Ngự Trị Vạn Giới

Chương 93: Không đủ tư cách.



Nằm dưới sàn đất Triệu Huy giờ khắc này đau đớn đan xen cùng phẫn nộ, hai con hắn mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm lấy gã nam tử đang đứng trước mặt mình, lẫn những kẻ phía sau.

Hắn không nghĩ ra được rằng mình với đối phương rốt cuộc ân oán gì hay sao mà lại ra tay với hắn trong thời khắc sinh tử này.

“Mẹ nó, ngươi thứ súc sinh kia tại sao dám xuống tay đánh ta”.

Triệu Huy trong ánh mắt tràn ngập lửa giận đang bùng phát mà phẫn nộ gầm thét như muốn giết chết đối phương.

Tên thuộc hạ không nói gì mà nhanh chóng lùi về phía sau nhường đường cho chủ nhân của mình là Ninh Vương.

Không nhanh không chậm, Ninh Vương từ từ tiến đến trước mặt Triệu Huy đang nằm dưới đất, hai tay vẫn còn đang không ngừng ôm lấy cái mũi vỡ nát của mình sau một quyền trước đó.

“Hmmm, mày gọi Triệu Huy sao? Hah”.

Hai tay xỏ trong hai bên ống quần bước đi nhàn nhã, sau đó Ninh Vương hơi khom lưng quan sát kẻ nằm trên mặt đất trong trạng thái vô cùng thảm hại.

Hắn ánh mắt mang theo sự đánh giá cùng dò xét đối với kẻ mang họ Triệu này, không quan sát được từ trên thân đối phương có điểm gì đặc biệt Ninh Vương cũng chỉ nhếch miệng khinh bỉ một cái.

“Mẹ nó, vậy rốt cuộc mày là thằng chó nào? Sao dám để người của mình đánh Triệu Huy tao thành dạng này. Ra tay với nhi tử độc nhất của Triệu gia chủ như vậy chẳng lẽ bọn mày là đang muốn gây chiến cùng với gia tộc chúng ta hay sao?”.

Trước thái độ ung dung nhàn nhã như vậy, chưa kể kẻ này lại dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn bản thân khiến Triệu Huy muốn sôi máu.

Máu mũi không ngừng chảy xuống miệng kết hợp cùng con mắt đỏ ngầu lúc này, Triệu Huy giống như một con chó dại điên loạn, sẵn sàng cắn chết bất kỳ kẻ nào có trong tầm mắt…

Thấy Triệu Huy như vậy Ninh Vương cũng tạm thời không thèm để ý, con mắt hắn tập trung tới Trần Phàm khi này cũng đã hoàn toàn đả bại tên hộ vệ cản đường mà chạy tới.

Trần Phàm quan sát thấy một màn trước mắt này con ngươi không khỏi giật giật, nhíu mày một cái thật lâu. Hắn chắc chắn rằng trong ký ức của mình không hề có đoạn tình tiết này a.

Sau khi bị đám người của Triệu Huy đánh cho gần như chết đi sống lại thì bọn chúng liền vứt bỏ hắn nằm trên sàn ở đó mà trở lại sàn đấu ngầm.

Mà đối với người nằm tại nơi đó những cả giờ đồng hồ trong trạng thái bị thương nặng cũng không nhớ là còn kẻ nào bước xuống nơi này a.

Phải biết khi đó hắn dù phải chịu đến thương tổn nặng nề thì cũng chỉ là ngoại thương, hắn cũng không có rơi vào trạng thái hôn mê mà vẫn còn ý thức để ngắm nhìn xung quanh trước hồi phục và đi bệnh viện.

Mà cho dù là hắn có nhớ sai đi chăng nữa thì, trong ký ức của Trần Phàm cũng chưa từng có một ai đủ can đảm và có gia thế sánh ngang với Triệu Huy tại Bắc Bộ cho tới khi hắn hoàn toàn rời khỏi Trái Đất cả.

