Đoan Mộc Nhã chưa thấy người đến, đã nghe thấy tiếng đi trước rồi, nghe giọng nàng nhẹ nhàng vui vẻ, xem ra là lấy được bảo bối gì rồi.
Nghệ Nhàn ra khỏi phòng thì thấy hai tay nàng cầm một đống đồ lộn xộn, đem để lên bàn đá,"ai nha, mệt chết ta, ngươi không biết ta --" Đoan Mộc Nhã ngẩng đầu, nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân đứng trên vai Nghệ Nhàn hiếu kỳ nhìn xung quanh, "trời ơi, Ngân Bảo đại nhân tỉnh lại khi nào vậy? ta, ta có phải bỏ lỡ chuyện gì rồi không?"
Nghệ Nhàn cười cười, "vừa mới thôi."
Đoan Mộc Nhã liền bị cái bụng của Ngân Bảo đại nhân gây chú ý, nàng tiến đến dùng ngón tay chọt chọt nghi hoặc, "sao ngủ một giấc, lại mập lên rồi?"
Ngân Bảo đại nhân chi chi kháng nghị, Nghệ Nhàn liền phiên dịch "đây là viên thổ linh thú châu còn lại của nhện hai đầu, chờ tiêu hóa xong thì ổn rồi."
Đoan Mộc Nhã vây quanh Ngân Bảo đại nhân hai vòng, thấy không có gì khác. Liền kéo Nghệ Nhàn xem chiến lợi phẩm trên bàn, tất cả đều là lông trắng, còn có nhiều cái gai hình thù kỳ quái, lớn nhỏ không đều, còn có một lớp mềm mịn như thiền y, "đây là gì?"
Đoan Mộc nhã đắc ý cười hai tiếng, đem cho nàng xem, nhìn tựa như là khối da, "Nghệ Nhàn, ta nói ngươi biết a, món đồ chơi này không dễ thấy đâu, đừng thấy nó nhăn nhúm thì chê, nếu đem may thành bộ y phục đem vào hội bán đấu giá, nhất định giá cả bán ra không thua một viên đan dược tam phẩm."
Nghệ Nhàn, "có tác dụng gì sao?"
Đoan Mộc Nhã đem nó trải ra cho Nghệ Nhàn xem, "vậy ngươi thử xem sao."
Nàng ngưng tụ là một ngọn hỏa linh, không nói hai lời ném lên, Nghệ Nhàn nhìn thấy ngọn lửa đụng lên tấm da, không có cháy mà từ từ tắt ngấm đi, rồi từ từ tiêu thất.
Nghệ Nhàn cẩn thận nhìn thoáng qua, phát hiện lớp da ngoài chỉ có chút dấu vết bị đốt cháy, sờ tay lên còn cảm nhận được hỏa diễm ấm áp lưu lại, "thứ này có thể phòng ngự?"
Đoan Mộc Nhã cố ý hỏi thêm, "ngươi đoán đi, đây rốt cuộc là cái gì?"
Nghệ Nhàn nhìn đi nhìn lại, nhớ đến Cốt Thứ thú đứng thẳng bằng hai chân sau, "không lẽ là da lột ra từ Cốt Thứ thú kia?"
Đoan Mộc Nhã trợn tròn hai mắt, biểu tình giống hệt như nuốt phải quả trứng bị nghẹn, Nghệ Nhàn nhìn cũng cảm thấy buồn cười, "ngươi khi đó có nói với ta toàn bộ trên người Cốt Thứ thú đều là bảo vật, nên một cái túi da này cũng khẳng định là bảo, ngoại trừ hỏa linh, những thương tổn khác đều có thể phòng ngự sao?"
Đoan Mộc Nhã cào tấm da, "dù sao cũng là kim linh bán sinh thú, da của nó có thể phòng ngự được, bất quá cần có nhiều người để khảo nghiệm, xem nó có thể phòng ngự bao nhiêu cấp thương tổn."
Nghệ Nhàn cầm lên xem đi xem lại, "đáng tiếc, có chút nhỏ."
