Nghệ Nhàn không ngờ, đến Vân Miểu Phong một chuyến, không chỉ có thêm một sư phụ, còn có được một món vũ khí vừa lòng đẹp ý. Nàng thử rót lôi linh vào Đả Thần Tiên, ánh sáng dịu nhẹ bao quanh thân roi di chuyển, mọi ký tự trên thân roi chuyển động. Nghệ Nhàn liền thử, nó tựa như du long bay ra ngoài, sau một vòng rất nhanh quay về tay Nghệ Nhàn.
Ba ba ba ba liên tục vài âm thanh.
Cánh rừng trước mặt nàng lá rụng liên tục, tựa như bị gió thổi, một chút sau toàn bộ cây cối đều gãy đổ xuống đất ầm ầm, có vài cây còn bị ép nát.
Tử Hàn tựa như người không xương nằm trên cây ngáp một cái, "Đả Thần Tiên này sư phụ để bên người nhiều năm, không ngờ lại tiện nghi cho ngươi, Nghệ Nhàn ngươi đừng có phụ lòng khổ tâm của sư phụ a."
Nghệ Nhàn kinh ngạc với uy lực của Đả Thần Tiên, gật đầu, "dạ, đại sư tỷ."
Tử Hàn, "đã là người Vân Miểu Phong, thì phải tuân theo quy định của Vân Miểu Phong, đi thôi, nên để mọi người biết được sự tồn tại của vị tiểu sư muội ngươi."
Nghệ Nhàn vội thu hồi Đả Thần Tiên, đi theo.
Trên đỉnh Vân Miểu Phong còn có một cái điện trống, Nghệ Nhàn đi theo sau, trong điện đường không một ai, đến cả ghế để trong đại sảnh đã được để từ trước. Tử Hàn lượm mấy cục đá nhỏ, đá nhỏ đánh vào một cái chuông lớn bên ngoài điện phủ, cái chuông to rỉ sét kêu một tiếng to dài, không có việc gỉ xảy ra.
Nghệ Nhàn liền đen mặt, rất muốn hỏi kiểu ám hiểu ba dài hai ngắn này là ai phát minh.
Tử Hàn gõ chuông xong thì quay về điện đường, miễn cưỡng lên trên nằm một cái, tay chống đầu rất nhanh nhắm mắt. Nghệ Nhàn cũng không tiện đi quấy rầy vị thần ngủ đại sư tỷ này, tự mình đi lại trong điện đường. Không lâu sau thì có người kéo nhau đến, đều tò mò nhìn nàng sau đó im lặng tìm chỗ ngồi xuống.
Cứ vậy, qua thời gian một chén trà trong điện đường ngồi đầy người. Nghệ Nhàn còn gặp được nhiều người nhìn quen mắt, chủ yếu từng đấu qua với nhau trong sân vài lần. Nàng cũng ngồi xếp bằng thẳng lưng bên cạnh Tử Hàn, cân nhắc tỉ mỉ cái nghi thức bái sư ngoại dự đoán này.
Nói đến việc bái sư thì không thể thiếu Tử Hàn đại sư tỷ ở bên cạnh khuyến khích, vì coi trọng nàng mà khiến nàng rơi vào tình thoái lưỡng nan hiện tại. Nếu nàng còn ở Vân Đan Phong, không chừng có thể đem đến họa sát thân cho Tiểu Nhã.
Tử Hàn thấy mọi người đến đầy đủ, liền ngồi thẳng lưng, "hôm nay gọi mọi người đến có việc cần nói, quan trọng là báo lại tin vui cho mọi người sư phụ nhận thêm đồ đệ mới."
Nói đến đây, trong điện đang yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào hẳn lên.
Tử Hàn dứt khoát nói, "mọi người không cần đoán, người ngồi bên cạnh ta chính là đệ tử chân truyền mà sư phụ vừa mới thu nhân, từ giờ về sau, cũng chính là tiểu sư muội của các ngươi."
Nghệ Nhàn thấy sắc mặt mọi người không đồng nhất, liền đứng dậy lễ phép một chút, "bái kiến các vị sư huynh sư tỷ."
"Sư phụ vì sao lại thu nàng làm đồ đệ, không phải là vì thấy nàng đánh bại Tạ Anh Minh Vọng Phong đó chứ, nên mới đặc biệt thu đệ tử?"
