Tề Vận chỉ ở một bên xem, cũng âm thầm lo lắng, lại suy nghĩ, "trước đó đó đôi mắt đỏ hay xuất hiện trên không, ngươi có cách cầm nó vào tay không?"
Suy nghĩ này của nàng cũng khá đơn giản, đã là chìa khóa thì chỉ cần cắm vào lỗ là có thể mở được mắt lớn. Một khi rút ra, cũng có thể các nàng đã đóng cánh cửa đó lại, từ đâu đến thì về lại lại đó, mọi người lần nữa quay về điểm bắt đầu.
Chỉ cần Nghệ Nhàn không ngốc cầm chìa khóa mở lần nữa, đám người muốn mở vực sâu kia cũng phải suy nghĩ một hồi.
Nghệ nhàn, "để ta thử xem."
Nàng đem Nhị Lam trong ngực đưa cho Lam Đồng, nhắm mắt cố gắng cảm ứng với mắt đỏ, nàng cố gắng hồi tưởng mọi chuyện từ lúc đôi mắt đỏ xuất hiện, rồi bảo vệ phong ấn, sau đó thì giám sát đối tượng khế ước của nàng, lúc nguy hiểm còn xuất hiện bảo vệ cho nàng.... tựa như vị quản gia tận tụy, cố gắng hết trách nhiệm để bảo vệ nàng, hiện tại đã quay về con mắt lớn kia.
Đôi mắt đỏ kia có phải là khí linh lớn nhất không?
Nếu có linh, thì sẽ gọi được.
Nàng gọi hơn nửa ngàu, xung quanh vẫn như cũ, không có phản ứng gì.
Nghệ Nhàn liền nghĩ đến bắt khí linh sinh ra trong tháp nhỏ, tháp nhỏ biến nhỏ lại chỉ bằng bàn tay, một tay cũng có thể lật úp nó, bị nàng đặt xuống cũng không phản kháng, tựa như đã chết.
"Lần trước ngươi bị Miên Hoa Đường dùng lôi linh đánh nên tự bế, nhưng lần này là sao vậy, hả?"
Phụt --
Một ngụm máu đỏ từ trong tháp nhỏ phun ra.
Tháp nhỏ tự dùng cách nôn mửa để kháng nghị bất công của thế giới, nôn xong lại tự bế.
Máu đỏ rơi trên đất, vang lên âm thanh xèo xèo, hồi lâu không thấy biến mất. Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm hồi lâu, liền hiểu ra hình như trước đó mượn tay không linh tộc dời núi thây biển máu a, " ách -- "
Tề Vận hoàn toàn không biết chuyện này, còn tưởng cửu linh tháp bị bệnh sắp nguy kịch, "chuyện gì vậy a, cưu linh tháp cũng nôn ra máu được hả?"
Biểu tình Nghệ Nhàn một lời khó nói hết, "đại khái, là ăn bậy đau bụng, ngươi đừng nghĩ lung tung, nó là cửu linh tháp, không sao đâu, không sao đâu."
Tháp nhỏ nuốt bí địa của Từ đại nhân, thì dĩ nhiên cũng phải quản luôn cái biển máu trong bí địa kia, cũng may dời núi lấp biển vào trong Nghệ Nhàn còn nhớ rõ, cho vào với sông băng, hiện tại huyễn thú bảo vệ tầng hai cũng khổ không thôi, chỉ vì núi thây biển máu này khác với máu thường.
Nghệ Nhàn thấy tháp nhỏ cũng không lo nổi cho bản thân, nên nghĩ cũng không hỏi được gì, "ngươi.... cố gắng lên, nếu cần gì nói với ta, nếu có thể làm ta sẽ giúp cho ngươi."
Rầm!
Tháp nhỏ kích động, sau đó nằm ngang bất động.
Tề Vận nhìn vũng máu hơn nửa ngày chưa tỉnh hồn, đại khái thế giới quan bản thân nhận thức sắp lung lay sụp đổ, Nghệ Nhàn cũng không biết nên giải thích thế nào, đành nhắm mắt lại gọi đại quản gia nhà mình, cũng có thể là chìa khóa lớn, cứ vậy liên tục duy trì, cho đến khi trong thế giới đen nhánh của nàng xuất hiện thêm một con mắt đỏ, nó mang theo tia cười giảo hoạt, tròng mắt chuyển động trái phải, tựa như cáo già xảo quyệt, chứ không nhìn thẳng nàng.
Nghệ Nhàn đánh giá bộ dạng nó, phát hiện nó không giống con mắt nàng từng biết, cũng không vội tiến đến. Qủa nhiên, nàng kiên nhẫn nhìn nó chuyện động, một hồi sau lại có thêm vài con mắt, không khác gì con đầu tiên, hành động của mấy con mắt không đồng đều, hoàn toàn không thèm nhìn nàng.
