Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 94: Hôn



Nghệ Nhàn nhìn Lam Đồng bị tay của hỏa linh huyễn thú túm chặt tựa vằn thắn, nàng nhanh chóng xuất cửu tiết châm ra cứu, phóng cho Lam Đồng một cái lồng phòng ngự, "Ngân Bảo đại nhân!"

Ngân Bảo đại nhân thò đầu ra, tơ nhện trên trảo quấn quanh bàn tay đỏ khổng lồ, không ngờ tơ nhện đến gần ngọn lửa liền bị lửa đốt cháy sạch sẽ, hoàn toàn không thể giữ lại được. Nghệ Nhàn vội vung Đả Thần Tiên ra, đầu roi đâm vào bàn tay khổng lồ kia, cứ vậy kéo nàng vào dùng dung nham nóng chảy.

Tử Hàn nhanh tay cũng chỉ túm được góc áo Nghệ Nhàn, "đầu bị ngập nước a!"

Nhiệt độ cực cao từ xung quanh ập đến, Nghệ Nhàn cảm giác mình như một cây lục bình, bị trôi dạt trong dòng dung nham nóng chảy không tìm được phương hướng.

Xung quanh đều là màu đỏ, ngoại trừ dung nham nóng chảy, còn lại đều là quái vật dung nham, động tác của chúng tựa như con ếch, chi trước hướng bên cạnh rào rào, hai chân đạp một cái có thể nhảy được một khoảng xa.

Tiểu mã không ngừng phóng quang linh duy trì lồng năng lượng cho nàng, tựa như chỉ còn ánh sáng cuối cùng trong đời, đám quái vật dung nham quanh nàng còn đang nhôn nhao tựa như không nhìn thấy gì. Chỉ có vài con quái vật dung nham vô tình chạm thì giật giật móng vuốt, có thể vì e ngại lớp băng bên ngoài lồng năng lượng, tựa như khối sắt cứng, quái vật dung nham dùng móng vuốt dò xét nhiều lần phát hiện không thấy gì, cảm thấy không thú vị liền giải tán.

Nghệ Nhàn hoảng sợ, lôi tủy trong tay cũng đã ngưng tụ, chờ chúng nó rạch lồng năng lượng liền đánh khống chế. Nào ngờ bọn chúng lại nhanh chóng tản đi, "kỳ quái, hình như chúng nó không nhìn thấy ta?"

Ngân Bảo đại nhân thò đầu ra, "chắc hẳn là bị mù."

Nghệ Nhàn đánh giá lồng năng lượng che đi khí tức của nàng, điều này mới có cơ hội khiến nàng thừa nước đục thả câu, "mặc kệ, tìm Lam Đồng trước đã."

Ngân Bảo đại nhân vò đâu, liền túm Miên Hoa Đường lên giúp đỡ đi tìm, nào ngờ Miên Hoa Đường mềm ẹo như sợi mì, vừa kéo lên rất nhanh liền nằm vật vào túi huyễn thú, kêu ba lần cũng không ra.

Ngân Bảo đại nhân giật giật mũi, "Miên Hoa Đường biến thành thơm rồi."

Nghệ Nhàn hiện tại không có thời gian rảnh quan tâm Miên Hoa Đường có thơm hay là thúi, nàng đưa mắt nhìn lại trong dòng dung nham nóng chảy, hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh Lam Đồng. Nàng biết rõ bản thân phóng lồng năng lượng, nếu không có sự hỗ trợ của tiểu mã, thì cũng đã sớm bị dung nham làm vỡ, đến khi đó đại sư tử Lam Đồng cũng sẽ rơi vào trong dung nham bị đốt cháy đến xương cũng không còn.

Nàng hít sâu một hơi, chợt túm Miên Hoa Đường trong túi kéo ra ngoài, Miên Hoa Đường tựa như uống say, mềm nhũn, tiểu trảo không có hạt châu không ngừng cào cào lòng bàn tay Nghệ Nhàn, "phi phi phi" âm thanh mắng chửi cũng trở nên mềm nhũn.

"Miên Hoa Đường, tiếng rống Lam Đồng lúc trước ngươi còn nhớ không?"

"Còn nhớ không?"

"Phi phi phi!"

Nghệ Nhàn dùng sức lay Miên Hoa Đường, kết quả Miên Hoa Đường nghiêng đầu mềm nhũn cọ cọ ngón tay của nàng, cái mông quét một cái ghé vào đầu gối của Nghệ Nhàn hừ hừ vài tiếng rồi nhắm hai mắt lại.

"Miên Hoa Đường!!!"

Lúc nào cũng vậy, cứ ngay chỗ quan trọng nhất thì hỏng việc, Nghệ Nhàn tức đến đau ngực. Nàng cố gắng suy nghĩ, liền học theo tiếng gầm của Lam Đồng hô loạn vài tiếng, hiệu quả cũng rất nhỏ, Nghệ Nhàn lại kêu to hơn, "Lam Đồng, đại sỏa tử nhà người có nghe thấy thì ứng lại ta một tiếng."

"Ứng lại ta một tiếng a!"

Dung nham nóng chảy không có động tĩnh gì, ngược lại có vài con quái vật dung nham nghe thấy tiếng liền bu lại. Tử Hàn sư tỷ thêm cho nàng một lớp băng ngoài lồng năng lượng đang tan nhanh, có thể thấy các nàng chìm dưới dung nham cũng đã một lúc.

Nàng đang được lồng năng lượng cùng băng hàn của Tử Hàn sư tỷ che chở, Lam Đồng có gì để che chở? không lẽ sau khi lồng năng lượng vỡ, đối phương dùng bộ lông da kia che chở sao?

Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm đám quái vật dung nham xấu xí lắc lư trước mặt nàng, phẫn nộ xộc lên đầu, linh lực vốn đã cạn lần nữa tăng lên, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, phải hủy chỗ này, đào ba thước đất cũng phải tìm được hài cốt Lam Đồng, phải đem người tìm cho được mang ra khỏi bí cảnh này.

