Hai tên thuộc hạ cùng với tên chủ nhà hàng Phúc Kiến nghe xong câu này của Ninh Vương mà trong lòng có chút choáng váng a.
Không nghĩ rằng tham vọng của vị này trẻ tuổi thiếu niên lại lớn đến mức như vậy a.
Tuy tham vọng là tốt nhưng mục tiêu này mà hắn đặt ra phải chăng là một điều không tưởng?
…
Dùng bữa xong.
Phúc Kiến vẫn nhất quyết muốn đưa cho chiếc “Thẻ Kim Cương” của nhà hàng Tinh Hoa bọn hắn và thêm cả một chiếc thẻ ngân hàng màu đen, theo như lời hắn nói bên trong có 20 tỷ VND. Phúc Kiến nói nếu đây là chút lòng thành và cũng coi như là quà ra mắt đối với Ninh Vương hắn hy vọng lần này sẽ không lại bị từ chối như lần trước nữa.
Mà Ninh Vương lần này hắn cũng không có từ chối món quà này của Phúc Kiến nữa. Dù sao thì việc hôm nay Phúc Kiến được ngồi trong phòng VIP cùng với Ninh Vương và hai tên thuộc hạ thì cũng đã xem như được đặt một chân vào thế lực của hắn rồi.
Ninh Vương hắn cũng chẳng chê tiền nhiều mà cầm lấy hai chiếc thẻ cất đi.
“Được rồi, về thôi Minh Sơn, Hắc Lang”.
“À còn bữa ăn ngày hôm nay Phúc Kiến ngươi cứ thanh toán đầy đủ cho Minh Sơn hắn là được”.
Phúc Kiến thấy Ninh Vương tính toán với mình liền cười ha hả đáp.
“Ha ha, Trần Thiếu ngài khách khí, bữa cơm hôm nay coi như là ta mời ngài cùng Đoạn lão đại”.
Thấy Phúc kiến có thành ý như vậy Ninh Vương cũng không nói thêm gì nữa trực tiếp vứt cho hắn bình nhỏ, bên trong chứa 1 giọt vương huyết. So với mấy bình lúc trước Ninh Vương thưởng cho Đoạn Minh Sơn cùng với Hắc Lang chỉ bằng 1 phần 10.
Bất quá tác dụng vẫn là có đối với Phúc Kiến, chỉ một giọt này vương huyết cũng đủ để khiến cho Phúc Kiến sống thêm 5 năm tuổi thọ cùng với sự cải thiện về mặt thể chất rất nhiều đặc biệt là hiệu quả tráng dương thì đối với một kẻ như Phúc Kiến thì lại càng là một thứ đáng giá.
Vụ trao đổi này Phúc Kiến hắn chỉ có lời chứ không có thiệt, vì có sức khỏe mới là có tất cả mà theo sự quan sát của Ninh Vương thì tên mập này chắc chỉ sống được thêm 2 3 năm nữa vì mỡ nhiễm máu mất.
Đứng dậy khỏi bản, Ninh Vương chợt nhớ ra mình còn quên thứ gì đó.
Không sai.
Chính là Đặng Nhã Phương vẫn còn đang trong quá trình biến đổi và cải tạo lại toàn bộ bởi Sát Cơ Vỹ đã được nàng nuốt xuống lúc trước,
Ninh Vương tiến lại gần chỗ Nhã Phương đang nằm mà cúi xuống bế nàng ta lên kiểu công chúa. Bắp thịt cuồn cuộn, làn da trắng sáng cùng với gương mặt vô cùng anh tuấn soái khí nhưng lại toát lên một vẻ lạnh lùng với mọi thứ xung quanh.
Còn Nhã Phương xinh đẹp mê người cùng những đường cong quyến rũ được bộ quần áo đồng phục bó sát càng làm tô điểm thêm cho thân hình cực phẩm ấy.
Hai người lúc này trông cũng chẳng khác gì vương tử cùng với công chúa cả, hoàn toàn không hề nhấn mạnh hay nói quá.