Đoan Mộc Nhã trừng mắt, "Nghệ Nhàn, tấm này coi như là to nhất rồi. Ngươi đem tấm này cho thợ may, người ta nhất định sẽ vui vẻ mà cười toe toét. Loại da mềm có thể phòng ngự này, chủ yếu để phòng ngự bộ vị quan trọng nhất của ngươi, tỷ như ngực của chúng ta, hay là những chỗ mấu chốt khác. Ngươi nghĩ đi, nếu có thống lại thương tổn, tương đương như là có thêm một cái mạng."
Nghệ Nhàn cũng hiểu, nhưng so với hình thể của tiểu gia hỏa, nháy mắt thấy nó nhỏ đến đáng thương. Nếu có thể làm một bộ y phục của tiểu gia hỏa, nếu vô tình gặp phải nhân tộc, cũng có thể chống lại thương tổn bình thường nhất.
Đoan Mộc Nhã thấy tinh thần Nghệ Nhàn phức tạp, rất nhanh hiểu ra, nàng nhỏ giọng nói "ngươi muốn là một bộ phòng ngự y cho Tiểu Lam? oa ~ nhất định là không đủ. Hơn nửa vật nhỏ sẽ lớn a, hiện tai so với khi còn ở thú nhân tộc đã lớn hơn một chút rồi."
Nghệ Nhàn cũng cảm giác suy nghĩ của mình có chút lạ, ngược lại hỏi, "nhiều gai như vậy chắc đủ làm thêm Tục Cốt Cao chứ?"
Đoan Mộc Nhã cười toe toét, "đủ đủ đủ, một hộp trước chỉ dùng một cây gai thôi. Phải nói với ngươi a, Cốt Thứ thú này thực sự đáng yêu thân thiện a. Lúc đầu ta còn lo lắng bị huyễn thú này lừa, nếu để ngươi biết sẽ mất mặt a, nhưng không ngờ nó tuân thủ hứa hẹn, ai nha Nghệ Nhàn a, ngươi không nhìn thấy nó dùng hai tiểu móng vuốt đem đồ chuyển cho ta a, thực sự rất khả ái. Nếu ta là ngự thú sư thì tốt rồi."
Nghệ Nhàn cũng bất ngờ, huyễn thú và người, đôi khi lòng người còn hiểm ác hơn, "Tiểu Nhã, cho dù là ngự thú sư hay linh sư, vào lúc mấu chốt vẫn phải dựa vào luyện đan sư ngươi."
Đoan Mộc Nhã được khen, liền có chút lâng lâng, "đó là đương nhiên a, ta cảm thấy Cốt Thứ thú kia rất hiểu tính người, không thể giữ nó bên người, có chút tiếc hận."
Đoan Mộc Nhã vội đi luyện thêm Tục Cốt Cao cho Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn lại vội đem Ngân Bảo đại nhân đến chỗ thú nhân đóng quân, các thú nhân đối với Ngân Bảo đại nhân trên vai Nghệ Nhàn phát ra phản cảm mãnh liệt, thêm một đại ngốc tự xử chặn đường Nghệ Nhàn.
"Ta ngửi thấy có mùi tanh, thì ra là con xú trùng dưới lòng đất, chỗ này không chào đón ngươi."
Nghệ Nhàn đến đây vài lần, nên hiểu được nhiều chuyện, thậm chí còn cảm khái cái nhà của Lam Đồng, có chút thuận tiện. Nào ngờ, hôm nay gặp phải chuyện phiền phức.
Nhìn lại Ngân Bảo đại nhân, đang ôm chặt lọn tóc Nghệ Nhàn co thành một cục, tập tính sợ hãi đám đại ngốc này thực sự là nhìn không thiếu gì, không còn chút nào là sự kiên cường đánh chết Dư Hồng.
Chân mày Nghệ Nhàn khinh bạc, sờ đầu nhỏ Ngân Bảo đại nhân, "nếu ta dẫn nó vào thì sao?"Mặt thú nhân không đổi tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Nghệ Nhàn, "đánh thắng ta thì đi vào."