Nàng cảm thấy thú vị, mở mắt ra nhìn xung quanh, một mảng bao la. Tề Vận chống đầu vẫn còn đang nguy nghĩ nguyên nhân vì sao cửu linh tháp lại hộc máu, Lam Đồng thì đang làm bảo mẫu, ôm Nhị Lam đang ngủ say, đồng thời còn có Tiểu Lam. Miên Hoa Đường và tiểu kỳ lân thỉnh thoảng lại phóng một cái lôi linh và một cái phong linh....
Xung quanh cũng không có mắt đỏ hiện lên.
Xem ra vừa rồi nàng đoán đúng, Nghệ Nhàn tiếp tục đả tọa, khi nàng lần nữa quay về thế giới tối đen kia, mắt đỏ càng nhiều hơn, mười mấy con vây xung quanh nàng, mỗi con đều tinh quái cười xấu xa bỉ ổi, đủ mọi kiểu cười, động tác lung tung, người nhìn hoa mắt, đau cả đầu.
Nếu không phải biết trước đây là đồ của Thời Hoài, mắt đỏ cũng sẽ không tổn thương nàng, nàng còn phải giải bí ẩn của nó.... nếu không, nàng đã sớm mở mắt ra rồi.
Nhiều con mắt mọc lên như nắm, từng cái nhô ra nhưng không tìm thấy con mắt đỏ kia. Nghệ Nhàn càng mơ màng, nhìn hồi lâu rất nhanh cũng mỏi mắt, nàng tựa như quay về gian phòng nhỏ, khắp phòng đều là ảnh chụp của nàng, Thời Hoài vẫn dán từng cái, dán loạn hoặc sai, lại tháo xuống lần nữa dán lại, cho đến khi hài lòng mới thôi, Thời Hoài thực sự là người có kiên nhẫn nhất mà nàng từng gặp qua.
!!!
Nghệ Nhàn chợt ngồi thẳng người, "ảnh chụp trên tường."
Nàng nhìn mắt đỏ rậm rạp, trong lòng hạnh phúc, cẩn thận dựa theo lời Thời Hoài khi đó nói làm việc, tay nhẹ đưa lên, một con mắt liền trượt qua tay nàng bay đi, chớp mắt cũng buồn cười, nàng thử vài lần, cuối cùng cũng tìm được quy luật....
Thời Hoài đem ảnh chụp dán lên tường tạo thành hình tiểu thiên sứ đáng yêu, bộ dạng đang mở hai cánh.
Nàng buồn bã nhìn rừng mắt đỏ, trong bóng đêm tựa như những ngọn đèn đỏ, nàng cố gắng an ủi mình đây chính là những thiên sứ nhỏ đáng yêu, cũng đáng yêu như tấm ảnh khi nàng còn nhỏ. Da đầu cũng hiện lên chút ghê rợn tê dại cố gắng điều khiển chúng nó quay về vị trí cũ.
Trong quá trình này, mắt đỏ có đủ loại biểu tình, bị Nghệ Nhàn chạm nhẹ, cái thì đau khổ, cái thì ôn nhu tiếu ý, cái thì thâm tình trung trực, quả thực như là phân thân tách ra làm trò, đột nhiên diễn xuất mọi tiết mục, khiến nàng xem đủ mọi thứ.
Đến cùng còn thiếu gì đây?
Nàng cẩn thận xếp thành hình nhưng mà cũng không có động tĩnh gì, căn phòng nàng ở cũng không thay đổi. Nàng nhìn chằm chằm con mắt mang theo nụ cười, tốc độ ánh sáng, nàng rốt cuộc hiểu vì sao nàng xếp xong thì lại có cảm giác không khỏe.
Nàng làm động tác Thời Hoài hay làm bình thường, đem mọi quấy rầy thu vào mắt, lần nữa dựa theo độ cong tiếu ý nới khóe mắt đặt lại thành hàng.
Không đúng, làm lại. Không đúng, làm lại lần nữa --
Cứ vậy nhiều lần làm rồi lại hủy đi làm lại, Nghệ Nhàn vẫn còn một vấn đề tự hỏi mình, Thời Hoài dùng nhiều tâm huyết để làm thành tấm hình lớn như vậy để làm cái gì? vì một cái hình lớn, mặc kệ người khác làm phiền, lẽ nào rất quan trọng sao?
Dụng ý này là, cho đến khi bên tai truyền đến âm thanh rắc một cái, nàng vẫn còn chưa làm xong.
"Đệch, đây là chỗ nào!"
"Nghệ Nhàn!"
