Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 83: Bỏ chạy



Sau khi thụ tinh này biến hình thành người dáng vẻ đúng là rất đẹp, nhưng trong đầu Nghệ Nhàn chỉ có hình ảnh hắn toàn là cành lá xum xuê, gió đêm chập chờn tựa như người điên, không nôn mửa tại chỗ đã là may cho hắn rồi, trong lòng sao còn dám sinh mỹ cảnh gĩ nữa.Nghệ Nhàn lạnh mặt, "không thích."

Lam Đồng lạc giọng gầm rú, dây leo cột nàng đứt đoạn, Nghệ Nhàn nhân lúc này đem lôi linh sớm ngưng tụ trong tay ném về phía Nhan Chi, "Miên Hoa Đường."

Miên Hoa Đường phình người lên, trên người bị vô số dây leo siết vô cùng khó chịu, bị cào một vết khiến nó khó chịu ngoáy đầu, "Hừ! không được không được không được.... chạy loạn!"

Miên Hoa Đường đánh xong thì bỏ chạy, tìm chỗ phình người, đống dây leo của Nhan Chi vội chạy theo tìm nó, vừa tìm được, Miên Hoa Đường liền xả đạn liên tục, lôi linh đánh hoài không hết, dùng hoài không cạn.

Nhan Chi mặt hung tợn, tay dùng sức kéo một cái, liền nhổ nửa đầu tóc xanh bị cháy kia đi, sau đó vài cộng tóc xanh nhanh chóng mọc lên, dùng mới thay cũ, "tiểu sư muội, ngươi cái gì cũng tốt, nhưng chỉ điểm này là không tốt a."

Nghệ Nhàn vội ngưng tụ lồng năng lượng cản lại dư uy, còn vội kéo theo Lam Đồng, không để cho tên ngốc mất lý trí này lao vào đánh nhau với lôi linh cho đến chết, "Lam Đồng, ngươi mau tỉnh lại cho ta."

Lam Đồng đánh đá lung tung, Nghệ Nhàn căn bản cản không được, không thể làm gì hơn là leo lên lưng đối phương, cố gắng không để đối phương làm rơi, "gϊếŧ, cuồng hóa đến cả lục thân không nhận."

Vô số dây leo ngưng tụ thành tấm lưới bay về phía Lam Đồng, Nghệ Nhàn phóng lôi tủy đánh nát ngay lập tức, nhưng lưới dây leo rất nhanh bù lại lỗ thủng, cản bước các nàng đi đến, vô cùng phiền phức.

"Tiểu sư muội, ta đến giúp ngươi."

"Cảm tạ, sư huynh."

Ngoài dự liệu của Nghệ Nhàn, Lam Đồng dùng lợi trảo cào đứt vài cái dây leo, dùng thân thể đụng mạnh nhiều lần, khiến tấm lưới dây leo bị thủng một lỗ lớn. Lam Đồng rống giận lao thẳng về phía Nhan Chi, Nhan Chi vẻ mặt kinh ngạc, sau đó phóng một đống dây leo ra trói Lam Đồng lại, "sư tử điên này cũng không tệ lắm, nhưng tiểu sư muội a, ta vẫn thích ngươi nhất."

Nghệ Nhàn nhịn xuống ghê tởm hỏi, "ngươi thích ta cái gì?"

Tư Thiều không ngừng ngưng tụ thủy làm trở ngại dây leo của đối phương, Nhanh Chi khinh thường liếc nhìn hắn, dùng dây leo đánh hắn bay ra ngoài, "thứ cản đường."

Nhan Chi nhìn Nghệ Nhàn, lại lộ ra vẻ thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn, "ngươi với ta là một đôi trời đất tạo nên, nhất là tấm thân thể này của ngươi, mặc dù có chút tỳ vết nhỏ, nhưng ta vẫn nguyện ý tiếp nhận."

Tỳ vết nào?

Khóe miệng Nghệ Nhàn co giật, thuận tay ngưng tụ ra một cái lôi linh cầu lớn hơn, "ý ngươi nói tỳ vết là cái này?"

Cũng may có Ninh Duyệt cứu kịp thời nếu không Tư Thiều đã bị kéo vào bóng tối, "Tư Thiều, ngươi thấy thế nào rồi?"

