Khoảng hơn 1 tuần sau buổi triệu tập trước đó mấy ngày, khi này tin tức về việc Diệp gia trên dưới toàn tộc bị diệt sạch.
Cũng như việc có đến khoảng 9 phần 10 các đại thế lực trải dài khắp cả Bắc Bộ, chấp nhận thần phục dưới trướng một thế lực thần bí mang tên Chưởng Thiên Điện cũng rất nhanh chóng bị truyền đi.
Bởi vì Ninh Vương cố ý để cho thuộc hạ không phong tỏa tin tức, cũng như không ra lệnh cho những kẻ có mặt ngày hôm đó phải ngậm miệng đối với những gì đã xảy ra.
Cho nên tin tức về các sự kiện liên quan cũng theo đó mà lan đi nhanh chóng trong vòng tròn thế gia trên khắp cả nước và một vài thế lực vùng ven tại quốc gia khác.
Và một tin tức chấn động như vậy xảy ra ngay trong đất nước không có lý do gì mà bên phía chính phủ hay các nhân vật cao tầng điều hành đất nước không biết cả.
Kể cả cho dù Ninh Vương có cố ý che dấu chuyện này thì cũng là vô dụng, bởi vì một cái đại thế lực lớn nhất nhì tại Bắc Bộ như Diệp gia đột nhiên biến mất.
Hay nói trắng ra là bị diệt tộc chỉ trong một buổi sáng thì là một điều cực kỳ khó khăn để có thể che mắt được thiên hạ chứ nói gì tới chính phủ.
Trở thành mục tiêu quan trọng và sẽ bị nhắm vào trong tương lai, cũng như tìm đủ mọi cách để kìm hãm Chưởng Thiên Điện phát triển tiếp sẽ là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng với thực lực hiện tại cộng với việc bản thân gần như đã kiểm soát 1 phần 3 cả nước thì không có lý do gì để khiến Ninh Vương phải chùn bước cả.
Nếu bên phía chính phủ thực sự muốn nhắm vào Chưởng Thiên Điện thì hắn cũng chẳng ngại cùng đối phương một trận trực tiếp đối đầu a.
Bất quá nếu như có thể được thì kéo dài được thêm chút nào hay chút đó, bởi vì hắn bây giờ cũng chưa quá tự tin rằng Chưởng Thiên Điện hiện tại đủ sức để nắm giữ vận mệnh của một quốc gia.
Đối đầu thì có thể nhưng triệt để nắm giữ thì nằm trong sự tính toán của Ninh Vương vẫn có đôi chút quá sức a.
Phải biết nội tình của quốc gia đã trải qua hơn 2 nghìn năm phát triển, có thể chung sống hòa bình thêm càng lâu thì đối với Ninh Vương càng có lợi…
Hiện tại Diệp gia đã bị diệt tộc hoàn toàn, tài sản mà bọn chúng nắm giữ cũng đã được chia đều cho các thể lực dưới trướng Chưởng Thiên.
Một vài căn cứ, sở nghiên cứu mà Diệp Thần đang phát triển trong suốt quãng thời gian sinh sống tại Trái Đất sau khi xuyên việt, cũng đã bị Ninh Vương trong vài ngày này cho hủy diệt hoàn toàn.
Hắn chỉ lưu lại những thứ gì mà hắn cho là có tác dụng thực sự và những thứ có giá trị, sau đó kêu thuộc hạ vận chuyển trở về trụ sở tạm thời tại Hà Thành chờ đợi.
Trong số đó bao gồm cả trí tuệ nhân tạo Apex mà Diệp Thần vẫn còn đang trong thời gian phát triển dang dở.
Thông qua ký ức đã hấp thu từ chủ nhân thực sự của nó, Ninh Vương đã nắm giữ phương pháp để tắt nguồn sau đó chỉnh sửa lại và khiến cho chủ nhân mới của Apex là hắn.
Vì vậy kể từ hiện giờ trở đi, Ninh Vương có thể sử dụng Apex như một phụ tá đắc lực thông qua một thiết bị điện tử bất kỳ có sóng kết nối. Nhưng thời gian hiện tại có chút gấp rút, hắn tạm thời không đặt nhiều sự quan tâm đối với vấn đề này.
