Trưởng Tôn Hi buồn bực, căn bản là không có ai nói với nàng mấy chuyện này.
Hoàng đế nói một câu, “Đây là Việt Vương.”
Việt Vương? Nguyên chủ có một vị đường tỷ xui xẻo Trưởng Tôn Cầm Sắt, trước kia là Việt Vương phi? Khẳng định đã ch•ết, nếu còn sống, Thái Tử Phi sẽ không thể không nhắc tới một câu.
Trưởng Tôn Hi không có thời gian cân nhắc cẩn thận, lại quỳ xuống, “Gặp qua Việt Vương điện hạ.”
“Không cần đa lễ.” Việt Vương nói tuy ngắn gọn, nhưng lại cho người ta cảm giác có vẻ khách khí.
Trưởng Tôn Hi đứng dậy, “Tạ điện hạ.” Như thế xem ra, vị Việt Vương này hẳn là rất thích vương phi của hắn, mình đây là dính hào quang của đường tỷ.
Tự mình hoàng đế đi đến trước kệ sách, ngẩng đầu nhìn lại, tựa hồ muốn lấy phong thư màu xanh biển kia.
Trưởng Tôn Hi sao dám để hoàng đế đại nhân tự mình động thủ? Tiến lên chỉ chỉ, “Hoàng Thượng, là muốn lấy quyển này sao?” Không dám nhìn chằm chằm hoàng đế, chỉ thấy bóng dáng trên kệ sách gật gật đầu, nhanh chóng nhón mũi chân đi lấy.
---- lại với không tới.
Có lẽ là bởi vì tuổi tư tịch ban đầu đều lớn, hoàng đế tựa hồ khoan dung với tiểu cô nương hơn rất nhiều, không chỉ không trách cứ, ngược lại như là bị chọc cười, cười nói: “Lần sau nhớ lấy cầu thang.” Duỗi tay cầm xuống, lại rút thêm hai quyển sách khác.
Sắc mặt Trưởng Tôn Hi hơi hơi đỏ lên, thấp đầu, “Dạ vâng.”
Hoàng đế không nói chuyện tiếp với nàng, xoay người đi đến bên người Việt Vương, đưa phong bì màu xanh biển đầu tiên cho hắn, hỏi: “Chính là cái này? Năm Đinh Dậu có in lại lần nữa, là cái da này, trẫm có chút ấn tượng.”
“Đúng là cái này.” Việt Vương tất cung tất kính vươn tay tiếp nhận, vẻ mặt bất an nói: “Cần gì phụ hoàng tự mình động thủ? Nói một tiếng, nhi thần tự mình lấy thì được rồi.”
“Đi đi.” Hoàng đế không hồi âm lời nói giả tạo này, cầm hai quyển sách khác, nhấc chân đi ra ngoài.
Việt Vương cũng đi theo ra ngoài, sắp đến cửa tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn, hơi hơi nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được gì liền đi mất.
Trưởng Tôn Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một lát sau, Nghê tư tịch từ bên ngoài vội vã đi đến, “Hoàng Thượng vào đây có việc?”
Trưởng Tôn Hi trả lời: “Chỉ cầm mấy quyển sách.” Trong lòng rất kỳ quái, vừa rồi sao Nghê tư tịch không đi theo vào? Chẳng lẽ là hoàng đế không cho người vào cùng, vốn tính nói chuyện riêng với Việt Vương? Vậy cũng không đúng a. Chưa nói đến Ngự Thư Phòng không phải chỗ ngồi nói chuyện, cho dù thật sự muốn nói, cũng nên đuổi mình ra ngoài mới đúng.
---- thật là nghĩ không ra.
Thôi, chuyện kỳ quái gần đây thật sự quá nhiều.
Trưởng Tôn Hi cũng không khó xử mình, vốn dĩ mỗi ngày nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, nếu lại để tâm vào chuyện vụn vặt, sau này chỉ sợ không đợi người khác làm hại đã điên trước rồi.
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Phía bên kia, hoàng đế cùng Việt Vương trở về Thái Cực Điện.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ đọc sách, phẩm trà, thần thái nhàn nhã, cũng không ngẩng đầu nhìn nhi tử, phảng phất đã quên trong điện còn một người như vậy, đã hoàn toàn nhập tâm vào trong sách.
Việt Vương vẫn luôn muốn tìm lời để nói, nhưng trước sau tìm không thấy, đứng trơ đó có vài phần xấu hổ.
Chu Tiến Đức nhìn hắn một cái, lại nhìn nhìn hoàng đế, không dám hé răng nhắc nhở.
Hoàng đế uống xong một chén trà nhỏ, mới ngẩng đầu, “Không phải đã đưa sách cho ngươi rồi sao? Như thế nào còn chưa đi?”
“Đúng vậy.” Việt Vương không rảnh lo ngữ khí hoàng đế không vui, nhanh chóng nói: “Nhi thần có chuyện muốn cầu phụ hoàng.”
Sắc mặt hoàng đế trầm xuống.
