Nghệ Nhàn vẫn mặc đồ mộc mạc, trải qua nhiều lần bị truy đuổi chém gϊếŧ, y phục đã dính đầu bùn đất, vết máu đỏ dính trên áo cũng đã khô, còn có thứ chất lỏng không biết tên, nhan sắc bị chất bẩn dính đầy dơ đến không nhìn ra được. Cộng thêm nàng ở lôi linh cốc bị lôi đánh một đoạn thời gian, đến cả đầu tóc so với lúc trước còn thảm hơn.
Nghệ Nhàn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người kia cười một cái thật là tươi rói, đôi mắt sáng ngời híp lại thành một cái khe.
Người kia nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt đen sì của Nghệ Nhàn nửa ngày, dường như không xác định, "ở chỗ này bao lâu rồi, có thấy hai nam tử đi qua đây không? một trong đó có thân cao không khác ngươi, tên còn lại lùn hơn ngươi một chút."
Nghệ Nhàn hạ giọng trầm xuống, "ta ở đây tu luyện nửa năm, không có thấy qua hai người này."
Người kia lại nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, hắn không nhận ra Nghệ Nhàn, ngược lại Nghệ Nhàn cố nhớ ra hắn, chính là tên hôm đó đòi đi báo Hà quản sự, khi đó hắn đứng đối diện với nàng, nàng quét mắt một cái hạ xuống.
Không ngờ vẫn không tha, vừa ra lôi linh cốc đã gặp phải.
"Ta có thể đi được chưa?"
"Có thể."
Nghệ Nhàn lén thở phào trong lòng một cái, thẳng lưng đi qua trước mặt bọn họ, còn chưa đi được vài bước thì cảm giác được đằng sau có một luồng gió mạnh kéo lại, nàng thuấn di một cái liền phản đòn, phóng lôi tủy ra.
Một con kim sắc du long nhanh chóng đánh bay lưỡi dao đánh lén nàng, thế như chẻ tre nhắm đến người nọ, người nọ nỗ lực ngưng tụ kim linh ngăn cản, kết quả bị đánh bay, phun ra một ngụm máu, hắn căm tức nhìn Nghệ Nhàn, "là ngươi, là ngươi đã dẫn chúng ta đến địa bàn của con rắn chín đuôi, bắt hắn lại, là hắn hại chết Nghiêm sư huynh bọn họ."
Nghệ Nhàn chỉ phản kích theo bản năng, nàng lăng lăng nhìn tay trái của mình. Một kích lôi tủy trước đó, cũng đã tiêu hao một hồi linh lực. Không ngờ sau khi tấn cấp, uy lực của lôi tủy cũng lên theo. Xem ra, Tử Hàn sư tỷ nói rất đúng, nàng không phải khiếm khuyết kỹ năng hay công pháp, mà chính là tu luyện.
Ngân Bảo đại nhân, "chi chi chi."
Miên Hoa Đường cũng bắt chước theo, "chi chi chi.""
Ba tên đệ tử Tạ gia còn lại cũng bắt đầu phóng linh lực, hỏa linh, mộc linh, thủy linh... một người nữa vội đỡ bị lôi tủy đánh trúng người, không ngờ được bị lôi tủy đánh cả người tê dại, hồi lâu mới nói được, "lôi linh thật bá đạo, sư huynh, chúng ta phải thông báo ngay cho Hà quản sự."
Người kia dùng dằng đứng dậy, "ta phải gϊếŧ hắn."
Ngay sau đó dây leo, hỏa cầu phóng đến, Nghệ Nhàn vội vàng ứng phó, nào ngờ thân thể trầm xuống. Nếu không có Ngân Bảo đại nhân túm nàng, thì hai chân sợ là chìm xuống dưới lòng đất không rút ra được, bùn đất bên dưới như ao nước, nàng khẽ động thì người liền chìm xuống. Nàng bị lún trong đất bùn không thể kiềm chế được, ba người kia chia nhau đánh, hỏa linh cùng thủy linh chia hai bên đánh nàng, mộc linh đánh chính diện nàng.
Nghệ Nhàn tỉ mỉ nhìn thấy bốn người này phối hợp ăn ý tấn công nàng, còn có cái kim linh ngự thú sư kia bị lôi đánh tạm thời không hoạt động được, 5 này phối hợp theo ngũ hành mà đánh tới, nghĩ vậy nàng không thể không cẩn thận.
Cũng may, đám người kia không phải ngự thú sư.
"Ngân Bảo đại nhân, ngươi thay ta ứng phó thủy linh sư kia trước."
"Chi."
Ngân Bảo đại nhân phóng thổ trùy tam giác đánh liên tục vào đám người kia, nhất là nhắm vào thủy linh sư kia, từng cái thổ trùy vừa dày vừa nặng liên tục hạ xuống, ngược lại cũng thành công phá được thủy linh sư kia. Ngươi đi ta tới, nhất thời hai người trở thành cân bằng.
Thiếu một người, áp lực của Nghệ Nhàn nháy mắt giảm bớt, nàng phóng ngũ tiết châm ra, bọc lại tên mộc linh sư đang dùng bốn cái dây leo quấy phá nàng, đánh nổ bùn đất lún dưới hai chân, chân nàng nhanh chóng nhẹ nhàng hơn, liền dời khỏi vị trí.
"Tiểu mã."
"Tiểu mã."
Nghệ Nhàn nghe tiếng gọi to giống như đúc mình, lòng bàn chân liền trượt một cái, suýt chút sml với hỏa cầu. Không ngoài dự đoán của nàng, nhất định là cái đồ ngốc với mới ký kết khế ước với nàng rồi.