"Phải a, bọn ta chờ sư phụ thu đồ đệ hơn ba năm, dựa vào cái gì mà nàng nhanh chân lại đến trước, ta không phục."
"Tạ Anh cũng không dễ đánh, nếu ngươi muốn thì cứ làm đi..."
"Nàng không phải đệ tử Vân Đan Phong sao?"
...
Tử Hàn cười híp mắt nghe hơn phân nửa, khoát tay nói. "hôm nay chủ yếu nói việc này thôi, mọi người báo cho nhau biết một tiếng, rồi tự mình đi tu luyện đi."
Nghệ Nhàn lần đầu nhìn thấy đại sư tỷ tùy ý như vậy, trong đầu đột nhiên nổi lên tám chữ -- gọi tới thì tới, gọi đi thì đi.
Chờ mọi người tản đi bảy tám phần, Nghệ Nhàn phát hiện còn có một đám người đang nhìn chằm chằm nàng, chủ yếu toàn lạ mặt xem ra là không phục.
"Các ngươi có chuyện gì sao?"
"Đại sư tỷ, tiểu sư muội đã đánh bại Tạ Anh, chúng ta cũng muốn lãnh giáo một phen."
"Đúng vậy, đại sư tỷ, chúng ta muốn luận bàn với tiểu sư muội một chút."
Tử Hàn không nghĩ ngợi nhiều nhân tiện nói, "một ngày mười người, mỗi người các ngươi đến Thần Các an bài chờ lượt, hôm nay cũng được."
Đám người kia ngược lại chịu phục Tử Hàn an bài, cung kính hành lễ xong thì đường ai nấy đi.
Tử Hàn đứng dậy duỗi người, "nếu không phục, thì đánh cho bọn họ chịu phục mới thôi."
Nghệ Nhàn khóe miệng co giật, lúc này nàng mới đến Vân Miểu Phong không lâu, thì đã kéo theo nhiều cừu hận đến vậy rồi, "dạ, tất cả đều nghe theo đại sư tỷ an bài."
Sau đó Tử Hàn lại đem nàng đến đình viện, đúng lúc nằm dưới đình viện của Tử Hàn ở giữa núi, một cái đình viện độc lập, ngược lại cũng phù hợp với đình viện lý tưởng của Nghệ Nhàn.
Tử Hàn, "ngươi đã là đệ tử Vân Miểu Phong, ở lại Vân Đan Phong cũng không thích hợp nửa, hôm này dời đến đây ở luôn đi."
Nghệ Nhàn cũng không có ý kiến, "chờ một chút ta về thu dọn đồ đạc."
Tử Hàn rất hài lòng, "lần trước đưa cho người một cái tử phỉ bài còn giữ không?"
Nghệ Nhàn không hiểu vì sao nàng lại hỏi đến tử phỉ bài này, liền lấy ra hai tay dâng lên, "đại sư tỷ muốn lấy đồ về rồi?"
Tử Hàn cười híp mắt nhìn nàng, "tử phỉ bài này cần 50.000 điểm mới có được, đến nay trong Vân Miểu Phong còn chưa có mấy ai có được tử phỉ bài này. Lần trước cho ngươi là để tạm thích ứng, hiện tại ngươi đã là đệ tử của Vân Miểu Phong rồi, ta sẽ nói thẳng với ngươi luôn, sau này còn mấy chục ngàn điểm cống hiến nữa ngươi phải thay ta kiếm về."
Nghệ Nhàn, "..."
Thì ra Tử Hàn đại sư tỷ đào hố to, ở đây chờ nàng.
Nghệ Nhàn nghe giọng điệu Tử Hàn nói như vậy, sợ là mấy chục ngàn điểm cống hiến cũng không dễ kiếm như vậy a, nàng bất đắc dĩ nói, "đại sư tỷ, điểm cống hiến phải làm sao mới lấy được?"
Tử Hàn đại khái tính toán, "Trên bảng đặt trong nội viện Vân Miểu Phong có 10 vị trí đầu được thưởng 1000 điểm cống hiến, nếu dành được ba vị trí đầu thì được 3000 điểm cống hiến, nếu là vị trí đầu tiên thì được 5000 điểm. Ngoại trừ cái đó ra, còn phải xem xét mỗi lần làm nhiệm vụ như thế nào rồi mới quyết định điểm cống hiến là bao nhiêu, tỷ như công pháp các loại ước chừng từ 100 đến 500 điểm cống hiến, nếu muốn biết rõ hơn, ngươi có thể đến tàng thư các tìm hiểu một chút."