Nghệ Nhàn đã sớm muốn tìm thú nhân tập luyện, trận chung kết của là cái đệm lót nhỏ, chân chính mới là chung kết quyết tái để tiến nhập thủy ấn bí cảnh, nếu không phải tiểu gia hỏa gặp chuyện, chuyện tập luyện này đã sớm đăng lên nhật báo. Được rồi, hiện tại có một tên đại ngốc nguyện ý đến cửa, nàng nào có đạo lý không chấp nhận được.
Nàng sờ sờ Ngân Bảo đại nhân, "xem hắn như Dư Hồng mà đối đãi, ngươi sẽ phát hiện đánh hắn là một chuyện rất dễ dàng, Ngân Bảo đại nhân, ngươi đã vượt qua nhiều chuyện lạ, lên sân đấu trận cuối cùng có thể thắng, đều do sức ngươi giúp đỡ."
Đôi mắt đỏ như bảo thạch sáng chói của Ngân Bảo đại nhân khẩn trương nhìn nàng, "ta có thể đánh bại đại ngốc?"
Nghệ Nhàn khẳng định, "đương nhiên, ta cần ngươi toàn lực phối hợp, thiếu ngươi không được."
Thú nhân vò đầu, thấy một người một chuột nói thì thầm không biết đang nói gì, không nhịn được thúc giục, "eh, các ngươi có đánh hay không a?"
Một người một chuột đều nói, "đánh."
Nháy mắt thú nhân biến thú hình, là một con hổ mao nhung, thoạt nhìn như con mèo lớn. Nghệ Nhàn thường thấy Lam Đồng cùng tiểu gia hỏa biến thú hình, đột nhiên cảm thấy lão hổ này không có gì đáng sợ, uy nghiêm không bằng Lam Đồng, thể hình cũng không lớn bằng Lam Đồng.
Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã, không chút khách khí phóng kỹ năng với đại lão hổ, lão hổ hoảng hốt lắc đầu, sau đó khí thế xông đến, nàng định dịch chuyển, nhưng nhớ đến Dư Hồng, Phó Tinh mang người đến, kỹ năng này nàng không nên thi triển trước mặt mọi người... cho nên cước bộ dừng lại, xoay người chạy mấy bước, mượn một cái cây trốn vào, tránh được truy kích của lão hổ.
Cái cây bị lão hổ đâm vào liền gãy hai khúc, độ mạnh yếu này vẫn khiến Nghệ Nhàn kinh hãi.
Nghệ Nhàn, "quấy nhiễu."
Ngân Bảo đại nhân nhanh như chớp vọt vào trong, một hồi kêu chi chi ở phía đông, một hồi lại chi chi ở phía tây. Nghệ Nhàn thấy thú nhân này thỉnh thoảng quay đầu, tựa như đang tìm Ngân Bảo đại nhân, chợt nhận thấy cừu hận với nhân tộc cũng không bằng Ngân Bảo đại nhân.
Nàng trầm tư một chút, "ta thử lồng năng lượng một chút."
Lần trước lồng năng lượng bị Lam Đồng làm nát trong nửa phút, không biết do đối phương vội vì Tiểu Lam mà phẫn nộ làm như vậy hay do thực lực bản thân đã mạnh như vậy rồi.
Ngân Bảo đại nhân dĩ nhiên không phản đối, Nghệ Nhàn dùng ngũ tiết châm, hướng về phía thú nhân đang đi tìm tiếng kêu phóng một cái. Sau đó nhìn thấy đại lão hổ tựa như bị kinh sợ, không ngừng cào a cào trong lồng năng lượng, lăn qua lộn lại, đụng đâm đánh...