Trên tay là Nhã Phương, Ninh Vương cùng hai tên thuộc hạ bắt đầu bước vào trong xe.
Vì trên xe có thêm một nữ nhân, Hắc Lang cũng chủ động đổi vị trí lên phía trước ngồi đối diện với Đoạn Minh Sơn.
…
Nửa giờ sau thì cũng đã vừa tròn 11 giờ tối.
Chiếc xe cà tàng mà Đoạn Minh Sơn đang lái dừng lại ở dưới chân căn chung cư quen thuộc, chính là nhà của chủ nhân hắn - Ninh Vương.
Trên đường trở về mấy người cũng có trò chuyện đôi ba câu nhưng cũng không nhiều chỉ là một chút về quá khứ của Hắc Lang mà thôi cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Lần này Ninh Vương chủ động mở cửa bước xuống xe trên tay vẫn còn đang bế theo Nhã Phương mà không đợi hai tên thuộc hạ mở cửa cho nữa, rất là mất thời gian mà hắn cũng có đầy đủ chân tay chứ không bị tàn tật hay lười biếng đến vậy.
Nhưng trước khi bước xuống Ninh Vương để lại một câu nói mà sẽ khiến cho Hắc Lang cùng với Đoạn Minh Sơn tối nay sẽ cực kỳ trằn trọc khó mà ngủ được một giấc ngon.
“Ta muốn những gì ta giao cho các ngươi làm phải được hoàn thành trong thời gian sớm nhất có thể. Ta muốn trong 1 đến 3 năm tới thế lực của chúng ta sẽ thống trị toàn bộ Đông Nam Á cùng với có sức ảnh hưởng nhất định đối với thế giới”.
“Các ngươi rõ rồi chứ?”
Thấy hai tên thuộc hạ vâng dạ sau đó gật đầu biểu thị đã rõ Ninh Vương trực tiếp rời khỏi xe luôn mà không nói thêm câu nào nữa. Hôm nay là một ngày vui nửa của Ninh Vương hắn nhưng phiền hà và bực tức cũng nhiều không kém đặc biệt là có cả sự góp phần của nữ nhân đang nằm trong lồng ngực trần của hắn gây ra.
Hiện tại hắn chỉ muốn đi tắm ngay lập tức để xua tan đi cái sự khó chịu chết tiệt này.
…
Trong xe lúc này.
Đoạn Minh Sơn cùng với Hắc Lang trong đầu đều là vô số viễn tưởng cùng với những suy nghĩ rất phức tạp và hỗn loạn đối với câu nói vừa rồi của Ninh Vương để lại trước khi rời khỏi xe.
“Hắc Lang, vừa rồi ta không nghe nhầm chứ?”
“Chủ nhân, hắn…hắn muốn trong vòng nhiều nhất là 3 năm tới đây thống trị toàn bộ Đông Nam Á đúng không?”.
“Ngươi nghĩ chủ nhân…hắn có thể thành công hay không?”.
Hắc Lang nghe thấy câu hỏi của Đoạn Minh Sơn cũng không có trả lời ngay lập tức mà suy nghĩ thêm một hồi về câu nói vừa rồi Ninh Vương để lại.
Trong vòng 1 đến 3 năm tới phải thống trị hoàn toàn được Đông Nam Á sao?
Phải biết ở đây thống trị mà Ninh Vương nói không chỉ là về kinh tế hay tiền bạc và quyền lực mà là thống trị giống như thời vua chúa ngày xưa vậy. Hắn muốn làm chủ tất cả chứ không phải chỉ đơn giản là có sức ảnh hưởng đến một phần của những quốc gia trong khu vực.
Ví dụ như làm suy yếu nội bộ hay đánh và chèn ép vào kinh tế của nước đó khiến chúng phải làm theo yêu cầu của bọn họ nhưng Ninh Vương hắn muốn thống trị.
Chủ nhân của hắn muốn cai trị toàn bộ về cả quyền lực - kinh tế - quân sự và cả chính trị, những tên phản kháng hay chống đối sẽ đơn giản là bị đăng xuất khỏi thế giới này mà thôi chứ chẳng phải là việc gì khó cả.
