Nói thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Huyền Ninh vẫn thấy tức giận. Y truyền mấy vị quan trong bộ Lại tới nghị sự suốt đêm, giữa chừng nhớ tới tên tuần phủ Hà Nam kia, không kiềm chế được lại nổi nóng thêm một lần.
Cung nhân ngự tiền đều bị đuổi ra ngoài, đứng rúm ró nghe Hoàng thượng nổi trận lôi đình, chỉ có hai người dám đi vào là Tô Ngâm và Phùng Thâm, phần lớn thời gian Tô Ngâm còn phải túc trực ở đó để nghe Hoàng thượng sai bảo.
“Khi quân phạm thượng!” Tới bình minh, Thẩm Huyền Ninh định ra tội danh cho tuần phủ Hà Nam, sau đó phái Sở Tễ đi điều tra.
Điều khiến Tô Ngâm thấy bất ngờ là, tuy y giận đến mức đó nhưng lại xử lý mọi chuyện rất lý trí.
Y dặn Sở Tễ phải đi đường vòng, dọc đường đều phải chọn những nơi đường cái không vào được. Nếu cả đường đều thấy cháo phát chẩn là canh suông nước trắng, chứng tỏ tên tuần phủ kia chắc chắn phạm tội khi quân, lập tức áp giải về kinh, chờ sau thu sẽ xử trảm. Nhưng nếu ở hầu hết mọi nơi cháo đều bình thường, chỉ có nơi này bị như vậy thì cũng có khả năng là huyện lệnh của huyện này quản lý không tốt, chỉ cần gọi tuần phủ tới khiển trách một lần rồi điều tra quan lại dưới quyền ông ta là được.
Ai có tội người đó gánh. Y tức giận không nhẹ, nhưng vẫn thận trong sợ hàm oan người khác.
Sở Tễ nhận lệnh, dẫn người đi ngay. Mấy vị quan bên bộ Lại cũng cáo lui, trong số đó có hai người phải đi cùng Sở Tễ tới chỗ tuần phủ, nếu tuần phủ thật sự bị chém thì bọn họ sẽ tạm thời tiếp quản công việc của tuần phủ, hoàn thành chuyện cứu tế.
Sau khi mọi người lui ra, trong phòng cuối cùng yên ắng, bầu không khí cũng thoải mái hơn một chút. Tô Ngâm pha một chén trà an thần mang vào, khuyên y: “Hoàng thượng uống chút trà an thần rồi mau đi ngủ một lát đi, trời sắp sáng rồi.”
Thẩm Huyền Ninh lặng thinh ngồi đó, bẵng đi một lúc hình như mới nhận ra nàng đang nói chuyện, lắc đầu: “Chờ thầy và Thừa tướng ngủ dậy, mời hai người họ tới đây một chuyến.”
“Không sao, trẫm muốn nhanh chóng xử lý xong chuyện này.” Thẩm Huyền Ninh thở dài, đưa mắt nhìn nàng bảo, “Nàng đi ngủ đi, không cần ở đây canh chừng trẫm, trẫm sẽ không nổi giận lung tung với đám cung nhân đâu.”
“….” Hóa ra y biết lý do nàng vẫn luôn ở đây à?
Tô Ngâm thoáng xấu hổ khẽ cười, khuỵu gối hành lễ: “Vậy nô tỳ bảo họ dâng chút đồ ăn lên nhé? Đợi Hoàng thượng ăn chút ít rồi nô tỳ sẽ đi ngủ.”
“Cũng được.” Thẩm Huyền Ninh cười cười, “Mình cùng ăn đi. Này… Cô bé hôm qua giúp nàng, nàng đã cho nàng ta ăn mì chưa?”
Tô Ngâm gật đầu: “Sớm đã cho, bây giờ còn đang ngủ trong phòng nô tỳ ạ. Nghe nói người nhà của cô bé đã bị lũ cuốn đi, sau này giao nàng cho quan phủ vậy.”
“Chỗ quan phủ…” Giọng cười của Thẩm Huyền Ninh chợt lạnh tanh, lắc đầu nói, “Đưa nàng ta về kinh đi, giữ lại trong cung làm chân chạy cho nàng hoặc tìm một gia đình ở kinh thành thu dưỡng nàng ta đều được.”
Tô Ngâm cứng họng, nhưng tinh tế nhận ra bây giờ y đang bất mãn về đám quan lại Hà Nam tới mức nào.
