Ngũ Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 20



Mùng 1 Tết.

- Đầu năm mới có ai ngủ như mày không? Dậy! - Lệ Xuân kéo chăn của Băng Hạ ra.

- Cho tao ngủ đi mà. - Băng Hạ kiên quyết nằm trên giường ngủ và không chịu mở mắt.

- Đầu năm đầu tháng mày dậy sớm cho tao 1 ngày coi. - Lệ Xuân kéo kéo Băng Hạ.

- Không! Không! - Băng Hạ quay người đi.

- Ba mẹ mày tới kìa! - Lệ Xuân thì thầm vào tai Băng Hạ.

- Hả? - Băng Hạ bật dậy.

- Ha ha ha ha... Mày dễ bị lừa thật đấy! - Lệ Xuân cười lớn rồi đưa cho Băng Hạ 1 bộ áo dài màu xanh da trời - Mặc vào đi!

Băng Hạ cầm lấy bộ áo dài lên và vào trong phòng tắm để thay đồ. Vài phút sau, Băng Hạ bước ra ngoài phòng chung.

- Rita sắp đến rồi nhanh lên! - Nhã Lệ hối thúc.

- Chào các đại tỉ. - tiếng Rita vang lên trong phòng.

- Sao linh thế? - Băng Hạ quay mặt lại nhìn.

- Mời các tỷ lên xe. - Rita cung kính nói.

- Hôm nay là ngày nghỉ mà. Bỏ các nghi thức đi. - Lệ Xuân xua xua tay.

- Dạ! - Rita cúi người.

Tụi nó lên xe của Rita. 6 người cùng nhau đến nhà của Rita. Nhà Rita đang ở nằm ở ngoại ô thành phố. Nhà Rita khá nhỏ, có 1 lầu và 1 sân nhỏ. Rita lái xe vài sân, tụi noa bước xuống xe sau khi xe dừng hẳn. 6 người cùng vào trong nhà Rita. Căn nhà thật khác với đồ đạc trong nhà. Đồ đạc trong nhà đều thuộc loại có hạn và rất đắt tiền. Tụi nó vào trong phòng khách ngồi, Rita vào bếp để chuẩn bị đồ uống cho tụi nó. 1 lúc sau, Rita bê 1 khay nước trái cây và 1 ít bánh ngọt lên và đặt chúng lên bàn. Tụi nó mỗi người lấy 1 cái ly về phía mình.

- Hôm nay, các tỷ có gì muốn nói. - Rita nói.

- Này! Muốn đến nhà chơi thôi. - Lệ Xuân cười.

- Không lẽ có việc mới được đến. - Nhã Lệ bĩu môi nói.

- Em không dám. - Rita cúi đầu.

- Rita! Đi chơi không? - Băng Hạ hào hứng.

- Cũng được. - Rita mỉm cười.

Nghe xong câu đó Băng Hạ kéo tay Rita đứng dậy đi ra ngoài cửa. Tụi nó vào trong xe và Rita lái xe theo chỉ thị của Băng Hạ. Sau 20 phút, chiếc xe của tụi nó dừng tại 1 cổng biệt thự xa hoa. Băng Tuyết xuống xe rồi nói gì đó vào trong máy kiểm tra. Cánh cổng tự mở ra, Rita lái xe vào bên trong. Tụi nó bước xuống xe và đi vào trong căn biệt thự.

- Kính chào các tiểu thư. - người hầu cung kính nói.

- Ngài ấy đâu? - Băng Tuyết quay sang hỏi người quản gia.

- Ngài ấy ở trên phòng. - người quản gia cung kính nói.

Tụi nó lên lầu 3 và vào trong 1 căn phòng gần cuối.

"Cạch!"

Tụi nó mở cửa và bước vào trong phòng. Tụi nó tiến lại gần giường và 1 người đang nằm ngủ.

- Anh dậy mau lên. - Thiên Băng kéo chăn của người đó ra.

- Hử? Catherine? Chuyện gì? - người đó ngồi dậy.