Lớp băng bên ngoài hoàn toàn biến mất, lồng năng lượng cũng vỡ tan thành từng mảnh, chân Nghệ Nhàn đạp lôi linh ngưng tụ ra, tay ngưng tụ lôi tủy võng trên người còn một vòng lồng năng lượng hơi mỏng, nàng như phát điên gào lớn, "Lam Đồng --"

Nàng gào một tiếng tựa như bắn tín hiệu, khiến đám quái vật trong dung nham chú ý đến.Nghệ Nhàn trách móc xong liền gϊếŧ, năng lượng trong người tựa như dùng không hết cứ vậy để nàng tiêu hao, gϊếŧ vô số quái vật dung nham chất thành núi, cứ vậy lại có thêm một đống khác bò trên thi thể đi đến, nàng lần nữa ngưng tụ lôi tủy lại đột nhiên đứng dậy, thân cao to tựa như người kia, đến cả ánh mắt cũng khác với quái vật dung nham.

Nó phát một tiếng ồm ồm, tựa như bị thứ gì đó che mất âm thanh.

Âm thanh uyển chuyển truyền vào trong tai nàng, không biết có phải do nàng bị ảo giác hay không? nàng thậm chí còn nghe thấy có tiếng người gọi tên nàng, ngữ âm mờ nhạt, sau đó lại nghe thấy rõ ràng. Sau đó Nghệ Nhàn lại ngửi được một hương vị, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện Miên Hoa Đường không biết vì sao lại lăn lăn trong ngực nàng, một cái tiểu long trảo đang túm một ngực của nàng, có một tia hương thanh mát chạy thẳng vào ý thức hải của nàng, đem lửa giận ngất trời nháy mắt dập tắt.

Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn không có phản ứng, thận trọng mở lớp da ra, "Nghệ Nhàn, ngươi không sao chứ?!"

Nghệ Nhàn nhìn thấy quái vật dung nham trước mặt biến thành bộ dạng Lam Đồng, quan sát một hồi lâu mới thấy được vết tích lớp da bọc xấu xí bên ngoài, "Ngươi, ngươi --"

Khóe mắt Lam Đồng hơi cong, "ta vừa phát hiện ra da của quái vật này có thể đi xuyên qua dung nham, cho nên ta lột da hai con quái vật, sao vậy?"

Nghệ Nhàn ngẩng đầu lên, xoa xoa khóe mắt, "không có gì, vừa rồi hình như máu đám quái thú xấu xí này vang vào mắt."

Lam Đồng vừa nghe vội dùng móng vuốt quái thú nâng mặt nàng lên, "mau xem đi, máu của quái thú này sẽ gây tổn thương cho ngươi a."

Mắt Nghệ Nhàn hơi ươn ướt tràn đầy hình ảnh khuôn mặt nghiêm túc lại bướng bỉnh của Lam Đồng, Nghệ Nhàn vươn tay nhịn không được ôm lấy nàng, "gạt ngươi thôi, đại sỏa tử."

Lam Đồng sửng sốt một hồi, sau đó mừng rỡ như điên đem người ôm chặt vào ngực.

Rốt cuộc cũng vì độ nóng của túi da, Nghệ Nhàn sau một hồi cũng cảm giác được hỏa linh không ngừng thôn phệ lồng năng lượng ngoài cơ thể nàng, vội vỗ vỗ Lam Đồng, "chúng ta đi lên thôi."

Lam Đồng lắc đầu, "ta vừa phát hiện được một ấu tể, ngươi đến xem."

Khuôn mặt Nghệ Nhàn mơ màng, "hắc, ấu tể?"

Lam Đồng nhanh nhẹ tìm thêm một bộ con quái vật dung nham thân cao bằng Nghệ Nhàn, thuần thục mở bụng xử lý xong liền đưa cho Nghệ Nhàn, "mặc cái này vô trước, chờ chút nữa ta sẽ quấn cho ngươi thêm một lớp, có thể đi vào trong dòng dung nham này được một khoảng thời gian."

Nghệ Nhàn nhịn xuống ghê tởm, sảng khoái mặc bộ da kia, rất nhanh bị mùi máu làm cho rợn người, ngoại trừ việc đó ra, còn có một cảm giác nóng rát không ngừng ăn mòn da nàng. Cũng may tốc độ của Lam Đồng khá nhanh, Nghệ Nhàn đánh giá Lam Đồng xử lý con mồi, nên mới có thể nghĩ ra cách mượn da còn mồi là túi che tạm.

Lam Đồng đem theo nàng chật vật đi qua một đoạn, vào một nơi xung quanh là tường đất thì dừng lại, "ấu tể ở trong đó, ta đã thử đi qua, nhưng không vào được."

Nghệ Nhàn vội thử một cái, liền bị một cổ linh lực đánh ngược lại, nàng nhìn quanh một vòng phát hiện chỗ này thực sự không đơn giản. Trước đó cái điện rơi xuống dung nham này, phía sau còn tường đất được kiến tạo thành một gian nhà ở trong dòng dung nham này, chỗ này giống như nơi của đôi tiểu phu thê thổ linh và hỏa linh, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, tuy hai mà một, "ngươi không nhìn lầm chứ? sao có thể có ấu tể được? đây là bí cảnh, đâu phải huyễn thú cốc."

Lam Đồng, "nó lớn bằng Tiểu Lam, biết chơi lửa, còn biết chơi thổ khiên."

Nghệ Nhàn nghe Lam Đồng nói trong lòng cả kinh, "không lẽ, không lẽ đó là ấu tể của hai huyễn thú hình người kia sinh? còn có khả năng này sao?"

Lam Đồng, "vì sao lại không thể? Tiểu Lam không phải do ta và ngươi sinh sao?"

Đây là hai chuyện khác nhau a.

Nghệ Nhàn rất muốn phi nàng một cái, lời nói không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói hùng hồn đến thế, "nếu là thật, ta cũng nghĩ được một cách có thể giúp chúng ta rời khỏi chỗ này."

