Tới Phiếm Tú Cung, Trưởng Tôn Hi đi theo phía sau Giang Lăng Vương.
Khoảnh khắc cúi đầu nhìn đường, nhìn thấy mặt đất giữa đại điện bày tấm thảm gấm bách hoa xuân hạ đồ màu đỏ tươi, bề mặt thêu mẫu đơn buông lơi, cũng có tường vi e ấp, thược dược xinh đẹp, cách một khoảng đổi một dạng hình. Mép thảm gấm được thêu hai hàng chỉ vàng, giữa hai hàng chỉ vàng thêu hoa văn tinh tế, chất thảm mềm mại, làm người thoải mái như đạp lên đám mây.
Thật xinh đẹp! Trưởng Tôn Hi kinh ngạc cảm thán trong lòng.
Lại đi vào hướng bên trong, ẩn ẩn truyền đến một mùi hương nhẹ như có như không, nhưng lại không phải huân hương. Đang lúc kỳ quái dùng dư quang khóe mắt ngó ngó, Giang Lăng Vương nằm trên ghế mây liền cười nói: “Ngươi còn chưa biết đi? Nơi này là Hàm Hương điện, mặt tường đều là dùng bùn đặc biệt xây nên, tự nhiên sẽ có mùi hương, vào hè mùi hương càng đậm.”
Trưởng Tôn Hi vội nói: “Thì ra là thế.”
Xa hoa như thế?! Không khỏi có chút chấn động, nhưng mà làm người càng thêm chấn động còn ở phía sau.
Một đường đi vào, không nói đến cả điện đều là vải lụa màu vàng sáng chói, cũng không nói các vật trang trí ngọc thạch phỉ thúy, cư nhiên ngay cả gạch nền bóng loáng như gương bên tronv, đều khảm khắc hoa văn sen vàng! Không chỗ nào không đẹp, không chỗ nào không xa hoa lãng phí, nếu tới tiên cung Bồng Lai chắc cũng giống vậy thôi.
Trưởng Tôn Hi nhịn không được nghĩ, vị hoàng quý phi nương nương này bộ dáng chắc đẹp cỡ thiên tiên, mới có thể làm hoàng đế thịnh sủng như thế? Biến cung điện trở thành cung điện thần tiên kim ốc tàng kiều.
“Mẫu phi!” Giang Lăng Vương gọi gọi ngọt ngào một tiếng.
Trưởng Tôn Hi rất muốn nhìn xem hoàng quý phi có bộ dáng gì, nhưng quy củ không cho phép, chỉ có thể cúi đầu. Trong lòng nghĩ, nữ tử có thể được hoàng đế thịnh sủng như vậy, hoặc là dịu dàng như nước, hoặc là kiều mềm như ngọc, nhất định là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
“Hàm Nhi, sao lại bị thương rồi?” giọng nói hoàng quý phi sàn sạt, có cảm giác như dây thanh quản bị xé rách thô ráp, làm người nghe rất không thoải mái.
Di, khẩu vị hoàng đế quá nặng đi? Trong lòng Trưởng Tôn Hi kinh ngạc vạn phần, trên mặt không dám lộ.
Giang Lăng Vương giải thích nói: “Nhi tử trượt ngã ở đình hóng gió, làm cẳng chân bị rách da.”
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Hoàng quý phi váy áo lượn lờ, nhẹ nhàng đi đến bên người Giang Lăng Vương, “Đứa nhỏ này, từ nhỏ thân thể đã mảnh mai hơn người khác, sao lại không cần thận để bị té như vậy? Mau vào trong nằm.”
Đoàn người vây quanh Giang Lăng Vương vào tẩm các, nâng hắn lên giường.
Hoàng quý phi lẳng lặng đứng bên cạnh, nói: “Để ý một chút.”
Bỗng nhiên……, Trưởng Tôn Hi phát hiện nàng chậm rãi xoay người lại, như là đột nhiên phát giác trong điện có thêm một người, tầm mắt dừng ở trên người mình. Từ góc độ cúi đầu này, chỉ có thể nhìn được nàng mặc một bộ váy phết đất đuôi phượng trăm nếp gấp, mặt trên thêu hoa văn tinh mỹ, chỉ vàng lập loè ánh sáng. Hoàng quý phi dường như vẫn luôn đánh giá mình, không lên tiếng.
Không biết làm sao, nháy mắt cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên.
Giang Lăng Vương tựa hồ phát hiện, vội vàng giới thiệu: “Mẫu phi, vị Trưởng Tôn tư tịch này là người Ngự Thư Phòng, vì nàng đặc biệt biết băng bó vết thương, nhi tử mượn nàng từ chỗ phụ hoàng sai sử mấy ngày.”