Nhưng cái quan trọng nhất mà Hắc Lang đang suy nghĩ tới là việc có thống trị được lòng dân của quốc gia đó hay không? Nếu không thì một khi dân chúng xảy ra bạo loạn không nghe lời thì việc thống trị của Ninh Vương hoàn toàn là điều vô nghĩa. Bất quá đây là việc chủ nhân của hắn làm chủ, một tên thuộc hạ như hắn hiện tại chỉ có thể đi làm những việc được giao phó mà thôi.
Hắc Lang hắn tuy vẫn còn có chút hoài nghi nhưng với chỉ với vài ngày tiếp xúc với Ninh Vương gần đây. Hắn tin chắc rằng khả năng của vị Trần Thiếu - chủ nhân của hắn hoàn toàn không chỉ đơn giản như hiện tại.
Hắn tin là Ninh Vương sẽ làm được việc mà hắn nói, chỉ là sớm hay muộn mà thôi và điều này thì lại phụ thuộc vào những tên thuộc hạ như Hắc Lang và Đoạn Minh Sơn hắn.
Muốn được sự ưu ái và trọng dụng của Ninh Vương thì bọn chúng chỉ có thể hết mình mà đi hoàn thành tốt việc được giao mà thôi.
“Ha ha, Đoạn Minh Sơn à, ngươi bản thân là một đứng đầu của hai thế lực lớn trong Hà Thành tại sao lại ngờ vực đánh mất niềm tin vào chủ nhân như vậy. Đáng lẽ ra khi nghe được câu nói của hắn tham vọng của ngươi phải trỗi dậy cực kỳ mạnh mẽ chứ”.
“Hay từ khi bị chèn ép và đe dọa ở trong Sài Thành lá gan của ngươi đã bé đi rồi? Chỉ muốn an nhàn hưởng lạc với cái thân phận Ám Kình võ giả mà chủ nhân ban cho ngươi thôi sao?”.
“Ngươi luôn là người là kẻ mà được chủ nhân trọng dụng tin tưởng giao cho việc lớn đi làm đồng thời cũng là kẻ thường xuyên giao tiếp với hắn nhất. Vậy mà ngươi là không quan sát được thấy khả năng và tham vọng của hắn lớn đến mức nào ư?”.
Những câu nói đầy châm chọc và mạnh mẽ như những cú tát thẳng vào mặt Đoạn Minh Sơn hắn. Việc này khiến cho Đoạn lão của chúng ta cũng phải suy nghĩ lại về câu nói của Ninh Vương một chút.
Đúng vậy.
Như lời mà Hắc Lang vừa vả vào mặt hắn thì mục tiêu chính của chủ nhân hắn - Ninh Vương là thống trị thế giới chứ không phải là thống trị Đông Nam Á. Đồng thời khả năng và tiềm năng của Ninh Vương lớn tới mức nào, Đoạn Minh Sơn hắn là người nắm rõ nhất lúc này.
Ngọn lửa tham vọng của Đoạn Minh Sơn lại một lần nữa được đốt cháy trong lòng từ sau những chuyện đã xảy ra ở trong miền Nam, đã khiến hắn có đôi phần nhụt chí chỉ muốn sớm được truyền lại mọi thứ cho đời sau của hắn kế thừa sau đó nghỉ ngơi an hưởng tuổi già.
Chính điều này cũng là một phần tác nhân dẫn đến sự việc của Đoạn Hải nhưng cũng nhờ vậy mà hắn gặp được Ninh Vương, có thể nói Đoạn Hải em trai hắn chính là cứu tinh của hắn cũng không ngoa.
Suy nghĩ kỹ xong, Đoạn Minh Sơn cảm thấy lời của Hắc Lang nói hoàn toàn không sai. Còn bây giờ điều quan trọng nhất chính là đi làm việc mà Ninh Vương giao cho hắn sau đó tính gì thì tính.
“Ta hiểu ý ngươi rồi”.
