bị hỏa linh tiểu chân ngắn này chọc cho giận.

"Có thể dùng cái gì cột tiểu chân ngắn này lại a?"

"Chi chi chi."

Nghệ Nhàn sờ Đả Thần Tiên bên hông, "như vậy a, nói không chừng phải chịu khổ chút nha."

Không đau không nhớ, Nghệ Nhàn vung roi trong tray, không chút lưu tình đánh về phía Vũ đại nhân, một roi đánh trật, lúc đối phương tránh được, áo bào không cẩn thận bị roi móc trúng, cái nón rộng vành màu đen cùng tóc buông xuống, lộ ra một khuôn mặt đầy sẹo, vết thương chồng chất, hình như là dùng dao rạch.

Mọi người xung quanh hít một hơi.

Đả Thần Tiên trong tay suýt chút thì tuột xuống, Nghệ Nhàn lại nắm chặt nó, nàng không phải cố ý, mà thực sự là vô tình thôi a.

Vũ đại nhân dùng tay che mặt mình, nhanh chóng đem nón đội vào, âm thanh khàn khàn, "còn đứng đó làm gì, mau mang thiếu chủ đi đi, chúng ta cắt đuôi."

*****

Nghệ Nhàn không biểu hiện trên mặt, nhưng trong lòng đã kinh hãi, Tiểu Nhã đã quyết tâm bao nhiêu mới hủy khuôn mặt thành như vậy được, bước chân nàng khẽ dời, nháy mắt liền chặn trước mặt Chúc thiếu chủ, "muốn đi?"

Đám người lão bá nhìn nhau, tựa như mãnh hổ sói điên chặn đường Nghệ Nhàn, "thiếu chủ đi mau, giữ được núi xanh, không sợ sau này có thể đông sơn tái khởi a."

Chúc thiếu chủ nhìn Nghệ Nhàn thật sâu, cơn sóng tức giận độc ác dưới đáy mắt hận không thể bọc chết Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn cũng không thèm liếc nhìn, chỉ cố gắng nữ tử đi bên cạnh Chúc thiếu chủ bắt lại, điểm sáng bay trên không theo lệnh ngón tay điều khiển, tựa như đậu biết nhạy liền nổ trên không trung, những người gần đó bị nổ trúng tay cũng bị thương, thành công cắt đường lui của nữ tử kia, "cô nương đừng vội chạy đi a, ngươi cũng biết, lần trước từ biệt, ta có nhiều điều trong lòng nghi vấn cần ngươi giải đáp a."

Nữ tử kia tần mắt nhìn thấy, kinh hách trợn to mắt nhìn, "ngươi, ngươi cũng là không linh tộc sao?"

Cái gì cơ?

Không linh tộc là cái quỷ gì nữa vậy?

Lão bá cũng không dám tùy ý hành động, vì Nghệ Nhàn vừa đánh với bọn họ một trận cũng đã hiểu rồi, điểm sáng bao lấy doanh địa, dưới ánh trăng tựa mưa phùn kéo dài, nhưng lại vô cùng thánh khiết, không ai dám khinh nhờn, nhưng lại đặc biệt khiến người ta không đề phòng, "cái này, không phải là quang linh vũ sao?"

Nghệ Nhàn có chút kinh ngạc, "xem ra ngươi cũng rất hiểu ta a. Bất quá thật đáng tiếc, chúng ta dã lâu không gặp, chắc ngươi không biết, đây là song linh lôi quang vũ ta đã thay đổi trong đó, có thích không?"

Có quang lôi cầu rồi, thì sao không có song linh lôi quang vũ a.

Nghệ Nhàn đối với "vực" cảm thấy rất hứng thú, cộng thêm phong ấn trong cơ thể đã được bỏ, tu vi thăng tiến không ngừng, nàng cũng cố gắng dành chút thời gian cố gắng thay đổi một chút, nhưng mà song linh vũ cũng chưa hoàn toàn được như mong muốn. Nàng cách con đường thần cấp sợ là cũng không xa nữa rồi, nhưng dù sao cũng đủ cho nàng nghiên cứu được một đống kỹ năng bát nháo.

Nàng búng ngón tay, những điểm sáng như là pháo nhỏ, tự nổ bụp bụp, mọi người đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, vị sợ một bộ phận nào đó trên người đột nhiên biết mất không còn, "ngoan ngoãn đừng nhúc nhích a, ta muốn các ngươi vỡ đầu thì sẽ --"

Trong sân chỉ có một người động, nàng phi về hướng Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn vô ý thức búng ngón tay, điểm sáng tự động tránh ra, không ngại có người muốn chết, đối phương phóng hỏa linh công kích, ba loại linh lực vừa đụng, tựa như củi khô bốc lửa, thêm một chút liền nổ.

Nghệ Nhàn cũng bị linh lực này đánh cho ngốc.

Vũ đại nhân càng chật vật hơn, áo bào bị đốt hơn phân nửa, cánh tay chảy máu, vết thương khá sâu, nhưng nàng vẫn nhịn đau kêu, "thiếu chủ đi mau."

Đám người khi này còn ngốc dại giờ mới có phản ứng, bảo vệ Chúc thiếu chủ chạy về hướng ngược lại, lão bá cũng lùi lại đề phòng.

Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên trong tay lên, liên trói chặt người mình hai người mình, nàng giận quá mà cười, đối với đám người bỏ chạy không có hứng thú, chỉ vài tháp nhỏ dùng kỹ năng ăn no bụng nói, "được a, Tiểu Nhã, ngược thực sự khiến ta bực mình rồi a."