Ngự Trị Vạn Giới

Chương 74: Đụng độ!



Không gian bên ngoài khuôn viên lãnh địa của Huyền gia vốn đang khá tĩnh lặng, nhiều nhất cũng chỉ là âm thanh trò chuyện bàn tán giữa mấy tên thành viên dưới trướng Chưởng Thiên Điện với nhau mà thôi.

Nhưng sau một cái búng tay của Ninh Vương trước đó, dị biến cũng bắt đầu phát sinh ngay sau đó.

Hai chiếc Container được hình thành và gia cố từ chất liệu hợp kim siêu bền, chúng nó giống như là dùng để vây khốn một thứ gì đó ở bên trong.

Bất quá chỉ sau cú búng tay ấy, đèn hiệu cảnh báo đột ngột chuyển từ sắc xanh sang đỏ, đồng nghĩa với việc cỗ lực lượng vốn dĩ đang áp chế thứ ở bên trong đã biến mất hoàn toàn.

Hai chiếc Container ngay lập tức xuất hiện dấu hiệu của sự rung lắc dữ dội.

Oành~

Một tiếng nổ lớn pha lẫn âm thanh của kim loại khi bị xé rách, giống như bị thứ gì đó ở bên trong cho chấn vỡ vậy.

Uy lực của nó đã đủ để khiến người ở trong dinh thự nghe rõ mồn một nhưng không biết là đã có chuyện gì xảy ra…

Ấy là cho tới khi những âm thanh tiếp theo vang lên một cách đột ngột mà nghiền ép không gian bốn phía xung quanh Huyền gia lãnh địa.

“HÍRK….GRAORRKKK!!!~”.

“GREGRK…grek…grek..grek…greekk!!!!~”.

((Đếch biết miêu tả âm thanh của mấy thứ này thành chữ ra làm sao nữa, cái thứ 2 nó giống như các vị đang cười hằng hặc nhưng cố thở ra bằng miệng một cách hoàn hảo vậy :v))

Một bên chính là tiếng gào thét vô cùng đinh tai nhức óc như của một con quỷ dữ bị xiềng xích dưới chốn luyện ngục hỗn loạn đã được giải thoát khỏi giam cầm. Mà hiện tại nó đang vô cùng hưng phấn có thể đặt chân tới trần thế và chuẩn bị thỏa mãn cơn đói cồn cào do máu huyết phàm nhân mang lại.

Bên còn lại thì không quá to lớn và đinh tai nhức óc, đổi lại âm thanh mà nó phát ra ở một tần số và biên độ dao động vô cùng cao khiến cho sóng âm ở trong không gian tạo ra một cỗ lực lượng áp chế vạn vật xung quanh.

Giống như tiếng rống giận của một thứ sinh vật nào đó ở dưới đáy của vực thẳm đang vang vọng lên phía trên mặt đất vậy. Dù không quá lớn nhưng đủ để thẩm thấu vào trong xương tủy của mỗi sinh vật sống và khiến bọn chúng tự sinh ra một loại cảm giác thần phục đối với nó.

Như vậy cũng đã đủ để cho thấy giữa hai âm thanh được phát ra tới từ hai thứ sinh vật kia thì đâu mới là kẻ mạnh hơn rồi…

Dư ba của âm thanh mà chúng nó phát ra trước đó cũng dần dần biến mất, khói bụi cũng dần dần tản đi sau khi 2 chiếc Container được phá hủy từ bên trong.

Để lộ ra hai thứ sinh vật kỳ lạ nhưng vô cùng dữ tợn và đầy khát máu sau lớp sương mờ ấy.

Chúng nó không chần chừ mà bắt đầu cuồng loạn mà đi tìm kiếm và tàn sát những kẻ có mặt ở gần đó và bên trong khắp cả Huyền gia lãnh địa. Bao gồm cả đám lính gác của Chưởng Thiên Điện trước đó vẫn còn đang phụ trách nhiệm vụ canh giữ hai chiếc xe Container này nữa.

Qua đó, có thể thấy được hai chiếc lồng giam được hình thành và gia cố từ những chất liệu bền bỉ nhất cũng chỉ là miếng rẻ rách vô cùng dễ dàng bị 2 sinh vật vừa rồi xé nát hoàn toàn mà không gặp phải chút trở ngại nào.

Thứ có thể giam giữ và khống chế chúng nó chính là cỗ lực lượng đè nén đã biến mất hoàn toàn sau cú búng tay trước đó của Ninh Vương.



