Nghệ Nhàn sờ bộ lông mềm mại dưới người mình, cảm giác có vài phần không được chân thật, người này luôn xuất hiện đúng lúc, "sao ngươi lại tìm đến được chỗ quỷ quái gì vậy?"
Lam Đồng gầm to một tiếng, né trái né phải chạy thoát khỏi đám dây leo đang bao vây trùng điệp.
Nghệ Nhàn thấy phía sau dây leo vẫn đuổi theo không bỏ, không ngừng ném lôi linh cầu, mỗi lần nổ đều phát lên tiếng sấm cực lớn từ phía chân trời vô cùng điếc tai.
Lam Đồng bay đi vài chục mét thì mới hạ xuống, biến hình thành người rồi nói chuyện, "men theo khí tức quang linh của ngươi tìm đến, sao các ngươi lại chọc đến đám người kia?"
Đại gia hỏa?
Hình dung đúng thực chính xác, Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua cây cao hơn núi, đi chuyến này đúng là nhận thức phải thay đổi, "vô tình xuất hiện, hèn gì cả cánh rừng không thấy chim bay cá nhảy, răn, côn trùng, chuột, kiến."
Lam Đồng một tay ôm lấy nàng vào trong ngực ngửi một cái, "lại bị thương."
Nghệ Nhàn liếc nhìn, trên cánh tay bị đánh xuất hiện một vệt máu, vết thương như vậy cũng kêu là bị thương? nàng đẩy Lam Đồng ra, tiện tay ngưng tụ quang linh tự trị liệu, "dây leo của loài cây này khác với dây leo trước kia chúng ta từng thấy qua, nó biết hút máu người người ăn thịt người, phải cẩn thận."
Âm thanh Ty Thiều từ đằng xa truyền đến, "tiểu sư muội, Ninh huynh bị nhốt, mau đến hỗ trợ."Ninh Duyệt phóng vài ngọn hỏa linh, không biết vì sao lại chọc giận nó, đến cả ấu tể chim lửa cũng bị nó trói thành kén, không thể nhúc nhích được tựa như là chết.
Nghệ Nhàn cách cái cây kia hơn 10 thước ngoài tầm tay, muốn cứu cũng không có cách nào, "nếu tiếp tục như vậy đừng nói là đến sáng, chúng ta hiện tại cứ mãi ở đây thôi."
Lam Đồng thấy nàng nhăn mày lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói nghe dường như có chút nổi giận, "dùng cách ngươi am hiểu nhất chuyên tấn công vào điểm chính, tuyệt đối có thể khiến nó đi."
Cách này giống hệt vừa rồi Nghệ Nhàn dùng để mở cửa chạy, Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, "làm sao tìm được điểm chính?"
Lam Đồng, "cây."
Nghệ Nhàn suy nghĩ sâu xa một hồi, liền hiểu ra, đầu nàng chỉ có hình ảnh cái cây này to lớn mạnh mẽ không thể thoát ra được, nhưng lại quên mất sự tự nhiên của thế giới này, suýt chút thì tiêu rồi, "phải rồi, rễ chính là điểm yếu nhất của cây."
Thân cây lớn như vậy, muốn nhổ rễ cây cũng cần có người khổng lồ a. Nghệ Nhàn nhìn đám cây tựa như vòi bạch tuộc, mệt mỏi nhíu mày.
Lam Đồng biến thành thú hình, cái đuôi mao nhung đảo qua Nghệ Nhàn, chân thúc giục nàng, Nghệ Nhàn nhìn tư thế này của nàng, "ngươi muốn đưa ta bay qua?"
Lam Đồng hạ đầu đến ngang lưng nàng, Nghệ Nhàn liền trèo lên lưng nàng, "ta chắc phải cần thêm một người giúp."
Người giúp đỡ ngoại trừ Niệm Vân Âm ra thì không còn ai khác, không biết Niệm Vân Âm đã dùng cách gì đám dây leo kia cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng, dưới tầm nhìn cũng đang rất thảnh thơi, Nghệ Nhàn đến gần thì ngửi thấy có mùi hôi thối, suýt chút bị hun đến ngất, "đây là mùi gì vậy?"