Ngược lại không có ai quy định là không dùng mưu kế trong bí cảnh này, huống chi có vô sỉ thì cũng không vô sỉ bằng trong bí cảnh này. Nghệ Nhàn rảnh rỗi theo Lam Đồng nhìn quanh chỗ này. Đúng là trong tường đất có một ấu tể thổ linh, thổ linh huyễn thú đang ngồi một chỗ nhàm chán một tay chơi lửa một tay chơi thổ khiên, đúng là đang tập dùng hai loại linh lực.Nếu nói nó không có liên quan đến huyễn thú đại hình kia, sợ là kẻ ngu cũng không tin.

*****

"Đại sư tỷ, hiện tại phải làm sao đây? một con hỏa linh huyễn thú đã khó đánh, hiện tại nó còn có thêm người hỗ trợ, tiểu cô nương ngồi trên vai hắn không phải đang cố ý làm chuyện xấu kia thì ai?"

"Bớt nói nhiều đi, tiểu cô nương kia chính là nhược điểm của hắn, chuyên tâm tấn công tiểu cô nương kia là được." Tử Hàn nhanh chóng xé vạt áo bị lửa cháy xém, "phu thê nhất thể, thực sự khó làm."

Tạ Anh vòng ra sau hỏa linh huyễn thú, dùng phong lôi tuyền đánh lén tiểu cô nương ngồi trên vai nó, nào ngờ đối phương tựa như có mắt đằng sau, không chỉ đỡ được còn phóng thổ trùy tới, đánh đến Tạ Anh không còn sức đánh trả, "sư tỷ, tiểu cô nương này phòng ngự cũng biếи ŧɦái giống hỏa linh huyễn thú kia."

Phù Man thuận tay phóng một cái lôi tủy xanh nhạt vào người tiểu cô nương, tiểu cô nương bị đánh suýt chút ngã xuống khỏi vai hỏa linh huyễn thú, "trên đời này vốn không có phòng ngự kiên cố hoàn chỉnh, nhất định sẽ có chỗ yếu."

Tạ Anh cười khổ, linh lực trong người kiệt quệ, càng dùng càng mệt mỏi hơn. Hoàng Phủ Nghị cũng thở hồng hộc như vậy, "sớm biết cực phẩm đan dược rơi vào túi Nghệ tiểu sư muội, chúng ta hà tất mất công?"

Lúc này có nói cũng đã trễ.

Đánh tiểu cô nương, hỏa linh huyễn thú như bị chọc giận, lập tức trừng Phù Man, ba bàn tay khổng lồ chặn đường Phù Man từ ba hướng, Phù Man ngưng tụ lôi tủy hỏa tốc đánh cánh tay thứ nhất và thứ hai, chờ cánh tay thứ ba đột kích, còn chưa kịp ngưng tụ lôi tủy đã bị đánh bay, Tạ Anh lập tức bay ra đón.

Trên không trung vô số băng trùy rơi xuống tiểu cô nương cùng hỏa linh huyễn thú, bàn tay lửa to lớn dùng tường đất thật dày chặn đường tấn công của băng trùy, sau đó dùng hỏa linh làm tan băng trùy.

Tử Hàn bị bàn tay khổng lồ truy kích, thỉnh thoảng còn ứng phó, đột nhiên lại có thêm vài gốc thổ trùy bén nhọn mọc lên, khiến nàng chạy chốn chật vật, "hai người các ngươi liên thủ thì nói làm gì, có bản lĩnh thì một chọi một a."

Tiểu cô nương cười thô khốc, "chúng ta là một bản thể, đánh bại chúng ta mới có thể đi."

Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng đúng lúc ló đầu ra, phát hiện tình huống so với các nàng nghĩ còn tệ hơn, cả một cái không gian, chỉ có trên lưng còn một nửa thềm đá không bị dung nham thôn phệ.

"Nếu không muốn ấu tể của ngươi chết, thì mau dừng tay lại."

Tiếng gào của Nghệ Nhàn tựa như công tắc, nháy mắt khiến mọi người đều dừng hành động lại, nhất là hai huyễn thú biến thành hình người, tiểu cô nương không quan tâm nhiều vèo một cái chạy đến trước mặt Nghệ Nhàn, "ngươi dám lừa chúng ta."

Đối với cất giọng nói ồm ồm, Nghệ Nhàn liền nhận ra nàng, chính là thổ linh huyễn thú bị nàng đánh thành hình người, Nhìn phía sau nàng thân hình cao to luôn như hình với bóng, chính là hỏa linh huyễn thú.

Lam Đồng thực sự đoán không sai, hai huyễn thú này là một đôi phu thê, cùng nhau sinh ấu tể.

******

Nghệ Nhàn, "có nói dối các ngươi hay không, các ngươi tự cảm ứng xem chúng ta có lừa các ngươi không?"

Hai người liền cảm ứng một phen, đừng nói là trong góc đến chỗ chưa từng đi qua nhiều năm cũng không có chút tung tích nào, tựa như biến mất trong hư không sắc mặt hai người kịch biến, "ngươi giấu nó ở đâu?"

Nghệ Nhàn vội lui về sau, liền được Lam Đồng ôm trong lòng, "ngàn vạn lần đừng kích động a, nếu không để chúng ta đi khỏi đây, chúng ta chỉ có thể ăn thua đủ với các ngươi a."

Đương nhiên, nếu được chọn không ai sẽ chọn cái chết cả.

Tử Hàn vừa nghe xong liền biết được hành động của Nghệ Nhàn, nàng nhanh chóng túm Nghệ Nhàn từ dưới dung nham kéo lên, thấy rõ ràng hai lớp da trên người Nghệ Nhàn, chân mày liền nhíu thành ngọn núi nhỏ, "tiểu sư muội làm tốt lắm, đúng là làm sư phụ chúng ta dài mặt."

Nghệ Nhàn cười khổ, cái này hoàn toàn đánh bậy, nếu không có Lam Đồng bị kéo xuống dung nham, thì chỗ quỷ quái như vậy nào có ai dám liều mình nhảy xuống, 100% thì không ai dám, mà cũng không ai phát hiện ra được sự huyền diệu khó giải thích được ở tầng này.

"Phiền ai đó kéo Lam Đồng lên giúp ta a."