Quay trở lại với bên trong Huyền gia dinh thự thì lúc này đã trôi qua khoảng hơn 1 phút sau cái búng tay trước đó của Ninh Vương.

Tiếng nổ và hai tiếng gầm thét khác nhau cũng đã được toàn bộ người có trong đại sảnh nghe rõ ngay sau cú búng tay đó.

Bất quá đã 1 phút trôi qua nhưng không hề có chuyện gì xảy ra sau đó, giống như là một trò hù dọa mà Ninh Vương tiến hành áp dụng lên trên đám người có trong sảnh tiệc vậy.

Ngay cả Diệp Thần đang đứng trước mặt hắn cũng đã cảm thấy thân thể bị đè nén cùng sự áp bách mà 2 tiếng gầm thét trước đó mang lại thì hiện tại cũng đã trở lại trạng thái bình thường.

“Phụt, ha ha, tiểu tử ngươi thuê dàn loa ở bên ngoài bao nhiêu tiền vậy? m thanh chân thực khiến cho ta và các vị đại lão tới dự thọ yến ngày hôm nay đã bị dọa sợ đó”.

Diệp Thần nhếch miệng, ánh mắt tràn ngập sự giễu cợt và châm biếm mà đối Ninh Vương phát ra thanh âm chế nhạo.

Ninh Vương trước tiên không có nói gì mà chỉ dùng con mắt của nhân loại bình thường khi nhìn một con sâu cái kiến nhỏ bé, trong khi nó đang cố gắng dãy dụa và làm trò hề trước khi bị dẫm chết trong sự vô vọng vậy.

Chẳng cần tới hắn phải ra tay, chỉ cần tên chỉ huy của Ảnh Sát Đoàn của đám người Hành Thích Giả hiện tại đang nắm giữ thực lực tương đương với Võ Sư hậu kỳ thì…

Tiện tay cũng có thể bóp gãy cổ một tên chỉ nắm giữ thực lực Ám Kình đỉnh phong như Diệp Thần a.

Bất quá năng lực thật sự của Diệp gia đại thiếu đây không phải tới từ thực lực thuần túy của bản thân, hắn có thể tiến nhập vào giới Võ Giả và đạt đến trình độ Ám Kình đỉnh phong thì cũng xem như là khá ổn rồi.

Thứ sức mạnh thật sự mà hắn nắm giữ chính là nguồn tri thức cùng những thứ công nghệ, khoa học - kỹ thuật được mang từ Lam Tinh tới sau khi xuyên việt đến Trái Đất bên trong thân xác Diệp Thần hiện tại.

Và Ninh Vương cũng biết được điều đó, hắn cũng không phủ nhận rằng ở mặt này Diệp Thần có thể xem như là đã “out trình” bản thân.

Cho nên hắn muốn thử xem, giữa khoa kỹ hiện đại vượt xa so với nhân loại trên Trái Đất nắm giữ ở thời điểm hiện tại mà Diệp Thần có, cùng với công nghệ sinh hóa mà hắn nắm giữ cũng đã vượt xa nhân loại ở thế giới này.

Giữa hai bên lẫn nhau đối chọi thì ai sẽ là kẻ mạnh hơn và bên nào sẽ là bên chiến thắng.

Bằng không dựa vào một cái tạp vật như Diệp Thần tên này đây, thì làm sao mà có thể vẫn còn sống sót sau khi đã liên tục nhảy nhót ở trước mặt hắn từ nãy đến giờ?

Ninh Vương thì thầm gì đó vào tai Thu Phương mà an ủi để cho nàng rời khỏi thân thể hắn rồi tiến về phía chỗ hai nữ nhân còn lại của mình.

Còn bản thân thì vô cùng thản nhiên từ từ đứng dậy tiến tới chỗ Diệp Thần mà vừa đi vừa nói.

“Hah, Diệp Thần đúng không? Ngươi biết vì sao mà từ đầu đến giờ ngươi vẫn còn có thể sống sót, nhảy múa và trang bức ở trước mặt ta không?”.

Diệp Thần sau khi nghe câu hỏi của Ninh Vương thì tiếp tục nhếch miệng cười định nói gì đó thì bị bàn tay của đối phương bóp chặt lấy miệng.

“Ưm…Hmm”.

Miệng bị bàn tay to lớn và vô cùng rắn chắc như một gọng kìm cố định rồi kẹp chặt lấy hai bên của Ninh Vương bóp lấy tới mức xương hai gò má của hắn đã có chút rạn nứt.

