Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 30: Gặp gỡ



Không nói đến Phần Quốc phò mã giãy giụa bao nhiêu lần, cân nhắc bao nhiêu bận, cuối cùng làm sao để có thể bí mất tránh người khác đi đến Chu trạch, rồi lại giao ngọc bội dương chi này cho Phụng Quốc phu nhân như thế nào. Hiện giờ chỉ nói đến Phụng Quốc phu nhân sau khi cầm ngọc bội dương chi, trong lòng loạn nhảy, cũng phải mất một phen rối rắm, cuối cùng mới quyết định tiến cung một chuyến.

Hoàng đế năm nay hơn 40, năm Phụng Quốc phu nhân hai mươi xuất đầu làm nhũ mẫu hắn, hiện tại tuổi đã qua 60.

Bởi vì tiến cung bái kiến, mặc một bộ trang phục tím đậm long trọng dành cho Quốc phu nhân. Chỉ thấy tóc mai bà nhiễm sương, kim thoa lập loè, trên tay còn cầm một cây quải trượng thụy thú hoàng đế ngự tứ, rất có vài phần đoan trang khí thế. Các cung nhân chung quanh đều vội vã cúi đầu, trên mặt tất cung tất kính, không ai dám chậm trễ, bởi bà chính là nhũ mẫu của hoàng đế!

Tới Thái Cực Điện, hoàng đế cho Chu Tiến Đức tiến lên đỡ nhũ mẫu, cười nói: “A ma không cần hành lễ.” Sau đó chỉ ghế dựa bên cạnh, ban ngồi: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Phụng Quốc phu nhân vẫn cúi cúi người, sau đó mới ngồi xuống.

Hoàng đế đánh giá nhũ mẫu, cười nói: “Nhìn sắc mặt a ma không tồi, tinh thần tốt hơn lần trước gặp, nghĩ chắc do năm nay bổ dưỡng điều trị tốt. Trước đó vài ngày, Thái Tử hiếu kính trẫm một đôi gối ngọc Lam Điền, đây là noãn ngọc, khi a ma trở về mang về làm gối ngủ đi.”

“Đa tạ Hoàng Thượng ân điển.” Phụng Quốc phu nhân đứng lên tạ ơn, sau đó đẩy hộp ngọc bội dương chi tới, cũng không hề nói gì, chỉ sắc mặt có vài phần ngưng trọng.

Trong lòng hoàng đế kinh ngạc, bất quá vẫn mở hộp ra, sau đó sắc mặt lập tức cả kinh, “Đây……”

Chu Tiến Đức thấy thế, lập tức thức thời mang theo các cung nhân lui ra ngoài.

Phụng Quốc phu nhân thở dài: “Hôm qua Phần Quốc phò mã mang ngọc bội này tới tìm ta, nói là năm đó muội muội đưa, dặn dò khi cháu ngoại gái có việc cứu cấp, thì hãy giao cái này cho ta.” Nhịn không được oán trách nhìn hoàng đế một cái, “Hoàng Thượng, tuy nói hiện giờ ngươi là ngôi cửu ngũ, trên vạn người, có một số chuyện cũng vẫn nên thu liễm một ít mới tốt.”

Hoàng đế vẫn luôn ngơ ngẩn nhìn miếng ngọc bội, không nói.

Phụng Quốc phu nhân lại nói: “Hứa thị là Hứa thị, Trưởng Tôn thị là Trưởng Tôn thị, mặc dù mẹ con các nàng bộ dạng giống nhau, nhưng cũng không phải cùng một người. Hoàng Thượng……” Lời nói thấm thía, lộ ra quan tâm, lo lắng, “Trên đời này, nào có đạo lý hai mẹ con phụng dưỡng một người? Nếu Hoàng Thượng nổi lên ý kia với Trưởng Tôn thị, vậy Hứa thị……”

“Phụng Quốc phu nhân, trẫm biết ý tứ ngươi.” Hoàng đế bỗng nhiên thay đổi xưng hô, sắc mặt không còn thân cận bình thản như vừa rồi, mà lại ngầm lộ ra uy nghi đế vương, không chấp nhận thương thảo: “Không cần nói nữa.”

“Nô tỳ vọng ngôn.” Phụng Quốc phu nhân quỳ xuống.

Hoàng đế nhíu mày, tiến lên tự mình đỡ bà, “A ma, mau đứng lên, trên đất lạnh lắm.”

Phụng Quốc phu nhân run rẩy đứng lên, muốn nói lại thôi, “Hoàng Thượng……” Nàng nhìn thiên tử mặc trên người long bào vàng rực trước mắt, lời nói ngập ngừng bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống. Bởi vì trong lòng rõ ràng, Hoàng Thượng……, không còn là hài tử gào khóc đòi ăn, cũng không phải là tiểu hoàng tử bất lực bị người ghẻ lạnh nữa.