Niệm Vân Âm liếc nhìn Lam Đồng sau lưng nàng, "thuốc phá thực vật, chuyên dùng đối phó với thực vật khai linh trí, nếu ngươi cần ta cho ngươi một chút?"
Nghệ Nhàn vội từ chối, "mùi quá nặng, ta sợ cái cây kia sẽ đề phòng, Niệm Vân Âm ngươi giúp ta một việc."
Niệm Vân Âm chuẩn bị bò lên lưng Lam Đồng, vừa đến gần Lam Đồng liền hắt xì nhiều cái. Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng hắt xì không ngừng, liền móc trong túi giới tử ra một tấm vải, che đi mũi của nàng, che một vòng ngoài sau đó cột vào tai nàng, thuận thế cột nơ hình con bướm.
Lam Đồng liếc con ngươi nhìn nàng vài cái, Nghệ Nhàn ráng nín cười nói, "cái mũi ngươi quá nhạy cảm, tạm thời chịu đựng một chút đi, chút nữa ngươi hãy tháo xuống."
Lam Đồng muốn dùng đại trảo cào xuống liền bị Nghệ Nhàn cản lại, "chuyện chính quan trọng hơn."
Niệm Vân Âm ngồi đằng sau, cười đến ý vị thâm trường. Nghệ Nhàn cảm thấy nơ con bướm bay bay theo gió trông có chút hài hước, nhất là khi đặt lên người Lam Đồng.
"Một cái, hai cái, ba cái, sợ là ba vị sư huynh của ngươi đang bị dây leo quấn trong này."
"Phó Tinh và Sư Tráng đầu?"
"Chắc chạy xa rồi."
Nghệ Nhàn vốn còn đếm ngón tay xem bọn họ kéo dài thêm chút thời gian, để nàng tìm được chính xác rễ cây, hiện tại sợ là chỉ thể dựa vào chính mình, nàng chỉ huy Lam Đồng bay gần thấp xuống, úp sấp vào tai Lam Đồng nói lớn tiếng, "chờ chút nữa ta nổ đám rể cây này, ngươi mau chạy đi, có thể chạy bao xa thì chạy, đừng đối cứng với nó biết chưa?"
Lam Đồng hừ hừ một tiếng, Nghệ Nhàn nghĩ nàng có thể nghe thấy được.
Nghệ Nhàn nhìn đống dây leo đang lao về phía các nàng vây công ngọ nguậy, liền nổi da gà, "Niệm Vân Âm ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Nghệ Nhàn ngưng tụ lôi linh cầu ném xuống một cái, lôi tủy đánh về phía dây leo, tạo ra một đường thông thoáng, "Lam Đồng, ngươi mau đi trước đi."
Nghệ Nhàn lôi Niệm Vân Âm nhảy xuống, nhìn dây leo dày đặc bên dưới, nàng có cảm giác mình đang kéo Niệm Vân Âm chết chung, vung cửu tiết châm lên, lồng năng lượng che chở các nàng rơi xuống đất, chỉ có mùi trên người Niệm Vân Âm đúng là khiến thực vật căm ghét, khiến đám dây leo kia bị cái mùi làm cho chạy xa, xung quanh các nàng hoàn toàn sạch sẽ.
Nghệ Nhàn, "thuốc phá thực vật của ngươi hình như có tác dụng."
Niệm Vân Âm, "dĩ nhiên rồi" nàng đem lôi linh cầu cất dấu lấy ra từng cái, "cần phải có thứ này thì mới dẫn phát được uy lực của lôi linh, uy lực này rất lớn, ngươi nên cẩn thận, còn có cái này...."
Nghệ Nhàn nhìn mỗi lôi linh cầu đều như nhau, cũng không biết biết làm sao Niệm Vân Âm có thể phân biệt được, nàng đem chúng lấp dưới tàng cây, chôn một vòng lại nhớ đến Ngân Bảo đại nhân, nếu có Ngân Bảo đại nhân ở đây, cho nó chui xuống lòng đấy, cắt hết toàn bộ rễ là được, cần gì phải phiền toái như vậy.
Niệm Vân Âm nhìn đống dây leo bên thành lưới bên trên, "Nghệ Nhàn, không đi, thì chúng ta sẽ không đi được nữa."