Đoạn Minh Sơn gật đầu đồng ý với lời của Hắc Lang mà trong lòng cũng lóe lên một tia đắc ý.
…
Quay trở về với căn phòng của Ninh Vương lúc này.
Sau khi tắm xong, mặc dù thời gian đã gần nửa đêm rồi cũng đã khá trễ nhưng mà một vị nữ nhân cực phẩm đang nằm chiếm chọn chiếc giường ngủ của hắn rồi.
Mà Ninh Vương hắn cũng không có ý định đi ngủ ngay mà ngồi xuống bên cạnh sau đó câu thông với hệ thống.
“Hệ thống”.
Ninh Vương điều động ý niệm câu thông hệ thống.
“Ta đây ký chủ, ngài có chuyện gì sao?”.
Âm thanh hệ thống vang lên đáp lại ý niệm vừa rồi của hắn.
“Vé vào tiến vào Thư Viện tầng thứ nhất sử dụng như thế nào?”.
Ninh Vương thắc mắc.
“Ký chủ chỉ cần lấy nó ra sau đó xé đi, ý thức của ngài sẽ được kéo đến Thư Viện tầng thứ nhất. Và thời gian ở trong đó cũng chênh lệch khá nhiều so với thời gian ở hiện thực nhằm tránh trường hợp cơ thể bị tập kích khi đang ở bên trong Thư Viện”.
“Ước tính được là khoảng 1 ngày ở bên trong thư viện bằng với 50 phút đến một giờ đồng hồ bên ngoài thực tại tùy vào biến động của không thời gian”.
“Và điều quan trọng nhất hệ thống phải nhắc nhở ký chủ rằng, điểm trí lực tác động lên rất nhiều về việc khi vào Thư Viện ký chủ có thể nắm bắt và hiểu rõ được về một loại tri thức nhất định nào đó, điểm trí lực càng cao khi vào Thư Viện khai thác được càng nhiều tri thức”.
“Ký chủ nên suy nghĩ kỹ trước khi sử dụng”.
Hệ thống giải thích đồng thời cũng nhắc nhở Ninh Vương về công dụng và lưu ý trước khi muốn sử dụng vé vào Thư Viện tầng thứ nhất.
“Vậy 80 điểm trí lực của ta có thể thu hoạch được nhiều thứ khi vào Thư Viện không?”.
Ninh Vương tiếp tục hỏi.
“Với chỉ số trí lực hiện tại của ký chủ, dù chỉ là tầng thứ nhất cũng khá khó để khai thác được nhiều tri thức bên trong Thư Viện, nếu như chỉ đủ để hiểu được và không chuyên sâu thì chắc là được tầm khoảng 3 đến 4 nguồn tri thức mới. Còn nếu như tìm hiểu kỹ càng và ăn sâu vào cốt lõi của tri thức đó thì ký chủ nhiều nhất cũng chỉ có thể khai thác được một mà thôi”.
Hệ thống tiếp tục phổ cập cho hắn thêm về giá trị của điểm trí lực và năng lực của nó hiện tại.
Ninh Vương cũng suy nghĩ thêm một lúc chứ không có đưa ra quyết định sử dụng ngay tấm vé tiến vào Thư Viện tầng 1 một ngày.
Thứ nhất là về thông số trí lực, mặc dù 80/10 nhìn có vẻ nhiều nhưng đó chỉ là đối với mức trung bình mà thôi. Vì thế sự thông tuệ và hiểu được về một nguồn tri thức mới không phải là thứ mà một con số có thể khẳng định được. Để có thể nắm bắt và sở hữu được một nguồn tri thức mới thứ cốt lõi phải đến từ ngộ tính và thiên phú của bản thân kẻ muốn tìm tòi và học tập.
Lấy con số 10 ra làm chuẩn là vì nếu một kẻ có trí lực dưới 10 thì có nghĩa là hắn có vấn đề về trí tuệ chứ không phải là tiêu chuẩn trung hay số đo trung bình. Có nghĩa là trên thế giới này và ngoài kia đầy rẫy những kẻ như Ninh Vương hắn.