- Máy bay. - Băng Tuyết nhìn vào người đang nằm trên giường.

- Lấy đi. Ra ngoài, anh ngủ. - người con trai đó nói rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Tụi nó đi ra ngoài và tiến lên sân thượng. Tụi nó lên máy bay, bay đến 1 hòn đảo nằm trong vùng biển Thái Bình Dương. Đó chính là hòn đảo Death.

Hòn đảo Death là 1 hòn đảo được xây dựng do 1 vài bang xây dựng lên, trong đó cũng có bang D.O.H đóng góp phần lớn. Hòn đảo này là nơi nghỉ mát của các thành viên của thế giới ngầm, có thể tránh được sự truy đuổi của bọn cớm. Nơi này được xây dựng như 1 khu vui chơi bình thường nhưng người bình thường không thể đến đây.

- Tới rồi! - Băng Hạ reo lên.

Tụi nó hạ cánh xuống sân bay. 6 người bước xuống máy bay rồi đi qua cửa kiểm soát.

- Xin mời trình diện. - người giám sát ở đấy nói.

- D.O.H. - Lệ Xuân lên tiếng và giơ 1 tấm thẻ lên.

- Xin chào Ngũ tỷ. Mời vào. - người giám sát cung kính nói - Còn cô xin mời trình diện. - người đó nói với Rita.

- Người của chúng tôi. - Nhã Lệ liếc người giám sát.

- Dạ! Mời vào! - người giám sát hoảng hồn, vội vàng mời Rita vào trong.

Tuy là do tụi nó đầu tư vào xây chỗ này nhưng tụi nó chưa bao giờ đặt chân đến đây. Vừa bước vào, tụi nó thấy thích nơi này vì có rất nhiều trò chơi. Đầu tiên, tụi nó chơi tàu lươn siêu tốc. Rồi tới đu quay lớn. Và tới ngôi nhà ma.

- Tao không vào đâu. - Băng Hạ hét lên.

- Vào đi! Vào đi! - Lệ Xuân kéo tay Băng Hạ.

- Không vào là không vào! - Băng Hạ ôm chặt lấy cái cột điện ở đấy mà không chịu buông.

- Vào đi mà. - Lệ Xuân cố lôi Băng Hạ vào.

- Không! Không! Không! - Băng Hạ ôm chặt lấy cột điện.

- Vậy chúng ta vào thôi! Kệ nó! - Lệ Xuân bỏ cuộc.

- Ừm... Tao không vào. - Thiên Băng nói, mắt nhìn đi chỗ khác.

- Mày là ma mà mày sợ ma hả? - Nhã Lệ tròn mắt hỏi Thiên Băng.

- Nhưng vẫn sợ. - Thiên Băng nói.

- Tội nghiệp bé con. - Lệ Xuân vỗ vai Thiên Băng.

- Nói lại tao nghe. - Thiên Băng lườm Lệ Xuân.

- Không! Không có gì! Qua bên kia chơi đi. - Lệ Xuân cười trừ rồi chỉ qua bên kia.

Cuối cùng, tụi nó không vào nhà ma nữa. Tụi nó chơi các trò chơi cho đến trưa. Đến bữa trưa, tụi nó đi ăn ở nhà hàng trên đảo. Ăn xong, tụi nó quyết định đến sòng bạc nằm ở hướng Bắc của hòn đảo. Đi vào sâu trong đảo, 1 sòng bạc lớn hiện ra trước mặt tụi nó.

- Mày tính vào đó sao? - Băng Hạ liếc nhìn Lệ Xuân.

- Lâu rồi không chơi, cũng phải thử chứ.- Lệ Xuân cười.

- Vào thôi! - Băng Tuyết nói rồi bước vào trong.