Nghệ Nhàn kéo nàng lên cây, học theo tiếng hô của Lam Đồng không đâu vào đâu. Sau đó dùng lôi tủy đánh vào một chỗ, đống dây leo kia liền đổi chỗ công kích, nhắm vào Nghệ Nhàn cùng Niệm Vân Âm. Nhưng có quang linh của tiểu mã tản ra khiến xúc giác bọn chúng bọ đảo loạn, chúng nó dò xét phía trước, tiểu mã liền phóng ra vô số quang linh, khiến đám dây leo múa may quay cuồng.
Niệm Vân Âm, "vị thú nhân kia của ngươi có thể quay lại không?"
Nàng vừa dứt lời, liền nghe tiếng Lam Đồng gầm lên gọi, Nghệ Nhàn theo tiếng ném ra một cái lôi tủy, kim sắc du long như thế chẻ tre xuyên thủng một đường trở ngại, đôi cánh chói sáng của Lam Đồng rất nhanh xuất hiện trước mặt các nàng.
Nghệ Nhàn đem Niệm Vân Âm đưa lên lưng Lam Đồng, nàng vừa định leo lên thì một chân bị một cổ lực đạo dùng sức kéo lại, cả người bị lôi xuống dưới, nhờ có tay níu cành cây giữa thân cây nên mới không bị rơi hẳn xuống dưới.
Lam Đồng rống giận bay xuống, Nghệ Nhàn thấy đám dây leo đang cùng lao về phía Lam Đồng, vội phóng lôi tủy ra, một kích lại một kích đánh tới, còn dây leo dưới chân lại ghim vào da thịt, Nghệ Nhàn cảm giác được linh lực trong cơ thể đang điên cuồng chạy ra ngoài.
Đệch!
Lúc này Nghệ Nhàn lại nhớ đến thảm trạng của Dư Hồng, sau đó lại thấy một cánh của Lam Đồng bị dây leo xuyên thủng mất đi cân bằng, nửa người cũng bị nghiêng xuống, Niệm Vân Âm trên lưng Lam Đồng suýt chút thì cũng ngã xuống theo, Nghệ Nhàn nhanh chóng phóng lôi tủy đánh nát dây leo kia. "các ngươi mau đi trước đi."
Nghệ Nhàn bị kéo đi, tay cũng bị cào một vệt máu đỏ sẫm.
Lam Đồng rống giận biến thành người, nhanh chóng hạ xuống đất. Một tay nhấc Niệm Vân Âm, một tay túm lấy dây leo đâm thủng mắt cá chân Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn liều mạng phân cao thấp với dây leo, thấy hành động này của Lam Đồng, suýt chút thì phun một ngụm máu, "đã kêu ngươi đi sao lại không đi?"
Niệm Vân Âm rơi từ lưng Lam Đồng xuống tựa như bị rụng, coi như cũng đã trấn định, thấy rõ tình cảnh hiện trường xong, không chút khách khí nhìn hai người các nàng mắng. "hai người các ngươi điên rồi."
Ngay lúc này, xung quanh tựa như thùng sắt, làm gì còn cửa ra nữa.
Lam Đồng dùng sức thoáng dãy dụa, nhanh chóng rút dây leo trên người Nghệ Nhàn ra, máu dính đầy mặt nàng, nàng theo bản năng liếm liếm. Nghệ Nhàn còn đang đau muốn chết, thấy Lam Đồng híp mắt thưởng thức máu của nàng, tức đến đánh không nổi, "ngươi không nghe ta nói ngươi đi rồi sao? ngươi đem Niệm Vân Âm có thể đi khỏi đây a, bây giờ thì xong rồi, ai cũng không đi được."
Nàng tức đến kiệt sức, cảm giác choáng váng, trước mắt mọi thứ như trở thành màu đen.
Lam Đồng thấy vậy không chút khách khí ném Niệm Vân Âm xuống đất, vội xông lại đỡ Nghệ Nhàn, "ta chữa thương cho ngươi."
Niệm Vân Âm bất mãn phỉ nhổ nói. "lợi dụng xong thì biến mất, lang tâm cẩu phế."
Khí huyết trong người Nghệ Nhàn sôi trào, linh lực kiệt quệ, rất khó chịu. Cố gắng định thần lại thì thấy Lam Đồng đang vùi đầu nơi mắt cá nhân của nàng, Niệm Vân Âm ngồi bên cạnh xem kịch, miệng còn cong lên cười như không cười.