Hành động này nháy mắt khiến cho thú nhân trong mắt nàng cái hình tượng hung ác tan thành mây khói, thậm chí nàng còn hoài nghi mình đang hành hạ động vật có ngoại hình lớn, Ngân Bảo đại nhân thấy dễ chơi, liền đứng ngoài lồng năng lượng nhìn đại lão hổ khiêu khích. Các thú nhân xung quanh vây lại nhiều hơn, Nghệ Nhàn đang im lặng tính thời gian của lồng năng lượng.
Lam Đồng cũng bị quấy nhiễu đến, liếc nhìn thú nhân xuẩn ngốc trong lồng năng lượng, trước nhìn Nghệ Nhàn một chút, "không bị thương chứ? sao lại đấu với hắn, ta cũng có thể luyện với ngươi."
Nghệ Nhàn, "hắn không cho Ngân Bảo đại nhân vào thăm Tiểu Lam."
Lam Đồng liếc mắt nhìn con chuột trắng ở ngoài lồng năng lượng nhảy nhót, "là nó mang theo Tiểu Lam trốn nhà?"
Nghệ Nhàn biết Ngân Bảo đại nhân đem theo tiểu gia hỏa chạy quanh quanh chui vào hốc cây, đi vào địa đạo bí ẩn, không ngờ lại bị gia súc này phát hiện, phát hiện từ lúc nào?
Đang lúc tính mở miệng, Ngân Bảo đại nhân chợt chạy trốn, "chi chi chi, người đâu cứu mạng --"
Một đạo tia chớp màu trắng nhanh chóng lao về phía Nghệ Nhàn, theo sát phía sau chính là đại lão hổ đã phá được lồng năng lượng, Nghệ Nhàn chuẩn bị cho hắn thêm cái lồng năng lượng nữa, Lam Đồng lên trước một bước đam lão hổ bay xa trăm mét đụng vào tàng cây, sau đó ngã xuống đất, cây sau lưng bị va chạm liên tục đổ hàng loạt.
Lam Đồng kéo tay Nghệ Nhàn, "đi."
Nghệ Nhàn quay đầu nhìn đại lão hổ, bị đâm đến ngây ngẩn, lúc đứng dậy vẫn còn choáng đầu lắc lư. Nàng vẫy một cái, đối phương cũng không có cưỡng chế, mà rất nhanh buông ra, khiến Nghệ Nhàn bất ngờ, "Tiểu Lam sao rồi?"
Lam Đồng trầm mặc, trên mặt lộ ra biểu tình khó có thể dùng lời để diễn tả, "tự ngươi xem một chút đi."
Nghệ Nhàn nghe nói như vậy, vội xốc doanh trướng lên, liền thấy tiểu gia hỏa đang dùng hai chi trước đào a đào, ngay trước mặt nàng hình thành một cái hố sâu, một chi sau lành lặn thỉnh thoảng lại cào lên nẹp gỗ, nẹp gỗ mang đầy vết cào, nhìn thấy Nghệ Nhàn đến, liền ngao một tiếng kêu.
Sau đó nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân từ trong túi của Nghệ Nhàn thò đầu ra, đôi mắt xanh liền trừng thật to.
Nghệ Nhàn nhìn thấy cái nẹp xuất hiện khe nứt, liền ôm tiểu gia hỏa lên, tháo nẹp cùng băng xuống, những chỗ sưng đổ đang tan dần. Nghệ Nhàn nhẹ chạm một cái, lực chú ý của tiểu gia hỏa không biết là do bị Ngân Bảo đại nhân hấp dẫn bằng quả tím hay là do xương đang có dấu hiệu tốt lên, ngược lại không giống ngày hôm đó vừa đụng vào liền gào.
Nghệ Nhàn căn dặn Lam Đồng nói, "ngươi tìm thêm hai khối ván gỗ đến đây, khối này để làm miêu trảo bản cho Tiểu Lam."
Lam Đồng ứng tiếng, rất mau liền đi ra.
*******
Ngân Bảo đại nhân thấy tiểu gia hỏa què một chân, thượng thoán hạ khiêu đuổi theo Nghệ Nhàn hỏi, "là tên đần nào làm?!?!"