Cuối cùng Nghệ Nhàn cũng biết được cái núi công pháp kia Tử Hàn làm sao mà có được rồi, thật ra đều là từ điểm cống hiến a. Nếu một cái công pháp chỉ 500 điểm cống hiến, vậy thì 50.000 điểm cống hiến.... cần 100 cuốn công pháp. Nếu công pháp chỉ = 100 điểm cống hiến như lời nói, vậy thì không phải sẽ hơn 500 quyển công pháp rồi sao....
Quan trọng là công pháp này đến từ đâu?
Nghệ Nhàn đột nhiên cảm thấy tử phỉ bài này nặng như núi, "đại sư tỷ, đan dược có được tính vào cộng điểm không?"
Tử Hàn tức giận nhìn nàng một cái, "vì tránh quan hệ của ngươi với Vân Đan Phong, đan dược của ngươi không được tính vào điểm cống hiến, cho nên đừng có mơ tưởng."
Nghệ Nhàn buồn rầu, phát hiện vị đại sư tỷ này đang cố ý hại nàng, "thời gian lấy điểm cống hiến có thời hạn lộ trình không?"
Tử Hàn, "một năm, còn lộ trình.... lần này đến thủy ấn bí cảnh là lúc ngươi thu hoạch điểm cống hiến tốt nhất."
Nghệ Nhàn hít sâu vài cái, "nếu như vậy, ta về Vân Đan Phong thu dọn đồ đạc trước."
Tử Hàn nhanh mắt nhìn túi huyễn thú Nghệ Nhàn đeo bên hông, "đi đi, để lại huyễn thú lôi linh của ngươi cho ta."
Nghệ Nhàn tháo túi huyễn thú xuống tay dừng một chút, "đại sư tỷ có biết Miên Hoa Đường là loại huyễn thú nào không?"
Từ sau buổi tối hôm đó, Miên Hoa Đường mặc dù được Nghệ Nhàn chữa khỏi nhưng vẫn không có tinh thần. Bất quá vừa thấy Tử Hàn lại ba ba dính dính lại, theo ống quần leo lên, sau đó bị Tử Hàn xách lên, "huyễn thú của ngươi thế gian này là độc nhất vô nhị, có biết được chủng loại thì thế nào?"
Nghệ Nhàn càng chắc chắn vị đại sư tỷ này biết Miên Hoa Đường là chủng loại gì mà không chịu thôi.
***
Lúc trở về Vân Đan Phong, Niệm Vân Âm đã ở đó.
Nghệ Nhàn liền đem chuyện bái sư và gặp mặt kể ra, sau đó thu dọn chút đồ, nàng bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Ngân Bảo đại nhân còn đang ngủ, "xem ra còn phải chờ thêm một thời gian nữa thì mới có thể quay lại đón nó."
Đoan Mộc Nhã tựa cái đuôi nhỏ lưu luyến không rời theo sau Nghệ Nhàn, chu mỏ nói, "sư phụ sao không báo trước cho ta biết một tiếng, để ta chuẩn bị tâm lý cho tốt a."
Niệm Vân Âm tức giận ngăn nàng, "lần trước là tự ngươi nói nhờ Liễm phong chủ giúp Nghệ Nhàn tìm một sư phụ tốt để bái sư học nghệ, bây giờ bái sư được rồi, hơn nữa còn là Dung phong chủ của Vân Miểu Phong, ngươi lại ở đây quấy rối."
Đoan Mộc Nhã tựa như mèo bị đạp đuôi, nhất thời bùng nổ, "quấy rối cái gì, ta làm gì mà quấy rối chứ. Ta chỉ luyến tiếc Nghệ Nhàn, nàng đi rồi ta chỉ một mình thôi không phải sao?"
Nghệ Nhàn nhìn mặt Niệm Vân Âm trầm xuống, hắng giọng nói, "ta đi lần này sẽ tốt hơn, đám người kia có muốn gây sự thì phải đến Vân Miểu Phong. Nhưng mà Tiểu Nhã, ngươi có muốn đến Thiên Cơ Phong nghỉ ngơi một thời gian không, chờ phong ba dẹp loạn qua rồi thì dọn về lại đây ở."
Đoan Mộc Nhã bĩu môi, "không thèm, cho dù muốn ở, ta cũng qua ở nhờ chỗ ngươi thôi."