Nghệ Nhàn đỏ mặt tức giận muốn táng một bạt tai.
Lam Đồng chụp được tay nàng giữ lại, "tiết kiệm chút sức lực, chữa thương trước, rồi nghĩ cách làm sao ra ngoài."
Tiểu mã vẫn luôn trung thành xoay quanh trên đỉnh đầu các nàng, liên tục phóng quang cầu xung quanh đánh lui đám dây leo ngu ngốc, để bọn chúng cố định cách xa vài mét.
Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua đám dây leo lại lắc đầu.
Nàng vừa nhìn thấy dây leo lại nhớ đến vừa rồi dây leo ghim vào người nàng điên cuồng hút lấy mọi thứ, đúng là không xong rồi a. Lam Đồng dường như cảm giác được nàng lạnh run lên, vội ôm nàng vào trong lòng, "nếu mệt thì ngươi nghỉ ngơi một hồi đi."
Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, thấy trên cổ nàng còn có cái khăn trắng cột nơ hình con bướm, "vừa rồi kêu ngươi chạy đi sao lại không đi, giờ thì xong rồi ngươi có hối hận cũng vô ích, quang linh của ta trước đó đã sớm cạn rồi, bây giờ lôi linh còn lại cũng không nhiều."
Nàng muốn nói, lôi linh còn lại chỉ đủ nổ đống lôi linh cầu kia.
Lam Đồng, "muốn đi thì cùng đi."
Niệm Vân Âm che mắt, thực sự là nhìn không nổi nữa, "khụ khụ, hai vị có thể nhìn đến sự tồn tại của ta hay không a?"
******
Sau khi ba người tính toán xong, ngoại trừ dẫn phát lôi linh cầu chôn dưới lớp bùn đất kia, thì bọn họ không còn cách nào khác. Nhưng điều kiện cần thiết là tiểu mã, mà nó đã phải phóng quang liên tục, sắp đã không duy trì được nữa.
Nghệ Nhàn nhìn đám dây leo dày đặc, mơ hồ thấy chút tia sáng ngoài trời, "trời còn chưa sáng."
Niệm Vân Âm cười lớn vài tiếng, "chúng ta lại đánh cuộc mạng lần nữa, trời không sáng. Nghệ Nhàn, ta thực sự không cam lòng."
Nghệ Nhàn sao cam lòng, nàng còn nhiều chuyện chưa làm, còn có hẹn ước chưa được thực hiện, nàng đã đáp ứng sư phụ phải sống sót quay về, còn đáp ứng Tiểu Nhã tìm vài cây linh dược...
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm âm thầm ngồi xếp bằng tại chỗ, bầu không khí có chút đau thương, liền hiếu kỳ nói, "Niệm Vân Âm, ngươi muốn vào bí cảnh này là vì cái gì?""
Niệm Vân Âm nhìn nàng trước một cái sau đó nhìn về phía Lam Đồng cũng đang trầm mặc không nói gì, "vì tìm một người."
Tìm một người?
Nghệ Nhàn nghĩ nàng vào bí cảnh vì thiên tài địa bảo, hay sưu tầm vật phẩm xuân đan luyện chế gì đó, không ngờ đến chỉ vì tìm một người, "khoan đã, ta nghe Tử Hàn sư tỷ nói, trong bí cảnh này tồn tại như một tiểu thế giới, bên trong linh lực nồng đậm, có vô số bảo bối cùng nguy hiểm, duy nhất chỉ một điều là không nghe nói được trong bí cảnh này còn có người sống..."
Niệm Vân Âm định nói gì đó, thì nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh huyên náo, nàng chợt đứng lên, "Nghệ Nhàn, có cái gì đó."
Nghệ Nhàn ngưng tụ lôi tủy thì thấy Miên Hoa Đường chui ra từ một cái cây khô lớn, quanh người xanh lè, màu sắc bị biến đổi, suýt chút nàng không nhận ra được.
"Nghệ Nhàn huyễn thú này của ngươi vào bằng cách nào vậy?"
"Ta cũng... không biết a."