Miên Hoa Đường chạy loạn xạ, phóng trước phóng sau theo Ngân Bảo đại nhân, cuộn thân vươn giác, sờ sờ thổ khiên một hồi, còn bị thủy linh sư phóng nước ướt nhèm nhẹp, nó quay đầu đem toàn bộ nước mà cái thủy linh sư cho nó trả lại đầy đủ đúng người, thủy linh sư bị tập kích mặt đần ra, hệt như lúc Nghệ Nhàn bị Miên Hoa Đường ăn miếng trả miếng dùng lôi tủy của mình đánh lại mình, bị chính kỹ năng của mình phản kích lại, cái cảm giác đó Nghệ Nhàn hiểu rất rõ.
Sau đó Miên Hoa Đường nhìn một tên khác, bị Nghệ Nhàn nhốt đứng trong lồng năng lượng, vội vàng hấp tấp chạy đi chọc chọc, còn cùng tên mộc linh sư ở trong đó, mắt lớn trừng mắt nhỏ....
Nghệ Nhàn căn bản không rảnh quản nó, chỉ cầu cái đồ ngốc này đừng gây thêm phiền cho nàng là được. Nàng đang chuẩn bị giải quyết hỏa linh sư trước mắt này, thì lại nhìn thấy một cái pháo hoa bay lên không trung nổ một tiếng.
"Ta muốn đích thân gϊếŧ hắn, báo thù thay cho đám người Nghiêm sư huynh."
"Sư huynh, ngươi hồ đồ rồi."
Nghệ Nhàn đột nhiên cảm giác đất dưới chân mềm nhũn, nàng quyết định phóng cho mình một cái lồng năng lượng bảo vệ, đây là cách đơn giản bảo vệ nhanh nhất, trên mặt đất sinh ra nhiều châm thổ bén nhọn so với thổ trùy của Ngân Bảo đại nhân chỉ có hơn chứ không kém.
Nàng triệu hồi tiểu mã ra, tiểu mã phóng cho đám người kia một cái quang linh thanh tẩy, nháy mắt là chói mắt bọn họ. Duy chỉ có Miên Hoa Đường đang chạy loạn còn nhảy tưng lên nghĩ cách sờ tiểu mã trên không trung.
Đối với thành viên mới này, tiểu mã chỉ nghiêng đầu một chút, tò mò đánh giá nó. Miên Hoa Đường cũng nghiêng đầu một chút, bắt chước y chang.
Nghệ Nhàn đau đầu, "còn nhìn cái gì nữa, đi mau."
Không biết Hà quản sự kia phái ra bao nhiêu đệ tử Tạ gia, pháo tín hiệu vừa bắn ra, lỡ như đệ tử Tạ gia gần đây chạy đến, nàng chỉ có chờ bị người ta làm vằn thắn ăn.
"Quang chói mắt quá."
"Sư huynh, ngươi có cảm thấy quang này giống huyễn thú lần trước chúng ta đi săn không...."
"Là cùng một người."
Nghệ Nhàn nhân lúc bọn chúng nhắm mắt, liền tháo lồng năng lượng, ném thêm một cái lôi cầu tại chỗ, thuấn di đi thật xa. Sau đó, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn.
Ngân Bảo đại nhân từ phía sau nhanh chóng đuổi tới, sau đó mượn một thân cây vững vàng nhảy vào trong túi Nghệ Nhàn. Miên Hoa Đường cũng học theo, chỉ là kém một chút, chỉ có thể cuộn người túm được cái túi của Nghệ Nhàn, thở hổn hển đung đưa bên túi nhiều lần mới được được Nghệ Nhàn dùng tay đỡ vào trong túi.
Nghệ Nhàn nhìn thấy Miên Hoa Đường phình người lên, cái thân mỏng te lại căng tròn thêm, cho vào túi, không gian có chút chen chúc.
Ngân Bảo đại nhân kỳ quái nhìn Miên Hoa Đường có chút biến hóa, còn vươn móng vuốt chọc chọc cái thân hình mũm mĩm của nó một chút. Miên Hoa Đường cũng cuộn mình lên học theo chọc chọc Ngân Bảo đại nhân, hai tên tiểu tử có qua có lại.
Nghệ Nhàn căn bản cũng không biết trong túi hai tiểu khả ái đang chơi trò ngươi đâm ta, ta đâm ngươi, quả thực chơi như nghiện.
Trong lúc nàng cảm giác đã an toàn, thì xung quanh dây leo như tấm lưới bện sẵn lao về phía nàng, Nghệ Nhàn tập trung nhìn, nháy mắt toát mồ hôi lạnh. Nàng không dám dừng chân lại, chỉ cố dùng cứng đối cứng.
Lôi tủy đánh lên vô số dây leo, cũng không thoát được bao nhiêu.
"Hảo tiểu tử, ngươi khiến ta tìm một phen cực nhọc a."
"Tìm ta làm gì?"
Nghệ Nhàn thấy đám đệ tử Tạ gia xuất hiện từ sau cây đi tới, tâm liền trầm xuống. Bốn năm người ứng phó có thể chạy được, ở đây hơn hai mươi mấy người..... thì ra bọn họ đã chặn con đường này, chờ rùa vào trong hũ. Sớm biết như vậy, nàng nên ở lại lôi linh cốc tu luyện thêm một thời gian.
Hà quản sự nhìn dây leo trong tay bị lôi tủy đánh gãy, "lần trước ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, lần này ta phải đánh gãy từng khúc xương của ngươi, cho ngươi bớt lo chuyện của người khác đi."
Nghệ Nhàn dễu cợt, "bắt một mình ta, mà phải huy động một đám đệ tử Tạ gia, đem nhiều đệ tử như vậy. Xem ra, Tạ gia các ngươi cũng không hữu dụng như ta nghĩ."
Hà quản sự nhìn quanh đám đệ tử Tạ gia đang nóng lòng muốn xông lên đánh Nghệ Nhàn, "bắt ngươi, chỉ cần một mình ta là đủ. Các ngươi lui ra sau đi, xem ta làm sao khiến tên tiểu tử này quỳ xuống cầu xin ta."
Nghệ Nhàn sợ nhất gặp phải kẻ không biết xấu hổ, vừa đến lại muốn đánh nhau với nàng. Hiện tại nghe giọng quản sự kiêu ngạo, sợ là sẽ không làm như vậy.