Nghệ Nhàn bị gió lạnh thổi ù tai, nhiệt độ quanh thân lạnh không chịu nổi. Nàng liền dùng linh lực xua đi cái lạnh, nhưng thử vài lần mới phát hiện, cho dù là quang linh hay là lôi linh, thì cũng không thể chống được cơn lạnh đi vào xương.
Khi mở mắt ra, các nàng từ một mảng trắng xóa đi đến một địa phương chỉ có băng tuyết, một mảnh trắng xóa, chỉ có một ngọn núi băng cao ngất ở trước mặt các nàng, còn có một hàng thang dài bắc lên trời nhìn không thấy điểm cuối, uốn lượn nhiều vòng. Nguy hiểm nhất chính là, đám người vừa rồi gồm bán thú nhân và xà tộc đột nhiên xuất hiện từ phía xa, đang nhìn chằm chằm các nàng, tựa như nhìn một cái bánh mềm.
Tề Vận lạnh đến run người, sắc môi cũng thành tím bầm, khuôn mặt tái nhợt như thấy quỷ, nàng nhìn thấy Tiểu Nhã từ xa đứng cạnh Chúc thiếu chủ, "Nghệ, Nghệ Nhàn ngươi nhất định phải mang Tiểu Nhã về."
Nghệ Nhàn luôn cảm thấy tính cách Đoan Mộc Nhã mềm yếu, tai cũng mềm, nhưng sau lần từ biết trước, nàng càng khó hiểu tiểu cô nương này rồi, "Một địa cấp lôi linh sư ngươi nên giữ chính mình, ta không muốn nhặt xác thay ngươi."
Lam Đồng rất tán thành lời Nghệ Nhàn nói, biến thú hình đem hai đứa nhỏ kẹp chặt dưới cái bụng mềm mại, dùng nhiệt độ cơ thể chống lạnh cho chúng, ánh mắt lạnh lùng nhìn người cách đó không xa.
Nghệ Nhàn khẽ vuốt bộ lông mềm của nàng, "đừng lo lắng, chúng ta không có cách chống lại cái lạnh ở đây, thì bọn họ cũng không có đâu, chỉ thể đình chiến. Hiện tại ai động trước, thì chết trước, ngươi cố gắng bảo vệ Tiểu Lam và Nhị Lam cho tốt là được."
Không thể chống được cái lạnh, không có nghĩa không thể dùng linh lực được.
Tiểu kỳ lân sinh ở cực bắc, sớm đã thích ứng với cái lạnh, không tổn hại gì, ngược lại càng thêm mạnh hơn, nàng thả phong linh, cuồng phong thổi loạn bên dưới, khiến đám người kia lung lay sắp đổ.
Nghệ Nhàn bị gió thổi trúng dậy cột tóc cũng bung ra, nàng nhịn không được nhào vào lòng Lam Đồng tránh lạnh.
Tiểu kỳ lân mượn gió nơi này, gào théo mà đến, sau đó gào thét mà đi, vèo vèo, đột ngột tặng cho đám bán thú nhân một vách tường băng, dùng phong linh sương lạnh đúc thành, độ dày chừng mười mấy mét.
Chỉ với thao tác lắc lư vài cái, khiến mọi người phải khiếp sợ.
Nghệ Nhàn ngẩng đầu phát hiện không thấy đám người kia, sau đó mới phát hiện không phải không thấy mà bị tường băng chặn lại, nàng nghẹn họng nhìn, hồi lâu mới phản ứng, "tiểu kỳ lân, ngươi thật tuyệt vời."
Tiểu kỳ lân đắc ý ngửa đầu, học Tiểu Lam kêu ngao ngao, khiến Lam Đồng giận đến mũi xì sương.
Tề Vận có thể chất yếu nhất trong mọi người, vì trước kia từng mất linh căn nên không khác gì người thường, nàng đột nhiên ngã xuống Nghệ Nhàn cũng không thấy, nàng dùng sức chà xát tay đã cứng của Tề Vận, "cứ tiếp tục như vậy sao, ta phải tìm cách."
Tiểu kỳ lân vội theo Tiểu Lam đào hố, không biết quan hệ hai người từ khi nào đã tốt như vậy rồi, rất là ăn ý, một cái dùng trảo, một cái dùng vó. Miên Hoa Đường đứng bên cạnh nhìn, phóng chút lôi linh, đánh được một cái hang, ngược lại cũng giúp các nàng đào hố nhanh hơn.
Tề Vận nắm tay Nghệ Nhàn, nhưng tay đã lạnh cóng, "nếu ta chết ở đây, các ngươi cũng đừng quan tâm, chôn ở đây là được."
Nghệ Nhàn, "yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết đâu."