Tư Thiều chợt phun ra một ngụm máu, khó hiểu, "khi đó rõ ràng chúng ta đã chém đứt rễ cây kia, rồi hủy thân cây của hắn, vì sao hắn còn mạnh như vậy?"

Nhan Chi tựa như nghe được một câu hỏi ngu xuẩn, nhịn không được cười ha ha, "ta đã lâu không gặp được con người đáng yêu như các ngươi. Ở đây là bất tử, mà ta chủ tể, các ngươi nói là cái cây này, hay là cái cây này? hay là chúng nó?"

Hắn giậm chân một cái, mặt đất liền lún xuống chừng 20cm, vô số rễ cây từ bên dưới chồi lên, đang châm chọc hướng các nàng nhàn hạ chào hỏi.

Nhìn dưới đất dày đặc rễ cây, cả người Nghệ Nhàn phát lạnh, đây không chỉ là vấn đề lĩnh vực, mà rễ cây này đã mạnh đến mức chiếm luôn cả cánh rừng này rồi, mỗi chỗ đều là cửa hắn, hèn chi đi đến đâu cũng bị đuổi theo, bị tìm thấy... hai ngày qua sợ là các nàng vẫn nằm trong lòng bàn tay Nhan Chi.

Vốn các nàng còn nghĩ có thể thoát khỏi chỗ quỷ quái này, kỳ thực đã bị Nhan Chi khống chế, mỗi bước đi đều là chuyện vô ích, Nghệ Nhàn nhịn không được hoài nghi, cánh rừng này thực sự có nơi cuối cùng sao?

Niệm Vân Âm nhíu mày, "không đúng, thủy ấn bí cảnh rõ ràng là thuộc phạm trù địa cấp, sao lại xuất hiện huyễn thú trưởng thành biến ảo được?"

Huyễn thú, con mợ nó đây là huyễn thú gì a? phải rồi, có thể trưởng thành biến hóa... huyễn thú!!!

Nghệ Nhàn nghe Niệm Vân Âm nói xong thì muốn phát điên, nàng liền hỏi lại vấn đề quan trọng. "bất tử là chỗ nào?"

Nhan Chi cười híp mắt nhìn nàng, "theo ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, tiểu sư muội cần bọn họ, ta sẽ biến bọn họ thành cây, vĩnh viễn giữ lại nơi này cùng ngươi, ngươi có chịu không?"

Ha ha.

Không lo Nghệ Nhàn phản kích, Lam Đồng đã phá nát tấm lưới dây leo thứ hai, móng vuốt nhanh độc vọt đến. Nghệ Nhàn phóng lôi linh cầu về phía Niệm Vân Âm đánh nát toàn bộ dây leo muốn trói mọi người lại, "phòng ngự."

Niệm Vân Âm suýt chút bị lôi linh nổ trúng, mắng to, "sao ngươi không nói trước với ta một tiếng a, chơi bất ngờ như vậy dọa chết người a".

Nghệ Nhàn chỉ có thể đánh bất ngờ mới thành công đánh nát đống dây leo này, "Nhan Chi, ngươi muốn lấy cái thân thể này của ta làm gì?"

Nhan Chi thè lưỡi liếm môi một cái, "ta ở đây mấy trăm năm, dĩ nhiên là phải tìm một người có thân phận xứng đôi với ta a, tiểu sư muội, là tốt nhất a."

Nghệ Nhàn nghĩ thầm dùng lôi linh cầu của tiểu kim châu đánh hắn thành tro, tốt nhất là đánh không còn sót lại chút cặn nào.

Lam Đồng rống giận, công kích càng thêm độc ác, một trảo cào đứt một tay Nhan Chi, chất lỏng màu xanh phun tung tóe lên mặt mọi người. Tầm mắt Nghệ Nhàn biến thành màu xanh lè, cuối cùng nàng cũng biết được chất lỏng màu xanh dính dính trên người Miên Hoa Đường là từ đâu ra.

"Lam Đồng, gϊếŧ chết hắn."