Tụi nó bước vào trong sòng bạc. Nhã Lệ cầm 1 sấp tiền đi đổi. Sau khi Nhã Lệ trở lại thì tụi nó bước vào bên trong của sòng bạc để chơi. Tụi nó chia nhau tiền rồi chia thành 3 cặp đi theo 3 hướng khác nhau.(Em không biết nhiều về sòng bạc nên khúc này em bỏ qua). Khoảng 6 giờ tối, tụi nó tập hợp lại và bắt đầu gom số tiền lại. Tụi nó lời được gấp ba số lần Nhã Lệ bỏ tiền ra. Tụi nó quay về biệt thự nơi tụi nó lấy máy bay.

Đang trên đường đi về căn biệt thự đó, máy bay của tụi nó bị bao vây bởi rất nhiều trực thăng. Trên máy bay có nhiều kí hiệu khác nhau, nhưng tất cả đều là do bố mẹ của tụi nó. Băng Tuyết bay lên cao hơn và cố gắng thoát khỏi chỗ đó nhưng tất cả lối thoát đều bị chặn hết. Hết cách, tụi nó rút súng trong người ra và bắn vào những chiếc máy bay. Không may thay, số đạn trong súng của tụi nó không đủ để bắn hạ hết số trực thăng bao vây vì tụi nó không mang theo đạn như mọi ngày. Tụi nó bị bắt và được đưa đến 1 căn biệt thự lớn có 5 dãy nhà.

Dãy nhà của Băng Hạ.

- Thả tôi ra! Thả tôi ra! - Băng Hạ giãy giụa, cố gắng thoát khỏi hai người bảo vệ đang giữ chặt Băng Hạ.

- Con chịu về rồi sao? Nhốt nó vào trong phòng và khóa cửa lại. - ba Băng Hạ nghiêm túc nói.

- Không! Không! Thả ra! Thả ra! - Băng Hạ phản đối kịch liệt.

Ba mẹ của Băng Hạ mặc cho Băng Hạ phản đối, vẫn nhốt Băng Hạ vào trong phòng. Băng Hạ ngồi trong phòng, nhìn cánh cửa lớn đóng lại trước mặt mình. Bây giờ, đầu của Băng Hạ hoạt động hết mức để tìm cách vượt mặt mấy tên vệ sĩ của gia đình để trốn ra ngoài. "Thiên Băng.". Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Băng Hạ. Nghĩ là làm, Băng Hạ đưa tay vào giỏ sách để lấy nhưng không có. Băng Hạ đã để quên điện thoại của mình trong căn phòng của mình ở căn phòng bí mật. Nhưng Băng Hạ tìm thấy 1 cái vòng liên lạc trong vụ chuyển hàng lần trước. Băng Hạ bật cái vòng lên và nói vào trong chiếc vòng.

- Cứu tao với! Thiên Băng! - Băng Hạ nói.

- ... - không có động tĩnh gì ở phía bên kia.

- Thiên Băng! Mày có ở đó không? - Băng Hạ kiên trì.

- Tự lực cánh sinh. - Thiên Băng đáp lại bằng giọng lạnh lùng.

Nghe xong câu nói đó, Băng Hạ hụt hẫng. Băng Hạ lại phải vận động suy nghĩ để tìm cách khác để trốn thoát khỏi đây. Băng Hạ thử mở cửa sổ, cửa sổ bị khóa ở bên ngoài. Vậy chỉ còn cánh cửa chính. Nhưng làm sao để vượt qua hàng rào vệ sĩ đứng ngay ngoài cửa mà không đánh động ba mẹ. Băng Hạ nghĩ mãi không ra nên cô quyết định... đi ngủ.

Tại dãy nhà của Lệ Xuân.

Lệ Xuân bị dẫn vào trong phòng khách. Lệ Xuân vừa bước vào liền thấy 3 người đang ngồi trên ghế. Lệ Xuân bắt đầu cảm thấy có mùi nguy hiểm quanh căn phòng.

- Con đã trở về. Con không được bước ra khỏi nhà nếu con chưa chịu về Anh. - mẹ Lệ Xuân nhìn Lệ Xuân bằng ánh mắt sắc nhue lưỡi dao.

- Con nói rồi. Con không về! Con không về! Con không muốn về! - Lệ Xuân kịch liệt phản đối.