"Ai dạy ai, sợ là không phải ngươi quyết định."
"Hy vọng xương ngươi có thể cứng như cái miệng này của ngươi."
Nghệ Nhàn có chút ghét mộc linh sư, ở trong rừng này chiếm ưu thế rất mạnh, quả thực như là sinh ra để giúp cho mộc linh sợ, cho dù che dấu hơi thở hay là mượn cây để đánh, ưu thế khiến người khác vô cùng phiền phức.
Nàng triệu hồi tiểu mã ra, Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường chen chúc trong túi, liền lộ ra hai cặp mắt xoay chuyển chăm chú nhìn tình huống xung quanh.
"Thiên phú không tệ, nhưng mà ngươi xen vào việc người khác thì phải trả giá thật lớn."
"Đến thử xem."
Vô số dây leo từ xung quanh vọt đến, Nghệ Nhàn liền quả quyết ném ra một cái lôi linh cầu, để cho tiểu mã phóng quang linh thanh tẩy. Trong lúc lôi linh nổ nàng liền làm cho mình một cái lồng năng lượng.
Nàng đánh tới dây leo bị nổ nát bét, Hà quản sự bị dư uy cơn nổ đụng tới, tức đến suýt chút hộc máu, "được a, tiểu tử thối, cư nhiên ép ra triệu hồi huyễn thú ra."
Nghệ Nhàn, "huyễn thú của ta ngươi đều biết rồi, dĩ nhiên cũng hải biết một chút về huyễn thú của ngươi chứ."
Nàng vừa dứt lời, liền có một sơi dây leo màu đỏ quấn chặt Hà quản sự từ trên xuống dưới. Nghệ Nhàn nhìn tới, liếc nhìn sau cổ Hà quản sự mà giật mình sợ hãi. Cũng không thể trách nàng ít kiến thức, tuy ở thú nhân tộc đã từng gặp qua bán thú nhân không phải người không phải quỷ, nhưng nàng vẫn không thể chấp nhận nổi những khuôn mặt còn có thêm vật khác ở trên...
"Ngươi nhìn chằm chằm nó như vậy, nó không thích đâu."
"Xin lỗi, nó thực sự xấu quá."
Nghệ Nhàn không chút khách khí chê bai, vừa dứt lời đóa hoa mặt người kia vèo một cái phóng đến trước mặt nàng, mở ra một đống răng nhọn chằng chịt, hung ác cắn nàng. Nghệ Nhàn liền dùng lôi tủy đánh, đóa hoa mặt người kia liền lui về sau, lần nữa quay lại quấn quanh người Hà quản sự.
Một kích không trúng, Nghệ Nhàn định phóng thêm một kích nữa, nào ngờ, nàng giật giật mũi, trong không khí chợt hiện cái mùi khó ngửi, nàng liền nín thở, "cái mùi gì vậy?"
Hà quản sự cười hòa ái trấn an, "chỉ là chút mùi khiến ngươi mềm nhũn thôi, nhiều người muốn mà không được, ngươi lại được hưởng lợi, tiểu tử thối."
Trong lòng Nghệ Nhàn lộp bộp, không thể cái thứ nàng nghĩ tới a. Nghệ Nhàn không dám lơ là, tay trái không chút lưu tình phóng lôi tủy, kết quả thân thể mềm nhũn, suýt chút ngã nhào trên mặt đất. Nàng nhìn mọi thứ đều mơ màng, vội vàng lắc đầu, cố gắng để chính mình thanh tỉnh một chút, "không ngờ người Tạ gia các ngươi lại đê tiện như vậy."
Hà quản sự vẫn bộ dạng hòa ái, "đừng nóng a, ngươi nóng sẽ tăng nhanh phát tác của hiệu dược a. Còn nữa, ngươi cẩn thận cảm giác đi, linh lực trong cơ thể có phải đang xói mòn từng chút không?"
Nghệ Nhàn phát hiện linh lực trong đan điền xác thực như lời đối phương nói, nó đang điên cuồng xói mòn, nếu cứ theo tốc độ này, nàng rất nhanh sẽ mất hết linh lực, "ngươi đã làm gì ta?"
"Tiểu tử thối, đừng khẩn trương. Bất quá chỉ là kỹ năng huyễn thú của ta thôi, chỉ cần ngươi giải xong thì linh lực tự nhiên cũng quay lại, cái loại mỹ sự này không phải luôn là chuyện đám xú nam nhân các ngươi dĩ cầu sao?"
Cầu, cầu muội ngươi a.
Nghệ Nhàn tức giận suýt chút thì chửi tục, nàng vội tìm đan dược trong túi giới tử để áp chế thú đồ chơi này, nhưng tìm nửa ngày thì toàn bộ đan dược Đoan Mộc Nhã cho nàng chủ yếu để chữa thương, duy nhất cái thứ cần lúc này lại không có.
Hà quản sự đứng một chỗ cách đó không xa nhìn nàng moi túi, "ngươi nên biết cách tốt nhất giúp ngươi giải độc chính là tìm người giúp ngươi giải tỏa, nếu không.... theo ta về, ta giúp ngươi làm một chút, đảm bảo ngươi sẽ thỏa mãn?"
Nghệ Nhàn trước đó chỉ cảm thấy Hà quản sự này là một kẻ gây chuyện, nhưng hiện tại nàng phát hiện cái miệng này của nàng cùng khuôn mặt kia quả thực rất xấu xí, chẳng khác gì cái hoa mặt người đang dán ở cổ nàng xấu y như nhau.
Có câu nói vật họp theo loài, người cùng đàn phân.
Nghệ Nhàn nhắm ngay nàng phóng một cái lôi tủy, chỉ là cố gắng cũng không được gì, "nếu quay lại trước đó, ta sẽ đánh chết ngươi trước."