"Grừ --"

Nụ cười trên mặt Nhan Chi thu lại, đôi mắt hoa đào trở nên sắc bén nhiều hơn, từng sợi dây leo lướt qua Lam Đồng, trói cổ tay cùng cổ chân Nghệ Nhàn, vừa kéo một cái liền đem nàng từ trên lưng Lam Đồng kéo xuống, "tiểu sư muội thật không ngoan."

Vô số dây leo chằng chịt vây công Lam Đồng, Nghệ Nhàn nhìn dây leo như mũi kiếm xuyên vào thân thể thú hình của Lam Đồng, máu đỏ chảy ra ngoài, Lam Đồng tựa như không phát hiện, còn đang điên cuồng phá vòng vây.

Nghệ Nhàn tụ lôi linh, đánh về phía bên phải mình, dây leo trói nàng gặp lôi linh nhanh chóng lùi lại, rất nhanh có được tự do, "nếu không còn cách rời khỏi chỗ quỷ quái này, vậy chúng ta cùng nhau chết đi."

"Niệm Vân Âm, đem mọi người đi, càng xa càng tốt."

"Nghệ Nhàn!"

"Đừng bắt ta nói lần thứ hai, đi!"

Nghệ Nhàn nói xong liền ngưng tụ linh cầu kim sắc đập xuống mặt đất, Nhan Chi cảm thấy không ổn muốn dùng dây leo phủi sạch, nhanh chóng hất đi. Nào ngờ dây leo vừa chạm vào lôi linh liền bị nổ tung tại chỗ, bầu trời tựa như mưa, dây leo vây công bọn họ đứt đoạn rơi xuống. Nhan Chi bị nổ tung hơn nửa người, hắn cắn răng nói, "tiểu sư muội, ngươi thật ngang bướng."

Lam Đồng bị dư uy nổ bay, vết thương chồng chất nằm im trên đất, nửa ngày mới vùng vằng đứng dậy.

Nghệ Nhàn dù bọc nhiều lớp lồng năng lượng vẫn bị lôi linh nổ bay, đánh vào thân cây hai chân nàng mềm nhũn, quỳ một chân trên đất, hai tai ong ong, căn bản không nghe được hắn nói gì, cảm giác biểu tình bộ mặt Nhan Chi đang nghiến răng nghiến lợi muốn nuốt sống nàng, vô cùng khôi hài, "đây là món khai vị, trò hay còn ở phía sau."

Nàng nhanh chóng ngưng tụ ra, linh cầu kim sắc, nhắm vào bên cạnh Nhan Chi, Nhan Chi lập tức dùng vô số dây leo cản lại, "tiểu sư muội, ngươi còn tiếp tục như vậy nữa, ta sẽ không khách khí a."

Nghệ Nhàn nhìn cánh rừng không có điểm cuối, chợt thấy một viên lôi linh cầu có chút thiếu, nàng lại ngưng tụ thêm vài viên, rất nhanh tích được năm viên lôi linh kim sắc, tiểu kim châu trong đan điền phóng ra linh lực bị nàng lấy đi còn dư lại không nhiều, "Nhan Chi, đây là lần đầu tiên ta phải cực khổ đối phó với một người, không đúng, thật nực cười, ngươi bất quá chỉ là một con huyễn thú, đây là vinh hạnh của ngươi."

Cánh tay Nhan Chi bị Lam Đồng cào đứt vừa mọc được một nửa, nửa người cũng đã biến thành cây, nhìn thấy năm viên lôi linh cầu kim sắc bên người Nghệ Nhàn cảm giác nguy cơ bao phủ xung quanh, "tiểu sư muội, chúng ta vốn là -- ngươi không nên như vậy a, ta không chơi nữa!"

Hắn lập tức xoay người, linh lực trên người Nghệ Nhàn đang dần hao đi, sao có thể để hắn rời khỏi như vậy. Nàng thuấn di một cái, liền xuất hiện trước mặt Nhan Chi, "Nhan Chi, ngươi không phải nói thích ta sao, cùng ta chết đi, không có quá đâu a."

Nhan Chi hoảng sợ nhìn nàng, "ta không chơi nữa, ta để các ngươi đi, ngay lập tức."