Nghệ Nhàn thấy miệng tiểu gia hỏa đang ngậm quả tím, đang tò mò nhìn qua bên này, "những kẻ kia ta đều nhớ, ngươi trước uy chút đồ ăn cho tiểu gia hỏa đi, gần đây nàng ăn rất ít, gầy đi không ít."
Ngân Bảo đại nhân lầm bầm nhất định phải báo thù, sau đó móc ra đủ loại trái cây trong túi ra, toàn bộ chất đống trước mặt tiểu gia hỏa, ngươi một ngụm, ta một ngụm, thân mật quá mức so với tỷ muội còn thân hơn.
Nghệ Nhàn nhân lúc này liền thoa thêm một lớp Tục Cốt Cao cho tiểu gia hỏa, sau khi băng bó xong, Lam Đồng cũng đem hai tấm ván gỗ về. "như vậy được chưa?"
Là hai khúc tròn, đương nhiên không được.
Nghệ Nhàn liền dùng chủy thủ cắt nó thành hai miếng, bó chân tiểu gia hỏa lại, còn vỗ một cái, tiểu gia hỏa dường như không cảm giác được, "tối hôm qua còn đau không?"
Lam Đồng gật đầu, "kêu cả đêm, sáng sớm mệt quá nên ngủ, bất quá những thứ ngươi để lại đều ăn hết rồi."
Nghệ Nhàn nghe thấy tiểu gia hỏa chịu ăn, nhìn qua thấy tiểu gia hỏa đang chơi vui vẻ cùng Ngân Bảo đại nhân, có chút an tâm, "để Ngân Bảo đại nhân ở lại đây đi, nói không chừng sẽ tốt lên một chút."
Lam Đồng liếc mắt nhìn con chuột trắng nhỏ, hình như không tin tưởng, "một con dưới lòng đất --"
Nghệ Nhàn liền cắt lời nàng, "Ngân Bảo đại nhân là bằng hữu của ta, trong thời gian đó, tất cả đều là Ngân Bảo đại nhân chiếu cố Tiểu Lam, mỗi ngày đem cho Tiểu Lam một quả tím. Ngươi nhìn đi, Tiểu Lam cũng rất thích Ngân Bảo đại nhân, ta cũng không mong ngươi nhanh như tiếp nhận nàng, nhưng xét nàng đã chiếu cố tiểu gia hỏa, thì không nên nói mấy điều không hay với nàng trước mặt ta, được không?"
Lam Đồng chẹp miệng, "nhưng trước kia ngươi sẽ nói."
Nghệ Nhàn, "..."
Nói về trước kia cũng vô ích a, bị áp bách trước mặt, ngoại trừ giả bộ thỏa hiệp, còn có thể làm gì?
Nghệ Nhàn lần nữa lại đem sự chú ý dời về phía tiểu gia hỏa, nhìn thấy Ngân Bảo đại nhân tựa như đang làm ảo thuật đổi một đống trùy tam giác, tiểu gia hỏa to gan vươn móng vuốt dò xét thử, liền bị Ngân Bảo đại nhân cản lại, trùy tam giác nháy mắt biến thành một đống đất, tiểu gia hỏa khí thế hung mãnh dùng móng vuốt cào một cái, để lại dấu ấn móng vuốt của mình.
Sau trùy tam giác Ngân Bảo đại nhân liền biến ra thổ khiên của tiểu gia hỏa xem, từng đạo thổ khiên, như tường thành đứng yên trong sa bàn, nháy mắt bao vây tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa liền dùng tiểu móng vuốt đánh tan từng cái một. Đánh xong, Ngân Bảo đại nhân lại xây một đống lớn cho tiểu gia hỏa chơi, tùy ý nàng vỗ cào bạch bạch như chuột chũi đào hang.
Những kỹ năng này gần giống như nhện thổ linh hai đầu, từ sau khi Ngân Bảo đại nhân tỉnh lại Nghệ Nhàn cũng chưa kịp hỏi việc về kỹ năng, "trùy tam giác, là ngươi tự nghĩ ra sao?"