Hoàng quý phi tựa hồ nhìn người nhìn đến thất thần, không có trả lời.
Trưởng Tôn Hi càng thêm cảm thấy bất an.
Giang Lăng Vương lại gọi một tiếng, “Mẫu phi, người làm sao vậy?”
“Hửm?” Hoàng quý phi lúc này mới hoàn hồn đáp một câu, tiện đà nói: “Không có gì.” Tiếng nói nàng quá mức khàn khàn, lại phiêu phiêu hốt hốt, làm người nghe không ra bất luận cảm xúc nào, “Vừa rồi thấy Trưởng Tôn tư tịch dung tư thanh lệ, làm cho người ta thích, cho nên nhìn thêm một chút thôi.”
Dung tư thanh lệ? Làm cho người ta thích? Trong lòng Trưởng Tôn Hi hoàn toàn không tin.
Vừa rồi ánh mắt nàng lạnh lùng, dừng trên người mình, không thoải mái như là lưỡi đao xẹt qua.
Hoàng quý phi đã xoay người sang chỗ khác, ngồi xuống mép giường, “Để mẫu phi nhìn xem chân của con.” Nàng đưa lưng về phía bên này, ngồi ở mép giường xốc ống quần Giang Lăng Vương lên. Mặt trên đã băng bó thỏa đáng, bọc từng vòng băng gạc, nhìn không ra cái gì, nhân tiện hỏi: “Còn đau không?”
“Không đau.” Giang Lăng Vương như là có tâm nói tốt cho Trưởng Tôn Hi, cười nói: “Trưởng Tôn tư tịch băng bó tốt lắm, vừa nhẹ vừa nhu, một chút cũng không đau.”
Hoàng quý phi nhàn nhạt lên tiếng, “Ừ.” Sau đó lại nói: “Đã không có việc gì, vậy con nghỉ ngơi trước đi.” Thái độ đối với nhi tử cũng không thân thiện lắm, nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Giang Lăng Vương như đã quen mẫu thân lạnh nhạt, cũng không có gì bất mãn, còn nói một câu, “Mẫu phi đi cẩn thận, chờ chân con lành lại qua thỉnh an……”
Chờ hoàng quý phi ra khỏi tẩm các, Trưởng Tôn Hi mới cảm thấy loại áp lực vô hình này tan đi.
Giang Lăng Vương đuổi các cung nhân đi ra ngoài, giải thích nói: “Ngươi biết mà, gần đây lời đồn đãi vớ vẫn bay đầy trời bên ngoài, đều nói ngươi sắp làm phi tử cho phụ hoàng. Khả năng mẫu phi cũng nghe được một ít rồi, cho nên……, mới nhìn ngươi thêm vài lần.” Lại vội vàng bổ sung: “Mẫu phi là một người rất tốt.”
Trưởng Tôn Hi vội nói, “Ừ, hoàng quý phi nương nương rất là nhu hòa.”
Trong lòng cảm thấy quái dị nói không nên lời.
Theo lý thuyết, lấy địa vị, thân phận cùng thịnh sủng của hoàng quý phi như thế, cho dù mình đẹp như thiên tiên, cũng không đáng ghen tuông với mình, nhiều lằm là dùng thủ đoạn thu thập. Chính là cho dù mình không nhìn đến đôi mắt nàng, nhưng ánh mắt nàng dừng trên người mình, dòng khí ngầm ngầm này, cũng đã làm người không rét mà run.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Không nghĩ ra được.
Bất quá lại nói tiếp, hoàng đế giấu riêng mình trong Ngự Thư Phòng, các phi tần hậu cung đều sẽ không thích mình, hoàng quý phi khẳng định cũng không ngoại lệ. Nhưng Giang Lăng Vương này cứ một hai phải quấn lấy mình, hoàng đế lại chiều hắn, trước mắt không thể quay đầu liền đi, chỉ có thể căng da đầu ở lại trước.
Xem tìm một cơ hội, dỗ dành vị tiểu tổ tông này rời đi sớm một chút.
---- Phiếm Tú Cung thật là kỳ quái.
Ai ngờ, Giang Lăng Vương lại dính giống kẹo mạch nha.
Vẫn luôn lôi kéo Trưởng Tôn Hi hỏi han, chỉ là tên của hai con thỏ thôi đã nói hơn một canh giờ (2h), hơn nữa……, cuối cùng vẫn chưa chọn được cái tên nào. Trưởng Tôn Hi bỗng nhiên cảm thấy, ngày thường có phải cơ bản không ai nói chuyện với hắn hay không, cho nên mới trở thành người nói nhiều, có thể nói tiếp liền không dứt.