Nghệ Nhàn căn bản không nghe được hắn nói gì, hiện tại nàng đang có một suy nghĩ trong đầu, phải hủy cả cánh rừng này, nếu không thì ai cũng không ra được cánh rừng này.

Nàng nhanh chóng đem năm viên lôi linh cầu kim sắc ném đi, khuôn mặt Nhan Chi hoảng sợ lùi về sau, Nghệ Nhàn nhìn từng viên lôi linh cầu kim sắc nổ tung trên không trung, đùng đùng đùng đùng đùng, tựa như pháo hoa sáng chói nhất đời này, khiến cả bầu trời đêm được soi thấu.

Lồng năng lượng trước mặt nàng từng cái bị đánh nát, tiểu mã cũng bị uy lực cường đại đánh bay về ý thức hải của nàng, cho đến khi nàng vung cửu tiết châm thì có một luồng ánh sáng hiện lên. Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, đột nhiên nhớ đến quang linh cũng đã hao hết rồi, liền bị dư uy từng đợt đánh bay đi....

Đám người Niệm Vân Âm cũng cảm giác được rung chuyển dưới chân, mặt đất bị đánh nổ thành nhiều khe hở, vô số cây bị rơi xuống dưới, ánh sáng chiếu soi hơn phân nửa trời, tiếng nổ không ngừng, chân trời lóe sáng lôi cuồn cuộn không ngừng đánh xuống.

Tư Thiều vật vã đi phía trước, chói mắt, "tiểu sư muội."

Ninh Duyệt nắm hắn lại, "Tư Thiều, tiểu sư muội hy sinh chính mình để đổi về mạng của chúng ta, đừng phụ lòng tiểu sư muội dụng tâm lương khổ."

Vu Trần cười khổ, "không ngờ, bây giờ còn phải cần đến tiểu sư muội che chở chúng ta."

Niệm Vân Âm vỗ vỗ Sư Tráng cho mình xuống dưới, "ba vị sư huynh, nhiệm vụ Nghệ Nhàn giao cho ta đã hoàn thành. Tiếp theo chúng ta phải chia nhau ra đi, các ngươi tự bảo trọng."

Tư Thiều, "Niệm sư muội định quay về tìm tiểu sư muội sao?"

Niệm Vân Âm nhìn Sư Tráng, "ngươi có muốn quay lại tìm Lam Đồng không? nếu muốn chúng ta có thể làm bạn cùng đường. Theo lệ cũ, ngươi cõng ta đi, ta cho ngươi một bình đan được thượng hạng chữa thương."

Sư Tráng hạ lưng vẫy đuôi, cao hứng cõng Niệm Vân Âm quay lại.

Tư Thiều ở sau hô nửa ngày, Niệm Vân Âm chỉ khoát tay vẫn không quay đầu lại.

*****

Nghệ Nhàn cảm giác dưới thân một mảng mềm mại, tựa như hài nhi còn đang ở trong bọc ối của mẹ tha hồ cựa quậy vui vẻ, đương nhiên đây chỉ là viễn tưởng của nàng mà thôi.

"Bên kia có chỗ hạ cánh, mau đem các nàng đến đi."

"Mau."

Không biết qua bao lâu, Nghệ Nhàn cảm giác được mình đang nằm ở một chỗ lạnh lẽo cứng rắn, cảm giác ướt lạnh xâm nhập vào xương tủy, máu lúc này tựa như bị đóng băng, hai tay hai chân nàng như mất đi tri giác. Không biết qua bao lâu, trong ngực nàng có thêm một mảng mềm mại nhỏ, mao nhung, cảm xúc có chút ngứa, nhiệt độ ấm áp, nàng cố gắng tìm đúng chỗ ấm áp nhất, tỉnh rồi lại ngủ sâu.

Khi nàng mơ màng, luôn cảm giác có người bên cạnh đi tới đi lui, rồi mang chút làn gió nhè nhẹ, nàng theo bản năng xích đến chỗ ấm áp nhất, rất nhanh cảm giác được ví trí của mình đang dịch chuyển, không còn gió lạnh nữa.

Nghệ Nhàn tỉnh lại là ngày thứ năm, nàng mở mắt ra nhìn trên đỉnh đầu, xung quanh lồi lõm không có kết cấu hợp nhất, lại vô cùng thô, hơn nửa ngày nàng mới nhận ra đây là sơn động nhìn không được tốt.