Ngân Bảo đại nhân cùng tiểu mã thay nhau công kích cái đóa hoa yêu kia, tiểu mã phóng quang linh thanh tẩy làm chói mắt hoa yêu, khiến nó xiêu xiêu vẹo vẹo, nhiều lần sắp bắt được Ngân Bảo đại nhân, tiểu mã phóng quang, để Ngân Bảo đại nhân nhanh như chớp trốn mất dạng, sau đó tùy lúc mà phóng đòn, hai huyễn thú chạy nhảy phối hợp với nhau, nhất thời không bị rơi vào hạ phong. Ngân Bảo đại nhân lợi dụng cơ hội liên tục phóng trùy tam giác ghim chết nó, ghim đến chục cái lỗ thủng.
Hàn quản sự thì chuyên tâm đối phó Nghệ Nhàn, đánh một lần lui một lần, rõ ràng đang kéo dài thời gian, nàng còn đột nhiên nhắc nhở, "ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn có thể chạy thoát sao, ngươi nhìn xung quanh đi đều là đệ tử Tạ gia cả. Huống chi, linh lực của ngươi cũng sắp tan rồi a?"
Nghệ Nhàn công kích càng lúc càng chậm, quan trọng là nàng cảm giác trong cơ thể đang có một dòng nước chạy tán loạn, tư vị kia không xa lạ. Nàng cảm giác mình như con diều, một đầu đang bị lão yêu bà túm, một đầu thì bay lơ lửng, đột nhiên chặt một cái, lão yêu bà này đang chơi đùa nàng.
Không được, với tình huống này nàng không thể để lão yêu bà này chơi được, nếu đến khi đó linh lực cạn kiệt không làm được gĩ nữa thì...
Nghệ Nhàn dừng công kích lại, thỉnh thoảng cắn đầu lưỡi của mình, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh, nghĩ cách ứng phó chạy khỏi chỗ này, tìm cách áp chế độc.
Nhưng làm sao rời khỏi đây được?
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến Niệm Vân Âm cho nàng hai quyển dạy chạy trốn.
"Grừ --"
"Âm thanh gì vậy?"
"Âm thanh này to như vậy, nghe giống như là huyễn thú cao cấp." đệ tử Tạ gia đang xem kịch vui, vừa nghe tiếng thú gầm, tư thế thả lỏng liền căng thẳng.
Hà quản sự nghi hoặc, kỳ quái, "không thể nào, khoảng cách với bên trong khá là xa, sao lại có huyễn thú cao cấp chạy đến đây?"
Chân Nghệ Nhàn run rẩy liền ngồi xuống đất, nàng đã vô lực, còn bị tiếng rống này dọa, trong đầu nàng toàn là tiếng rống vừa rồi, huyễn thú cao cấp cái gì, cmn đây không phải tiếng của gia súc Lam Đồng sao?
Có phải nghe nhầm rồi không ta?
Cái tên gia súc Lam Đồng kia chạy từ Thanh Sơn Tông đến huyễn thú cốc sao? chuyện này chắc là không thể nào.
Nhưng Nghệ Nhàn không dám chắc, ít nhiều gì nàng cũng từng sống với gia súc này một thời gian, mỗi lần đi săn hay có chuyện vui gì, Lam Đồng cùng tiểu gia hỏa sẽ vui vẻ gầm rú hai tiếng, nàng không nghe nhầm. Ngân Bảo đại nhân chui vào trong túi nàng, tiểu mã cũng nhanh bay vào ý thức hải của nàng.
Hai tên này dường như bị tiếng gầm của huyễn thú cao cấp dọa sợ bỏ chạy, khiến đám đệ tử Tạ gia càng thêm chắc chắn, tiếng gầm này là từ miệng một con huyễn thú cao cấp.
Hà quản sự, "lập tức triệu tập đệ tử Tạ gia quanh đây, lần này phải bắt sống huyễn thú cao cấp, lập công chuộc tội."
Nghệ Nhàn hừ cười, "bắt sống? ta nhớ trước đó đệ tử Tạ gia các ngươi bị huyễn thú cao cấp gϊếŧ chết, nướƈ ŧıểυ còn dính trên mông quần a, không lẽ ta nhớ nhầm?"
Hà quản sự không để ý nàng châm chọc, bộ dạng ung dung đi tới, sau đó mới rảnh rỗi liếc Nghệ Nhàn, "rất khó chịu có đúng không? ngươi xem, hai cái tai thanh tú của ngươi so với nữ nhân còn đỏ hơn a, nói cho ta biết nên làm gì thì khiến ngươi tốt lên đây."
Nghệ Nhàn liền phóng lôi linh, đánh cái móng heo thò tới của đối phương, khiến nó phải thụt về, "không đi soi gương xem, một lão yêu bà như vậy có cho ta cũng không thèm."
Hà quản sự, "tiểu tử thối, ta chờ xem chút nữa độc phát miệng ngươi còn cứng được hay không?"
"Grừ --"
Tiếng gầm này như sấm bên tai, tựa như bên cạnh các nàng, đừng nói Nghệ Nhàn đang kinh sợ, đến cả đám đệ tử Tạ gia cũng kinh hách rối rắm, nghi ngờ lung tung bày ra tư thế công kích. Nghệ Nhàn nhìn Miên Hoa Đường trong túi thò đầu ra, liền hiểu được âm thanh vừa rồi từ đâu ra. Nàng ra ám hiệu với Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân tiếp nhận liền trộm trượt đi.
Miên Hoa Đường thấy Ngân Bảo đại nhân đi ra ngoài, cũng im lặng đi theo, bò nửa ngày mới ì à ì ạch theo tới được.
"Là ai, ai đánh ta?"
"Huyễn thú cao cấp tới, nó nó nó ở đâu?"
"Ah, là huyễn thú cao cấp công kích ta, nhất định là nó công kích ta."
Huyễn thú cao cấp không thấy bóng đệ tử Tạ gia đã náo loạn hoàn toàn. Hà quản sự thấy dáng vẻ Nghệ Nhàn bình tĩnh, "tiểu tử thối, có phải là ngươi dở trò không?"