Chứ đừng nói tới việc đánh cho tên phú nhị đại đáng chết này gãy sống mũi cả, bất quá Trần Phàm có tin hay không đi chăng nữa thì mọi chuyện cũng đã xảy ra trước mắt hắn.

Hắn chỉ có thể tiếp tục bước tiếp trên con đường này mà thôi, cho dù có là quỹ tích thời gian bị sự trọng sinh của hắn làm cho xáo trộn đi chăng nữa…

Trần Phàm sau khi chạy tới vị trí đám người Ninh Vương và Triệu Huy đang tụ tập, sát khí trên thân thể cùng sự phẫn nộ tột độ đối với những gì kẻ đang nằm dưới đất gây ra cho hắn ở kiếp trước vẫn đang không ngừng bộc phát.

Kẻ thù lớn nhất và cũng là kẻ hắn muốn giết nhất của cả hai kiếp hiện nay đang ở ngay trước mắt, Trần Phàm chỉ muốn ngay lập tức dùng một chưởng vỗ chết thứ súc sinh kia cho thống khoái.

Bất quá hiện tại thiếu niên trước mặt cùng gã nam tử mặc tây trang ở phía sau hắn không khỏi khiến cho Trần Phàm sinh ra một loại cảm giác chần chừ.

Khí chất cao quý cùng áp bách vô hình mà thiếu niên trước mặt tạo ra cho Trần Phàm hắn như ẩn như hiện, đối phương không chủ động triển lộ ra khí thế của mình khiến cho hắn vô cùng khó để có thể đánh giá.

Trần Phàm thực lực sau khi sử dụng bí pháp thiếu đốt sinh mạng thì hiện tại cũng chỉ đạt tới Võ Sư thực lực, vậy mà khí tức trên thân gã nam tử phía sau thiếu niên kia cũng không hề thua kém gì so với hắn.

Chưa kể tới việc thân phận của đối phương khả năng là không kém gì so với Triệu Huy tên tạp chủng kia. Nhưng đối phương thái độ biểu hiện ở bên ngoài vô cùng ung dung, trầm ổn ngay cả khi phải đối diện với một Võ Sư như hắn.

Là một người đã sống cả ngàn năm trước khi trọng sinh, Trần Phàm đủ khôn ngoan để tạm thời quan sát tình hình một chút.

Hắn sát khí trên thân ngay lập tức cho thu liễm trở về mà gương mặt tỏ ra có chút hòa nhã trước tiên mở miệng dò xét Ninh Vương.

“Vị bằng hữu này chẳng lẽ ngươi cũng có ân oán với tên tạp chủng Triệu Huy này hay sao?”.

“Trước tiên giới thiệu một chút, ta gọi Trần Phàm, không biết danh xưng của vị huynh đệ ngươi gọi là gì? Liệu có thể nể mặt Trần mỗ, giao cái này cẩu vật cho ta hay không? Nếu được thì ân tình này ngày sau chắc chắn Trần mỗ ta chắc chắn sẽ đáp lại đầy đủ”.

“Hy vọng vị bằng hữu này ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng một chút, dù sao thì thêm một người bạn vẫn đỡ hơn thêm một kẻ thù đúng không?”.

Trần Phàm bày ra một gương mặt mà hắn tự cho là hòa nhã nhất mà chầm chậm tiến về phía Ninh Vương, sau đó duỗi bàn tay ra cùng đối phương làm quen.

Ở phía còn lại Ninh Vương khi này cũng đã bỏ qua Triệu Huy đang nằm ở dưới đất qua một bên mà liếc nhìn Trần Phàm đánh giá một lượt.

Hắn nhìn đối phương một lúc từ trên xuống dưới, hoàn toàn không để tâm tới việc bàn tay của Trần Phàm vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung.

Ninh Vương thực sự không nhìn được ra từ trên thân của kẻ gọi Trần Phàm này có gì quá đặc biệt cả.

Ngoại trừ việc đó là thực lực của hắn khi này đã khác hẳn so với trước đó mà đạt tới tận Võ Sư trung kỳ. Bất quá đối phương là đang sử dụng một loại thủ đoạn nào đó thiêu đốt tinh huyết trong cơ thể để đổi lấy thực lực trong một thời gian ngắn.