Việt Vương tuy rằng không dám nhìn thẳng mắt quân phụ, nhưng áp suất trong đại điện giảm thấp vô cùng rõ ràng, hít thật sâu một hơi nói: “Nhi thần……, muốn xin cưới Trưởng Tôn tư tịch làm kế phi.”
“Ha hả.” Hoàng đế cười lạnh một tiếng, “Trẫm đã thấy kỳ quái rồi, ngươi luôn luôn thích quơ đ•ao múa k•iếm, sao đột nhiên lại thích đọc sách? Còn thế nào cũng phải chạy đến Ngự Thư Phòng của trẫm mượn sách.” Đập sách trên tay xuống bàn một cái, “Thì ra là ý của Tuý Ông chẳng phải say vì rượu!”
“Nhi thần, nhi thần……” Việt Vương quỳ xuống, giọng nói có chút nôn nóng, “Là nhi thần cả gan làm loạn, muốn nhìn xem Trưởng Tôn tư tịch có bộ dáng gì, cho nên……, liền lấy việc mượn sách làm cớ.”
Hắn trực tiếp thừa nhận cử chỉ sai lầm, làm sắc mặt hoàng đế hơi hòa hoãn, nhưng vẫn cứ không vui, “Làm sao? Vừa rồi ngươi đã gặp, cảm thấy là một mỹ nhân rất vừa lòng, cho nên liền mở miệng xin cưới?”
“Không.” Việt Vương đỏ đôi mắt, “Nhi thần không để bụng bộ dáng nàng xấu hay đẹp, chỉ là muốn nhìn một chút, xem có phải bộ dáng của nàng có vài phần giống Cầm Sắt hay không? Rốt cuộc các nàng cũng là đường tỷ muội cùng họ.”
Khóe miệng hoàng đế hơi nhếch, “Nói như vậy, bộ dáng giống thì ngươi xin cưới, không giống thì ngươi liền từ bỏ.”
“Cũng không phải.” Việt Vương tự biết tài ăn nói không như phụ thân, không dám giảo biện quá nhiều, chỉ có thể tận lực làm mình có vẻ thẳng thắn thành khẩn một ít, “Mặc kệ giống hay không giống, các nàng đều là đường tỷ muội. Nếu giống nhau đương nhiên càng tốt, thì có thể……, giải tỏa nỗi khổ tương tư nhiều năm qua của nhi tử.”
Hoàng đế trào phúng nói: “Thì ra ngươi còn là một gã si tình!”
***Truyện chỉ đăng tại wattpad và facebook***
Việt Vương trả lời: “Nhi thần không dám vì tư tình chậm trễ chính sự, nhưng nhi thần……, cũng làm không được chuyện vô tình vô nghĩa.” Tuy rằng có vài phần tư tâm, nhưng tình ý với thê tử đã mất lại không phải giả, “Hiện giờ, Tĩnh Quốc công phủ chỉ còn lại một mình Trưởng Tôn tư tịch, không có nhà mẹ đẻ dựa vào, lại chờ tương lai làm nữ quan vài thập niên được thả ra, rất khó tìm được mối nhân duyên tốt. Nếu nàng có thể làm kế phi của nhi thần, không chỉ có thể thay nhi thần chăm sóc hai đứa nhỏ, nhi thần cũng có thể thay Cầm Sắt chăm sóc thân nhân của nàng, quả thật đẹp cả đôi đường.”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Con gái tội thần, có tài đức gì có thể làm hoàng tử phi?”
Việt Vương vội nói: “Phụ hoàng không phải đã khôi phục tước vị Tĩnh Quốc công phủ sao? Vậy Trưởng Tôn tư tịch đã không còn là nữ nhi của tội thần nữa.” Đôi mắt có chút hồng hồng, thanh âm cũng nghẹn ngào, “Trưởng tôn gia chỉ còn giữ lại chút huyết mạch như vậy, nhi thần muốn làm một chút việc cho Cẩm Sắt, để nàng ở dưới chín suối……”
“Đủ rồi!” Hoàng đế bỗng nhiên lôi đình giận dữ, gào to nói: “Không nghe nói, hỗ trợ chăm sóc phải cưới về bên cạnh! Nếu Trưởng Tôn Cầm Sắt còn lại mười tỷ muội, chẳng lẽ ngươi còn muốn cưới hết?! Quả thực ăn nói hàm hồ!”
Việt Vương biết chuyện xin cưới tuyệt đối không thành.
Cho nên dán thấp đầu trên mặt đất, ngậm miệng, rốt cuộc không nói thêm một chữ.
Kỳ thật, vốn dĩ đã biết việc này không trông chờ được phần nào.
Nhưng thái độ của phụ hoàng đối với Trưởng Tôn Hi, thật sự quá mức cổ quái. Năm đó khi Trưởng Tôn gia bị đoạt tước xét nhà, mình và Cầm Sắt quỳ gối trước mặt phụ hoàng đau khổ cầu tình, Phần Quốc trưởng công chúa còn lên Kim Loan Điện nháo một trận thật lớn, đều không có tác dụng. Phụ hoàng một chút động dung cũng không có, không chỉ tr•ảm Tĩnh Quốc công phủ, còn giết hết con cháu các đời Trưởng Tôn gia không chừa một ai!