Sau đó, nàng lui ra ngoài sai người dọn mấy món ăn lên, có ba loại bánh bao, hai món chính và hai chén cháo. Từ tối qua, khi Thẩm Huyền Ninh nhìn thấy chén cháo kia thì giận tới mức không nuốt nổi cơm, không nhìn đồ ăn thì không thấy đói, nhưng khi ăn được hai miếng mới thấy đói rã ruột.
Tô Ngâm liên tiếp gắp thức ăn vào chén cháo cho y. Ăn được một lát, y phì cười: “Nàng cũng ăn đi, trẫm mới nhịn có một đêm mà thôi, nàng không cần lo lắng như thế đâu.”
“Chẳng phải còn cả mấy ngày đi đường xóc nảy sao?” Tô Ngâm nhíu mày nhìn y, “Nô tỳ thấy, hay là ở lại trạm dừng chân này nghỉ ngơi mấy ngày đi, chí ít cũng được ngủ tròn giấc vài bận, Hoàng thượng đừng để mình chết mệt.”
Lời nàng khuyên rất có lý nhưng Thẩm Huyền Ninh lắc đầu không nghe. Nàng lườm y, y vẫn không nghe, chỉ gắp cái bánh bao nhân đậu bỏ vào đĩa nàng, dỗ dành: “Yên tâm, yên tâm, trẫm tự biết lo, tuyệt đối không để mình chết mệt khiến nàng gặp phiền phức đâu.”
“… Đúng là không hiểu tấm lòng của người ta gì cả!” Tô Ngâm cắn cái bánh bao một cách thô bạo, sau đó bực bội không thèm nói chuyện với y nữa.
Dùng bữa xong, nàng rất “giữ lời hứa” mà đi ngủ một giấc còn Thẩm Huyền Ninh, đế sư và Thừa tướng thảo luận suốt cả buổi sáng.
Hai ngày sau, đám dân tị nạn chắn đường đã bỏ đi, thánh giá tiến vào Sơn Tây theo kế hoạch cũ. Cùng lúc đó, đám quan lại mang theo hành lý gọn nhẹ, cùng quân đội thâm nhập Sơn Tây theo ba đường khác nhau.
Bọn họ lặng lẽ đi qua các thành, quan sát không ít nơi, cũng hỏi nghe ngóng được không ít chuyện. Thẩm Huyền Ninh nghe họ bẩm báo mà lòng nghẹn lại:
“Tiền triều đình rót xuống hoàn toàn không đến tay dân gặp nạn.”
“Ví như chuyện sửa sang nhà cửa, triều đình phát cho mỗi hộ năm lượng tám, nhưng tuần phủ Sơn Tây nghĩ kế ăn bớt ăn xén, cuối cùng tiền tới tay bá tánh chẳng được nổi một lượng.”
“Dân tị nạn bởi thế mà tràn lan, chẳng có nổi một lượng bạc thì bọn họ làm sao mà yên ổn sinh sống được, đành rời quê hương đi nơi khác mưu sinh.”
“Chuyện bán con ở đâu cũng thấy. Nghe nói trong vòng hai tháng nay, thương lái rất thích lui tới Sơn Tây, có vài nơi chỉ cần ba cân gạo thô đã đổi được một bé gái.”*1 CÂN = ½ KÝ
“Ở những nơi gặp thiên tai nghiêm trọng, còn có cả chuyện cha mẹ ăn thịt con ruột.”
Đủ thứ chuyện khiến người ta nghe mà sợ run. Tên tuần phủ Sơn Tây từng hao hết tâm tư để nịnh bợ thánh thượng kia, trước khi trông thấy thánh nhan thì đầu đã rơi xuống đất, còn chết sớm hơn cả tuần phủ Hà Nam.
Sau đó tất nhiên diễn ra một loạt hành động xét nhà điều tra, có không ít quan lại trong kinh không thể không quất ngựa vội vã tới diện thánh, sau đó phụng chỉ tra xét ngọn nguồn chuyện quan trường hai tỉnh Sơn Tây và Hà Nam.
Thiên tử nổi trận lôi đình, trong nửa tháng, hơn hai mươi đầu quan rơi xuống đất, không dưới năm mươi người bị cách chức điều tra, quan phủ hai tỉnh này hầu như được thay máu hoàn toàn.
Chỉ một thời gian ngắn mà dân tình cả nước đều hướng mắt trông về nơi này.
Nếu bảo chuyến đi này là vì cứu tế, có thể nói Thẩm Huyền Ninh đã làm dậy sóng to, còn nếu bảo là để lập uy thì càng không có nơi nào tốt hơn chỗ này để làm điều đó.