Nghệ Nhàn khó hiểu nhìn nàng, "không ngờ Hà quản sự lại sợ một cái thiên cấp ngũ giai ngự thú sư như ta a, bất quá khiến ngươi sợ làm ta thấy đau lòng quá a."
Hà quản sự thấy nàng vô lực, cũng không thèm nghĩ tới nàng, huyễn thú cao cấp lần này rất quan trọng, còn Nghệ Nhàn chỉ là điểm tâm chờ ăn xong mà thôi, "sợ cái gì, những đệ tử khác rồi sẽ đến huyễn thú cốc thôi."
Vừa nói xong, một con sư thú từ trên trời tựa như viên đạn long trọng bay đến trước mặt bọn họ, Nghệ Nhàn thấy thú hình của Lam Đồng tâm cũng run lên hai cái, gia súc này cư nhiên tìm được huyễn thú cốc, chạy tới hơn nữa còn bay a.
Phải rồi, nhất định là Lam Đồng nghe được tiếng Miên Hoa Đường bắt chước theo nàng, cho nên mới tìm chính xác đến chỗ này. Tựa như là ám hiệu vậy, thú nhân đối với âm thanh và mùi vị luôn nhạy cảm hơn so với người thường.
"Huyễn thú cao cấp."
"Grừ --"
Lam Đồng nhìn lướt qua, rất nhanh thấy được Nghệ Nhàn đang ngồi xếp bằng, cho dù hiện tại toàn thân Nghệ Nhàn bẩn thỉu, khuôn mặt vì ăn ngụy nam đan có chút thay đổi, còn có đầu tóc bị đánh cho xoăn lên....
Hai ánh mắt chạm nhau, Lam Đồng ngửi một cái, liền vội vàng chạy đến chặn trước người Nghệ Nhàn không cho người khác lao đến, người kia bị ánh mắt ánh của Lam Đồng lóe lên dọa sợ, vội ném thủy linh ra đánh nàng. Lam Đồng không quan tâm, mục tiêu của nàng là phải che chắn Nghệ Nhàn không cho Hà quản sự kiếm chuyện.
Dây leo từ xung quanh đánh về phía Lam Đồng, có vài sợi xảo quyệt quấn chặt chân nàng, Lam Đồng sửng sốt một hồi, nháy mắt dây leo quấn chặt nàng thành cái bánh chưng, treo lên lơ lửng. Cái này y chang như lần đó Nghệ Nhàn nhìn thấy trong rừng Ai Nhĩ Pháp.
Nghệ Nhàn vung tay trái, đem lôi tủy yếu ớt vung ra, tiểu kim long chạy lên dây leo, làm nó nổ tan xác, Lam Đồng vội dùng lực tránh thoát, nháy mắt khôi phục tự do.
Hà quản sự không kịp đề phòng, biết Nghệ Nhàn linh lực đã không còn liền không coi đối phương ra gì. Sở dĩ để Nghệ Nhàn sống, đại khái là chờ độc phát tác thì muốn xem Nghệ Nhàn khẩn cầu nàng.
Nhưng hiện tại, nhìn Nghệ Nhàn như vậy, thì cảm giác như đang phá hư chuyện tốt của nàng, liền phóng một sợi dây leo đến đánh Nghệ Nhàn, "tiểu tử thối, phá hủy chuyện tốt của ta nhiều lần, đừng hòng sống nữa."
Linh lực Nghệ Nhàn suy yếu như là châu chấu đá xe, không thể cản được, chỉ có thể nhìn dây leo phá lôi tủy của nàng, hung ác đánh về phía nàng. Ngân Bảo đại nhân giữa không trung vô cùng lo lắng không kịp cứu. Nghệ Nhàn không thể làm gì khác hơn là dùng tay cản lại, nào ngờ lại có một đoàn mềm mại dính lên mặt nàng.
Đoàn mềm mại theo khuôn mặt chạy xuống mũi nàng rồi trơi xuống trước ngực nàng.
Miên Hoa Đường bị đánh đến biến dạng, nó ở trong ngực Nghệ Nhàn ưỡn ẹo hừ hừ nửa ngày, đột nhiên nhảy lên, nhắm ngay Hà quản sự bụp bụp bụp, tựa như cái súng máy, lúc thì một đống hạt nước như là hạt đậu bắn ra, một hồi thì lại là châm thổ rậm rạp, một hồi lại là hỏa cầu dày đặc.....Chiêu thức hỗn tạp, đánh bất ngờ khiến Hà quản sự cũng đỡ không kịp, bị hỏa cầu thiêu hơn nửa người.
Lam Đồng nhân cơ hội dùng móng vuốt cào đứt một cánh tay của Hà quản sự, nàng chặn lại đường lui của các đệ tử Tạ gia, đem những kẻ dùng kỹ năng đánh lên người nàng, từng trảo từng trảo một, tựa như chỗ không người gϊếŧ đến đỏ mắt cho đến khi tới trước mặt Nghệ Nhàn. Vẫn như trước kia, cạp vai Nghệ Nhàn quăng nàng lên lưng, vẫy cánh nhảy lên một cái, bay lên không trung, dây leo cũng huy động đuổi theo.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút liền lấy một viên lôi linh cầu ra, tiểu mã liền bay từ trong đầu ra, nhắm vào lôi linh cầu phóng quang.
Dây leo bị nổ banh xác.
"Hà quản sự, ngươi bị thương."
"Chúng ta có cần đuổi theo không?"
Hà quản sự nhìn chằm chằm sư thú biến mất khỏi tầm mắt, vẻ mặt cổ quái, "huyễn thú cao cấp này không lẽ đến vì tiểu tử thúi kia sao?"
Những người khác không dám nói bậy, chỉ tò mò hỏi, "Hà quản sự, huyễn thú cao cấp này dường như không có phóng linh lực, nó rốt cuộc là thuộc tính gì?"