Thích khách Tạ gia tiện tay kéo Lam Đồng xách qua một chỗ đặt chân, Lam Đồng tháo hai lớp da thú xuống, da toàn thân đều màu hồng, từng cái bóng nước rất nhanh nổi lên, khắp người đến trên cổ đều có da bị bong tróc, cũng do vừa rồi ở dưới dung nham có da bọc che lại nên không nhìn thấy được.

Từ đầu đến cuối, hai huyễn thú hình người cũng không ngăn cản, "các ngươi chỉ muốn lên tầng thứ tư, chúng ta có thể mở thông đạo cho các ngươi đi, nhưng các ngươi phải cam đoan ấu tể của chúng ta không bị chút thương tổn nào."

Thương cảm lòng phụ mẫu trong thiên hạ.

Nghệ Nhàn cũng bất đắc dĩ muốn đi khỏi nên mới dùng cách này, có thể chỉ một cá nhân so với sinh tử của mọi người thì nhỏ bé không đáng, "ta dùng tính mạng của ta thề, chỉ cần các ngươi mở thông đạo thả mọi người chúng ta rời đi, ấu tể của các ngươi sẽ không bị tổn thương bất cứ chỗ nào."

Bên tai chợt ầm ầm một tiếng, âm thanh thiên đạo rất nhanh truyền đến, "thề thành."

Vẻ mặt Nghệ Nhàn mơ màng, sắc mặt mọi người ở đây đều như nhau, dường như bị âm thanh xuất thần nhập quỷ của thiên đạo làm cho sợ hết hồn, nhưng hai huyễn thú hình người sau khi nghe, tinh thần khẩn trương cũng thả lỏng, "nếu như vậy, chúng ta sẽ mở thông đạo cho các ngươi."

Nghệ Nhàn còn tưởng phải đàm phán thêm một cái gì đó nữa, không ngờ đối phương lại đồng ý nhanh như vậy, "ngươi còn chưa nói cho ta biết chỗ này bất tử là thế nào?"

Nằm ngoài dự liệu của nàng, huyễn thú hình người lắc đầu, "ngươi phải đánh bại chúng ta, mới có thể biết được."

Nghệ Nhàn còn định hỏi thêm vài câu, hai huyễn thú đã xé mở lốc xoáy thành khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, giống hệt lốc xoáy khi ở tầng thứ hai của tháp, không cần Tử Hàn nói mọi người liền chạy vào trong lốc xoáy, đại khái cũng đã chịu đủ cái chỗ quỷ quái này rồi.

Niệm Vân Âm còn kéo theo Tạ Vũ, nhìn bộ dạng dường như muốn ăn thua đủ với Tạ gia, Tạ Vũ mất máu nhiều, sắc mặt trắng bệch, cước bộ lảo đảo, "Nghệ Nhàn, chúng ta gặp lại ở tầng tháp thứ tư."

Nghệ Nhàn nhắc nhở nàng, "tình trạng Tạ Vũ không ổn lắm, ngươi đừng gϊếŧ chết hắn, đến khi đó muốn có câu trả lời cũng không dễ hơn được."

Niệm Vân Âm, "được."

Chờ mọi người đi rồi, Tử Hàn chợt hỏi, "có phải sẽ có người nói cho chúng ta cách để rời khỏi bí cảnh này, không phải chỉ có một cánh đúng không?"

Vấn đề này, hai huyễn thú lại không chút do dự, "tìm được chìa khóa, thì rời khỏi được."

Nghệ Nhàn sửng sốt một hồi, nàng còn nghĩ muốn rời khỏi bí cảnh thì phải lên đến tầng tháp cuối cùng, lại không ngờ còn có cách khác, "chìa khóa gì? chìa khóa có mấy cái?"

Hai huyễn thú lắc đầu, "chúng ta đã giữ lời hứa, đến phiên ngươi thực hiện lời hứa rồi, ấu tể của chúng ta ở đâu?"

Nghệ Nhàn mở túi huyễn thú ra, một hương vị nồng nặc xốc vào mũi, rất nhanh Ngân Bảo đại nhân vội vàng vọt ra, chi chi kêu loạn, thì ra cái đuôi của nó bị cháy xém, Nghệ Nhàn vội dập lửa, hai cái đuôi đã bị đốt trụi lông nhìn thật thê thảm.

Theo sát sau lưng Ngân Bảo đại nhân là một tiểu thuyễn thú thổ linh, nò vừa đáp đất, hưng phấn đuổi theo Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân nhanh chóng chui vào lòng Nghệ Nhàn run bần bật.

Hai huyễn thú hình người cùng ấn ấu tể của bọn họ lại, ôm vào ngực cẩn thận kiểm tra.

Nghệ Nhàn khẽ vuốt người Ngân Bảo đại nhân, "chỉ là để Ngân Bảo đại nhân chơi với nó một chút thôi, hình như nó thiếu bạn chơi cùng."

Nói xong, ba người cuối cùng bước vào vòng xoáy, chọc cho ấu tể phía sau gào khóc kêu to.

*****

Lam Đồng dùng sức kéo Nghệ Nhàn từ vòng xoáy rơi xuống đất, hai người rơi vào một gian nhà lớn, gian nhà vắng vẻ, không có gì cả, nhìn qua rất bình thường. Tử Hàn sư tỷ đi cùng với các nàng qua vòng xoáy cũng không thấy ở đây, có thể thấy tay nắm tay cũng có vài phần tác dụng.

"Ah --"

"Ngươi đừng di chuyển, ngoan ngoãn ngồi im đó cho ta."

Lam Đồng nghe lời ngồi im không nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy không chớp nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn thấy trên người nàng không có chỗ nào tốt được, vết thương chồng chất vết bỏng phủ đầy người khó mà tưởng tượng được, ngoại trừ cái đó ra còn có nhiều chỗ bị dính máu của quái vật dung nham, nhìn vào còn khủng khiếp hơn.

Nghệ Nhàn nhìn nàng, tựa như người bị lột da.