Thay vào đó Ninh Vương hiện tại đang trên chuyến xe di chuyển tới Giang Thành, là thành phố nằm phía bắc của nước Việt tiếp giáp với Hoa Hạ nước bạn và cũng là địa bàn của Triệu gia a.
Đã cũng có chục ngày nửa tháng kể từ những tin tức phát sinh trong buổi triệu tập ngày hôm đó được truyền ra. Thế nhưng là Triệu gia và một vài gia tộc dưới trướng bọn họ vẫn không có động thái gì đối với ngoại giới.
Mà muốn có thể triệt triệt để để nắm giữ toàn bộ cái Bắc Bộ này thì, Ninh Vương hắn phải khiến nốt mấy cái đại gia tộc còn lại quy thuận về dưới trướng Chưởng Thiên thì mới có thể yên tâm làm chuyện khác a.
Và đã nói tới nơi này thì cũng không thể không nhắc tới một chút thông tin về Triệu gia, cũng như là sự hình thành lên trạng thái đối địch như nước với lửa giữa Huyền - Triệu 2 nhà.
Sơ qua một chút về sự hình thành và phát triển của Triệu gia thì có chút đặc biệt so với phần còn lại, cũng giống như là Đoạn gia của Đoạn Minh Sơn.
Triệu gia hiện tại có thể nói là được sáng lập lên bởi những người Hoa đến từ một làn sóng nhập cư ra các nước Đông Nam Á, trong đó có cả nước Việt.
Nhưng có chút không giống với Đoạn gia và những công dân người Hoa năm đó muốn nhập cư sang nước Việt kiếm cơ hội đổi đời, để rồi chịu xuống một chút tác động cần thiết cùng với sinh sống một quãng thời gian đủ lâu tại nơi đây.
Đoạn gia và hầu hết những người gốc Hoa khác năm đó, có thể xem như là đã gần như bị đồng hóa hoàn toàn mà chẳng còn lại một chút liên hệ gì đối với dòng máu Hoa Hạ trong mình cả.
Dưới sự kìm hãm của chính phủ đối với những người Hoa nhập cư cộng với quãng thời gian sinh sống vô cùng lâu dài, Đoạn Minh Sơn hiện tại đã hoàn toàn mà trở thành một cái công dân nước Việt a.
Bất quá sự tồn tại của Triệu gia thì lại khác, không giống với Đoạn gia của Đoạn Minh Sơn chỉ là những người công dân có tiền bình thường, muốn nhập cư vào nước Việt làm ăn phát triển.
Sự tồn tại của Triệu gia hoàn toàn đều là có chủ đích hết thảy, còn lý do cụ thể bên trong chuyện này thì Ninh Vương cũng không có quá để tâm và cũng không muốn tiêu tốn điểm tín dụng để hệ thống giúp hắn dò xét.
Vì ẩn tình trong đó là vô cùng quan trọng, ảnh hưởng tới rất nhiều thứ liên quan tới hai quốc gia cho nên là rất đắt đỏ, Ninh Vương cũng không thừa tiền và cảm thấy mình cần thiết phải nhúng tay vào việc này ở thời điểm hiện tại.
Hắn chỉ cần biết là cái gia tộc họ Triệu này là sự pha trộn giữa 2 dòng máu Việt - Hoa và quan trọng nhất là đám người này có một mối quan hệ vô cùng mật thiết đối với chính phủ nước bạn.
Và cả trận chiến biên giới năm ấy thì theo những thông tin mà Ninh Vương hắn có được thì cái này Triệu gia ắt hẳn cũng phải có một chân trong đó.
Còn về sự đối địch như nước với lửa giữa hai nhà Huyền - Triệu thì thông qua những gì hắn được biết từ trong miệng của Huyền lão gia tử thì.
Nguyên nhân chủ yếu của sự thù địch, đối đầu đã được hình thành ngay từ khi hai thế lực này bắt đầu thành lập.