Vấn đề này, Hà quản sự cũng không đáp được, chỉ đỡ cánh tay bị phế thì thào nói, "kỳ quái, việc này thật kỳ quái."
*****
Nghệ Nhàn thấy bọn họ đuổi không kịp đến đây nữa, thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám thư giãn, linh lực hao hết tác dụng phụ liền xộc lên.
Tư vị bị người ta thuốc đòi trước cũng từng nếm qua, dùng nước lạnh ngâm một ngày, còn không được thì thêm nước đá, băng hỏa gặp nhau cũng không dễ chịu gì, nhưng chịu đựng được cũng không còn chuyện gì, thuận tiện cũng có thể nhớ lâu hơn.
Nghệ Nhàn lại nhớ đến địa bàn của con rắn chín đuôi là một con sông dài, huyễn thú cao cấp, nàng đi đến sợ là mất mạng.
"Ah --"
Nghệ Nhàn liền che miệng lại, một tay gắt gao nắm bộ lông trên lưng Lam Đồng, cả người như bị lửa nướng, nàng lăn qua lăn lại, hai chân nhịn không được co lên.
Lúc đầu Lam Đồng không cảm thấy gì, nhưng người trên lưng càng lúc càng quá phận, tay cùng thò xuống cái bụng mềm của nàng, Lam Đồng liền tìm một chỗ đáp xuống, vừa biến thành hình người, liền bị Nghệ Nhàn chụp lấy, nàng cúi đầu ngửi một cái, ngửi được chút mùi máu, "bị thương chỗ nào?"
Đầu óc Nghệ Nhàn đã bị cái nóng làm cho đờ đẫn, làm gì nghe được Lam Đồng hỏi nữa, hai tay liên tục mò vói trên người nàng.
Lam Đồng thấy biểu hiện của Nghệ Nhàn cổ quái, không nói gì. Liền kéo Nghệ Nhàn ra xem, Nghệ Nhàn đang cắn nát môi mình, hai mắt đỏ lừ nhìn nàng, nhìn kỹ thì có thể thấy được xuân ý dưới đáy mắt. Đáng tiếc, Lam Đồng nhìn xong, thì bảo, người này thật xa lạ không muốn nhìn nữa, cảm giác toàn thân Nghệ Nhàn có gì đó không ổn, có chút nhớ... ừm.... có chút nhớ a.
"Cái mặt này khó coi quá, đổi lại như trước đi."
"Ah --"
Nghệ Nhàn tự tát mình vài cái, đem ý chí của mình kéo lại vài phần, "đưa ta đến lôi linh cốc, mau đem ta đến lôi linh cốc."
Lam Đồng vội lau máu bên mép cho nàng, một tay ôm lấy nàng bỏ chạy, "ở chỗ nào?"
Nghệ Nhàn vội kêu Ngân Bảo đại nhân dẫn đường, hàm răng của nàng cắn vào nhau kêu ken két, dùng sức ôm chặt chính mình, cả người đều run lên. Trong đầu luôn có âm thanh đầu độc nàng, ép nàng phải làm theo du͙ƈ vọиɠ của chính mình, dù sao có Lam Đồng ở đây, chuyện này cũng không phải là lần đầu các nàng làm, căn bản không cần do dự.
Làm chuyện này nên với người quen thân, đỡ hơn là một kẻ không biết ở đây.
...
Nghệ Nhàn kịp phản ứng, hai tay không nhịn được ôm cổ Lam Đồng, ánh mắt đối phương không hề nghi ngờ nàng, Nghệ Nhàn chợt cảm thấy xấu hổ, lại muốn tát vào mặt mình, loại cảm giác xấu hổ cầu hoan này không biết vì sao nàng lại làm được a?
Lam Đồng một tay nắm nàng lại, "sao lại đánh chính mình, nếu ngươi giận thì đánh ta đi."
Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy bàn tay lớn nắm lấy tay nàng thực sự thoái mái, muốn tiếp tục như vậy. Sau đó nàng cắn tay mình, vội hỏi, "còn lâu không?"
Ngân Bảo đại nhân, "sắp đến rồi."
Đối với Nghệ Nhàn mà nói mỗi giây đều là sự dày vò, cái này tựa như "mã thượng". Đối với nàng mà nói so với chạy marathon còn mệt hơn, nàng đem toàn bộ lý trí còn lại khống chế độc phát trước khi đến cốc.
Vừa đến lôi linh cốc, Nghệ Nhàn như lữ khách trong sa mạc cầu nước, vội đẩy Lam Đồng ra, để lại một câu không cho vào, liền một mình lao vào lôi linh cốc, nháy mắt bị lôi trong cốc đánh cho xém chết.
Cảm giác đau đớn này tựa như phóng đại nhiều lần, Nghệ Nhàn không chịu được nữa, âm thanh la hét thảm thiết.
Lam Đồng ở bên ngoài chờ, nghe tiếng la thảm thiết của Nghệ Nhàn, liền chạy vào trong, Ngân Bảo đại nhân thân mình nhỏ xíu cản không được, thiếu chút bị đạp bẹp dí.
Lam Đồng rất nhanh tìm thấy nữ nhân bị lôi đánh nằm trên đất, vội ôm nàng che chở trong ngực mình, trên trời từng đạo lôi vô tình không ngừng đánh xuống, Lam Đồng khó chịu hừ một tiếng, ôm nang chạy ra ngoài.
Nghệ Nhàn vì áp chế mà run rẩy, gắt gao nắm vạt áo Lam Đồng, cắn răng bật từng chữ ra bên ngoài, "ngươi để ta ở lại, mau đi ra."
Lam Đồng, "không được."
Mỗi lần Lam Đồng kiên định như vậy, Nghệ Nhàn rất muốn đánh nàng, nhưng vừa chạm đến da đối phương, sự kiên định trong lòng liền dao động, "để cho ta thử, để cho ta thử, Lam Đồng, cầu xin ngươi, để cho ta thử."
Lam Đồng chợt dừng bước lại, "vậy ta ở đây cùng ngươi."