Diệp Thần chỉ có thể ú ớ mà kêu rên ra mấy âm thanh đau đớn, khóe mắt đã có chút đẫm lệ vì thống khổ.

Ninh Vương nhìn hắn như vậy trong lòng thích thú vô cùng, hắn hiện tại mặc dù đã suy đoán được rằng cái này Diệp Thần đã bị thay thế bởi người khác.

Nhưng với một tên Ám Kình đỉnh phong thực lực, bên người lại không có bảo tiêu mà dám sẵn sàng bước tới trước mặt của kẻ thù chế giễu hắn.

Thì Ninh Vương thực sự không biết là thằng ngu này lấy tự tin từ đâu ra?

Chẳng lẽ thân phận Diệp gia đại thiếu của nước Việt mang đến sự ảo tưởng và cho hắn cái sự tự tin này?

Lý do trên cũng không hoàn toàn chính xác, nó chỉ là một phần mà thôi.

Thứ chủ yếu nhất cho việc Diệp Thần tự tin dám đứng trước mặt những kẻ có khả năng giết chết Hóa Kình thực lực cảnh giới chính là vì.

Hắn không nhìn ra được hầu hết trong những người mà Ninh Vương mang tới bên thân thể một cỗ lực lượng nào hết, có chăng chỉ là sát khí trên thân cùng sức mạnh thể chất vượt xa người bình thường mà thôi.

Hắn không biết bằng cách nào mà hai vị Hóa Kình kia bị đám người này cho diệt sát, có thể là do vũ khí nóng cấp độ 4 chăng?

Diệp thần không cần biết, hắn chỉ biết rằng đám người này không phải Võ Giả mà chỉ dựa vào vũ khí nóng để uy hiếp bọn họ.

Và nếu như thực sự là như vậy thì Diệp Thần hôm nay cũng không có đến tay không, hắn cũng mang theo rất nhiều át chủ bài của bản thân để tự vệ.

Cùng với việc ham muốn sống trong thân phận của thượng giới thượng tầng đã lâu, cộng thêm việc thân là kẻ tới từ một thế giới có nền văn minh vượt xa Trái Đất cho nên tính cách của hắn đã có chút vặn vẹo.

Đối với nhân loại ở thế giới này đều là rác rưởi để rồi coi thường hết thảy mà đâu biết rằng đây chính là thứ khiến hắn hối hận nhất sau khi xuyên việt tới vũng nước vừa sâu lại vừa đục mang tên Trái Đất này.

Không nhanh mà cũng không chậm, Ninh Vương bàn tay từ từ kéo đầu Diệp Thần tới đủ gần để bản thân có thể dò xét một chút thông tin mà những người xung quanh không thể nghe thấy.

Diệp lão gia tử - Diệp Bắc cùng hầu hết tộc nhân Diệp gia có mặt trong đại sảnh lúc này đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ muốn xông tới ngăn cản.

Bất quá bị hàng loạt những tia laser phát ra những tia lục quang phía dưới những họng súng đang chiếu tới, khiến bọn chúng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà tạm thời đứng nhìn trong bất lực.

Không để ý đến đám người Diệp gia đang có ý định xông lên cứu đại thiếu gia nhà mình, Ninh Vương bắt đầu ghé sát vào tai Diệp Thần mà phát ra âm thanh.

Toàn trường có trong sảnh tiệc hiện tại không biết Ninh Vương nói gì với Diệp Thần mà chỉ thấy rằng gương mặt của Diệp gia đại thiếu càng ngày càng trở nên trắng bệch, thân thể đã có dấu hiệu của sự run rẩy.

“Lý do mày còn sống tới thời điểm hiện tại là vì tao rất hứng thú với những thứ tri thức về khoa học kỹ thuật mà mày đang sở hữu trong đầu”.

“Chứ không phải là vì cái cơ thể phế vật này của mày hay cái thân phận Diệp gia đại thiếu đâu thằng mạo danh à”.

“Mày hiểu rồi chứ hắc hắc, còn bây giờ thì tiếp tục nhảy múa cho bổn quân xem đi”.

Diệp Thần sau khi nghe được một tràng những lời thì thầm bên tai vừa rồi của Ninh Vương sắc mặt vẫn còn đang trắng bệch vì bí mật sâu kín nhất của bản thân mà không thể tiết lộ.