Mặc dù mình là nhũ mẫu hắn, vừa rồi đi quá giới hạn nói năng vô lễ cũng chỉ có thể nói một lần.

---- quân uy không thể mạo phạm.

Hoàng đế đỡ bà ngồi xuống, hòa hoãn sắc mặt, sau đó giải thích nói: “Trẫm vốn cho rằng, Trưởng Tôn thị được nuôi dưỡng ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa, hẳn là sẽ không chịu ủy khuất. Không nghĩ tới, đại hoàng tỷ cư nhiên tự mình đưa nàng vào cung, lại có vài người không biết cao thấp, khó xử nàng khắp nơi, cho nên trẫm mới điều nàng đến Ngự Thư Phòng tránh một chút.”

Phụng Quốc phu nhân nói: “Nếu như thế, sao không tứ hôn cho nàng?”

Hoàng đế nghe vậy ngạc nhiên, tiện đà nói: “Thân phận nàng lúng túng, không có người trong sạch nào nguyện ý cưới nàng.”

Trong lòng Phụng Quốc phu nhân than nhẹ, hoàng đế à, chẳng lẽ người còn muốn tự mình gạt mình sao? Cái gì gọi là không có người trong sạch nào nguyện ý cưới nàng? Tức phụ được ngự tứ, mặc cho hào môn quý tộc nhà ai không xem như Bồ Tát để cung phụng? Ngay cả trượng phu không sủng ái, cũng phải kính trọng. Ngay cả bà bà không thích, cũng không dám làm khó.

Trong đại điện lặng im một hồi.

Phụng Quốc phu nhân cân nhắc một chút, nói: “Không bằng như vầy, vừa lúc tiểu nhi tử nhà nô tỳ nên cưới vợ. Nhà của chúng ta gia đình bình dân, lại là cưới tức phụ cho tiểu nhi tử, không chú trọng nhiều, không bằng để Trưởng Tôn thị làm con dâu nhỏ của nô tỳ đi.”

Hoàng đế nhíu mày nói: “Không thích hợp.” Lại giải thích với nhũ mẫu một phen, “Hiện giờ, Trưởng Tôn gia đã phục tước vị Tĩnh Quốc công, Trưởng Tôn thị lại là thiên kim Tĩnh Quốc công phủ.”

Trong mắt Phụng Quốc phu nhân hiện lên một tia thất vọng.

Không phải bởi vì không cưới được dâu, cũng không phải bởi vì hoàng đế có ý nói Chu gia không xứng với Trưởng Tôn Hi, mà là cảm thấy thất vọng thật sâu với hoàng đế, ---- nói cái gì thiên kim Tĩnh Quốc công phủ, bất quá là lừa mình dối người thôi. Không sai, Trưởng Tôn thị hiện tại đích xác không phải nữ nhi của tội thần, nhưng nàng không có phụ thân, không có thúc bá, không có huynh đệ, Tĩnh Quốc công phủ chỉ là một cái thùng rỗng.

Hoàng đế không chỉ lừa mình dối người, còn luôn mãi tìm cớ giữ Trưởng Tôn thị lại, nói là vì bảo hộ Trưởng Tôn thị, kỳ thật còn không phải là quyến luyến không quên dung nhan Hứa thị sao? Giữ người lại Ngự Thư Phòng, còn không phải là vì lâu lâu liếc nhìn một cái sao? Đáng tiếc Hứa thị này là một cây châm, từ đầu đến cuối đều là nghịch lân của hoàng đế!

Hiện giờ, long uy hoàng đế ngày càng thịnh, thiên hạ đã không ai có thể khuyên can hắn.

Có lẽ còn có một người có thể khuyên giải hoàng đế? Thái Hậu……, không, Lưu thái hậu quản không được hoàng đế, nếu Triệu thái hậu còn sống cũng không khá hơn bao nhiêu. Tưởng tượng một chút tâm tư ngu dốt không chịu nổi, ánh mắt thiển cận như phụ nhân hậu trạch gia đình bình dân của Lưu thái hậu, ---- nếu để nàng trộn lẫn tiến vào, chỉ sợ chuyện còn sẽ nháo đến càng loạn.

Phụng Quốc phu nhân chỉ cảm thấy ngực nghẹn muốn ch·ết, thở dài một hơi.

Hoàng đế cười nói: “A ma yên tâm, trong lòng trẫm hiểu rõ.”

Hiểu rõ? Hiểu rõ mới lạ đó!