Nghệ Nhàn lúng túng cười nói, "cái này...." nàng bất đắc dĩ buông tay, "đại sư tỷ chỉ tìm cho chỗ cho một người ở, đại khái chỉ bằng nửa đình viện này."
Niệm Vân Âm vừa nghe, nụ cười trên mặt càng sáng hơn, "Nghệ Nhàn mới vào Vân Miểu Phong, mang theo một cục nợ như ngươi không phải là muốn kéo thêm phiền toái sao? không chừng các sư huynh sư tỷ bên đó còn đang chờ Nghệ Nhàn phạm lỗi a, ngươi tốt nhất đừng đi theo hại nàng a."
Nghệ Nhàn gật đầu, cười híp mắt nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, "Tiểu Nhã, nghe ta nói a. Tạm thời theo Niệm Vân Âm đến Thiên Cơ Phong một thời gian, đừng để chúng ta lo lắng."
Đoan Mộc Nhã không tình nguyện, "vậy chẳng thà để nàng bày trận pháp trong đình viện của ta cho rồi, ta đi rồi Ngân Bảo đại nhân phải làm sao?"
Nghệ Nhàn cũng rầu rĩ, muốn đem Ngân Bảo đại nhân mang về đình viện của mình, Niệm Vân Âm tựa như hiểu ý nàng, "đem con chuột trong đất này ra đi, chuyển đến Vân Miểu Phong cũng như vậy thôi, ta có thể giúp ngươi bày trận pháp ở trong đó, dù có gặp lại tình huống hôm đó, thì có thể giúp nó không có việc gì."
Cứ như vậy, các nàng liền dời Ngân Bảo đại nhân từ Vân Đan Phong đến Vân Miểu Phong. Niệm Vân Âm cũng đi theo bày trận pháp, tựa như đại sư phong thủy, đem đình viện Nghệ Nhàn trước sau quan sát một hồi, thậm chí còn mở cửa đại môn đi đến cửa phòng ngủ cân nhắc một chút.
Nghệ Nhàn thấy nàng chăm chú như vậy liền kéo Đoan Mộc Nhã qua một bên, "trong khoảng thời gian này theo Niệm Vân Âm quay về ở một thời gian, chờ chúng ta vào thủy ấn bí cảnh, ngươi hãy về lại Vân Đan Phong, còn tốt hơn mỗi ngày khiến chúng ta lo lắng cho ngươi."
Đoan Mộc Nhã nhìn Niệm Vân Âm đang ngồi xuống dùng bàn tay ước lượng vị trí, cố nói, "được rồi, để ta xem nàng ta làm pháp trận lợi hại thế nào?"
****
Thân phận tiểu sư muội của Nghệ Nhàn ở Vân Miểu Phong rất nhanh nổi lên một hồi tỷ đấu phong tranh, khách đến xem mỗi ngày đều nhìn thấy nàng ở trên sân đấu, bên ngoài còn đứng một hàng dài, ai ghi danh trước thì gặp người trước, nhân số mỗi ngày mười người tăng lên 15 người.
Nghệ Nhàn ở đình viện này chỉ một đêm còn lại mỗi ngày đều ở trong phòng lôi linh của Thần Các, mang theo Miên Hoa Đường nó cũng tựa như nhật vật "phong vân" ở Vân Miểu Phong, mỗi lần nó đánh liên tục là khiến mọi người đau đầu. Quan trọng nhất là khi đối phương không muốn chọc Miên Hoa Đường, thì Miên Hoa Đường sẽ lại chủ động trêu chọc đối phương....
Mấy ngày qua Nghệ Nhàn cũng ê ẩm không ngớt, từ sau trận đánh với Tạ Anh, vẫn luôn áp chế cơ thể muốn thăng cấp. Nào ngờ, mỗi ngày đấu thì đều bị ép đến ác hơn, cảm giác thăng cấp ngày càng mạnh, dường như nàng cũng hiểu được vì sao đại sư tỷ lại muốn nàng đến sân đấu mỗi ngày.
"Này này, ngươi đừng nói với ta là ngươi muốn thăng cấp rồi nha."
"Chắc là vậy."
Nghệ Nhàn cảm giác được rõ ràng linh lực trong người không thể khống chế được, áp chế áp chế rồi lại áp chế... cuối cùng không áp chế được, người tỷ đấu đứng trong sân hai mắt kinh ngạc nhìn nàng, nàng chật vật nở nụ cười, "nếu không ngươi mau mời Tử Hàn đại sư tỷ đến, được không?"