"Nghệ Nhàn, tốt quá, bị thương nặng như vậy 5 ngày đã tỉnh lại."

"Niệm Vân Âm, chúng ta đang ở đâu đây?"

Niệm Vân Âm thả tay biểu thị mình cũng không biết. Chuyện còn phải nói đến hôm đó Nghệ Nhàn dùng lôi linh cầu đánh nát cả cánh rừng, Niệm Vân Âm tìm nửa ngày mới tìm được Nghệ Nhàn và Lam Đồng, nào ngờ khe hở kia dưới mặt đất càng lúc càng lớn, các nàng sơ ý liền rơi xuống khe hở, bên dưới là một con sông chảy dài.

Nghệ Nhàn đoán tai bị chấn thương, nên nghe tiếng đối phương nói chuyện khá nhỏ, "vậy chỗ này là nơi chúng ta rơi từ nền đất xuống?"

Niệm Vân Âm, "có thể nói là như vậy."

Nghệ Nhàn đứng dậy giật giật, từ từ đi ra ngoài động, sơn động này không cao, chỉ là một điểm dừng chân cạnh con sông này, bên cạnh sơn động có dòng sông cọ rửa, gồ ghề cũng được mài mịn hơn. Bên ngoài dòng nước xiết gợn sóng đánh vào một hòn đá còn văng lên vô số bọt sóng, hèn chi khi nàng ngủ cảm giác bên tai có tiếng gió không ngừng với cổ không khí ẩm lạnh ướt. Nàng nhìn dòng sống dồn dập, khó tưởng tượng được Niệm Vân Âm làm sao đem các nàng đến đây được.

"Đã nhiều ngày cực khổ cho ngươi rồi."

"Đúng là cực khổ thật, nhất là hai ngày trước, ngươi nên cảm tạ Sư Tráng, nếu không có hắn, ta thực sự cũng ngất theo hai ngươi a."

Nghệ Nhàn và Lam Đồng đều bị trọng thương, Nghệ Nhàn thì đỡ hơn một chút, nhưng Lam Đồng lại khó vận chuyển, Niệm Vân Âm ngoại trừ biết cơ quan cùng trận pháp ra, thì không thể chiến đấu được, chỉ là một người tay trói gà không chặt, mọi trọng trách toàn bộ đều giao cho Sư Tráng.

Buổi chiều đều tiên các nàng gặp phải sinh vật lạ dưới nước tập kích.

Sư Tráng cố gắng chống lại đêm cũng ngã xuống, cũng may đến ngày thứ hai Lam Đồng tỉnh lại, đại sát tứ phương, đem thủy quái dưới nước tập kích các nàng đánh chạy, lực uy hiếp mười phần, lúc này mới đổi được hai ngày bình yên.

Niệm Vân Âm còn tiện thể cáo trạng, "còn có Miên Hoa Đường, vào lúc quan trọng huyễn thú của người chết sống cũng không chịu ra giúp đỡ, cái gì cũng không chịu làm."

Nghệ Nhàn cũng tưởng tượng được cùng đường bộ dạng Niệm Vân Âm vô sỉ cỡ nào, nhưng mà nghe Niệm Vân Âm nói như vậy, Nghệ Nhàn liền mở túi huyễn thú ra, "Miên Hoa Đường?"

Miên Hoa Đường thò một cái xúc tua ra trước, sau đó thò thêm một cái xúc tua ra, từng cái nối tiếp nhau thò ra, Nghệ Nhàn cũng giật mình, một quả cầu nhỏ từ trong túi huyễn thú nhô ra, nàng nhìn thấy đôi mắt đậu đen quen thuộc.

Miên Hoa Đường trừng mắt nhìn Nghệ Nhàn.

"Trời ạ, huyễn thú trong túi sao có thể biến thành một con thủy quái nhỏ được vậy?"

"Khoan đã, đây là Miên Hoa Đường."

Biểu tỉnh trên mặt Niệm Vân Âm nháy mắt trống rỗng, "Miên Hoa Đường?"