Nghệ Nhàn nhớ rõ vừa rồi vật nhỏ này bị dây leo đánh bay, nàng vẫy tay Miên Hoa Đường lại nhảy nhót đến cạnh chân nàng, "Miên Hoa Đường, sao ngươi lại biến thành như vậy a?"
Nghệ Nhàn vươn tay sờ sờ, ngoại trừ bản thể mềm mại trơn trơn bên ngoài của Miên Hoa Đường ra, thì trên tay còn dính một lớp chất lỏng màu xanh nhớp nhớp. "đây là cái gì?"
Lam Đồng kéo tay nàng lại, giật giật mũi, "mùi nước nhân cây, nó có thể đi qua được là vì thứ mê hoặc cái cây đó, nên nó mới có thể thuận lợi đi vào đây."
Niệm Vân Âm, "hẳn là vậy, huyễn thú này của ngươi rất thông minh."
Khóe miệng Nghệ Nhàn co quắp, thực sự không thể đem huyễn thú này nhét dưới gầm giường cho rồi, một vật nhỏ bị đánh bay không còn manh giáp, đầu cũng chứa được hai chữ "thông minh" sao, "có lễ là trùng hợp nên dính phải thôi, nhưng là Miên Hoa Đường đến cũng đúng lúc, ta cảm thấy phần thắng tăng thêm một chút rồi, đến khi đó ta cho Miên Hoa Đường mở đường, Lam Đồng ngươi thử đưa chúng ta ra khỏi nơi này, sau đó ta dẫn phát lôi linh cầu, được không?"
Niệm Vân Âm, "cánh nàng bị thương, còn có thể bay được sao?"
Nghệ Nhàn túm Lam Đồng kéo lại, sờ lưng nàng một cái, kết quả sờ thấy một vũng máu, "sao vừa rồi ngươi không kêu một tiếng?"
Lam Đồng nghiêm túc nhìn nàng, "quên mất."
Nghệ Nhàn biết nàng vừa rồi liếm vết thương cho mình trước, làm gì có thời gian mà chiếu cố vết thương trên cánh được, vội vàng xuất linh lực từ tiểu kim châu ngưng tụ quang linh chữa thương cho nàng, "ta cho ngươi chút đan được, để phòng mọi tình huống."
Đột nhiên Niệm Vân Âm lại ngồi buồn vô cớ nói, "không biết Tiểu Nhã bây giờ đang làm gì?"
Nghệ Nhàn cười nói, "khẳng định là đang ngủ, không ngủ đến mặt trời lên cao thì nàng sẽ không dậy."
Hai người nhìn nhau cười, nhất là Nghệ Nhàn nghĩ đến khi ở cùng Đoan Mộc Nhã chạy khỏi nơi thú nhân tộc, Đoan Mộc Nhã vẫn theo bình thường ăn ngủ đầy đủ, không tim không phổi bỏ đi mọi chuyện.
Lam Đồng biến thú hình, chợt xông lên, Niệm Vân Âm ôm lấy Miên Hoa Đường đang phồng người lên, nhắm vào dây leo dùng lôi linh công kích biu biu biu, Nghệ Nhàn thấy đám dây leo bên dưới đang có ý định đánh lén, liền ngưng tụ lôi linh từ tiểu kim châu đánh ra, "Lam Đồng, bay nhanh một chút."
Tiểu mã vẫn xoay quanh đầu Nghệ Nhàn, luôn duy trì lồng năng lượng.
Nghệ Nhàn ném xuống một cái, tựa như ngòi nổ đang nổ, tiếng vang ầm ầm điếc tai, ngoại trừ những chỗ bị nổ ra thì cả ngọn núi cũng bị chấn động bùn đất bay tung tóe, dây leo bị nổ nát, đến cả cái cây kia cũng bị lôi linh cầu nổ thủng một hang lớn.
Dù có lồng năng lượng, Lam Đồng vẫn không quan tâm dây leo ngăn cản nhanh chóng phá khai.
Dù có tiểu mã bên ngoài duy trì lồng năng lượng nhưng vẫn không thể chống lại được uy lực của lôi linh cầu khi nổ, các nàng tựa như ngồi trên một quỹ đạo có thể bay trật bất cứ lúc nào, cứ thế bay đi không xác định.