Ngân Bảo đại nhân nghiêng đầu, "sau một hồi ngủ say, trong đầu xuất hiện vài thứ, cứ như vậy làm theo."
Nghệ Nhàn tựa hồ hiểu ra, thú châu kia quả đúng là thứ tốt, "ngươi không cần che chở cho nàng, trùy tam giác cứ tùy ý cho nàng chạm vào, nếu bị thương thì cứ để vậy, không cần lo nhiều. Đến lúc dạy nàng học cách phân tốt xấu rồi, miền cho nàng đầu óc không hiểu, gặp phải kẻ có dụng tâm khác còn ngốc nghếch chạm vào."
Ngân Bảo đại nhân nhìn cái chân bị nẹp ván gỗ của tiểu gia hỏa, "chân nàng còn bị thương."
Nghệ Nhàn đã suy nghĩ nhiều ngày, nếu như ngày đó các nàng trễ một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì, các nàng sẽ phải đối mặt với thi thể của tiểu gia hỏa, nàng lo sợ khi nghĩ đến nó, nghĩ đi nghĩ lại, sao lại trở nên như vậy, ngoại trừ mâu thuẫn với nhân tộc ra, còn không tránh khỏi vấn đề tiểu gia hỏa quá yếu, không thể bảo vệ được chính mình. Sau đó nghĩ đến cách dạy nuôi thả của Lam Đồng, đột nhiên hiểu ra, thú nhân có cách dạy dỗ của thú nhân, cách của nàng là sai rồi, cứ nghĩ che chở thì sẽ chiếu cố tốt cho nàng, cùng nàng chơi đùa, là vì muốn tốt cho nàng, như vậy thì không thể được.
Nghệ Nhàn nhìn bộ dạng nàng tội nghiệp, tâm lại mềm đi "chờ chân nàng lành hẳn rồi, bắt đầu huấn luyện nàng."
Lam Đồng ở một bên hỏi, "ngươi muốn đích thân huấn luyện?"
Nghệ Nhàn nghĩ thầm nàng chỉ phòng ngự lớn hơn công kích, nếu như bồi luyện, tiểu gia hỏa nhất định cho là đang chơi với nàng, cho nên tuyệt đối không được, nàng nhìn thoáng qua Ngân Bảo đại nhân, "Ngân Bảo đại nhân tính công kích rất mạnh, để Ngân Bảo đại nhân đến huấn luyện tiểu gia hỏa là tốt nhất, Tiểu Lam, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tiểu gia hỏa cúi đầu nghiêng một bên, cao hứng ngao ngao.
Sau khi được Nghệ Nhàn chỉ dẫn, mỗi lần Ngân Bảo đại nhân chơi cùng tiểu gia hỏa thì lặng lẽ thêm chút công kích, khi đối mặt thì đột ngột tạo thổ trùy tam giác, tiểu gia hỏa tự mình dùng móng vuốt đào thành mấy cái lỗ, rồi ngao ngao kêu hai tiếng, không thấy ai phản ứng, thì tự mình liếm liếm cho mình, lại đổi cái móng vuốt khác.
Sau khi Nghệ Nhàn nghe qua cũng không dùng quang linh chữa thương cho nàng, chỉ căn dặn Ngân Bảo đại nhân không được lưu tình.
Nghệ Nhàn vừa về Vân Đan Phong, đã bị Đoan Mộc Nhã tức điên người chặn ngoài cửa, thấy nàng dính đầy bụi đấy, y phục còn bị đốt một mảng lớn, "sao vậy? đang lúc luyện đan bị nổ sao?"
Đoan Mộc Nhã đúng suýt làm nổ lò luyện đan của mình, nàng chỉ vào Nghệ Nhàn, "phải a, vì thăng cấp mạng cũng không cần a, Nghệ Nhàn, ta nói ngươi sao dám làm như vậy a."
Đoan Mộc Nhã vào Vân Đan Phong lấy chút dược, nửa đường nghe mọi người thảo luận trận đấu của Nghệ Nhàn, càng nghe càng kinh hãi, thất thần một cái suýt làm nổ luôn lò luyện đan của mình.