Nhìn hoàng quý phi không giống như là người thích nói nhiều, Giang Lăng Vương cũng không có khả năng nói chuyện phiếm với bọn nô tài, ngày thường chắc rất tịch mịch.
Có cung nhân đưa bữa tối tới.
Trưởng Tôn Hi vừa thấy, cháo gạo tẻ màu ngọc bích ninh đến hương thơm ngào ngạt, mấy đĩa rau xào xanh xanh, còn có một đĩa đậu hủ, món mặn duy nhất là canh cá trích, thanh đạm đến không thể thanh đạm hơn. Giang Lăng Vương khẳng định không phải là ăn không nổi sơn trân hải vị, mà là không cho ăn, nhưng mỗi ngày cứ ăn mấy món này cũng quá nhạt nhẽo đi chứ? Khó trách hắn cứ như đậu hũ.
Giang Lăng Vương thấy nàng nhíu mày, giải thích nói: “Thân thể ta yếu đuối, ăn nhiều dầu mỡ dễ tiêu chảy.” Nghĩ nghĩ, “Ngươi thích ăn cái gì, ta kêu phòng bếp nhỏ làm riêng cho ngươi.”
Trưởng Tôn Hi vội nói: “Cái này cũng khá tốt, buổi tối cần ăn thanh đạm một ít.” Mình có mặt mũi như thế nào hả? Giang Lăng Vương ăn thanh đạm, mình lại ăn thịt cá, sơn hào hải vị, có ăn nổi không? Tiến lên phụ đỡ bàn nhỏ đặt lên giường, bày cháo và đồ ăn lên đó.
Giang Lăng Vương vẫn ngồi bất động.
Trưởng Tôn Hi nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Lúc này không ăn?”
Đôi con ngươi thanh triệt như mặc ngọc của Giang Lăng Vương, chớp chớp... chớp chớp, “Ta bị thương.” Hắn bĩu môi, chỉ vào chén cháo trước mặt, “Ngươi lại đây ngồi xuống, đút ta.”
Chân bị thương còn ảnh hưởng ăn cơm? Dùng chân ăn à? Trưởng Tôn Hi không khỏi rơi hắc tuyến đầy đầu.
Giang Lăng Vương thấy nàng chần chờ, bất mãn nói: “Ngươi làm gì chứ, cứ nhìn ta kỳ quái vậy hả? Tay của ta cũng bị thương mà.” Mau chóng vén tay áo lên, “Ngươi xem, ngươi xem!”
Trên cánh tay, đích xác có một đám dấu vết bị trầy xước.
---- nhưng này cũng hoàn toàn không liên can đến việc không thể ăn cơm mà.
Trưởng Tôn Hi có chút hết chỗ nói rồi, lại không thể vạch trần hắn, đành phải cười trừ tiến lên ngồi xuống, “Vừa rồi nô tỳ không biết.” Chỉ đành dỗ dành thiếu niên đang "bị bệnh", bưng chén cháo, một muỗng rồi một muỗng đút cho hắn, “Muốn ăn đồ ăn nào? Ngươi nói, ta gắp cho ngươi.”
Trong mắt Giang Lăng Vương hiện lên một mảnh đắc ý, được nàng tự tay đút như vậy, vô cùng cao hứng ăn hết.
Kỳ thật hắn đã là thiếu niên mười hai, mười ba tuổi, ngày thường cho dù có được nuôi đến kiều quý, cũng không có khả năng còn cần người đút cơm. Không biết làm sao, chính là thích vô cớ gây rối nàng, muốn cho nàng ở tại bên người mình nhiều hơn nữa. Nói cách khác, lại không muốn đối mặt với mấy nô tài trưng ra vẻ mặt như tượng Bồ Tát bằng gỗ, nhìn khiến cho người cảm thấy phiền chán.
Hiện giờ sắc trời bên ngoài dần tối, trong nội các đã thắp đèn, ánh đèn màu cam hồng dừng trên người nàng, làm nàng như nhiễm một tầng màu vàng ấm nhàn nhạt, thoạt nhìn đặc biệt nhu hòa dịu dàng. Đặc biệt là đôi mắt kia sáng lấp lánh như mặt nước, dưới ánh đèn, có vẻ đẹp như sóng nước lóng lánh.
Thật là cảnh đẹp ý vui.
Giang Lăng Vương vừa ăn, vừa nhìn, cảm thấy đêm nay ăn cơm ngon không thể tả.
Trưởng Tôn Hi nhìn hắn có chút ngốc, lại có chút ngờ nghệch, trong lòng không khỏi buồn cười, khóe miệng không tự kìm hãm được lộ ra một mảnh ý cười nhàn nhạt.