Hiện tại Ninh Vương nắm giữ quá ít nguồn lực cùng bài tẩy để gây dựng thế lực và cũng là để bảo toàn cho bản thân khỏi những mối đe dọa tiềm tàng. Hắn đang phân vân giữa việc sử dụng để khai thác nhiều hay tập trung vào một nguồn tri thức nhất định chứ không phải là việc có nên sử dụng tấm vé hay không.
Chỉ với năng lực hiện tại bây giờ hắn không thể sử dụng kiến thức từ trong Tiến Hóa Thiên Thư ở phạm vi và mức độ quá lớn được, nguồn tri thức dồi dào và vô tận trong nó khiến cho hắn tạm thời cũng chỉ có thể khai thác ở một mức độ nhất định mà thôi. Bất quá chỉ riêng việc để cho hắn thử nghiệm thôi chứ chưa nói đến vận hành nó để gây dựng thế lực hay vào mục đích kinh tế đã khiến cho hắn cảm thấy rất là tốn kém rồi, ít nhất hiện tại là như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ và tính toán đến những khả năng có thể xảy ra và hậu quả mà nó đem lại, Ninh Vương quyết định sử dụng tấm vé vào Thư Viện với mục đích khai thác nguồn tri thức duy nhất nhưng đổi lại là việc có thể nắm giữ nó hoàn toàn. Chứ hắn không muốn chỉ tìm hiểu qua loa về một nguồn tri thức mới nhưng lại chẳng thể khai thác quá nhiều từ nó, đơn giản là mất công mất sức.
Quyết định xong Ninh Vương câu thông hệ thống yêu cầu nó lấy ra tấm vé vào Thư Viện tầng thứ nhất trong thời gian một ngày.
“Hệ thống, lấy ra vé vào Thư Viện một ngày cho ta”.
Ninh Vương điều động ý niệm câu thông hệ thống.
Từ trong hư không xuất hiện một tấm vé không có màu sắc, khá trong suốt như thủy tinh vậy nhưng khi cầm lại cảm giác giống như một tờ giấy. Ninh Vương cũng không nghĩ ra được nó được làm từ chất liệu gì, có vẻ nó được cấu tạo bởi một chất liệu từ những nền văn minh cấp cao mới sở hữu trong tay.
Không chần chừ, Ninh Vương xé tấm này vé vào cửa.
Roạt một cái tấm vé rách làm hai, cùng lúc đó linh hồn của Ninh Vương giống như bị một lực nào đó tác động đến mà kéo ra khỏi cơ thể sau đó hắn không cảm thấy gì nữa. Chỉ đến khi mở mắt ra thì một khung cảnh cực kỳ nguy nga tráng lệ giống như thiên đàng vậy.
Khung cảnh này khiến cho Ninh Vương sững sờ mất vài giây vì sự đẹp đẽ và hùng vĩ của nó.
Tỉnh táo lại từ trầm mê, Ninh Vương bước tới một cánh cửa lớn sau đó đẩy cửa mà bước vào bên trong.
Đằng sau cánh cửa là một không gian vô cùng rộng lớn, các hàng giá sách to lớn được bày bố cực kỳ thẳng hàng và ngay ngắn nhưng vì số lượng quá nhiều. Cho nên mạng lưới giá sách của Thư Viện này giống như một mê cung tri thức vậy khiến cho người ta một khi xâm nhập rất khó để tìm được đường ra khỏi đây.
Ninh Vương dạo bước quanh Thư Viện này một vòng sau đó tiến đến nơi có chỉ dẫn và đi tới khu tri thức chuyên sâu về khoa học kỹ thuật. Đây chính là thứ hiện tại mà hắn cần để có thể hoàn thành bước đầu của việc thống trị toàn bộ Đông Nam Á và sau cùng là cả thế giới.
Tìm kiếm đọc thử qua cả gần 50 cuốn sách chứa đựng không biết bao nhiêu là nguồn tri thức đáng giá nhưng Ninh Vương hắn vẫn chưa tìm được thứ mà mình mong muốn. Khi mà hắn chuẩn bị rời đi và sang hàng giá sách tiếp theo thì có một cuốn sách khá dày bìa màu đỏ thu hút được sự chú ý của hắn.