Cũng khá giống với đám huyết tộc mà Ninh Vương vẫn thường xuyên dùng làm nguyên liệu để kinh doanh và nghiên cứu a.

Và một khi loại phương pháp tự thương tổn căn cơ của bản thân này hết tác dụng thì cái này Trần Phàm sẽ lại biến trở về thành một cái tạp vật, không hơn không kém.

Ninh Vương sau một hồi đánh giá hắn chỉ cho rằng thứ gọi Trần Phàm này là một cái rác rưởi khiến người bên cạnh đau khổ.

Và bằng một lý do nào đó hắn tiếp cận được với phương pháp gia tăng thực lực theo kiểu chó cùng rứt giậu này mà thôi.

Vậy nên Ninh Vương không cho rằng cái này Trần Phàm là một thứ gì đó quá đặc biệt cả, chưa đủ tư cách để hắn nhìn xuống nói chi tới bàn điều kiện.

“Hah, nếu ta nói không thì sao? Nhân cách của ngươi ngay cả cái này Triệu Huy hay con chó ngoài đường còn không bằng thì lấy cái gì để bàn điều kiện với ta?”.

"Trần Phàm ngươi nghĩ mình có cái tư cách này sao?".

Ninh Vương một mặt cao cao tại thượng mà liếc mắt nhìn xuống Trần Phàm thân cao chỉ khoảng 1m75, hắn không nể tình một chút nào mà trong lời nói tràn ngập sự khinh bỉ dành cho Trần Phàm.

Kể cả là cho dù Ninh Vương hắn có biết được rằng Trần Phàm là một kẻ trọng sinh thì trong lòng vẫn đối với cái này rác rưởi tràn ngập sự khinh thường mà thôi.

Hắn sẽ thẳng tay diệt trừ không chỉ vì Trần Phàm mang đến sự nguy hiểm cho việc phát triển sau này của hắn. Mà còn là vì việc trọng sinh của người này là trái ngược đối với cách Ninh Vương nhìn nhận về thế giới quan của mình.

Những gì Trần Phàm phải chịu đựng ở kiếp trước đều là do hắn tự mình chuốc lấy, hắn có thể tìm Triệu Huy để trả thù nhưng hắn vẫn phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.

Cũng chính là cách gia đình hắn nhà ta cửa nát chỉ vì hắn ăn chơi sa đọa.

Đối với Ninh Vương hiện tại thì thời gian là thứ bất biến hoặc ít nhất hắn cho rằng ở phiến vũ trụ này nó được vận hành như vậy, cũng có thể là do hắn chưa đủ hiểu biết về lĩnh vực này.

Việc trọng sinh của Trần Phàm sẽ làm đảo lộn trật tự của thế giới này, sẽ làm cho những kẻ như Triệu Huy phải gánh chịu những thứ mà hắn lẽ ra không phải nhận lấy.

Nhân quả tuần hoàn tất cả đều sẽ trở nên vô nghĩa cũng đồng nghĩa với việc mọi thứ đến một lúc nào đó sẽ trở lên hỗn loạn, mất trật tự.

Và kết cục cuối cùng của sự mất trật tự đó cũng sẽ chính là sự hủy diệt đang đón chờ.

Hắn cũng sẽ không nói đến hai chữ công bằng ở đây bởi vì mọi thứ từ khi bắt đầu thì đều đã không tồn tại công bằng rồi.

Mọi thứ xảy ra đều có nhân có quả, những gì ta đang làm ở thời điểm hiện tại thì ở trong tương lai nó sẽ xảy đến. Tốt hoặc xấu đều tùy vào những gì ta đã làm và tùy vào cách suy nghĩ của mỗi người là tích cực hay tiêu cực.

Lấy ví dụ đơn giản thì cũng giống như việc, những hành động của Tiêu Phàm tại Hoa Hạ đã khiến người anh em thân tín của mình trở thành vật thí nghiệm của Ninh Vương.