Nghệ Nhàn vội vàng lôi nàng về phòng, "ngươi vì chuyện này mà nổi giận? đừng giận mà, việc này không như ngươi nghĩ đâu."
Đoan Mộc Nhã lau mặt một cái, "thăng cấp lúc nào không thể thăng cấp, ngươi nên thăng cấp trong lúc tỷ đấu, lỡ như, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau này tu vi của ngươi đều sẽ bị tổn thương, không lẽ ngươi muốn giống như ta, bị phế hết một linh căn sao?"
Nghệ Nhàn không dám cắt ngang, chỉ như tiểu hài bị dạy dỗ ngoan ngoãn gật đầu, "Tiểu Nhã, ngươi đừng kích động, không phải như ngươi nghĩ đây, ta đem Niệm Vân Âm đến giải thích với ngươi."
Việc này đi tìm nguyên căn nguồn gốc, vẫn là từ trên người Dư Hồng.
Lợi dụng nguyên lý chiết xạ ánh sáng, dùng lôi linh cầu làm nổ thương Dư Hồng, Nghệ Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy việc này nên xin lỗi Niệm Vân Âm, lôi linh cầu là vũ khí có chứa tính công kích được Niệm Vân Âm dùng trận pháp lợi dụng ngưng tụ ra, sợ là Phó Tinh tỉnh lại bắt đầu tìm được người dùng lôi linh thì chạy theo tìm Niệm Vân Âm gây sự, cho nên vẫn phải đi thông báo cho Niệm Vân Am trước, tiện thể đem chuyện quang lôi kết hợp sẽ tạo uy lực nổ mạnh hơn nói cho Niệm Vân Âm biết, tâm tình Niệm Vân Âm tốt hơn một chút, liền bày mưu tính kế cho nàng một cái.
Khỏi phải nói, biện pháp nhất định là dùng được.
Nghệ Nhàn đem Niệm Vân Âm đến Vân Đan Phong, "Ngân Bảo đại nhân tỉnh lại cũng là một chuyện, phiền ngươi bỏ công giúp một chút a."
Niệm Vân Âm khó hiểu, "trước đó không phải nói rồi sao, ngươi cho ta quang linh ngưng tụ ra quang linh cầu có uy lực mạnh hơn a, còn ta, thì chỉ cách cho ngươi tiến nhập chung kết quyết tái, ngươi muốn đổi ý sao? cho dù ngươi nghĩ như vậy rồi thì không làm được chuyện gì, ta cũng có bí quyết riêng a."
Nghệ Nhàn đỡ trán, "không phải, chuyện này cần ngươi giải thích cho Tiểu Nhã nghe, đừng để nàng hiểu lầm là ta dùng mạng để đổi lấy mạng không đáng. Hơn nữa nàng lại vô tình nhớ lại linh căn bị phế của nàng, ngươi.... giúp ta an ủi nàng một chút."
Nhắc đến chuyện linh căn bị phế, biểu tình trên mặt Niệm Vân Âm có chút ngưng trệ, sau đó lại khôi phục thành Niệm Vân Âm, bộ dạng bình chân như vại, biến sắc còn nhanh hơn lật sách, "eh eh, ngươi có thể xử được Dư Hồng, chút chuyện nhỏ này ngươi lại không giải quyết được?"
Nghệ Nhàn ghét nhất người thoải mái, sai nàng đi trộm xuân đan, nói không chừng nàng còn có thể nghĩ đến vài chuyện quan trọng, Nàng thẳng thắn dang hai tay, "không giải quyết được, cho nên mới kêu ngươi đến làm."
Nghệ Nhàn đem Niệm Vân Âm đẩy mạnh vào phòng, đóng cửa phòng lại, trong lòng có chút thông cảm. Muốn nói người hiểu rõ tâm tình Tiểu Nhã trên đời này, khả năng cảm nhận được đau khổ linh căn bị phế của nàng, sợ là cũng chỉ có Niệm Vân Âm thôi.