Nghệ Nhàn đem thuốc chữa thương từng cái để trên đất, chợt tiến đến hôn nàng một cái, "hôn một cái, có bị đau thì cũng phải nhịn a."

Con ngươi Lam Đồng nở to, ngây ngốc nhìn hơn nửa ngày mới cong khóe miệng, "phải hôn hai cái mới được."

Bộ dạng có một tấc lại muốn một bước đúng là không đổi chút nào.

Nghệ Nhàn từng gặp tổn thương còn khủng khiếp hơn như vậy, lòng bàn tay vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, nàng dùng vải bông chấm một chút thuốc giải lửa độc do Tiểu Nhã bào chế, lau một ít, không những vậy còn đâm thủng mấy cái vết bỏng bị phồng rộp trên người Lam Đồng, nặn mủ ra.... sau khi làm xong, nàng sững sờ vì đã ra một thân mồi hôi.

Lam Đồng ôm hông nàng muốn kéo vào trong lòng, Nghệ Nhàn vội cản lại, "đừng lộn xộn, thương thế của ngươi vừa mới băng xong, thương thế của ta còn chưa làm, những chỗ ta với không đến ngươi phải giúp ta."

Trong da của quái vật dung nham cũng chứa hỏa linh, trên lưng Nghệ Nhàn bị phồng rộp khá nhiều, bất quá so với Lam Đồng không có lồng năng lượng che chở thì vẫn nhẹ hơn nhiều.

Nghệ Nhàn chủ động cởi y phục, đem cái lưng phỏng đỏ để trước mặt Lam Đồng, nên mới có chuyện phát sinh như vậy diễn ra, qua nhiều lần hung hiểm, nhưng có đại sư tử này đi bên cạnh, tiếp tục xông về phía trước, dường như mọi chuyện cũng không còn đáng sợ nữa, "Lam Đồng, vì sao lúc đó ngươi lại đẩy ta ra?"

Lam Đồng nhìn mèo vẽ hổ thoa thuốc hết cả lưng Nghệ Nhàn, sau đó tiến đến chỗ không có vết thương liếm hai cái, "ta phải bảo vệ ngươi.

Thuốc giải độc của Đoan Mộc Nhã mát lạnh, lưỡi Lam Đồng lại nóng rực, tựa như nàng và người này. Toàn thân Nghệ Nhàn run lên một cái, vội cầm y phục mặc vào, "ngươi nghỉ ngươi trước đi, ta đi do thám đường."

Lam Đồng níu cổ tay nàng lại, "không được, phải nghỉ ngơi cùng nhau. Không thể hành động đơn độc, chỗ này rất nguy hiểm."

Nghệ Nhàn vốn muốn né Lam Đồng, nhưng lời này cũng đúng, nháy mắt kéo lý trí của nàng về, "chúng ta ở đây nghỉ ngơi, sau đó cùng hành động."

Nghệ Nhàn đả tọa, Lam Đồng cũng không thể nằm được, bò cũng không được, lăn qua lăn lại cũng ồn ào, Nghệ Nhàn nhịn không được mở mắt nhìn nàng, "vậy ngươi biến thú hình nằm cho dễ, như vậy cũng sẽ dễ ngủ hơn."

Vừa nhắc đến thú hình, Lam Đồng liền ngồi nghiêm chỉnh lại, xếp bằng so với Nghệ Nhàn còn đẹp hơn, "ta nghỉ ngơi như vậy là được rồi?"

Nghệ Nhàn nhìn hai cái chân dài của nàng có vẻ không được thoải mái, chợt nhớ đến mấy chỗ phỏng trên người nàng, đoán chừng bộ lông vàng của đại sư tử này bị trụi không ít a.

Nghệ Nhàn lại tưởng tượng đến mèo ngốc bị rụng lông, đem bộ dạng đại sư tử Lam Đồng này thay vào, đột nhiên cười.

Ánh mắt Lam Đồng u oán nhìn nàng, "Nghệ Nhàn, ngươi đang cười cái gì?"

Nghệ Nhàn nhịn cười lắc đầu, "không có gì, nghỉ ngơi đi, phải rồi, chúng ta phải nghỉ ngơi một chút trước."

Nghệ Nhàn nhắm mắt lại, bộ dạng trụi lông của Lam Đồng càng rõ hơn, nàng híp mắt nhìn Lam Đồng, phát hiện đối phương đang chống cằm ai oán nhìn mình.

Sau đó, trong căn phòng trống liền bạo phát tiếng cười lớn không cản được.

Tầng tháp thứ tư, sự nguy hiểm không khác gì tầng thứ ba. Càng như vậy, Nghệ Nhàn cũng thêm cẩn thận hơn. Chiếu cố tổn thương nghiêm trọng trên người Lam Đồng, cũng nhịn lại tính tình ở trong gian phòng này vài ngày yên tâm tu dưỡng, cũng may năng lực khôi phục của Lam Đồng khá tốt, thoa thuốc uống thuốc rất nhanh cũng đã khôi phục lại.

Nghệ Nhàn thấy nàng nhịn không được cứ cào lên vết sẹo, vội ngăn lại "ngươi cào như vậy sẽ để lại sẹo, đến khi đó trên người đều là vết lồi lõm ta không thích."

Lam Đồng, "không thích?"

Nghệ Nhàn, "dĩ nhiên rồi, ai mà thích người toàn vết sẹo chứ? ta không thích mấy cái huy chương chiến tích chứng thực khả năng này của ngươi, cho nên không được cào."

Dù vậy, Lam Đồng vẫn lén lút cào, bị Nghệ Nhàn phát hiện liền đưa một tay khác lên vờ vịt gãi gãi, tựa như bị ngứa.

Nghệ Nhàn đem Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường ra ngoài, Miên Hoa Đường vẫn như ngày hôm đó, tựa như say rượu, bốn cái long trảo chỉ biết quơ quơ, đi đứng thì đâm thẳng vách tường, khiến cho tám cánh cửa kim loại hiện lên, tám cánh cửa kim loại lóe sáng, không ngừng lắc lư trước mặt các nàng.