KHOA KỸ TỔNG HỢP - SƠ ĐẲNG?
“Chính là tên của cuốn sách này sao?”.
Ngồi xuống một góc tựa lưng vào giá sách, Ninh Vương bắt đầu lật ra trang bìa bắt đầu đọc những trang đầu tiên của nó.
Càng đọc, Ninh Vương càng cảm thấy đây chính xác là cuốn sách chứa đựng bên trong những nguồn tri thức mà hắn cần ngay lúc này. Từ những cái căn bản nhất mà công nghệ kỹ thuật hiện tại nhân loại có thể tạo ra và phát triển được cho đến những thứ nâng cao và được cải tiến thêm.
Những thứ này tạm thời con người vẫn chưa tìm ra cách để nắm giữ được nó. Thế nhưng chỉ cần Ninh Vương có thể ghi nhớ và nắm chắc toàn bộ nguồn tri thức này trong tay, với tài lực hiện tại của hắn không khó để có thể tạo ra một thứ gì đó mang tính đột phá, cách mạng đối với nền khoa học - công nghệ nhân loại. Tạo ra bước tiến và thúc đẩy nó lên một tầm cao mới.
Từ những cái cơ bản như những phương thức lập trình cho đến những dòng lệnh được sắp xếp một cách vô cùng tuyệt vời. Những công nghệ phần cứng như chip bán dẫn và phần lõi của những thiết bị được dùng hàng ngày bởi con người đều được nâng cấp và tối ưu một cách triệt để không bị lãng phí nguồn tài nguyên.
Ninh Vương hắn cứ vậy mà say sưa chìm đắm trong cuốn sách và liên tục ghi nhớ nguồn tri thức được chứa đựng bên trong một cách kỹ càng nhất không để lãng phí hay bỏ qua bất kỳ một thứ gì.
Ninh Vương hắn quyết định chọn và khai thác cuốn sách này để lấy nó làm vốn liếng đầu tiên cho bản thân hắn.
…
Thời gian cứ vậy trôi đi cho đến khi Ninh Vương đọc đến dòng cuối cùng của trang cuối cùng của cuốn sách thì.
“Đinh, thông báo với ký chủ thời gian ở trong Thư Viện của ngài sắp hết. Để rời khỏi đây ngay lập tức ký chủ chỉ cần điều động ý niệm là được, hệ thống sẽ đưa ý thức của ký chủ trở lại với cơ thể”.
Âm thanh hệ thống vang lên nhắc nhở hắn về thời gian còn lại trong Thư Viện.
Ngẫm lại một loạt những tri thức mới hắn vừa học được một chút. Phát hiện nguồn tri thức ấy như được sao lưu lại toàn bộ vào trong đầu hắn không sót một chữ.
Ninh Vương mới có chút hài lòng sau đó điều động ý niệm sau đó ý thức của hắn cũng được kéo khỏi nơi này mà trở lại căn phòng thân thuộc ấy.
”Hệ thống, thời gian đã trôi qua bao lâu rồi”.
Ninh Vương điều động ý niệm câu thông với hệ thống hỏi.
“Kể từ lúc ý thức của ký chủ bị kéo đến Thư Viện đến thời điểm hiện tại đã trôi qua tổng cộng 53 phút 48 giây”.
Hệ thống đáp lại câu hỏi của hắn
“Mới gần một giờ đồng hồ sao? Cảm giác này thật kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị a”.
Ninh Vương có chút thích thú đối với cảm giác chênh lệch thời gian giữa hai không gian khác nhau.
Gác lại chuyện này một bên Ninh Vương đánh mắt nhìn về phía Đặng Nhã Phương, nàng lúc này cả cơ thể đang bài tiết ra đầy chất dịch nhầy màu đen cùng với sự biến hoá rõ rệt trên cơ thể.
“Hah, gương mặt quyến rũ cùng với thân hình này, thật là khiến cho động lòng người mà. Ta hiện tại rất muốn ăn sạch cái này nữ nhân đấy”.