Phụng Quốc phu nhân dày vò trong lòng, nhưng chỉ có thể nói theo hoàng đế: “Vậy là tốt rồi.” Rốt cuộc không cam lòng, lại thay đổi câu chuyện khuyên can: “Nô tỳ nghe nói, Sở vương điện hạ vẫn luôn dây dưa qua lại với Trưởng Tôn tư tịch, còn có……, nàng cũng lui tới với Thái Tử điện hạ, trong cung này sớm đã không phải bí mật.”

Hoàng đế không có phản bác, gật gật đầu, “Mấy việc này trẫm biết.”

Trong cung có chuyện gì có thể giấu diếm được hoàng đế? Hôm qua Trưởng Tôn Hi gặp Chiêu Hoài Thái Tử, Sở vương đi qua đó, sớm đã có người bẩm báo hoàng đế, chỉ là không biết nội dung nói chuyện cụ thể mà thôi.

Phụng Quốc phu nhân nói: “Nếu như thế, Hoàng Thượng hẳn càng tị hiềm mới phải. Các hoàng tử dây dưa không dứt với một nữ nhân, vốn dĩ đã đủ làm trò cười, nếu lại thêm Hoàng Thượng trộn lẫn vào. Phụ tử huynh đệ cùng tranh một nữ nhân, chẳng phải làm thiên hạ ồ lên? Đừng nói là thật sự, cho dù là truyền ra một ít đồn đãi vớ vẩn, cũng đủ khó nghe.”

Hoàng đế không vui nói: “Nếu có loại nô tài nói hươu nói vượn này, cứ kéo ra ngoài đánh ch·ết.”

Phụng Quốc phu nhân nghe vậy ngơ ngẩn, này……, này là kiểu nói gì vậy? Không nói kiêng dè, ngược lại đánh ch·ết người nghị luận là xong việc? Hoàng đế hiện tại đã nhập ma, khuyên là khuyên không được. Chỉ có thể từ từ, hy vọng hắn qua giai đoạn xốc nổi này, là có thể bỏ qua Trưởng Tôn thị, đến lúc đó mình lại đến khuyên sau.

“Được rồi.” Vẻ mặt hoàng đế có chút mất kiên nhẫn, “A ma, trẫm chỉ an bài Trưởng Tôn thị làm tư tịch, cũng không phải sách phong nàng làm hậu phi. Không cần buồn lo vô cớ như vậy, càng nói càng không đâu vào đâu.”

Phụng Quốc phu nhân biết hắn đây là không muốn nghe tiếp, đương nhiên cũng không thể khuyên nữa, bằng không chọc đến hoàng đế bực, mình bị trách cứ vài câu không sao, nhưng……, vậy càng không ai có thể khuyên giải được hắn. Cho nên đổi đề tài, nói một ít việc nhà, trò chuyện non nửa buổi, liền muốn cáo từ.

Cũng không thể trò chuyện mãi với hoàng đế, chậm trễ chính sự.

Trước khi Phụng Quốc phu nhân đi, vẫn dặn dò một câu, “Hoàng Thượng, các nàng chung quy vẫn là mẹ con.”

Hoàng đế giật mình, không tức giận với lời nói tùy tiện của nhũ mẫu, nhưng cũng không trả lời.

“Aiz……” Phụng Quốc phu nhân cáo từ rời đi.

Chỉ mong trong lòng hoàng đế, chung quy còn giữ một phần tam cương ngũ thường.

---- không nên r·ối l·oạn lễ nghĩa.

Hoàng đế yên lặng ngồi một mình, nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc bội dương chi bóng loáng như nước.

Ngày đó……, mình rốt cuộc có được nàng. Cho nên lòng tràn đầy vui mừng, lấy ngọc bội tùy thân đeo trên người nhiều năm xuống, đưa tới tay nàng, “Tố Y, miếng ngọc bội này làm bạn với trẫm đã hơn hai mươi năm, hiện tại trẫm giao cho nàng, sau này nàng bảo quản nó giúp trẫm được không?”

Đến bây giờ, vẫn còn nhớ rõ tâm tình tuyệt vời không gì sánh kịp khi đó.

---- dường như hạnh phúc khắp thiên hạ đều vây quanh mình.

Ngọt ngào như vậy, đẹp đẽ như vậy, ngày tháng sau này không bao giờ có nữa.

Lúc ấy nàng có b·iểu t·ình gì? Giống như……, trên mặt còn mang theo ửng đỏ sau khi qua chuyện phòng the, mềm mại kiều nộn, giống như một nụ hoa dính đầy sương sớm, làm nhân tâm sinh thương tiếc. Mình lúc ấy quá mức vui mừng thỏa mãn, không tự kìm hãm được ôm nàng, cũng không nhìn kỹ biến hóa trong mắt nàng, ---- rốt cuộc là vui mừng? Hay là không vui?