Không, không đúng, còn dư lại một mình Trưởng Tôn Hi.
Lúc ấy nghĩ, là bởi vì Phần Quốc trưởng công chúa cùng Phần Quốc phò mã, phụ hoàng nhìn mặt mũi bọn họ, mới miễn cho Trưởng Tôn Hi một tánh mạng. Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, nhiều kỳ quái a. Trưởng Tôn gia nhiều cô nương như vậy, vì sao Phần Quốc phò mã không cứu hết? Chỉ cứu nữ nhi muội muội ruột, không cứu nữ nhi đường tỷ muội, Phần Quốc phò mã không sợ người khác lên án sao?
Huống hồ nữ nhi gia tới tuổi là phải gả đi ra ngoài, như bát nước đổ đi, sẽ không lưu lại huyết mạch nào của Trưởng Tôn gia. Phụ hoàng cư nhiên một hai phải đuổi tận giết tuyệt, đó là chán ghét Trưởng Tôn gia đến cỡ nào a, ---- nhưng lại giữ độc nhất một mình Trưởng Tôn Hi.
Không chỉ như thế, lại còn để nàng được nuôi ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa, còn được nuông chiều từ bé đến lớn như thiên kim tiểu thư? Nghe nói Trưởng Tôn Hi tiến cung làm nữ quan, vẫn là bởi vì nàng đắc tội Phần Quốc trưởng công chúa, nếu bằng không……, chỉ sợ đã sớm thuận lợi gả chồng.
Năm đó không có nghĩ lại, hiện tại xem ra trong đó thật là cổ quái nhiều hơn.
Nếu nói này đó chỉ là suy đoán của mình, vậy gần đây phụ hoàng đề bạt Trưởng Tôn Hi làm tư tịch, phục tước vị cho Tĩnh Quốc công phủ, cũng không cần suy đoán nhiều. Tóm lại, nữ nhân này rất có vấn đề.
Nói cách khác, phụ hoàng sẽ không vì nàng đại động can qua như thế.
Tuy rằng không biết phụ hoàng vì sao coi trọng nàng, nhưng người phụ hoàng để ý, nhất quyết không thể để huynh đệ khác đoạt được đến tay! Nếu không tăng thêm lợi thế cho bọn họ, bản thân mình sau này càng khó có chỗ dừng chân. Hiện giờ, mình xin cưới Trưởng Tôn Hi không thành, phụ hoàng sẽ không lại gả nàng cho huynh đệ khác. Nếu không... cự tuyệt một hoàng tử xin cưới, lại tứ hôn cho một hoàng tử khác, chẳng phải là cố ý làm mấy đứa con trai tranh đấu bất hòa? Như vậy là tốt nhất, nhân lúc còn sớm để mọi người đều chết tâm tư này trước đã.
“Không cần quỳ nữa.” Trên ngự tòa, hoàng đế không kiên nhẫn phất tay nói.
Việt Vương cúi đầu đứng dậy, “Nhi thần cáo lui.” Mới vừa đi ra Thái Cực Điện không được mấy bước, liền thấy trên hành lang đứng một thân ảnh màu tím cao dài, giật mình, sau đó chào hỏi như thường lệ, “Thất đệ.”
Khóe miệng Ân Thiếu Hạo hơi cong, “Thật là một nhà có nữ trăm nhà cầu a.”
Mới vừa rồi thanh âm hoàng đế có hơi to, hắn ở ngoài điện chờ, lời nửa đoạn sau đều nghe thấy hết.
Việt Vương nhíu mày, “Ta đây đều do quá mức nhớ nhung đại tẩu đệ, cho nên nổi lên ý muốn xin cưới Trưởng Tôn tư tịch. Bất quá nếu phụ hoàng không đồng ý, vậy quên đi.” Thấy rõ tâm nhãn vị huynh đệ này cũng khá nhiều, tiếp tục nói dối che lấp, sẽ chỉ làm mình có vẻ buồn cười mà thôi, mang vẻ mặt thương cảm rời đi.
Ân Thiếu Hạo híp hai mắt lại, trên mặt ẩn ẩn có một vệt hắc khí quanh quẩn.
---- thật là chó cắn người là chó không sủa bậy.
Không thấy ra được, Việt Vương ngày thường vẻ mặt ngay thẳng nóng nảy, da mặt còn dày hơn cả mình và Thái Tử. Chân trước thấy phụ hoàng coi trọng Trưởng Tôn Hi, sau lưng liền mang cờ hiệu nhớ thê tử đã mất tới xin cưới, mệt hắn làm ra được chuyện này! Ha hả……, ngày khác nếu Thái Tử Phi đã ch•ết, Thái Tử cũng có thể chơi chiêu thức ấy.
Còn mình, không có một thê tử đã ch•ết nào để sử dụng cả.