Ninh Vương gương mặt chuyển từ lạnh nhạt thường ngày sang thành tà tà mị mị có chút khó nói mà lè cái lưỡi uyển chuyển liếm lấy ngón tay cái.
Bất quá mùi hôi tanh đến từ chất nhờn màu đen do nàng đào thải ra bên ngoài cơ thể khiến dục vọng của hắn cũng phải kìm nén lại vì cổ hắn có chút ghê mà đứng dậy rời khỏi phòng của mình ngay lập tức.
Hiện tượng này dân gian người ta thường gọi là “Tắt Nứng”.
…
Sáng hôm sau.
CHÍP CHÍP CHÍP~~~
Tiếng chim hót bên ngoài ban công trên những chậu cây được trồng bởi Ninh Vương cùng với ánh nắng buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ rọi thẳng vào mắt Đặng Nhã Phương khiến nàng từ từ mở mắt.
Trước hết là một mùi hôi tay bốc lên xung quanh cả thân thê của nàng sau đó là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm ở trước mắt.
Nhã Phương ngay lập tức bật dậy khỏi giường mà ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, phát hiện bản thân không có ở nhà mà ở bên trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Nàng kiểm tra toàn bộ cơ thể mình xem có bị tên nào xâm hại hay không ,mặc dù sự trong trắng cũng sớm đã mất cho tên người yêu cũ bội bạc ăn xong rồi bỏ của nàng.
Quần áo chỉnh tề vẫn còn y nguyên như ngày hôm qua bất quá có một thứ chất nhờn màu đen bốc lên một mùi hôi tay cực kỳ khó chịu đang bám trên thân thể của nàng.
Nhã Phương bước xuống giường sau đó mở cửa phòng đi ra bên ngoài, lúc này đây nàng chẳng muốn suy nghĩ đến một việc gì hết mà chỉ muốn đi tắm ngay lập tức thôi.
Ra khỏi phòng đập vào mắt Nhã Phương là một bàn thức ăn được dọn sẵn được đậy lại bởi một chiếc lồng bàn. Bên cạnh còn có một chiếc thẻ ngân hàng cùng với một tờ giấy bên trên có viết vài dòng chữ.
Nhã Phương tiến lại gần sau đó cầm tờ giấy lên đọc thử.
Bên trên tờ giấy viết:
“Ngày hôm qua, Em đã lựa chọn trở thành người của tôi thế nên từ giờ cả tâm hồn và thể xác của em đều là của tôi, em hiểu không Đặng Nhã Phương?”.
“Tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo những gì mà tôi nói đừng để nam nhân của em phải bực tức. Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đối với em đấy, đừng có nói là Ninh Vương tôi không cảnh báo trước cho em”.
…
“Đồ ăn tôi chuẩn bị cho em có thể đã nguội lạnh sau khi em tỉnh dậy. Em có thể hâm nóng lại bằng lò vi sóng để ăn. Còn thẻ trên bàn bên trong có 20 tỷ, là tiền tôi cho nữ nhân của mình, vì thế em có thể chi tiêu thoả thích”.
Đọc đến đây không hiểu sao hai gò má của Nhã Phương có chút ửng hồng, nàng cũng không biết tại sao mình lại bị như vậy nữa.
“Còn một điều nữa, trước khi rời đi thì nhớ kêu người tới mang ga giường cùng với chăn gối đem đi giặt sạch cho tôi nhớ chưa”.
“Ninh Vương.”.
Tới đây thì chữ cũng đã hết nàng cũng đã biết được rằng đây chính là căn hộ của vị Trần Thiếu ngày hôm qua nàng giao dịch cùng.
Nhã Phương không nghĩ ra được rằng tại sao một kẻ vừa có tiền và có quyền như hắn tại sao sống trong một căn hộ bình thường như thế.
Có chút kỳ lạ a.
Bất quá hiện tại đây không phải là thứ mà nàng nên quan tâm lúc này. Điều cần làm ngay lúc này là đi tắm mới đúng.