Miên Hoa Đường hình thể nhỏ, từ trong ngực Niệm Vân Âm vèo một cái bay đi, tiểu mã bị chấn động bay về ý thức hải của Nghệ Nhàn, Lam Đồng nhanh chóng xoay vòng dùng đại trảo móc lấy Nghệ Nhàn, trảo còn lại móc Niệm Vân Âm, cố gắng giảm đi tốc độ rơi xuống làm trọng thương của hai người.
....
Nghệ Nhàn nặng nề chạm lên vật mềm mại nào đó, trước mắt là màu đen, bên tai tiếng vang ong ong. Chờ hồi lâu nàng mới khôi phục tri giác, mở mắt ra thì thấy có đôi mắt xanh đang khẩn trương nhìn nàng, Lam Đồng đang lo lắng vội thè lưỡi liếm nàng.
Nghệ Nhàn như cũ vẫn không thể thích ứng với cách mát xa bằng nước miếng này, quay mặt đi chỗ khác, thì thấy ánh sáng đằng chân trời, "Lam Đồng, có phải trời sáng rồi không?"
Lam Đồng nâng nàng dậy, dùng sức kéo vào trong ngực, "phải, trời đã sáng, ngươi đánh cược thắng rồi."
Nghệ Nhàn hồi thần một lúc lâu mới nhận ra đối phương đang nói chọc ghẹo mình, vội nghiêng đầu nhìn qua một cái cây to khác, cây to bị lôi linh nổ thủng một lỗ to, thân thể khổng lồ nghiêng thành 45 độ, bất kỳ lúc nào cũng có thể gãy thành hai khúc. Đám dây leo công kích nàng cũng đã vắt vẻo trên cây, mất hết sức lực cắn nuốt sinh mạng, nhu hòa như thực vật vô hại nhìn thấy ngày thường.
Những người bị trói thành nhộng cũng rơi xuống đất, cố gắng tỉnh lại.
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm nằm trên đất không nhúc nhích, vội đứng dậy gian nan đến xem, sau đó nhéo người đối phương,"Niệm Vân Âm, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại."
Niệm Vân Âm mở mắt ra, nói câu đầu tiên, "người bị thương có người lo lắng, chỉ là không phải ta."
Nghệ Nhàn sững sờ một hồi, mặt đỏ bừng, "ngươi nói bậy cái gì a."
Niệm Vân Âm động một cái đau đến sắc mặt cũng thay màu, "nếu ta nói sai, thì đem các ngươi ghép lại so sánh một chút là biết a, ngươi thì vui rồi, eo của ta sợ là trật khớp rồi a."
Đúng lúc này, Lam Đồng cũng đem theo một tên nửa sống nửa chết Sư Tráng đem qua, "Nghệ Nhàn, giúp ta xem hắn một chút."
Linh lực Nghệ Nhàn đã không còn, nhưng vẫn kiểm tra, "không có gì đáng lo, chỉ bị thương ngoài da, rất nhanh liền tỉnh lại thôi, nhưng mà Lam Đồng trên người ngươi bị thương thì phải nói với ta, ban ngày có thể sẽ gặp phải trùng hút máu, chúng nó xuất hiện thường là một đám, chỉ hút máu người sống, nguy hiểm không thua gì đám dây leo này."
Lam Đồng vội kéo tay áo cuộn lên cho nàng xem, "ngươi cần phải tìm chỗ không có người, để trị liệu cho ta."
Nghệ Nhàn thấy Niệm Vân Âm liếc trộm qua bên này, vội móc trong túi giới tử ra một bình đan dược cầm máu, "ăn hai viên, vết thương sẽ từ từ từ cầm máu."
Lam Đồng hung ác trừng mắt nhìn Niệm Vân Âm, mặt Niệm Vân Âm không đổi sắc quay đi chỗ khác, nhìn trời đất rồi nhìn mấy người còn lại.
"Sư muội, đã xảy ra chuyện gì?"
"Tạm thời không sao rồi, mọi người khôi phục trước rồi nói."
Duy nhất khiến Nghệ Nhàn cảm thấy ngạc nhiên chính là Phó Tinh từ sau khi tỉnh lại nhìn thấy nàng cùng Lam Đồng thì không còn ăn nói lỗ mãng nữa, mà chỉ trầm mặc ít nói, không nói một lời học theo mọi người ngồi im tu luyện.