Giang Lăng Vương nghiêm túc nói: “Lúc ngươi cười rộ lên càng đẹp mắt.” Nàng cười rộ lên, làm người như đắm chìm trong ánh mắt trời ấm áp của mùa xuân tháng ba, toàn thân đều ấm áp, đặc biệt vô cùng thoải mái.
Trưởng Tôn Hi cười lên tiếng, “Miệng còn ngọt như vậy, tương lai sắp tới không biết mê đảo bao nhiêu cô nương đây.”
Giang Lăng Vương tức khắc có chút không cao hứng, “Ta vốn dĩ chính là người lớn.”
“Vâng vâng vâng.” Trưởng Tôn Hi cười nói: “Ý của ta, là hiện tại ngươi đã biết nói ngọt dỗ người rồi, sau này tuổi càng lớn, khẳng định càng thêm lợi hại đến không được.” Trêu ghẹo một câu, “Không biết bao nhiêu người muốn làm Giang Lăng Vương phi đâu.”
Giang Lăng Vương bĩu môi nói: “Mới không hiếm lạ.” Sau đó lắc lắc đầu, “Ta không ăn nữa,ngươi ăn đi.” Lại phân phó cung nhân, “Đi phòng bếp nhỏ tùy tiện mang mấy món ăn lại đây. Ừm……, lại cho người nấu một chén sữa hạnh nhân, bỏ thêm ít đường, nhớ chỉ cần vừa nóng, không được quá lửa.”
Trưởng Tôn Hi ngượng ngùng, vội nói: “Không cần phiền như vậy đâu.”
Giang Lăng Vương lại nói: “Ngươi tới chỗ ta, dù sao ta cũng phải để ngươi ăn ngon nha.”
Trưởng Tôn Hi cảm thấy trong lòng hơi hơi ấm áp.
Ăn xong cơm, lại ăn thêm chén sữa hạnh nhân mát lạnh, liền có một cảm giác thơm ngon lưu mãi trong miệng. Trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này tuy kiều khí một chút, nhưng rất tinh tế, hơn nữa bộ dáng như minh châu mỹ ngọc, thân phận lại tự phụ, vẫn có thể xem như một cây non chất lượng tốt của hoàng thất.
Ách……, nhưng mà có chút dính người.
Nhưng mà Giang Lăng Vương còn dính người hơn cả nàng tưởng tượng, tiêu cơm trong chốc lát, rửa mặt xong, cư nhiên cho người bày một cái đệm giường trên mặt bục gỗ đạp chân to rộng, còn thả chậu than phía dưới. Sau đó không hỏi Trưởng Tôn Hi đã đưa ra quyết định, “Đêm nay ngươi ngủ nơi này.”
Trưởng Tôn Hi không khỏi đỡ trán.
Tiểu tổ tông! Làm gì nữa, ngay cả buổi tối cũng không buông tha cho mình.
Thôi, thôi, tới cũng tới rồi, đã lỡ dỗ thì dỗ hắn cả một ngày cũng được. Rốt cuộc hôm nay hắn bị thương vì mình, hơn nữa nếu không có hắn che chở mình, không thiếu được bị hoàng đế răn dạy một hồi, tóm lại là nợ ân tình của hắn. Ngủ dưới đất, thì ngủ dưới đất, cũng không có gì ghê gớm.
Mình lại không phải thiên kim tiểu thư quyền quý chân chính.
Trưởng Tôn Hi chờ Giang Lăng Vương ngủ trước, mình ở bên cạnh tháo thoa hoàn, rửa mặt, dù sao mùa đông đồ mặc thật dày, cởi áo khoác, liền đi ngủ. Nói là bục đạp chân, ước chừng cũng rộng tầm 1 mét, mặt trên bày một cái đệm giường mềm mại thật dày, phía dưới có đốt chậu than, cũng thoải mái ấm áp vô cùng.
Mơ mơ màng màng, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ của Giang Lăng Vương lại là có chút ngắn, hơn nữa bên cạnh bỗng nhiên nhiều thêm một người, càng ngủ không được. Lại lo lắng đánh thức nàng, không tiện lăn qua lộn lại trên giường, đành phải xoay người thật cẩn thận. Thao thức đã lâu cũng chưa ngủ, quá nhàm chán, nhịn không được dò xét nhìn nàng, ---- tâm thật thoải mái nha, nhanh như vậy đã ngủ rồi.
Bất quá đây cũng thuyết minh nàng không chán ghét mình, không sợ mình nha.
Hừ! Nếu thất hoàng huynh ở chỗ này, nàng khẳng định ngủ không được, trong lòng càng cân nhắc càng thêm cao hứng.