Chiều hôm đó, Ninh Vương đã sớm kêu Phục Ma đi làm thủ tục xuất viện cho bản thân hắn.
Đồng hồ điểm cái 2 giờ trưa, Roll-Royce Phantom của hắn xuất phát tới vị trí trung tâm của thủ đô, mà hướng tới một tòa cao ốc tọa lạc ở một trong những thành phố phồn hoa bậc nhất nước Việt.
Chính là Hà Thành, mặc dù chỉ đứng thứ 2 xếp sau thành phố Hồ Chí Minh - Sài Thành, về quy mô nền kinh tế và dân cư. Thế nhưng là không phải ngẫu nhiên mà Hà Thành được chọn làm thủ đô của đất nước.
Thứ nhất là về mặt giá trị truyền thống và văn hoá lâu đời của Hà Thành đã tồn tại ở trong lịch sử so với Sài Thành rất lâu a.
Có thể nói Hà Thành là cái nôi khai sinh ra nước Việt cũng không có sai.
Thứ hai đó là về địa thế cũng như chính trị thì Hà Thành so với bất kỳ thành phố nào trong nước đều là tốt hơn ít nhất là một bậc.
Trong thời chiến, tính từ trung tâm cho tới các đường biên giới cả trên bộ lẫn trên biển, Hà Thành đều giữ được khoảng cách an toàn tối thiểu là 120km, khiến cho kẻ thù phải di chuyển một quãng đường đủ dài để có thể tiếp cận.
Còn trong thời bình - hiện tại, Hà Thành sở hữu địa hình bằng phẳng và có đường cao tốc kết nối tới các tỉnh khác trong cả nước từ đó dễ dàng trở thành bộ não trung tâm kết nối toàn bộ cả đất nước.
Hoàn toàn đáp ứng mọi yêu cầu cần thiết nhất để trở thành thủ đô của nước Việt.
Đối trọng duy nhất có thể cạnh tranh với thành phố Hà Nội chỉ có thể là thành phố Hồ Chí Minh - Sài Thành của chúng ta. Thế nhưng là thành phố này quá ráp biển, dễ dàng trở thành mục tiêu tấn công bởi tàu chiến của kẻ địch.
Với 1 quả tên lửa đạn đạo có khả năng vượt 1000 - 2000km thì khoảng cách vài km giáp biển của Sài Thành chính là một điểm yếu chí mạng a.
Bên cạnh đó, nước biển dâng khiến thành phố bị ngập nhiều lần trong năm. Kinh tế là thứ duy nhất Thành phố Hồ Chí Minh hơn Hà Nội, nhưng kinh tế không phải yếu tố quan trọng nhất để làm thủ đô.
Còn đối với Cố Đô Huế thì có nhiều vấn đề về thời tiết và đất đai dẫn tới cuộc sống không thoải mái. Để cân bằng, vua Gia Long đã dời đô từ Hà Nội về đây.
Hà Nội trở thành thủ đô của đất nước từ năm 1954. Nếu không có lý do xứng đáng, không nên dời đô tới bất kỳ nơi nào khác.
Giới thiệu qua một chút thôi như vậy là đủ rồi, quay trở lại chủ đề chính.
Roll-Royce lăn bánh trên đường hướng tới một tòa cao ốc cao khoảng 50 tầng có tên là Sahara Building, được một vị triệu phú người Ai Cập cùng một số kẻ có tiền trong nước rót vốn đầu tư lên đến 500 triệu đô.
Thế nhưng là vì một số nguyên do gì đó, có thể là nội bộ lục đục hoặc là thua lỗ, không rút được vốn về mà buộc vị triệu phú Ai Cập đó cùng những người rót vốn phải bán lỗ xuống còn 400 triệu đô.
Nhân cơ hội này, cũng là lúc mà The Control - TC Corporation của Chưởng Thiên Hội bọn họ đang cần tìm một vị trí thích hợp để làm trụ sở.
Sahara Building này không thể nào là lựa chọn tốt hơn rồi, rất nhanh chóng Đoạn Minh Sơn liền đã theo lệnh của Ninh Vương thu mua tòa này cao ốc về tay, sau vài lần cò kè giá cả và kích thích đối phương.