Trong cảnh gió tanh mưa máu, mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày Thẩm Huyền Ninh chỉ ngủ hai ba canh giờ, song y chẳng cảm thấy mệt nhọc mà ngược lại thấy rất thoải mái.
Có lẽ là vì y đang tận hưởng cảm giác làm chúa tể thiên hạ. Chuyện cần làm mỗi ngày đều khiến sự nhiệt huyết trong y dâng trào, càng có thêm động lực ứng phó với ngày tiếp theo.
Nhưng Tô Ngâm lại không chịu nổi.
Non nửa tháng, nàng theo vua tất tả chốn Sơn Tây, Thẩm Huyền Ninh không ngủ nên thời gian ngủ của nàng cũng chẳng là bao. Vốn nàng cũng không thấy gì, nhưng ngủ một giấc dậy chợt thấy nặng đầu, cả người bải hoải. Nàng bất giác sờ trán, thấy nóng đến giật cả mình.
Nàng đành gọi Điền Yến Di tới, bảo cô bé thay mình xin nghỉ, Điền Yến Di vội bẩm với Phùng Thâm. Phùng Thâm vừa nghe đã than: “Không ổn rồi…”
Hắn nhìn vào phòng, Hoàng thượng vẫn đang nghị sự bên trong, hình như tính ngày mai sẽ khởi giá tới Dương Tuyền.
Dương Tuyền đợt này thật ra không bị thiên tai ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng sau khi điều tra lại vô tình phát hiện bọn quan lại và thương nhân nơi đó cấu kết rất lợi hại, rặt một lũ cường hào ác bá.
Không chỉ đám quan lại có vấn đề, mà thương nhân cũng thế. Hoàng thượng không yên tâm, đám quan lại dưới quyền không tận mắt thấy tình hình nơi đó nên cũng không nắm rõ nên y tính tới đó một chuyến.
Bây giờ Tô Ngâm bị ốm, quả thật hơi khó giải quyết.
Phùng Thâm đứng bên ngoài thử suy nghĩ về sức nặng của Tô Ngâm, cuối cùng cảm thấy không thể để Tô Ngâm chịu thiệt được.
Chẳng may nàng gặp chuyện gì, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không vui. Vậy nên hắn vẫn bẩm báo chuyện này, cùng lắm thì để Tô Ngâm ở lại đây dưỡng bệnh cũng được!
Vậy nên, lúc mấy vị đại thần cáo lui sau khi nghị sự xong, Phùng Thâm đi vào phòng, cung kính khom người trước mắt Thẩm Huyền Ninh, khẽ nói: “Bẩm Hoàng thượng, Tô Ngâm bị ốm.”
Thẩm Huyền Ninh vừa bưng chén trà lên uống một hớp, nghe vậy thì khựng lại.
Sau đó, y nhíu mày nhìn Phùng Thâm: “Sao đột nhiên lại bị ốm?”
Phùng Thâm nói: “Có lẽ mấy hôm nay mệt nhọc quá nên đột nhiên sốt cao, vừa rồi mới bảo Yến Di tới xin nghỉ.”
Thẩm Huyền Ninh trầm mặc, quét mắt nhìn đám quan lại vừa lui ra, nói: “Để trẫm đi xem sao, bảo Thái y mau chóng sang đó.”
Ra ngoài mà đột nhiên bị bệnh thì không thể xem thường được, nếu không chữa trị kịp thời thì bệnh vặt sẽ hóa bệnh nặng. Khi Thẩm Huyền Ninh đến phòng Tô Ngâm, Tô Ngâm đã sốt mê man, môi trắng bệch.
Y ngồi xuống mép giường sờ trán nàng, nàng mơ mơ màng màng xua tay bảo y rằng mình không sao, ngủ một giấc là khỏe, y đừng lo.
Y lại nói với nàng: “Nàng cố gắng dưỡng bệnh, mấy ngày kế tiếp khá rảnh rỗi, chúng ta cứ nghỉ ngơi ở đây dăm bữa.”
Ối, trước kia Tô Ngâm lo Hoàng thượng chết mệt, ngày nào cũng thử dùng cách này cách kia khuyên Hoàng thượng nên nghỉ ngơi vài ngày, Hoàng thượng không chịu nghe. Vậy mà bây giờ Tô Ngâm bị bệnh, Hoàng thượng lại lập tức nói “mấy ngày kế tiếp khá rảnh rỗi”, rồi thì “cứ nghỉ ngơi ở đây dăm bữa.”