Hiện tại lại bị một thiếu niên vô danh từ đâu tới nói ra toàn bộ khiến hắn khiếp hãi không thôi, mặc dù biết bí mật này là một chuyện. Còn có chứng cứ để chứng minh rằng những thứ mà Ninh Vương vừa mới nói có phải là sự thật hay không thì lại là một chuyện khác.

Thế nhưng Diệp Thần vẫn là không thể không cảm thấy run sợ khi bản thân đã bị nhìn thấu triệt toàn bộ mọi thứ như vậy.

Bất quá run sợ, khiếp hãi là như vậy, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn ẩn chứa một tia sát ý vô cùng nồng đậm.

Hắn muốn ngay lập tức diệt sát cái thiếu niên đang bóp chặt miệng hắn lúc này cùng toàn bộ người của hắn để che dấu sự thật và chôn nó thật sâu xuống đáy biển a.

Chỉ là những suy tư này tạm thời vẫn chỉ là những suy nghĩ thoáng chốc ở bên trong đầu, ngay tức khắc Diệp Thần cảm miệng được buông lỏng ra bởi Ninh Vương.

Hắn thở phào một cái, nghĩ rằng tạm thời đã có thể thoát được rồi… nào ngờ ngay phía dưới ngực đột nhiên phát ra một trận đau nhói khiến hắn không tài nào hô hấp một cách bình thường được.

Lồng ngực như bị một thứ gì đó va đập khiến toàn bộ xương sườn trong cơ thể trở nên vỡ nát, thân thể bị tác động cực mạnh dẫn đến bay về phía sau mà đụng vào mấy tên Diệp gia tộc nhân vẫn còn đứng đó.

Khiến không chỉ hắn bị thương tới mức sắp chết mà còn khiến cho mấy tên Diệp gia tử đệ cũng bị gãy xương mà chấn thương không nhẹ chút nào a.

Diệp Thần nôn ra một ngụm máu, sau đầu bởi vì va chạm khá mạnh mà dẫn tới chảy máu.

Trước ngực lõm xuống một dấu giày tây vô cùng rõ nét, lồng ngực đã có chút biến dạng a.

Không phải Ninh Vương đã thu lực đạo tới hết mức có thể và bản thân Diệp Thần hắn là một tên Ám Kình đỉnh phong mà đổi lại là một phàm nhân bình thường thì lúc này sớm đã hẹo rồi…

Chỉ là không ai ngờ tới rằng chịu phải một cước vừa rồi của Ninh Vương mà Diệp Thần tên này không hiểu sao chỉ sau khoảng 15 tới 20 giây liền có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Hắn đứng lên nhìn Ninh Vương, khóe miệng toát lên một nụ cười gằn vô cùng dữ tợn pha lẫn chút đắc ý giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

“Hừ, một cước vừa rồi của mày khiến tao rất là đau đấy thằng khốn”.

Hai bên đã cạch mặt rõ ràng, Diệp Thần hay là cả Ninh Vương đều không cần phải dành cho đối phương một chút nào tôn trọng nữa.

Một màn này khiến cho Ninh Vương cảm thấy có chút sững sờ trước tiên, sau đó tiến hành quan sát dị biến ở trên thân Diệp Thần ngay thời khắc đó.

Siêu thị giác sau khi thân thể đã qua tẩy lễ đủ sức để Ninh Vương thấy được trên thân thể Diệp Thần có chút không đúng.

Dường như là bên trong cơ thể hắn, các tế bào đang bắt đầu tiến hành quá trình phục hồi các vết thương do một cước trước đó của Ninh Vương hắn gây ra.

Không! Chính xác thì phải là vô số thứ đồ vật gì đó, số lượng lên tới cả nghìn tỷ cá thể đang liên tục bồi đắp và sửa chữa bên trong cơ thể hắn.

Giống như là một loại robot nhỏ bé tới cấp độ tế bào đang tiến hành liên kết lẫn nhau, mà dùng chính bản thân nó thay thế và bù đắp cho những chỗ bị thương trước đó vậy.

Ánh mắt Ninh Vương ngay lập tức sáng rực như nhặt được bảo, trở lên tham lam tới cực điểm.

Trong lòng âm thầm khẳng định, thứ này hiện tại đã chính là đồ vật ở trong tay hắn rồi.

....

ỦNG HỘ MẠNH CHO TÁC CÓ ĐỘNG LỰC ĐI CÁC VỊ, EVERYTHING YOU HAVE, JUST GIVE IT TO ME :)))

...

CÁC VỊ ĐẠO HỮU ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ, 3H30 SÁNG RỒI ĐI NGỦ ĐÂY