Đoạn Minh Sơn dễ dàng mua lại nó với giá 380 triệu đô, rất dễ dàng.
Không hổ là con cáo già lõi đời Đoạn Minh Sơn, hắn làm việc rất là để cho Ninh Vương cảm thụ.
…
Xe đã được đỗ trong bãi đậu đám người Ninh Vương, Nhã Phương, Phục Ma và Đoạn Minh Sơn đứng phía dưới tòa cao ốc đang được tân trang lại vẻ ngoài và nội thất bên trong để chuẩn bị đưa vào hoạt động sớm nhất có thể.
Nhìn mấy dòng chữ lớn THE CONTROL CORPORATION được bố trí ở phía trên cao của tòa nhà này trong lòng Ninh Vương không khỏi có chút âm thầm đắc trí.
“Từ ngày hôm nay sẽ không còn Sahara building nữa mà chỉ còn lại The Control mà thôi”.
Ninh Vương trong lòng cười thầm một tiếng, khóe miệng nhấc lên một nụ cười đầy tự tin hướng về tương lai phía trước.
Hôm nay bọn họ chỉ là đi tham quan cái này tòa nhà một chút mà thôi, nhiều nhất một tuần nữa nó sẽ đi vào hoạt động chính thức.
Theo kế hoạch mà Ninh Vương đề ra thì Đoạn Minh Sơn lần này sẽ nắm giữ vị trí CEO - giám đốc điều hành của công ty.
Đoạn gia chủ lần này lại nhiều thêm một cái công việc a.
Còn về tổng giám đốc sẽ đích thân Ninh Vương lên nắm quyền đồng thời cũng là chủ tịch phía sau màn của công ty bọn hắn.
Về phần Nhã Phương nàng khá rảnh rỗi nên hắn an bài cho nàng cái vị trí thư ký tổng giám đốc của hắn. Và nàng sẽ phải học tập bài bản từng thứ về cái chức vị này, chứ hắn sẽ không để cho một ai được phép ngồi chơi trong khi làm việc cả.
Ninh Vương hắn không có cần một cái bình hoa di động a.
Trước mắt tạm thời là như thế, đối với các bộ phận dưới trướng sẽ để một đám người thân tín có trình độ của Đoạn Gia tiến vào. Còn đám nhân viên thì tính sau, bọn chúng không có quá nhiều lực ảnh hưởng tới căn cơ công ty cho nên Ninh Vương không vội.
Mấy cái chức vị cấp thấp này chỉ cần không phải phế vật loại trình độ thì đều có thể ngồi được.
Quan trọng nhất vẫn là ở khâu sản xuất, Ninh Vương chỉ lo lắng ở điểm này sự tình.
Hắn cần phải thực sự cẩn trọng trong từng chuyện một, từ việc chọn lựa nhân viên, bố trí giám sát, bảo an, bảo mật thông tin thì đều đã được Ninh Vương hắn tập trung hoàn thành từ trước đó rồi.
Nhã máy thì trực tiếp sử dụng nhà máy dưới trướng của Đoạn Thị tập đoàn luôn là được không cần mất công thuê đất và xây dựng làm gia tăng chi phí.
Tổng thiệt hại phải bỏ ra cho việc thành lập lên The Control là 600 triệu đô, bao gồm chi phí mua đất, cải tạo, nguyên vật liệu sản xuất, máy móc,… Tiêu tốn khoảng 4 phần 10 sản nghiệp của Chưởng Thiên Hội.
Chưa kể tới tiền lương nhân viên hàng năm, điện đóm, chi phí vận hành, chi phí phát sinh a.
…
Tham quan khảo sát lại tòa nhà này sau đó đám người tiếp tục đi tới một vài nơi cần chú ý nữa sau đó liền trở về.
Lúc này thời gian cũng đã là hơn 4 giờ chiều, Đoạn Minh Sơn thì rời đi trước đi làm việc của hắn còn đám người Ninh Vương thì trở về biệt thự của mình.
Vừa về tới biệt thự sau đó Ninh Vương liền mở cửa bước xuống xe và lấy ra từ trong không gian cá nhân tấm thẻ hắc kim của mình bên trong có 100 triệu đô đưa cho Nhã Phương.