Nửa người Nghệ Nhàn mang quang linh, nửa còn lại mang lôi linh, hai cổ linh lực không cần bằng đang chạy trong người nàng, tình cảnh này giống hệt khi nàng đấu với Tạ Anh, chỉ là thiếu lôi quang của Tạ Anh, hai cổ linh lực ngược lại không cân bằng.
Nàng cũng biết rõ thăng cấp như vậy sẽ khiến cho nàng cảm giác sống không bằng chết, khả năng lớn nhất là thăng không được, nhưng hiện tại nàng cũng đã không thể khống chế được chính mình.
Khi Tử Hàn đến đã thấy Nghệ Nhàn không thể cân bằng được hai cổ linh lực mà thất khiếu chảy máu, nàng một tay nắm cổ áo Nghệ Nhàn, một tay nắm Miên Hoa Đường, "nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao, còn không mau cút đi tu luyện đi."
Bị nàng quát lớn một tiếng, mọi người đứng xem kịch vội vàng vờ vịt chạy đi làm chuyện khác, dư quang vẫn nhìn chằm chằm các nàng. Tử Hàn vừa rời đi, đám người kia vội đuổi đến cửa, nháy mắt một cái đã không tìm thấy người.
"Tốc độ Tử Hàn đại sư tỷ nhanh thật, ta theo không kịp."
"Tu luyện thêm vài chục năm nữa, ngươi cũng không theo kịp được tiến độ của sư tỷ đâu."
"Ha ha, đừng có nói như ngươi thực sự có thể đuổi kịp, đi thôi chúng ta so một lần."
...
Nghệ Nhàn cảm giác không lâu sau nàng bị ném xuống chỗ thăng cấp trước kia, xương cốt toàn bộ lạch cạch run lên, tựa như cái máy cũ phát ra tiếng vang lạch cạch, nàng thậm chí có thể nghe thấy tiếng kinh mạch vỡ tạch tạch.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, chỉ cần hai cổ linh lực trong cơ thể mất thăng bằng, thì phải chịu được giai đoạn gãy xương đầy đau đớn này. Nghệ Nhàn đau đến không nhịn được cắn lưỡi, cố gắng giữ thanh tỉnh trong đầu.
Tử Hàn thấy cả người nàng đều là máu, hừ cười nói, "ngươi đúng là người từ trước đến giờ chịu đào hố cho mình a, bản lĩnh cũng lớn thật a."
Miên Hoa Đường vây quanh nàng thỉnh thoảng chuyển động, nhảy lên nhảy xuống.Tử Hàn bộp một cái, "ngươi lại được nếm đồ ngon a, chờ một chút ngoan ngoãn che chở cho ta a."
Đưa lưng về phía Nghệ Nhàn, hai tay Tử Hàn ngưng tụ là một cái lôi linh cầu to hơn hình thể của Miên Hoa Đường một chút, liền ném về phía chân trời, sau đó dùng một đạo lôi lớn liền đánh về phía nàng.
Tử Hàn đem Miên Hoa Đường như trái banh một cước đá bay, Miên Hoa Đường bị lôi đánh sướng đến thỏa mãn, nháy mắt bành trướng thành cá nóc, nào ngờ rất nhanh đạo lôi thứ hai rồi thứ ba rất nhanh đánh xuống, đuổi theo Tử Hàn.
Nghệ Nhàn mặc dù đau đớn nhưng vẫn nghe được từng tiếng lôi vang dội, liền ngồi ngay ngắn, ngưng tụ ra lôi tủy, lôi tủy vừa đi ra, lôi đánh Tử Hàn đột nhiên đánh về phía Nghệ Nhàn.
Lôi linh bá đạo dũng mãnh đánh vào, Nghệ Nhàn bị chấn động toàn thân, sau đó nhanh chóng luyện hóa nó để mình dùng, Nghệ Nhàn cảm thụ được quang linh cùng lôi linh đang trở nên ôn thuận, nàng lại nhìn thấy hai viên linh cầu lại chia ra lần thêm viên quang cầu thứ bảy cùng lôi cầu thứ tư.