Nghệ Nhàn nhìn bốn phía, phát hiện ngoại trừ tám cánh cửa kim loại này ra, trên vách tường còn treo tám loại vũ khí tương ứng, "là kim linh, người thủ tháp tầng này là một con kim linh huyễn thú."

Lam Đồng chợt cao hứng, mi phi sắc vũ nói, "vũ khí của thần thú đại nhân ở tầng này."Đây là lần thứ ba Nghệ Nhàn nghe Lam Đồng nói vậy, nghĩ đến vị vũ khí của vị thần thú đại nhân kia đối với nhân tộc mà nói đại khái chỉ là một kiểu tín gưỡng, "ngươi nói vũ khí đó là dạng gì?"

Lam Đồng cau mày, "thần binh lợi khí, chém sắt như chém bùn, huyết nhận là phần thừa được làm ra từ nó, có huyết nhận có thể tìm được nó."

Nghệ Nhàn "..."

*****

Nghệ Nhàn rất muốn nói thẳng, nhưng sợ Lam Đồng nổi giận xảy ra chuyện, nàng chột da hắng giọng một cái nói, "Lam Đồng, nếu ta không cẩn thận làm rơi huyết nhận ở Thanh Sơn Tông, thì phải làm sao đây?"

Lam Đồng, "rơi ở Thanh Sơn Tông?"

Nghệ Nhàn nghĩ đến lôi long kia lại bực thêm, nhưng nghĩ đến Miên Hoa Đường gặp được lôi long trong bí cảnh, nàng sớm muộn cũng sẽ đòi lại thanh chủy thủ đó, "vậy còn cách nào tìm thanh binh khí này không?"

Lam Đồng ngược lại rất thoải mái, "cho dù không có huyết nhận, ta cũng có cách công nhận được."

Nghệ Nhàn chỉ vào tám cánh cửa có tám món vũ khí ứng với nó, "chỗ này có vũ khí ngươi cần không?"

Lam Đồng nhìn thoáng qua, suýt chút bị một cánh cửa hút vào, nếu không có Nghệ Nhàn nhanh tay kéo lại thì sẽ không biết người này đi đâu.

"Hình như chúng ta phải chọn một cửa mới có thể tiếp tục đi nữa."

"Phải."

Nghệ Nhàn phát hiện tám cửa nhìn giống hệt nhau, nàng nhìn thoáng qua hai tiểu gia hỏa dưới chân mình, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi có vận khí tầm bảo tốt nhất, ngươi đến chọn một cửa đi a."

Lam Đồng cũng không có ý kiến, huống chi nàng từng thấy Ngân Bảo đại nhân tầm bảo có nét độc đáo riêng thế nào, cũng không dám khinh thường đám gia hỏa nhỏ của Nghệ Nhàn nữa.

Ngân Bảo đại nhân sắp bị tám cánh cửa này làm chói mắt, không biết làm sao liền vò đầu, sau đó liền chọn một cửa, "Nghệ Nhàn, nếu không chọn cánh cửa này đi, ta cảm giác phù may mắn có phản ứng với cánh cửa này."

Nghệ Nhàn liền ôm Miên Hoa Đường lên nắm tay Lam Đồng đi qua cửa này, kim quang lóe lên các nàng bước vào một con đường, lối đi nhỏ ước chừng dài 10 mét rộng ba mét, dưới cuối có một cái đình cao, trên đỉnh cắm một thanh kiếm, nhìn từ bên ngoài, cũng giống như vậy.

Nghệ Nhàn đối với kiếm không có hứng thú, đại khái chỉ nhìn thoáng qua, "đây là vũ khí ngươi cần sao?"

Lam Đồng, "thần thú đại nhân không chuyên dùng kiếm."

Đó là một loại tựa như búa, trước kia nàng từng thấy qua vũ khí các thú nhân hay dùng, chủ yếu là đại đao, song trùy, búa rìu loại lớn, chủ yếu là vũ khí dạng thô, cẩn thận nghĩ lại cũng khá là hợp để thú nhân dùng, "nếu là thần thú đại nhân dùng thì cũng phải là thứ có sức nặng lớn."Lam Đồng, "phải."

"Nghệ Nhàn!"

"Ai nha? Niệm Vân Âm, sao ngươi lại ở đây?"

Niệm Vân Âm thấy nàng tiến về phía trước liền hô, "đừng nhúc nhích!"

Lam Đồng vội kéo Nghệ Nhàn quay về, khiến Miên Hoa Đường rùng mình một cái vô ý đánh vào một khối kim loại trước mặt Nghệ Nhàn, ngay tức khắc có hai mũi tên kim loại phóng ra bắn về phía các nàng.

Nghệ Nhàn vội kéo Lam Đồng tránh mũi tên, hai người tựa như đang khiêu vũ trên sân, tránh né cũng hơn mười mũi tên.

Niệm Vân Âm chán nản, "đã nói các ngươi đừng nhúc nhích rồi, các ngươi lại di chuyển, ở đây là cơ quan trận, đi sai một bước thì sẽ chết ngay."

Cơ quan trận?

Tầng này so với tầng một còn chơi mạnh hơn a.

Nghệ Nhàn đau đầu túm Miên Hoa Đường ngủ như chết kéo ra, "tiểu gia hỏa này xảy ra chuyện gì vậy a, mấy ngày qua cứ thích ngủ, quả thực giống như tiểu quỷ uống say vậy."

Niệm Vân Âm nhịn không được nhắc nhở, "Miên Hoa Đường trước đó không phải đã nuốt cực phẩm đan dược rồi sao, sợ là sẽ thăng cấp a."

Thăng cấp?

Nghệ Nhàn chưa từng thấy qua Miên Hoa Đường thăng cấp, trong trí nhớ của nàng Miên Hoa Đường hấp thụ nhiều lôi linh một chút thì sẽ lớn lên, nàng còn tưởng Miên Hoa Đường không cần thăng cấp. Nàng mở mí mắt Miên Hoa Đường ra nhìn một chút, Miên Hoa Đường chợt hé đôi mắt đậu đen của nó lên, ai oán nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn, tựa như đang bắt oan nàng quấy rầy nó, "Miên Hoa Đường, nếu thực sự buồn ngủ thì vào trong túi huyễn thú ngủ đi."