"Em cầm lấy thẻ cùng Phục Ma đi mua sắm chút gì đó đi, thích mua gì liền mua gì, chỉ cần không có quá phung phí là được".
"Từ giờ cho đến tối anh có rất nhiều việc muốn làm và phải làm cho nên không có cùng em chơi được, mà để em ở nhà chơi một mình chắc hẳn em sẽ thấy buồn chán".
"Được chứ?".
Ninh Vương đưa tấm thẻ hắc kim đặt vào trong lòng bàn tay của nàng một mặt chân thành mà nói ra.
Sau đó liền vào trong nhà đi lên trên phòng thí nghiệm của mình để lại Nhã Phương và Phục Ma có chút thẫn thờ không hiểu hắn rốt cuộc có việc gì, nhưng cũng không có dám hỏi nhiều mà chỉ có thể gật đầu một cái biểu thị rằng nàng đã hiểu.
Nhã Phương cũng không muốn làm phiền tới nam nhân của mình a.
“Vậy được rồi, lão Phục, ngươi cùng ta đi trung tâm thương mại một chút đi”.
Nhã Phương cũng không có ý kiến gì người lại có chút thoải mái với đề nghị này của hắn.
“Vâng, Nhã Phương tiểu thư”.
Sau đó chiếc Roll-Royce Phantom lại một lần nữa khởi động bởi Phục Ma mà rời khỏi căn này biệt thự đi tới trung tâm thành phố.
Chỉ để lại vài tên bảo an dưới trướng Chưởng Thiên Hội canh phòng ở bên ngoài tránh cho có người làm phiền tới Ninh Vương.
…
Lần này cùng Phục Ma tới trung tâm thương mại mua sắm, Nhã Phương mua được không ít đồ, nào là quần áo trang sức, túi xách trên người dành cho nàng cùng với dành cho hắn. Để hai người có thể cùng nhau sánh đôi mỗi khi đi chơi hay dự tiệc ở những nơi sang trọng.
Và quan trọng nhất đó là để phù hợp với thân phận và khí chất trên thân của hai người, đồ mà Nhã Phương chọn lựa không có món nào là dưới 100 triệu VND cả, món nào cũng là được gia công bởi những thương hiệu lớn và có tiếng nhất trên thế giới như Dior, LV, Chanel, Hermes,...
Mỗi một hãng thời trang nổi tiếng ấy Nhã Phương ít nhất cũng chọn tới 2,3 món đồ, bất quá nàng chỉ việc chọn đồ mà thôi, xách đồ là việc của Phục Ma tên quản gia của bọn họ đi, chứ nói đích danh là chó săn thì cũng không có được hay cho lắm.
Hiện tại hai tay của hắn đã phải xách rất nhiều túi đồ mà Nhã Phương vừa mới mua không lâu, nhưng thể chất đã được cải tạo vô cùng lớn, từng này cân nặng làm sao có thể làm khó được hắn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc này cũng đã là hơn 6 giờ tối, bầu trời cũng dần dần chuyển màu để nhường chỗ cho màn đêm sâu thẳm và tối tăm.
Và cũng là lúc một số thứ hoạt động về đêm mong chờ nhất.
Nhã Phương vốn là đang dự định chọn lựa và mua sắm thêm một ít đồ nữa sau đó liền trở về thật sớm để tắm rửa sau đó cùng đi ăn tối với Ninh Vương theo ước định của hai người lúc trưa.
Thế nhưng là đang mải mê ngắm nghía xung quanh Nhã Phương thì đột nhiên toàn bộ giác quan vô cùng nhạy bén của nàng cảnh báo cho nàng đang có thứ gì đó nhìn chằm chằm từ xa.
Sát Cơ Vỹ bên trong thân thể nàng phát ra tín hiệu sóng âm ra bán kính khoảng vài trăm mét xung quanh để dò tìm kẻ đó, Nhã Phương phát hiện ở trên tầng lầu của trung tâm thương mại một góc tối có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm lấy nàng, dường như mục đích chỉ là theo dõi chứ trên thân kẻ đó không mang theo sát ý bên mình.
Bất quá Nhã Phương vô cùng ghét những ánh mắt nhìn chằm chằm lấy nàng như vậy chứ đừng nói tới những kẻ có ý đồ theo dõi như tên này, dựa theo cảm ứng của Sát Cơ Vỹ trên thân. Nhã Phương có thể ước chừng được thực lực của tên này rơi vào khoảng Võ Sư hậu kỳ cho tới đỉnh phong.