Lôi trên trời đánh xuống thành một hàng theo thứ tự, Miên Hoa Đường từ hình cá nóc bị đánh thành tờ giấy mỏng, rồi lại bị lôi đánh thành trái banh, lôi trời từng cái đánh xuống không chút yên tĩnh, còn đầu sỏ gây nên đã sớm bỏ chạy.
Nghệ Nhàn tưởng rằng sau khi kết thúc thăng cấp, thì lôi sẽ dừng lại nhưng nào ngờ các tiểu linh cầu trong đan điền vẫn còn đang điên cuồng hấp thụ linh lực, quang cầu thứ bảy cùng lôi cầu thứ tư vừa chia ra cũng đã nhanh chóng no đủ, cảm giác thăng cấp lần nữa kéo đến.
Nghệ Nhàn có chút mơ màng, đây là lần đầu tiên năng gặp phải tình huống thăng cấp liên tục, phản ứng đầu tiên chính là áp chế, nào ngờ không được vừa ép xuống hai tiểu cầu tựa nổi điên thì đan điền nhanh chóng xoay tròn.
Nghệ Nhàn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là vùi đầu tiến tục thăng cấp, chờ viên quang linh thứ tám cùng viên lôi linh thứ năm sinh ra, linh lực quanh người lại điên cuồng dũng mãnh kéo vào....
Nàng hoài nghi là do lần đó vận dụng năng lượng phong ấn, cho nên mới thăng cấp liên tục, nhưng cũng không thể nhảy liên tục ba cấp a, cơ bản không chắc thì hậu kỳ sẽ gặp phải bình chướng như người ta hay nói, có vài người cũng đã bị giữ lại ở mức giữa nhân cấp cùng thần cấp. Nghệ Nhàn nghĩ lại cũng thấy sợ.
Cũng may viên quang cầu thứ tám và viên lôi cầu thứ năm đã no đủ, tốc độ hút linh lực của quang linh cũng chậm lại, Nghệ Nhàn liền áp chế một hồi, rồi cũng yên tĩnh lại.
Sau đó lại là một chuỗi lôi cuồn cuộn kéo xuống, mở đầu là năm đạo lôi, từng đạo lôi vô cùng chính xác uy lực cái sau mạnh hơn cái trước, đánh đến nàng tróc da bong thịt, thậm chí nàng còn nghe Miên Hoa Đường khóc hừ hừ, đau khổ kêu -- cởi!
Nghệ Nhàn vừa buồn cười vừa tức giận, cảm giác mỗi ngày mình tốn một nén nhang dạy Miên Hoa Đường nói chuyện, tưởng chừng là sẽ không được gì, nhưng lại có thiên phú dù sao vẫn hơn Tiểu Lam, đến giờ còn chưa biết nói, chỉ biết kêu ngao ngao, nghĩ lại chắc là liên quan đến thú hình của nàng.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi cảm giác cái đầu có chút mát mẻ, mở mắt ra nhìn, là linh vũ trời ban. Miên Hoa Đường cứ vậy lăn lộn trên mặt đất để linh vũ gột rửa một hồi.
Những chỗ bong da tróc thịt của Nghệ Nhàn vừa rồi cũng được linh vũ làm dịu đi bảy tám phần.
"Miên Hoa Đường, ta cảm giác hình như ngươi lại lớn lên thêm rồi."
"Cởi!"
Nghệ Nhàn đưa một tay kéo nó dậy, lần đầu kéo không dậy được, sau đó hai tay phải dùng sức mới có thể kéo Miên Hoa Đường dậy được, "đừng cởi, có thể tự mình đứng dậy được không?"
Miên Hoa Đường thở hổn hển một hồi lâu mới đứng dậy được, "hừ hừ! cởi!"
Nghệ Nhàn đau đầu, "không phải cởi, chúng ta về nhà trước đi."
Nghệ Nhàn sau khi xuống núi mới nhớ đến khi mình thăng cấp gặp nguy hiểm, sau đó bị Tử hàn sư tỷ kéo đi, nàng nhớ khi đó hình như Tử Hàn sư tỷ đã nói gì đó, nhưng lúc đó hai tai mình đã không nghe được gì, "Miên Hoa Đường, Tử Hàn sư tỷ ở đâu ngươi biết không?"
Miên Hoa Đường còn đang lầm bầm câu nói kia, run run thân mình một cái, chậm rãi đi đến, một bước một cái lỗ.