Miên Hoa Đường liền chậm rì rì cọ vào túi huyễn thú của nàng, thực sự đi ngủ.

Trên tay Nghệ Nhàn toàn là mùi hương thơm mát, ngửi một cái mùi hương thơm mát vọt lên tới đầu, đột nhiên khiến người ta thần thanh khí sảng, nàng đưa bàn tay để dưới mũi Lam Đồng, "có thơm không?"

Lam Đồng ngửi xong liền cảm thấy có chút đói, "hương vị giống cực phẩm đan dược."

Niệm Vân Âm cũng ngửi được mùi hương đó, "cực phẩm đan dược này hẳn là một viên đan dược có thể giải được bách độc, nếu rèn luyện một thời gian có thể để nó biến thành hình người, có thể hỗ trợ luyện đan sư trồng linh thực, máu cũng có khả năng tăng linh lực..."

Mỗi câu nói của Niệm Vân Âm, khiến lòng Nghệ Nhàn đang rỉ máu, khó trách đám người kia như bị điên muốn cướp cho bằng được, Hoàng Phủ Nghị còn mặt dày thỉnh cầu, kết quả bị Miên Hoa Đường nhà nàng nuốt chửng.

Phí của trời, thật là phí của trời a!

Nghệ Nhàn, "Niệm Vân Âm, sao ngươi lại ở đây? Phù Man bảo vệ đi đâu rồi?"

Niệm Vân Âm lạnh mặt, "đi rồi a."

Nghệ Nhàn thấy Tạ Vũ cùng vị thích khách Tạ gia cũng không có ở đây, hèn chi tâm tình Niệm Vân Âm lại kém như vậy, "vậy sao ngươi lại ngồi ở giữa đó?"

Niệm Vân Âm, "ta không thể đi, phía trước ta có một cái nút, nếu buông ra thì toàn bộ sẽ không còn gì."

Cái này đúng là như đứng trên bom hẹn giờ, vừa đi bom liền nổ, không đi bom cũng sẽ nổ.

Mặc dù Nghệ Nhàn không biết làm sao Niệm Vân Âm lo lắng biến mất như vậy, nhưng nếu đối phương đã nói như vậy, thì chính là không muốn bị tiêu thất, "dùng thứ gì đó có cùng trọng lượng với ngươi đặt lên đó không phải là được rồi sao?"

Niệm Vân Âm suy nghĩ cũng phải, "trên người ngươi có thứ gì có thể thay thế trọng lượng của ta được không?"

Nghệ Nhàn lục túi giới tử ra xem, chủ yếu là đồ dùng hàng ngày, ngoại trừ cái đó ra thì có đan dược, không có thứ gì có thể bù lại trọng lượng tương xứng kia, nàng nhìn Lam Đồng, "ngươi có cách nào hay không?"

Lam Đồng quay đầu nhìn thanh kiếm trên đình, Niệm Vân Âm dường như hiểu được ý nàng, "không thể rút kiếm, rút sẽ động đến cơ quan, đến khi đó ta sẽ bị hai bên này ép thành thịt vụn."

Nghệ Nhàn, "ngươi tới đã thử qua cơ quan khi nào?"

Niệm Vân Âm dùng mắt chỉ cho nàng xem vách tường cùng những chỗ có máu khác, "khi ta đến có bốn người, ba người kia không chịu nghe ta, động vào cơ quan."

Nghệ Nhàn rùng mình một cái, không cần hỏi cũng biết kết cục của ba người kia, "trong gian phòng bên cạnh chúng ta có cái gì?"

Niệm Vân Âm, "trong phòng đó có nhiều vũ khí, nếu có thể các ngươi hãy chọn một món có trọng lượng bằng với ta, nhưng phải đánh thắng mới được."

Nghệ Nhàn, "phòng cuối cùng kia có cái gì?"

Niệm Vân Âm chần chờ một hồi, nói thật "ta còn chưa kịp xem, nhưng hẳn là đường đi xuống dưới. Trước khi đến ta gặp tám cánh cửa, chỉ có đi qua tướng trảm, đến nơi cuối cùng mới có thể gặp được người thủ tháp ở tầng này."

Nghệ Nhàn đối với cơ quan trận pháp dốt đặc cán mai, nàng đỡ trán cùng Lam Đồng nhìn nhau. Hai người liền ăn ý cùng mở cánh cửa kia, sau đó Nghệ Nhàn nhịn không được tức giận nói, "Niệm Vân Âm! sao ngươi không nói cho ta biết trong phòng này còn có một đống con rối."

Niệm Vân Âm, "sớm muộn gì cũng phải đánh, đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên."

Nghệ Nhàn còn tưởng là một phòng có nhiều vũ khí, nào ngờ bên trong có đến 30 con rối, một hàng năm con, có tất cả sáu hàng. Nghe thấy âm thanh các nàng đi vào, liền đồng loạt xoay người, tay cầm vũ khí đánh về phía các nàng.

"Ngươi bên trái ta bên phải."

"Được."

Hai người mỗi người chọn ba hàng, chia đều mỗi người 15 con. Nghệ Nhàn trong tay có Đả Thần Tiên, Lam Đồng lại chỉ có tay không, nàng suy nghĩ một chút, lấy ra một thanh đại đao ném cho nàng.

Đây là thứ lục được khi đến tầng đầu tiên của tháp trong túi giới tử của bốn người chết kia, phù hợp với Lam Đồng cũng chỉ có cái này, "dùng cẩn thận, chờ sau này gặp được vũ khí thượng hạng, sẽ mua thêm cho ngươi."

Khóe mắt Lam Đồng nhếch lên, giơ lên liền phóng về phía con rối gần nhất chém xuống, nào ngờ âm thanh đại đao đánh vào con rối vang lên tiếng kim loại, Đả Thần Tiên của Nghệ Nhàn đánh tới cũng như vậy.