- Con không về thì ở yên trong phòng. - mẹ Lệ Xuân tức giận.

- Con không muốn ở trong phòng và con cũng không muốn trở về. - Lệ Xuân kiên quyết.

- Bắt nó lên phòng. - ba Lệ Xuân ra lệnh cho vệ sĩ.

Lệ Xuân bị bắt lên phòng. Lệ Xuân không quan tâm đến những người vệ sĩ của gia đình, cô lên giường và đi ngủ nhanh chóng. Lệ Xuân không muốn quan tâm đến những điều quá phực tạp nên nếu gặp 1 vấn đề quá phức tạp thì Lệ Xuân sẽ lên giường và đi ngủ để chuyện đó đi qua.

Chỗ dãy nhà Nhã Lệ.

Nhã Lệ vừa bước vào nhà thì thấy mẹ của Nhã Lệ. Mặc dù mẹ Nhã Lệ đã cố gắng khuyên cô trở về Anh để tiếp nối ghế chủ tịch nhưng cô vẫn không nghe. Nhã Lệ làm cho mẹ cô tức giận và nhốt cô vào phòng. Nhã Lệ vừa bị bắt vào trong phòng liền cố gắng tìm lối thoát khỏi căn phòng kín này.

Chỗ dãy nhà của Băng Tuyết.

- Cháu đã về. - ông của Băng Tuyết quay sang nhìn Băng Tuyết.

- Ông tìm cháu có việc gì? - Băng Tuyết lạnh lùng nhìn ông mình.

- Cháu nên trở về với gia đình mình chứ. - ông Băng Tuyết lạnh lùng đáp lại ánh mắt của Băng Tuyết.

- Cháu làm đúng công việc rồi còn gì? - Băng Tuyết vô cảm trước ông mình.

- Bỏ ngay cái thái độ của cháu ngay. Ông biết cháu đang ở cùng người thừa kế của dòng Vampire thuần nhà họ Vũ. Nhưng cháu nên nhớ cháu là phù thủy. Phù thủy thì không nên làm nô lệ cho Vampire như vậy. - ông Băng Tuyết tức giận.

- Nô lệ? Ông nghĩ vậy ư? - Băng Tuyết cười lạnh.

- Ý cháu là sao? - ông Băng Tuyết không nắm bắt được ý nghĩ của cháu mình.

- Nô lệ được chủ mình bảo về bằng mạng sống chăng? Ông nghĩ có thể không? - Băng Tuyết chất vấn ông mình.

- Thiên Băng? Sao nó lại làm vậy? - ông Băng Tuyết kinh ngạc.

- Nếu ông muốn biết thì tự đi hỏi quả cầu của mình đi. Cháu buồn ngủ rồi. - Băng Tuyết nói rồi đi thẳng lên lầu.

Ông Băng Tuyết không nói gì thêm, lặng lẽ vào phòng mình. Ông cũng thử hỏi quả cầu thủy tinh. Sự thật đúng như Băng Tuyết nói, Thiên Băng đã cứu giúp Băng Tuyết rất nhiều, kể cả lúc Băng Tuyết gặp tình cảnh nguy tử. Có lẽ, ông đã đánh giá sai về người thừa kế của dòng Vampire thuần nhà họ Vũ rồi. Lần này ông đã sai về cách nhìn nhận về 1 Vampire thuần chủng.

Chỗ dãy nhà Thiên Băng.

- Anh hai! Đi ăn không? - Thiên Băng hét vọng vào trong phòng đối diện.

- Đi chứ! Anh cũng đói rồi. - Minh Quang đi ra khỏi phòng.

Thiên Băng và Minh Quang cùng nhau đi ăn ở nhà hàng gần đó. Hai anh em cùng nhau ngồi ăn với nhau mà không 1 ai lên tiếng. Ăn xong thì cả hai người trả tiền rồi đi về.

Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

Note: Em hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của em. Em cảm ơn mọi người đã ủng hộ em.