Nghệ Nhàn quay đầu lại còn nhìn thấy dấu ấn trên đất Miên Hoa Đường để lại, tựa như là con dấu, tất cả đều là kiệt tác của Miên Hoa Đường, "Miên Hoa Đường, có muốn về túi huyễn thú không?"
Miên Hoa Đường nghiêng đầu, cọ cọ túi huyễn thú, Nghệ Nhàn nghĩ nó đồng ý, dọc đường đi đều nghĩ đến chuyện may mắn hôm nay, "sao ta lại cảm thấy vận khí của ta thực tốt a."
Lần này cũng giống như trước, đây là lần thứ hai nàng thăng cấp vừa có ánh nắng vừa có lôi điện, ngày thường muốn có được hiện tượng như vậy cũng không dễ gì, Nghệ Nhàn vừa lo lắng chuyện thăng cấp vừa cảm giác mình thăng hai cấp cũng thực sự tiện lợi, tựa như mở thêm một cách cửa.
Nghệ Nhàn không yên lòng đáp một tiếng, rồi kéo vị sư huynh kia nói, "sư huynh có thấy Tử Hàn đại sư tỷ đâu không? ta tìm nàng có việc."
Vẻ mặt sư huynh cổ quái, "không phải đại sư tỷ dẫn ngươi đi thăng cấp sao? hai người không ở chung một chỗ?"
Nghệ Nhàn gật đầu, "ta thăng cấp xong thì không thấy nàng nữa." lần trước cũng như vậy.
Vẻ mặt vị sư huynh kia biểu thị không giúp được gì.
Có một cái suy nghĩ to gan xoẹt qua đầu nàng, nhất thời Nghệ Nhàn không dám nghĩ đến, "quên đi, cũng không phải chuyện quan trọng gì, chờ đại sư tỷ xuất hiện rồi nói."
****
Nghệ Nhàn vì đánh với Tạ Anh một trận mà bị thương, nằm hết vài ngày, vài trận đấu sau đó nàng cũng bỏ lỡ còn có một trận của Tạ Anh và Hoàng Phủ Nghị, còn có trận tỷ đấu đặc sắc của Lam Đồng cùng Tử Hàn.... cũng may nàng đấu với Tạ Anh trận đó quả phi phàm, cộng thêm là đệ tự Vân Miểu Phong, nên lúc này mới lấy được danh ngạch vào bí cảnh.
300 người đã được xác định, nhân tộc chiếm 180 người, thú nhân 120 người, dành danh ngạch hơn nửa năm rốt cuộc cũng kết thúc.
Dung Trinh đem những người sắp vào bí cảnh tụ họp lại điện đường, Nghệ Nhàn cũng là một trong số đó, nàng đếm qua trong điện đường có hơn 30 người, chiếm 1/6 danh ngạch Thanh Sơn Tông lần này. Số người này chính là thực lực của Vân Miểu Phong, khó trách vì sao lại đứng song song với Minh Vọng Phong tranh đoạt phong lớn nhất, "còn ba ngày nữa là các ngươi phải vào bí cảnh rèn luyện rồi, đã là đệ tử Vân Miểu Phong, thì phải đoàn kết một lòng, bất kỳ lúc nào cũng phải giữ tông quy."
"Dạ, phong chủ."
Dung Trinh cẩn thận dặn dò vài câu, liền cho mọi người giải tán về chuẩn bị, chỉ để lại Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn, "vì sư còn có chuyện muốn căn dặn hai người các ngươi, thủy ấn bí cảnh lần này là tuy chỉ là địa cấp phó bản, nhưng sự hung hiểm không khác gì nhân cấp phó bản. Tử Hàn ngươi làm việc luôn nóng tính, Nghệ Nhàn... tu vi của ngươi, nhất định phải từng bước cẩn thận."
Nghệ Nhàn hổ thẹn vạn phần, không ngờ tu vi của mình lại khiến sư phụ lo lắng, "sư phụ không cần lo lắng, ta nhất định sẽ sống sót quay về."
Dung Trinh thở dài, "hai người các ngươi dù là tình huống nào thì cũng phải tin tưởng lẫn nhau, chỉ có đồng lòng mới có thể ra khỏi bí cảnh được. Còn có các đệ tử còn lại của Vân Miểu Phong, cũng giao cho các ngươi chăm sóc, tận lực đưa về."
Tử Hàn, "dạ, sư phụ."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phó bản tiếp theo, mở thủy ấn bí cảnh ing ~