Nghệ Nhàn nhốt các nàng chung một phòng, đem Ngân Bảo đại nhân đi lang thang khắp Vân Đan Phong, ngược lại gặp nhiều sư huynh sư tỷ Vân Đan Phong, bọn họ vừa nhìn thấy nàng cùng Ngân Bảo đại nhân liền bu lại, "oa, Nghệ Nhàn, huyễn thú này của ngươi thật nhỏ nhắn a, nhìn cũng rất đáng yêu, chúng ta có thể sờ một cái không?"
Ngân Bảo đại nhân bị nhiều sư huynh sư tỷ nhiệt tình sờ nên sợ hãi chui tọt vào túi giới tử của Nghệ Nhàn, còn tự động cùng tơ nhện phong bế lối vào, hành động trâu này khiến Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, thấy vẻ mặt bọn họ tiếc hận, Nghệ Nhàn giải thích, "gan nó tương đối nhỏ, sợ người lạ, chờ quen mọi người rồi sẽ ổn hơn thôi."
Các sư huynh sư tỷ Vân Đan Phong cũng dễ nói, vừa nghe xong thì thất vọng nhưng không ép buộc, chỉ lên tinh thần cổ vũ cho Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, danh gạch Vân Đan Phong chúng ta lần này có thăng lên được hay không, toàn bộ đều nhờ vào ngươi, mỗi cuộc tranh tài của ngươi chúng ta đều đến xem, cố gắng lên."
Nghệ Nhàn gật đầu, nói đến Thanh Sơn Tông, nàng thích nhất vẫn là Vân Đan Phong. Các luyện đan sư cứ cách ba tháng hoặc nửa năm, sẽ có tỷ đấu một lần, bất quá chỉ so tài luyện phẩm chất đan, nói chung thì ít lệ khí, tích cách là dễ hòa đồng. Chỉ khi gặp phải đan dược cực phẩm thì mới... đánh nhau đầu rơi máu chảy.
Đến nay, cảnh đáng sợ này, Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua.
Đi khỏi chỗ đông, Nghệ Nhàn xuống núi, tùy tâm đi khắp nơi xem, "Ngân Bảo đại nhân, chúc mừng ngươi, nhất chiến thành danh. Các sư huynh sư tỷ Vân Đan Phòng hình như rất thích ngươi.
Ngân Bảo đại nhân thò đầu ra, thở dài một cái thật to, "không phải giống như tiểu bạch kiểm, nghĩ đem ta quăng vào lò luyện đan dược chứ?"
Ách...
Nghệ Nhàn nhịn không được nghĩ đến, không lẽ vào lúc nàng không có ở đó, Tiểu Nhã dùng lò luyện đan hù dọa Ngân Bảo đại nhân sao?
Ngân Bảo đại nhân chợt giật giật lỗ tai, "Nghệ Nhàn, bên kia có động tĩnh khá lớn."
Nghệ Nhàn liền ẩn vào chỗ tối, men theo hướng Ngân Bảo đại nhân chỉ, cố gắng không để mình phát ra âm thanh gì. Càng đến gần, càng nghe tiếng nước rào rào, như đang có vật gì đó điên cuồng đạp nước.
Nghệ Nhàn đến gần một chút, tầm mắt nhìn thấy một cái hồ lớn, xung quanh ao tràn ngập sương mù, Nghệ Nhàn nhìn thấy một cái đuôi to dài điên cuồng đánh vào vách hồ, cái đuôi lộ ra ngoài vô cùng to, ước chừng dài bốn năm mét. Mượn ánh trăng sáng trong, nàng cố gắng nhìn thứ trong hồ nước, đáng tiếc lại bị sương mù bốc lên che mất, duy nhất chỉ có thể xác định nó đang điên cuồng quậy nước, như đang phát điên, nước hồ văng khắp nơi, có chút văng lên mặt Nghệ Nhàn, nàng sờ một cái, ấm áp, còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.