Nghệ Nhàn tìm một vòng, "Miên Hoa Đường đã tự mình chạy về, nhưng không thấy Lữ Thái."
Niệm Vân Âm lắc đầu, "dữ nhiều lành ít."
Những người còn lại cũng nhao nhao biểu thị không thấy Lữ Thái, hỏi Phó Tinh, Phó Tinh cũng lắc đầu.
Ty Thiều, "tối hôm qua hiện trường quá loạn, chúng ta còn lo cho mình không nổi, nên không thấy được Lữ sư đệ, có khi nào hắn chạy ra khỏi cánh rừng này rồi không?"
Vu Trần, "khả năng này không lớn."
Ninh Duyệt, "đúng vậy, không thể nào lại bỏ lại mình hắn được."
Mọi người nghỉ ngơi đến gần trưa, cảm giác mệt mỏi tiêu thất, tinh thần cũng phấn chấn hơn. Ngoại trừ Lam Đồng cùng Sư Tráng cần nàng chữa trị, hiện tại lại còn thêm một cái Niệm Vân Âm.
Ty Thiều lén kéo Nghệ Nhàn qua một bên, kết quả quay đầu ra sau thì thấy Lam Đồng hung ác trừng hắn, ánh mắt kia tựa như ăn tuôi nuốt sống hắn, "tiểu sư muội, có một việc sư huynh nhịn đã lâu nhưng không biết nói thế nào."
Nghệ Nhàn không hỏi nhiều cũng biết hắn muốn nói gì, "hôm qua nếu không có Lam Đồng xuất hiện đúng lúc, mỗi người chúng ta sẽ giống như là Dư Hồng, sư huynh Thanh Sơn Tông chúng ta vì chìa khóa mở bí cảnh mà phải hợp tác với thú nhân, vào lúc quan trọng vì sao còn phải cổ hủ như vậy?"
Ty Thiều nghẹn lời, suy nghĩ trong đầu hắn bị hai câu của Nghệ Nhàn phá tan, hắn cảm thấy Nghệ Nhàn nói rất có lý, "tiểu sư muội nói.... cũng đúng."
Sau đó Ty Thiều đem lời này nói lại với hai người kia, dọc đường đi mọi người thay nhau cảnh giác, cục diện coi như hài hòa, các nàng đi xa một đoạn thì gặp một vị đệ tử Minh Vọng Phong đang hôn mê bất tỉnh.
Tỷ Thiều sờ mạch đập của hắn, vui vẻ nói, "may quá, còn sống."
Đệ tử này không bị thương, nhưng linh lực bị tiêu hao nên mới ngất xỉu ở đây, rất nhanh đã tỉnh lại. Mơ hồ mở mắt ra đã nhìn thấy Nghệ Nhàn đang ngồi xổm trước mắt hắn. Hai mắt chợt mở to, đôi mắt hoa đào xinh đẹp dính chút tiếu ý, hắn dùng một tay kéo Nghệ Nhàn lại, kích động nói, lời nói không được mạch lạc, "Nghệ Nghệ --"
Nghệ Nhàn vẻ mặt mơ màng, kiểm tra xong phát hiện tiểu tử này sức còn dồi dào lắm a, "mau buông tay ra."
Những người còn lại cũng choáng váng, may là có Ninh Duyệt phản ứng kịp, "tiểu tử này không phải đang giả điên ăn đậu hủ của tiểu sư muội đó a?"
Nhan Chi, "không phải, không phải, ta thích nàng."
Lam Đồng dùng sức hất móng vuốt của hắn đi, kéo Nghệ Nhàn ra sau lưng mình, vẻ mặt tái nhợt, "đấu một trận đi?"
Nghệ Nhàn đưa tay lén nhéo sau lưng Lam Đồng một cái, "đấu cái gì a? việc quan trọng là nhanh chóng đi khỏi cánh rừng này a, nếu đến tối thì chúng ta cũng vượt qua được chuyện như tối qua đâu, không lẽ mọi người còn muốn dừng lại đây nữa?"
Nghệ Nhàn đánh thụ nhân một đêm xong, đúng thực là rất ghét.
Mọi người vừa nghĩ đến thì lạnh cả sống lưng, đều đồng ý với quyết định của Nghệ Nhàn, rời đi trước rồi nói.