Nghệ Nhàn muốn dùng lôi đánh tan độc này, như vậy nàng sẽ qua được. Đáng tiếc nàng bị đánh nửa ngày tiểu linh cầu trong đan điền cũng không nhúc nhích, hoàn toàn không phân biệt được là lôi linh hay quang linh. Nàng cứ như vậy bị lôi đánh cảm giác ham muốn lại nhanh đến, thân thể nàng mẫn cảm đến mức dị thường, nhiệt lưu trong thân thể đang cắn nuốt lý trí cuối cùng của nàng.
Xong rồi, không có thuốc giải, lôi linh cũng không cứu được nàng.
Nghệ Nhàn nhìn cái tên đứng cách đó không xa bị lôi đánh, thân thể run rẩy đứng dậy, từng bước đi tới, "không sợ bị lôi đánh sao?"
Lam Đồng vươn tay kéo nàng, "ngươi đang bị thương."
Nghệ Nhàn cầm tay nàng ôm mình, từ từ để lên mặt mình vuốt ve, "Lam Đồng, ta phải làm chuyện này với ngươi."
Lam Đồng khó hiểu, bất quá bị lôi đánh cũng không dễ chịu, nàng một tay ôm lấy người, sải bước đi ra ngoài, đến bên ngoài, cảm giác bị lôi đánh vẫn còn lưu trên người, cảm giác quả thực rất khó chịu.
Nghệ Nhàn đang ôm mặt nàng, chợt hôn một cái. Lam Đồng nháy mắt cứng ngắc như khúc gỗ, trợn tròn mắt.
Nghệ Nhàn không quên kêu Ngân Bảo đại nhân tạo mấy cái thổ khiên, thúc Lam Đồng ngồi xuống, không kịp chờ liền tháo y phục của nhau....
***** sau đó là dưới cổ **** tỉnh lược 10 ngàn chữ, chỗ này mời mọi người tự tưởng tượng nhé
**************
Nghệ Nhàn mở mắt ra, thì thấy Lam Đồng không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, nàng khó chịu đưa tay đẩy cái bản mặt kia ra, nhất là đôi mắt kia, cảm giác khiến người ta thấy thâm thúy như bị ảo giác.
Lam Đồng cầm bàn tay nhỏ úp trên mặt cho vào miệng gặm gặm, lập tức bị Nghệ Nhàn đánh một cái. Lam Đồng liền đem người ôm vào trong ngực, đầu thỉnh thoảng lại ngửi ngửi ở gáy Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhìn lại tiểu linh cầu trong đan điền, quả nhiên giải độc xong thì khôi phục linh lực ngay, biện pháp đáng ghét này đúng là khiến người ta hận đến nghiến răng, "ta muốn gϊếŧ ả."
Lam Đồng hôn cổ nàng một cái, "người nào?"
Nghệ Nhàn nhớ đến người này xuất hiện vào lúc quan trọng, nếu không nàng sợ là bị độc thiêu chết lúc đó rồi, "sao ngươi lại chạy đến huyễn thú cốc này?"
Lam Đồng lý lẽ thẳng thắn, "ta đem Tiểu Lam đi rèn luyện."
Nghệ Nhàn, "..."
Bầu không khí vốn đang hài hòa nghe Lam Đồng nói như vậy, Nghệ Nhàn liền túm nàng kéo dậy, tấm da thú mỏng che thân hai người cũng rớt xuống.
Thấy ánh mắt Lam Đồng không chớp nhìn chằm chằm chỗ nào đó, Nghệ Nhàn không nghĩ ngợi tạp cho nàng một chưởng.
Nghệ Nhàn mặc quần áo tử tế, tức giận nói, "ngươi có bị điên không, tự mình chạy vào huyễn thú cốc này không nói, còn đem Tiểu Lam chạy đến đây. Còn có chuyện này sao hôm qua ngươi không nói, đã một ngày một đêm rồi, Tiểu Lam một mình ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? đây là phạm vi của nhân tộc, không những vậy còn là chỗ của huyễn thú cao cấp a."
Lam Đồng thấy nàng tức giận, vội chạy đến ôm ấp, "Tiểu Lam mỗi ngày đều kêu gào muốn gặp ngươi, còn có con chuột kia, mỗi ngày đều nhìn dưới đất bào hố."
Ngân Bảo đại nhân nhược nhược cụp đuôi, cố gắng giảm bớt lực tồn tại.
Nghệ Nhàn lại tức giận, cứ mỗi lần như vậy gia súc này lại lấy Tiểu Lam ra ngụy trang để khiến nàng nhẹ dạ, "đi, đem tiểu gia hỏa về, không được ở chỗ này."
Lam Đồng, "không được, ta mang nàng đến đây săn."
Nghệ Nhàn thấy đối phương thẳng thắn nói như vậy lại muốn đánh tên gia súc này một trận, "ở Thanh Sơn Tông cũng có thể đi săn, sao lại chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy?"
Lam Đồng, "vì ngươi ở chỗ này a."
Tim Nghệ Nhàn chợt nhảy nhanh hai nhịp, nàng vội quay mặt đi chỗ khác, đầu lại hiện lên chuyện xảy ra tối qua. Được thôi, nàng vốn định giữ khoảng cách với tên này, cuối cùng đuổi gia súc này về thú nhân tộc, trước kia phát sinh chuyện này có thể dùng thân phận nguyên thân chụp mũ đổ thừa. Dù sao thì tên này cũng đâu biết nàng không phải nguyên thân, cho dù muốn kiên trì thực hiện công việc đó cũng không thể được.
Nhưng hôm qua thì tính sao đây?
Tình một đêm?
Nghệ Nhàn vô cùng tức giận, nàng cũng biết cục tức này cũng không thể đổ lên đầu tên gia súc này. Huống chi, đối phương còn có cái bộ dạng vô tội kia, nàng có tức cũng không tức nổi. Quan trọng nhất là, hôm qua nàng chủ động, Nghệ Nhàn nghĩ đến đây lại không nhịn được muốn chửi tục.