Tô Ngâm không biết chuyện Thẩm Huyền Ninh định khởi giá vào ngày mai, gật đầu nhẹ nhõm: “Dạ.” Sau đó lấy hơi rồi nói tiếp, “Hoàng thượng cũng cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
“Được, dù sao cũng không có việc gì làm, trẫm sẽ tới đây ngồi với nàng.” Thẩm Huyền Ninh khẽ cười. Nghe có tiếng động sau lưng, y quay lại nhìn thì thấy Thái y đã tới, đang đứng nép cạnh mép giường.
Sau đó, y kéo Phùng Thâm ra ngoài dặn dò: “Truyền lệnh xuống, nói thân thể trẫm không khỏe, chuyện trừng trị lũ cường hào ác bá kia cũng không làm xong trong một hai ngày được, cứ tạm hoãn lại.”
“….. Dạ.” Phùng Thâm cung kính khom người nhận lệnh rồi ra ngoài truyền lời ngay. Đám quan lại lúc nãy nghị sự vốn chưa đi xa, nghe vậy không khỏi lộ vẻ nghi ngờ, tự hỏi Hoàng thượng ngài không khỏe từ bao giờ thế? Sao đột nhiên lại không khỏe?
—
Trong cung, bộ trang sức làm từ đá đỏ được hoàn thành đúng lúc có thái giám theo Hoàng đế xuôi Nam trở về. Hoàng hậu triệu kiến hắn ngay, sai hắn đem bộ trang sức kia giao cho Tô Ngâm.
Đồng thời, nàng cũng thấy cô bé họ dẫn về, không khỏi tò mò hỏi: “Đây là…”
“Đây là người Hoàng thượng bảo dẫn về.” Thái giám cung kính khom người thưa, sau đó thuật lại chuyện làm thế nào Đại cô cô gặp cô bé và cả vụ án kia cho Hoàng hậu nghe.
Hoàng hậu nghe xong không giấu nổi niềm vui, mi mắt cong cong khen ngợi: “Đại cô cô vừa thông minh vừa thận trọng.”
Tên thái giám kia cũng cười hùa theo: “Lại còn không ạ? Ngay cả mấy vị đại nhân đi theo, khi nghe chuyện cũng nói ít nhiều nhờ có nàng, nếu không lũ cáo già kia đã đắc thắng!”
Vẻ mặt Hoàng hậu rất thư thái, nàng nhìn cô bé kia lần nữa, quả thực có cảm giác yêu ai yêu cả đường đi.
Nàng bèn nói: “Trước tiên cứ để nàng ở chỗ bổn cung đi, đợi Hoàng thượng về sẽ an bài sau.”
Hoàng hậu muốn giữ một người trong cung không phải chuyện gì lớn. Thái giám nghe vậy, nhanh chóng đồng ý rồi cầm trang sức hành lễ cáo lui.
Thang Doanh Sương hồi tưởng lại những chuyện hắn vừa bẩm báo, tự cười một lát rồi vẫy cô bé kia tới trước mặt, dịu dàng hỏi: “Ngươi từng gặp Tô Ngâm? Thấy nàng thế nào?”
Cô bé nọ nghiêng đầu suy nghĩ rồi đáp luôn: “Tô tỷ tỷ rất đẹp ạ!”
“Đúng thế, nàng là người đẹp nhất!” Tâm trạng Thang Doanh Sương rất tốt.
Cô bé lại nói tiếp, “Mì nàng nấu cũng ngon, mềm mềm, còn có cả hành nữa!”
“……..” Thang Doanh Sương ngậm ngùi, tặc lưỡi một cái, “Bổn cung chưa được ăn mì nàng nấu bao giờ cả.”
Chắc Hoàng thượng từng được ăn rồi.
Nàng nghĩ vậy, bỗng thấy hơi đố kỵ.
Sau đó, nàng viết một bức thư, sai cung nhân đuổi theo tên thái giám kia, nhờ hắn đưa cho Tô Ngâm.
Lời ít ý nhiều, chỉ có một câu: Ta muốn ăn mì ngươi nấu, nấu mềm chút, cho hành nữa!
Cuối thư còn đóng dấu Hoàng hậu một cách chỉnh tề.
Sau con dấu, nàng nghĩ ngợi một lát rồi đề bút viết thêm một câu: Khi nào hai người trở về? Ta ở nhà một mình đợi chờ, chán chết đi được.