Hoàng đế xoa xoa cái trán phát đau, kêu Chu Tiến Đức, “Khởi giá, đi Phiếm Tú Cung.”

Trưởng Tôn Hi ở Ngự Thư Phòng, cũng đang xoa cái trán, miếng ngọc bội kia rốt cuộc là thế nào nha? Nếu không……, tìm cơ hội hỏi Phần Quốc phò mã một chút? Dù sao mình bị “Chứng thất hồn”, cái gì cũng không biết.

Bất quá chuyện này, một chốc sợ là thực hiện không được.

Phần Quốc phò mã không thể tùy tiện vào cung, mình cũng không thể muốn ra ngoài là có thể ra ngoài, muốn gặp hắn, phỏng chừng phải chờ đến ăn tết? Còn không nữa thì vào sinh thần Phần Quốc phò mã? Aiz, vậy là ngày tháng năm nào đây.

Trưởng Tôn Hi lắc đầu, tạm thời gạt những việc thực hiện không được qua một bên.

Vẫn còn việc qua đêm tại Ngự Thư phòng lảng tránh Sở vương, nên nói cùng Nghê tư tịch nói nói.

Phải mở miệng như thế nào cùng vị mặt than kia đây? Trưởng Tôn Hi nghĩ nghĩ, tìm một quyển sách thật dày lấy xuống, chờ lát nữa làm cớ nói chuyện, sau đó đi ra ngoài tìm được người cười nói: “Nghê tư tịch, mấy ngày này ta xem một ít thư mục, nhưng mà……”

“Nghê tư tịch.” Bên ngoài chạy vào một tiểu cung nữ, thấy Trưởng Tôn Hi, lại nói một tiếng, “Trưởng Tôn tư tịch.” Sau đó vẻ mặt hưng phấn nói, “Xảy ra chuyện lớn.”

Nghê tư tịch hỏi: “Chuyện gì?”

Trưởng Tôn Hi đành phải dừng câu chuyện, nghe người ta nói trước.

Tiểu cung nữ cười trả lời: “Vừa rồi Hoàng Thượng truyền triệu Sở vương điện hạ, nói là gần đây các tỉnh phía Nam có nhiễu loạn gì đó, hạ thánh chỉ, cho hắn phụng mệnh đi Giang Nam một chuyến.”

“A?!” Trưởng Tôn Hi há to miệng, tay vừa trượt, làm quyển sách vừa dày vừa nặng kia rơi xuống đất.

Hoàng đế là con giun trong bụng mình sao? Mình không muốn nhìn thấy Sở vương, hắn……, hắn liền điều Sở vương ra ngoài.

Không, không không! Sao có thể, nhất định là trùng hợp.

Trưởng Tôn Hi cúi đầu nhặt quyển sách thật dày kia lên, cười nhạo trong lòng, ---- nào có đạo lí hoàng đế vì mình không muốn gặp Sở vương, liền điều hoàng tử ra khỏi kinh thành? Mình làm gì có máu mặt như vậy nha.

Tiểu cung nữ ríu rít, cười nói: “Nghe nói Giang Nam nhiều mỹ nhân nhất.” Hạ giọng, “Lại qua mấy tháng nữa, chờ khai xuân chính là tổng tuyển chọn ba năm một lần, mọi người đều nói, lần này Sở vương đi hơn phân nửa là đi Giang Nam tuyển mỹ nhân, sang năm a, chỉ sợ trong cung lại có thêm vài vị tiểu chủ tử.”

Sinh hoạt trong hậu cung thực nhàm chán, tại Ngự Thư Phòng lại đặc biệt nặng nề, có khả năng mấy tháng, nửa năm đều là những ngày giống nhau, không hề có bất luận biến hóa gì. Cho nên các cung nhân thường xuyên nghe lõm chút chuyện này chuyện kia, tóm được một chút chuyện, hứng trí bừng bừng bàn tán lên, đây cũng là nguyên nhân lời đồn đãi trong cung truyền miệng rất nhanh.

Người nhiều, lại nhàn, nhưng toàn là lén múa mép khua môi.

Trưởng Tôn Hi nghe xong cười một lát, nhẹ nhàng rồi, cũng không cần nói với Nghê tư tịch chuyện qua đêm. Rốt cuộc giường nhỏ bày bên Ngự Thư Phòng này, quá mức đơn sơ, còn có chút cứng, kém xa bày trí trong phòng mình.

Có nhà vui cũng có nhà sầu, nàng vui mừng, nhưng có người lại là buồn bực.