Chính xác hơn sự hình thành của Huyền gia bọn họ là để kìm hãm và kiểm soát Triệu gia, ngăn không cho đối phương có cơ hội bành trướng phát triển bên trong nước Việt.
Dưới sự hậu thuẫn của chính phủ, Huyền gia ngay từ sau khi thành lập đã vô cùng nhanh chóng liền từng bước đi lên và phát triển thành một thế lực nhất lưu như hiện tại.
Song song với sự phát triển đó cũng chính là việc dốc toàn lực để kìm hãm cũng như ngăn chặn sự bành trướng và phát triển nhanh chóng của làn sóng những người gốc Hoa nhập cư vào nước Việt.
Mà Triệu gia chính là thế lực mạnh nhất cũng như được hậu thuẫn nhiều nhất bởi chính phủ nước bạn trong số đó.
Vì vậy cho nên nước Việt mới không giống như một số ít những quốc gia khác trong khu vực Đông Nam Á hay là trên cả thế giới. Dù cho không nhiều thì cũng phần nào nền kinh tế và quân sự bị trói chặt và phụ thuộc vào nước bạn.
Với tham vọng lớn lao và không tưởng của bọn họ chính là tạo ra một thời đại mới, nơi mà “Thiên Triều” của bọn họ đứng trên đỉnh vinh quang…
Bất quá, hơn 2 nghìn năm nay thì nước Việt vẫn là một cái gì đó vô cùng khó chịu và luôn luôn ngăn cản bước tiến của bọn họ trong mục đích của mình.
Là một cái gì đấy tạo nên sự cân bằng giữa hai thái cực ngầm trên nền địa chính trị của thế giới hiện tại.
Cho dù muốn dứt khoát bẻ đi cũng không được, muốn nắm giữ hay thu phục về phía mình cũng không xong. chỉ có thể mềm mỏng, hòa nhã ở ngoài sáng, sao cho đối phương không ngả hẳn về phe còn lại mà luôn giữ thái độ trung lập.
Còn trong bóng tối thì dốc sức tìm cách lấn áp, chèn ép sao cho đối phương chịu khuất phục bằng mọi giá a.
Chỉ là bọn họ đâu ngờ rằng còn có kẻ sở hữu thực lực vô cùng mạnh mẽ, cũng như là mang theo trong mình một tham vọng còn lớn hơn cả bọn họ đang tồn tại trên thế giới này.
Đã xuất hiện và đang nhanh chóng phát triển vô cùng mạnh mẽ, để rồi cho tới khi bọn họ nhận ra sự tồn tại và có mặt của hắn trên thế giới này thì có lẽ đã là quá muộn màng.
…
Không giống như từ thủ đô đi tới Hải Thành chỉ tiêu tốn khoảng gần 2 giờ đồng hồ lái xe, quãng đường để từ Hải Thành di chuyển đến tận nơi trung tâm phồn thịnh và nhộn nhịp nhất của Giang Thành dài gấp 3, 4 lần.
Cũng có nghĩa là thời gian di chuyển sẽ tăng lên thành tận 6 đến 7 giờ đồng hồ nếu như lái xe với vận tốc bình thường và không quá gấp rút, vội vã để tới nơi.
Và cũng vì vậy cho nên từ lúc bắt đầu xuất phát tại Huyền gia và tiến thẳng tới Giang Thành cũng đã sắp tới xế chiều, đâu đó khoảng 4 giờ.
Mà Ninh Vương cần chút thời gian để trầm lắng, vì thế hắn muốn thuộc hạ di chuyển với tốc độ bình thường, cho dù biết là trời sẽ sớm chuyển sắc tối.
Bên trong khoang xe vô cùng sang trọng ở phía sau của chiếc xe limousine hắc sắc đang trên đường tiến về trung tâm của Giang Thành.
Ngồi một mình ở đó, Ninh Vương đầu tựa về phía sau chiếc salon cao cấp, mái tóc đen dài vẫn thường vuốt ngược giờ đây đã có chút rũ xuống.
Trên chiếc bàn thủy tinh là chiếc gạt tàn đã chứa đựng hơn chục điếu thuốc lá đã cháy hết toàn bộ mà chỉ còn lại đầu lọc.