Nghệ Nhàn vẫn thì thầm bạch tuộc bạch tuộc, thực sự không ngờ được Miên Hoa Đường lại biến thành một con bạch tuộc nhỏ, mặc dù không thể biến thành một con bạch tuộc to, không biết vì sao Miên Hoa Đường lại biến thành một con bạch tuộc màu xanh nhạt, nàng cảm giác có vài phần khải ái.

Nghệ Nhàn dùng hai tay nâng lên, cảm giác mấy ngày này Miên Hoa Đường đang lớn thêm, lần này ôm hai tay cũng sắp không chịu nổi, Miên Hoa Đường dùng xúc tu của nó chạm vào lòng bàn tay của nàng, "thủy quái tập kích các ngươi có hình dáng giống như là Miên Hoa Đường đúng không?"

Niệm Vân Âm rất nhanh từ khiếp sợ liền hồi phục tinh thần, "Miên Hoa Đường nhỏ, nhìn không thấy rõ, thủy quái thân hình to lớn dáng vẻ nhìn độc ác, xúc tu đáng ghét như đống dây leo kia a."

Nghệ Nhàn hiếu kỳ, "các ngươi xử lý đám thủy quái kia thế nào?"

Niệm Vân Âm nghe nàng hỏi liền vui vẻ, bật cười nói, "Nghệ Nhàn, ngươi còn dám nói huyễn thú này của ngươi là đồ ngốc? sợ là ngày đầu tiên nó thấy chúng ta đánh gϊếŧ thủy quai, liền chui vào túi huyễn thú trốn không gặp chúng ta a?"

Nghệ Nhàn sờ cái đầu trơn bóng của Miên Hoa Đường, "cũng không phải vậy a, trước kia từng đáu với các sư huynh, mọi người cũng không đánh chết huyễn thú của nhau, nó lại hay nhìn dáng vẻ của huyễn thú khác rồi biến thành như vậy, tình huống lần này đặc thù, Miên Hoa Đường đại khái vẫn không thể phân rõ được huyễn thú trong bí cảnh và huyễn thú của các sư huynh khác nhau chỗ nào, thấy các ngươi đánh chết như vậy, cũng biết sợ, có đúng không Miên Hoa Đường?"

Miên Hoa Đường, "hừ hừ, không được.... chạy loạn!"

Niệm Vân Âm ước ao, "huyễn thú này của ngươi trưởng thành hình, rất có tiềm lực a."

*****

Nhìn Miên Hoa Đường dùng xúc tu chạy loạn khắp nơi, Lam Đồng cùng Sư Tráng cũng quay về, trước tiên đứng trước cửa động đem nước dính trên lưng vẩy sạch sẽ, biến thành người rồi mới đi vào trong. Lam Đồng vừa thấy Nghệ Nhàn ngồi trên da thú, không quan tâm hai người khác, một tay nắm lấy Nghệ Nhàn kéo vào ngực, "Nghệ Nhàn, ngươi tỉnh rồi, có phải còn rất lạnh không, ta che cho ngươi."

Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng thuần thục đem hai tay nàng nhét vào bụng, nơi bụng còn lạnh có chút nước chưa lau khô, chưa nói đến lạnh nhưng ấm áp không biết đi đâu rồi.

Mùi vị quen thuộc, nhiệt độ cơ thể quen thuộc. Nghệ Nhàn nhìn bộ dạng Lam Đồng chăm chú, cũng biết đại khái mấy qua nằm ngủ nửa tỉnh nửa mê ôm lấy vật mao nhung kia là gì.

Nghệ Nhàn xoay người, Lam Đồng cũng không ngại đem hai tay nhét vào, "đừng nhúc nhích, một chút nữa sẽ khỏe lại."

Niệm Vân Âm ngắm trời, thấy có tên ngốc ngồi bên cạnh còn nhìn chằm chằm, liền đứng dậy đá Sư Tráng bên cạnh, "đi, chúng ta ra ngoài xem tình huống bên ngoài, đừng để thủy quái có cơ hội đánh lén chúng ta."

Sư Tráng ngẩng đầu lên hồ nghi nói, "không biết a, ta và Lam vừa dò xét một vòng, tạm thời sẽ không đánh lén."