Quả là một miếng mồi ngon a.
Nhã Phương khóe miệng cười lạnh, cái lưỡi hơi hơi liếm lấy mép môi vô cùng thưởng thức.
“Lão Phục, chúng ta trước tiên rời đi”.
Nhã Phương truyền âm cho Phục Ma đang đi ở phía sau chứ không mở miệng ra nói.
Phục Ma cũng đã là một tên sống hơn nửa đời người, nhận được Nhã Phương truyền âm cho tin tức thì cũng đủ để hắn hiểu là có chuyện xảy ra rồi.
“Vâng thưa tiểu thư”.
Phục Ma đáp lời sau đó cùng nàng đi ra bãi đỗ xe ở dưới hầm ngầm có chút vắng vẻ, Nhã Phương muốn thử thăm dò xem tên bám theo này rốt cuộc là có ý đồ gì.
Chỉ thấy hai người dự định lên xe thì từ phía bên trong một góc tối om hiện lên một cái huyết quang ánh mắt dần dần bước ra. Sau đó là toàn bộ thân thể của hắn lộ ra bên ngoài trước ánh đèn, chỉ thấy một da thịt trên thân thể này chỉ là một màu xám tối thì Nhã Phương đã liền biết kẻ đến này là ai rồi.
Không sai, hắn chính là một tên Huyết tộc đang ở trạng thái bình thường.
Không giống với bọn người Hoắc Đông chuyên ngụy trang thành dáng vẻ lịch thiệp, trang nhã để lừa phụ nữ đi theo sau đó làm thịt bọn họ. Còn tên này thì khác, hắn hiển lộ ra hình dáng thực thụ của mình ngay chiếc mặt hai người mà trên thân chỉ bao phủ lấy một chiếc huyết bào y phục.
Răng nanh, móng vuốt sắc nhọn thậm chí còn không thèm che lại mà trực tiếp khoe khoang ra bên ngoài, xem ra là đã chắc phần thắng rồi.
“Ngươi gọi Nhã Phương đúng không? Tên tiểu tử Ninh Vương đi theo ngươi đâu rồi?”.
“Chủ thượng của bọn ta muốn gặp các ngươi?”.
Âm thanh có chút khàn khàn, the thé khó nghe vô cùng được phát ra từ trong miệng của tên này Huyết tộc, người hắn muốn tìm chính là Nhã Phương nàng cùng với nam nhân của mình Ninh Vương.
Chỉ là âm thanh của hắn đã được phát ra, nhưng chỉ nhận được lại cái nhìn khinh bỉ thông qua cặp mắt kính hàng hiệu màu đen của Nhã Phương và trên miệng nàng còn lóe lên một tia ý cười.
Quan sát được thấy dáng vẻ đó của Nhã Phương đã khiến cho tên này Huyết tộc triệt để tức giận, hắn hỏi thăm chỉ là muốn trang bức mà thôi. Đã tìm tới tận cửa, trực tiếp gặp mặt, còn nhe ra răng nanh, móng vuốt như thế kia thì làm gì có chuyện hắn không biết nữ nhân trước mặt là Nhã Phương.
Hắn trực tiếp xông lên mà lao tới phía Phục Ma dự định giết chết tên lão đầu này trước sau đó bắt lại Nhã Phương, hắc hắc một trận rồi mới giao nộp lại cho chủ thượng để truy tìm cái tên tiểu tử gọi Ninh Vương kia sau.
Hắn tự tin như vậy là vì sở dĩ hắn không cảm nhận được một nguồn lực lượng hay sức mạnh gì ở trên thân Nhã Phương cả, nữ nhân này hoàn toàn chỉ là một cái phàm nhân. Còn trên người lão đầu kia thì phát ra một chút ngoại lực cùng nội lực, giống như chỉ là một tên Minh Kình võ giả, vì vậy mới dám tự tin như thế.
Đây sẽ chính là quyết định ngu dốt và sai lầm nhất trong cuộc đời của tên Huyết tộc này, hắn chắc hẳn sẽ vô cùng hối hận a.