Trên gương mặt soái khí vốn có nay mang theo một chút ảm đạm, đồng thời hai mắt hắn nhắm nghiền mà suy tư về một chuyện nào đó sắp phải đối diện.
Cũng đúng thôi, Ninh Vương cho dù có ngang ngược, lãnh huyết hay vô tình đến đâu đi chăng nữa thì tuổi đời của hắn cũng vẫn còn rất trẻ.
Biểu hiện bên ngoài thì cũng chỉ cho thấy được một phần nhỏ bên trong nội tâm thực sự của hắn.
Việc sắp tới đây sẽ phải đối diện với người đã sinh ra bản thân nhưng lại lựa chọn vứt bỏ chính mình cho người khác mà chẳng có lấy một lần hỏi thăm.
Điều này khiến cho nội tâm Ninh Vương có chút trầm mặc, không biết sắp tới sẽ phải đối diện với người phụ nữ đã sinh ra mình làm sao.
Ninh Vương hắn không dám khẳng định bản thân khi đối diện với người đó sẽ là loại cảm xúc gì giận giữ, phẫn nộ hay trách móc….
Ở lần trước đó khi đối diện với Huyền Chính Phong đã thất thố một lần rồi, hắn không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dạng mềm yếu của mình thêm một lần nào nữa.
Vì thế cho nên chuyến đi lần này Ninh Vương hắn mới quyết định một mình đi tới Giang Thành mà không có một nữ nhân hay thân tín nào ở bên cạnh.
Ngồi ở phía khoang sau của xe, bên trong một không gian vô cùng yên tĩnh và gần như cách biệt đối với bên ngoài.
Ninh Vương không biết thời gian rốt cuộc đã trôi qua bao lâu kể từ điếu thuốc đầu tiên cho tới khi tên thuộc hạ đang lái xe ở phía trước lên tiếng.
“Chủ nhân, chúng ta đã tiến vào trung tâm Giang Thành rồi, nhưng hiện tại sắc trời đã muộn, cũng đã gần 10 giờ tối rồi”.
“Chủ nhân ngài có muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi không? Hay chúng ta trực tiếp tiến về Triệu gia như kế hoạch trước đó”.
Vẫn còn đang trầm tư ở khoang phía sau, Ninh Vương hai mắt từ từ lay động rồi mở ra sau khi nghe thấy lời nói của thuộc hạ trên chiếc loa nhỏ.
Hắn không đáp ngay mà chần chừ suy nghĩ một lúc rồi mới đưa ra quyết định mà mở miệng trả lời.
“Tạm thời không tới Triệu gia, trước tiên tìm chỗ nào đó náo nhiệt một chút thay đổi tâm tình, sáng mai lại tới Triệu gia cũng không muộn”.
Nếu như là những ngày bình thường thì với tính cách của Ninh Vương hắn sẽ không sinh ra nổi hứng thú với những nơi ồn ào. Bất quá hiện tại tâm tình của hắn có chút ảo não, buồn chán cho nên hắn muốn thử thay đổi một chút.
Đi ngược lại với những thứ tạo nên tính cách cũng như con người của hắn ở thời điểm hiện tại.
Ở trước khoang điều khiển tên thuộc hạ đang lái xe thấy vậy thì lập tức nhận mệnh mà khởi động xe đi tới địa điểm mà chủ tử yêu cầu.
...
Nay sinh nhật bạn vốn là muốn sau khi trở về viết khoảng 2,3 chương gì đó, nhưng mà thần cồn tới chơi nên có chút chuyếnh chuyếnh chỉ viết được khoảng 4 ngàn mấy chữ á thì díu lắm rồi, mai viết nốt nhé các vị
...
Ai còn đọc thì xuống đánh giá một cái gì đó cho ta có động lực viết tiếp nhé chứ đăng mấy chương trước đó chẳng có ai nói gì, view chương mới thì lẹt đẹt có mấy người khiến ta rất buồn :...
Truyện chưa chết, hy vọng các vị ủng hộ cho tác có chút động lực ra chương a, cảm tạ