Và trong tương lai sắp tới đây cái giá hắn phải trả vẫn còn đang đón chờ hắn ở phía trước, đau khổ hơn và dày vò hơn gấp trăm lần.

Hay là việc Diệp Thần ở kiếp trước đã cống hiến hết mình ở Lam Tinh và sau khi xuyên việt tới Trái Đất thì hắn đã nhận được những gì mình hàng mong muốn.

Nhưng để rồi kết cục lại vô cùng thê thảm cũng chỉ vì tham vọng của hắn quá lớn, sự kiêu ngạo, sự đố kị và ghen ghét đối với những người có thân phận cao hơn khiến hắn đã phải trả giá.

Còn đối với Trần Phàm thì không nói tới việc hắn trọng sinh làm xáo trộn mọi thứ, cứ cho là hắn có cơ hội thứ 2 để làm lại đi. Ấy vậy mà, một kẻ đã sống hơn 1 ngàn năm tại tu luyện giới sau khi trọng sinh lại quên mất rằng việc thực lực của mình đã không còn như xưa.

Hắn bề ngoài thì luôn cố tỏ ra hòa nhã, khiêm tốn trước mặt Ninh Vương, nhưng trong lời nói thì lại mang theo một chút uy hiếp và luôn để bản thân ngang hàng khi giới thiệu.

Có lẽ đứng ở trên đỉnh cao cộng thêm sống một thời gian quá lâu ở kiếp trước đã khiến cho hắn quên mất tình cảnh của mình hiện tại a.

Thực lực đã mất hết lại vẫn còn tự cao, kiêu ngạo bàn điều kiện với đối phương, chưa kể trong lời nói lại mang theo một chút của sự uy hiếp nếu như kẻ ở trước mặt không đồng ý.

Mọi sự lựa chọn cùng quyết định hiện tại của hắn vô hình chung cũng đã hình thành nên kết cục của hắn trong tương lai a.

Và ngay cả là Ninh Vương cũng vậy, nếu như quyết định của hắn lúc này là là hấp thụ ký ức của Diệp Phàm và tha chết cho Triệu Huy thì một ít chuyện xảy ra trong tương lai có lẽ đã khác.

Nhưng ngay cả bên trong những thứ hỗn loạn nhất, mất trật tự nhất thì theo một góc độ nào đó nó vẫn đang vận hành trong một quy luật nhất định.

Huống chi đây chỉ là đưa ra quyết định diệt đi một cái tạp vật như Trần Phàm.

Có thể nếu như biết được Trần Phàm là trọng sinh giả đã trải qua hơn 1 nghìn năm tại tu luyện giới, Ninh Vương có thể sẽ quyết định hấp thụ mà lấy đi toàn bộ ký ức của hắn.

Chỉ là từ sâu bên trong một nơi sâu xa nào đó đang cố gìn giữ sự trật tự nhất định của thế giới này, hấp thụ hay ký ức của Trần Phàm hay không thì con đường thống trị hết thảy của Ninh Vương hắn vẫn tiếp diễn.

Có chăng quá trình nó diễn ra sẽ là nhanh hay chậm mà thôi….

...

Chương này ta cũng đếch hiểu mình đang viết cái gì nữa :)), tuy hơi lan man dài dòng nhưng ta cảm thấy nên viết những thứ này ra để cho mọi người có một cái nhìn toàn cảnh hơn về phiến vũ trụ Ninh Vương đang tồn tại vận hành. Mọi người cũng có thể từ đây mà suy luận ra kết cục cuối cùng của truyện là gì được á :>

...

Mong mọi người ủng hộ mạnh cho tác có động lực viết không thì rất lâu mới có hứng thú viết chương không kể công việc bên ngoài a. Đánh giá, kim phiếu, đề cử, thả tim... gì cũng được ạ, để ta biết truyện vẫn còn người đọc

...

À còn cái này nữa, để cho mọi người không tự hỏi là Vô Ảnh và Xích Diện Quỷ là từ đâu ra thì trong tương lai gần sẽ có chương nói về vấn đề này nhé