"&*^%$#$%^&*"
"Tiểu Lam đâu rồi?"
Tiểu gia hỏa đang nhàm chán đào hầm, nàng thường chơi với Ngân Bảo đại nhân, thấy kỹ năng đào động của Ngân Bảo đại nhân, cũng học theo được một hai phần.
Tự mình đào một cái hố, chôn mình xuống dưới. Bên trên còn rải tí cỏ xanh, nhìn qua như là cái bẫy.
Khi Nghệ Nhàn đi tìm, cái chân bị thương của tiểu gia hỏa còn đang dính cỏ xanh, nhưng lại thẳng tắp, rung lên một cái, nàng kéo tiểu gia hỏa từ trong hố ra, "không được gào."
Tiểu gia hỏa cao hứng vây quanh nàng, cái đuôi dính đầy cỏ vẫy vẫy, còn liên tiếp dùng mũi đi ngửi ngửi trên người nàng, sau đó lại chạy đến bên người Lam Đồng chơi.
Lúc đầu Nghệ Nhàn không thấy gì lạ, nhìn thấy Lam Đồng nhếch miệng cười dáng vẻ cao hứng, thấy các nàng cười với nhau kỳ quái, lại nhớ đến cái mũi thú nhân vô cùng nhạy, trên người nàng nhất định là còn mùi của Lam Đồng, nên tiểu gia hỏa ngửi được.
Nghệ Nhàn suýt chút thì tức điên, cảm giác như đi vụиɠ ŧяộʍ hôm sau mọi người đều biết.
Ngân Bảo đại nhân lén thò đầu ra, sau đó lại bị Miên Hoa Đường ấn về lại, rồi nó lại thò đầu lên.
Lam Đồng nhanh mắt phát hiện Miên Hoa Đường, chủ yếu do Miên Hoa Đường hình dáng kỳ quái, không có nguyên dạng cái gì, chỉ tựa như tờ giấy không có quy tắc, nàng cũng quên mất hôm qua vào lúc quan trọng thứ này thay Nghệ Nhàn cản đòn trí mạng, "đây là cái gì?"
Nghệ Nhàn tưởng Miên Hoa Đường là lôi linh huyễn thú, dù sao thì nó cũng xuất hiện ở lôi linh cốc, túm lại là nó có thể đỡ được lôi. Nhưng hôm qua thấy nó phóng cả, thủy châu, châm thổ, hỏa diễm cũng đủ để nàng mở rộng tầm mắt, có thể thấy Miên Hoa Đường không chỉ đỡ được lôi, "nó là thu hoạch lớn nhất lần này của ta khi đến huyễn thú cốc, gọi là Miên Hoa Đường."
Miên Hoa Đường đối với Tiểu Lam có rất nhiều hứng thú, nó ôm lấy Nghệ Nhàn đung đưa nửa ngày, sau đó được Nghệ Nhàn bế lên rồi thả xuống đất, "đây là Tiểu Lam, đại khái thì các ngươi tự làm quen với nhau đi."
Vì đều thiếu thân hình, đơn giản như là thêm một tên ngốc vào mà thôi.
Tiểu Lam vươn trảo đi đến chỗ Nghệ Nhàn cào a cào, thẳng đến có một cái đầu mao nhung thò ra, nàng cao hứng ngao ngao hai tiếng, khi Ngân Bảo đại nhân vừa thò đâu ra.
Nghệ Nhàn thấy nàng quả nhiên là gọi Ngân Bảo đại nhân, liền để Ngân Bảo đại nhân đem nàng đi chơi cùng Miên Hoa Đường.
Lam Đồng, "chúng nó đều bảo vệ ngươi."
Nghệ Nhàn nghe nàng nói như vậy dường như không vui a, "phải, chúng nó đã cứu ta nhiều lần, trừ phi ngày nào đó chúng nó không cần ta, nếu không ta sẽ bảo vệ chúng cả đời."
Đây đại khái là tình cảm giữa ngự thú sư cùng huyễn thú, Nghệ Nhàn đối với ngự thú sư hoàn toàn không có khái niệm, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, nàng phát hiện mọi chuyện sau lưng của mình đều giao cho đám tiểu tử đơn thuần khả ái này, hoàn toàn không thua gì khi mình đem việc sau lưng giao cho những người khác.
Lam Đồng chợt đứng dậy, khẩu khí không được thẳng thắn nói, "ta đem Tiểu Lam đi săn."
Nghệ Nhàn nhìn ba cái tiểu gia hỏa ta đuổi ngươi chạy đến vui vẻ, "Tiểu Lam còn nhỏ như vậy, chỉ có thể đến chỗ huyễn thú nhất cấp, để Ngân Bảo đại nhân đem nàng đi đi."
Lam Đồng đưa bàn tay to kéo một cái, túm tiểu gia hỏa đang nhảy nhót dưới đất lôi dậy. Tiểu Lam khó chịu duỗi chân, ngao ngao kháng nghị. Ngân Bảo đại nhân ở trước mặt Lam Đồng không dám làm gì, lập tức vọt về nhảy vào trong túi Nghệ Nhàn. Miên Hoa Đường cũng nghiêng đầu nhìn một cái, liền theo chân Lam Đồng leo lên vai Lam Đồng, học tiếng kêu của Tiểu Lam, ngao ngao ngao.
Lam Đồng cùng tiểu gia hỏa đều sửng sốt, "lần trước là nó bắt chước tiếng kêu của ta?"
Nghệ Nhàn đỡ trán, Miên Hoa Đường chỉ có thể bắt chước tiếng động vật kêu đơn giản, học bắt chước chuẩn xác như thật, "phải, nó biết bắt chước tiếng người cùng tiếng kêu đơn giản."
Miên Hoa Đường kêu xong, gõ a gõ, gõ nửa ngày như đang nín giận liền phun nước vào mặt Lam Đồng.