Niệm Vân Âm hít sâu một hơi, âm thanh lạnh thêm vài phần, "đứng dậy, theo ta ra ngoài."

Sư Tráng nhìn thoáng vội lắc tay với Nghệ Nhàn và Lam Đồng, nhưng thấy đại tẩu không quan tâm đến hắn, dưới sự ép bức của Niệm Vân Âm, liền ủy khuất đứng dậy đi ra ngoài.

Không biết vì chỗ này quá lạnh hay do vẫn còn bị thương. Nghệ Nhàn đối mặt với Lam Đồng như vậy, thân thể che cho nhau một hồi, nhiệt độ cơ thể dần tăng trở lại, truyền đến ngón tay, nhưng ngón tay Nghệ Nhàn vẫn lạnh, nàng rụt lại chuẩn bị rụt tay về, "che như vậy ngươi sẽ bị tiêu chảy."

Lam Đồng nắm hai tay Nghệ Nhàn để vào lòng bàn tay chà xát, hai tay Nghệ Nhàn nằm trong lòng bàn tay lớn, được hà hơi chà xát, vét chai trong lòng bàn tay chạm tới chạm lui, tê tê dại dại.

Nghệ Nhàn hồi thần, hai tay cũng được chà xát ấm lên, "ngươi bình thường có hay cuồng hóa không?"

Lam Đồng nhấp miệng, "không thường."

Chít ít đã nhiều năm không như vậy, chỉ có năm nay số lần thấy thay đổi cũng nhiều hơn.

Nghệ Nhàn thấy mi mắt nàng rũ xuống, dĩ nhiên là không dễ bị lừa như vậy, nàng từng thấy qua hai lần, tình huống hai lần đều khó khống chế, lục thân không nhận, tựa như người điên. Cộng thêm lần đó Đoan Mộc Nhã nói, thì là ba lần, "Lam Đồng, sau khi cuồng hóa ngươi còn nhớ được không?"

Lam Đồng lộ vẻ do dự.

Nghệ Nhàn hắng giọng một cái nói, "ngươi sau khi cuồng hóa đến cả ta cũng đánh."

Đôi mắt Lam Đồng thâm thúy liếc liếc, sắc mặt kích biến, đến cả tay nắm tay nàng cũng run lên. Nghệ Nhàn chưa bao giờ thấy Lam Đồng run rẩy, cũng chưa từng thấy biểu tình phức tạp trên mặt Lam Đồng như vậy, tràn đầy hổ thện cùng có chút hoảng sợ không dễ phát hiện ra....

Nghệ Nhàn cảm thấy đây là trò đùa mới, "thật ra, thật ra --"

Không chờ nàng nói xong, Lam Đồng liền đứng dậy, xoay người chạy ra ngoài.

"Ai nha, Lam, ngươi đi đâu a?"

"Lam Đồng sao vậy?"

Sau đó bên ngoài truyền đến một tiếng ầm lớn.

Nghệ Nhàn vội đuổi theo, liền thấy gia súc này tựa như con cá bơi đi thật xa, lao xuống dòng nước xiết, "Lam Đồng, ngươi đi đâu a, trở về đi!"

Niệm Vân Âm, "cãi nhau?"

Nghệ Nhàn nhìn gợn sóng bốc lên, đột nhiên nói, "nàng có kỹ năng bơi tốt như vậy a?"

Sư Tráng gãi ót, "sư thú tộc chúng ta biết bơi dưới nước, vì phải đọ sức với thủy tộc, từ nhỏ chúng ta còn mang thú hình đã bị ném xuống nước huấn luyện."

Nghệ Nhàn cảm giác mình đang lạc hậu, thú nhân tộc khác xa với thú thường rất nhiều a.

Niệm Vân Âm kéo nàng một cái, "lại chuyện gì a? ngươi chọc Lam Đồng giận bỏ chạy rồi?"

Nghệ Nhàn cũng như hòa thượng sờ đầu không thấy tóc, nàng chỉ muốn chọc Lam Đồng một chút, cũng biết được chuyện cuồng hóa, nào ngờ phản ứng đối phương lại lớn như vậy, "nàng trước giờ chưa từng như vậy."