Hai người các nàng có chút sững sờ, con rối ngược lại cầm đao chém đến, Lam Đồng dùng đại đao cản lại, kết quả âm thanh rắng rắc vang lên, đại đao trong tay bị con rối chém đứt đôi, đừng nói là mắt Lam Đồng đến cả Nghệ Nhàn cũng mơ màng.

Vừa đối mặt, hai người đã phải uổng công liên tục.

Nghệ Nhàn bị một đám rối ép vào trong góc, "Niệm Vân Âm, sao ngươi không nói cho chúng ta biết ở đây đều là con rối kim loại, hơn nữa vũ khí trong tay chúng rất tốt a."

Niệm Vân Âm, "cướp vũ khí của nó."

Lam Đồng vừa nghe, nhanh chóng đạp bay một con, hỏa tốc cướp binh khí của nó, nàng vội chém một phát về phía con rối khác, vũ khí cũng chỉ tạo thành vết trầy trên người nó mà thôi.

Nghệ Nhàn dùng lôi tủy rót vào Đả Thần Tiên, "chém bay đầu chúng nó."

Lam Đồng liền thử một chút, con rối mất đầu, không mục đích đánh loạn xạ, Lam Đồng vòng ra sau lưng nó, nó cũng không biết.

Nghệ Nhàn thấy cách này hữu dụng liền làm theo, hai người nhanh chóng bẻ đầu toàn bộ con rối trong phòng, để lại thân mình bọn chúng tự chém vào không khí hoặc chém vào nhau.

Hai người đến góc tìm nửa ngày, Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi, cũng không tìm được thứ hài lòng. Lam Đồng nhặt dưới đất lên hai cái đầu con rối, "dùng đầu bọn chúng thay vào thử xem?"

Niệm Vân Âm cuối cùng cũng có nhích khỏi chỗ này, nàng nhìn từng hàng đầu lâu, "hai người các ngươi xem ra càng thích đánh cận chiến a."

Nghệ Nhàn, "cũng may là đầu con rối, không phải đầu thật."

Niệm Vân Âm, "đi theo ta, đừng có mà đi sai, nếu không ta sẽ gặp xui xẻo a."

Mỗi bước Nghệ Nhàn đi đều không yên lòng quay đầu dặn Lam Đồng, trong lúc các nàng gần đi qua có một cái bóng liền xuất hiện tại chỗ các nàng đứng.

"Đại sư tỷ."

"Nghệ Nhàn, chờ ta một chút."

Niệm Vân Âm không thể không đem mỗi bước vừa rồi của nàng nói lại lần nữa, miễn cho mọi người lại bước sai. Khi Tử Hàn đi qua chính giữa liền thấy có một đống đầu con rối, "mấy cái đầu này dùng làm gì?"

Nói xong, nàng liền một cước đá bay một cái.

Sau đó các nàng liền nghe thấy tiếng cùm cụm rất nhỏ, Niệm Vân Âm thực sự không tin nổi, thực sự muốn chết cho rồi, "ai cho ngươi dám đá cái đầu kia đi."

Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng mọi thứ đang rung chuyển, nàng thấy đã ở vách tường đang rơi xuống, hai bên đều như vậy, "độ rộng giảm bớt, lối đi đang biến mất, Niệm Vân Âm, mau tìm cách a."

Niệm Vân Âm, "ta có cách gì nữa, trọng lượng trên mỗi cái đầu kia không thể sai lệch được, bây giờ làm sao có thể tìm được một cái đầu nào có trọng lượng chính xác với cái đó nữa?"

Lam Đồng nhanh chóng quay lại, "ta có thể cảm nhận được trọng lượng."

Vẻ mặt Tử Hàn vô tội, "sao vậy?"

Nghệ Nhàn lo lắng nửa ngày, lại nghe thấy tiếng đánh nhau, "Lam Đồng."

Niệm Vân Âm, "qua mỗi một lần tăng thêm một lần, trong phòng con rối sẽ tăng thêm 15 con nữa. Trước đó mặc dù các ngươi đã qua ải, nhưng Tử Hàn lầ người đến sau, trong phòng tự nhiên sẽ tăng thêm 15 con nữa. Nếu ngươi quay đầu, sẽ có nhiều hơn 15 con nữa."

Nháy mắt Nghệ Nhàn dừng chân tại chỗ, "ta tin Lam Đồng có thể tìm được cái đầu đó."

Hai người đang nói chuyện, lối rộng ba mét cũng thu lại còn hai mét, Niệm Vân Âm nhìn thoáng quá chỗ Tử Hàn đang đứng, "Tử Hàn sư tỷ không phải nên nói gì đó sao?"

Tử Hàn, "xin lỗi."

Nghệ Nhàn khẽ run, lúc này Lam Đồng cầm ra một cái đầu nhanh chóng quay về chỗ cũ, mỗi bước đều không sai, nàng vững vàng lấy cái đầu cuối cùng để lên trên.

Lối đi đang thu hẹp lại liền ngưng, dừng ở độ rộng 1m5.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Niệm Vân Âm tiếp tục đi về phía trước, "chỉ còn vài bước, mau lên."

Đây không phải lần đầu Nghệ Nhàn nhìn thấy sự thông minh của Lam Đồng, nhưng vào lúc quan trọng lại phát huy rất tốt như vậy, nhìn người nàng cáng thấy đáng yêu hơn, "sao ngươi có thể tìm cái đầu bằng với trọng lượng cũ?"

Sự khác biệt nhỏ này người bình thường rất khó phát hiện.

Lam Đồng kéo tay nàng, "trước kia ở Khố Tư thành mỗi lần phân thức ăn không được nhiều, nên mỗi khi phân đều dựa theo mức độ ăn của mình lấy vừa đủ, qua thời gian lâu dài dĩ nhiên sẽ biết được."

Rõ ràng là kẻ có người chống lưng không nhỏ, kết quả lại đem cuộc sống của mình thành khổ sở, nếu không phải biết được thân phận Lam Đồng từ miệng Sư Tráng, đại khái đến giờ Nghệ Nhàn vẫn còn bị cái tên này lừa a.

Bất quá, Nghệ Nhàn cười với Lam Đồng còn giơ ngón cái.