Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu dùng bữa tối xong liền đến hậu viện thăm Lông Xù, chuẩn bị về viện tử nghỉ ngơi.
Nửa đường lại bị người chặn lại.
“Tiểu đệ bái kiến Đại ca Đại tẩu.” Một nam tử trẻ tuổi chắn trước mặt hai người, khom lưng vái chào, mỉm cười nói.
Tiêu Ngự nhìn gương mặt kia có mấy phần giống Tạ Cảnh Tu, suy nghĩ một lát mới nhớ ra thân phận người này.
Đây là thứ đệ của Tạ Cảnh Tu, cũng là nhi tử Vương gia yêu thích nhất, Tạ Cảnh Lâm.
Tiêu Ngự nhìn Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu hết sức lạnh nhạt gật đầu rồi tiếp tục đi. Tiêu Ngự liền răm rắp học theo, thờ ơ đuổi Tạ Cảnh Lâm đi rồi vội vàng đuổi theo Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Lâm không để ý, đi theo bên cạnh, mặt vẫn mỉm cười, hỏi, “Đại ca muốn đến thỉnh an phụ thân sao Tiểu đệ cũng đang định qua đó, vậy đi chung đi.”
Tạ Cảnh Tu chỉ nói, “Không đi.” Rồi dẫn Tiêu Ngự trực tiếp bỏ về.
Tạ Cảnh Lâm dừng bước, ý cười trên mặt dần phai nhạt.
Nô bộc đằng sau tiến lên nói, “Nhị gia, ngươi biết rõ tính tình Đại thiếu gia mà, Vương gia cũng không để ý, tội gì ngươi phải đi trêu chọc y, vô duyên vô cớ chuốc bực vào người.”
“Y có thể quá đáng, nhưng ta phải lấy lễ tiếp đãi.” Tạ Cảnh Lâm lại cười, ánh mắt nhìn theo bóng hai người đang khuất dần.
Bóng Tạ Cảnh Tu hắn nhìn quen rồi, còn vị kia, “Đại tẩu” của hắn trên danh nghĩa…
“Thật thú vị…” Tạ Cảnh Lâm cười khẽ.
Nô bộc không hiểu, “Cái gì”
Tạ Cảnh Lâm cười nói, “Không có gì. Đi thôi, đến thỉnh an phụ vương.”
Tiêu Ngự một đường đi theo Tạ Cảnh Tu, lén quan sát sắc mặt y, lúc về đến phòng hai người, nhịn không được hỏi, “Ngươi rất không muốn gặp Nhị thiếu gia hả”
Tạ Cảnh Tu còn chưa trả lời, hắn đã cảm thấy mình hỏi thừa rồi.
Dường như Nguyên Vương cực kỳ thiên vị thứ tử kia, còn lâu mới dễ chịu với Tạ Cảnh Tu. Huống hồ Tạ Cảnh Tu gặp Vương gia cũng không cách nào làm ra vẻ tiếp đón.
“Hắn tâm tư bất chính, sau này ngươi không cần để ý.” Tạ Cảnh Tu nói.
Tiêu Ngự đương nhiên đáp ứng. Khó khăn lắm hắn mới thoát khỏi hậu viện Phượng gia, hắn không muốn lại dính líu với hậu viện Vương phủ.
Tạ Cảnh Lâm rời khỏi chỗ Nguyên Vương, cũng không về viện của mình mà chuyển hướng đến Di Nhiên cư.
Nô bộc mù mờ, “Nhị gia muốn đến chỗ Vương phi à Chỉ e Vương phi sẽ không muốn gặp chúng ta.”
“Không sao.” Tạ Cảnh Lâm cười nói, “Có một số việc Vương phi nhất định thấy hứng thú.”
Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu đang nói chuyện trong phòng, Nhị Cửu bên ngoài đột nhiên thông báo, “Thế tử, Liễu đại nhân cầu kiến, dường như hắn có việc gấp.”
Tạ Cảnh Tu bảo Nhị Cửu mời người đến thư phòng, tự qua gặp mặt.
Tiêu Ngự tưởng Tạ Cảnh Tu có công chuyện, không nghĩ lát sau Nhị Cửu lại đến mời hắn qua.
Mới vừa qua cửa đột nhiên có một người phóng đến bên chân dọa Tiêu Ngự nhảy dựng.
“Thế tử phi, nếu là Thế tử phi thì nhất định cứu được phu nhân nhà ta! Thế tử phi chắc chắn làm được!” Người kia vừa khóc vừa cười dập đầu luôn miệng nói.
“Hồ Điệp mau qua đây, đừng mạo phạm Thế tử phi.” Liễu Trường Thanh vội gắt.
Tiêu Ngự thấy nha hoàn kia nước mắt lấm lem, đôi mắt tràn đầy mong chờ nhìn hắn được người hầu Vương phủ đỡ qua một bên.
“Xảy ra chuyện gì Có người cần chữa bệnh hả” Tiêu Ngự hỏi.
Liễu Trường Thanh thuật lại chuyện nhà của Ngô thị lang.
“Nha hoàn Hồ Điệp này chạy đi tìm đại phu, ta liền dẫn nàng đến cầu xin Thế tử và Thế tử phi giúp đỡ.” Liễu Trường Thanh ngại ngùng nói, “Mong hai vị đừng trách ta đường đột.”
Hắn đến tìm Tạ Cảnh Tu vì muốn mượn uy danh như sấm của Nguyên Vương thế tử xông vào phủ Thị lang, nếu không có người nhà Ngô gia đồng ý thì làm gì có đại phu nào được phép chẩn bệnh cho Ngô phu nhân
Ngô thị lang buông thả cho tiểu thiếp mưu hại chính thế, dù không tính là đồng phạm nhưng chỉ sợ bụng vui như mở cờ, sao có thể đồng ý cho đại phu vào xem.
Chỉ có Phượng đại phu mang danh Thế tử phi mới đủ khí thế xông vào phủ Thị lang.
Liễu Trường Thanh nhìn Tạ Cảnh Tu, chỉ sợ Tạ Cảnh Tu mất hứng.
Tạ Cảnh Tu không có biểu tình, Tiêu Ngự hỏi Liễu Trường Thanh mấy câu, chân mày nhíu lại.
“Nếu đúng như lời Liễu công tử thì đây rõ ràng là cố ý mưu sát. Liễu công tử là người quen của trưởng tử Ngô gia sao” Tiêu Ngự hỏi.
“Đúng thế…” Liễu Trường Thanh ngại ngùng nói.
Dù là Thế tử phi cũng không thể dấn thân vào hậu viện nhà người khác, hắn thật sự quá liều lĩnh rồi. Hắn có giao tình với Ngô Hữu Quân, nhưng Thế tử và Thế tử phi đâu có quan hệ gì với Ngô gia, thật sự không cần phải nhúng tay vào chuyện nhà người ta.
Lại nghe Tiêu Ngự nói, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên mau chóng qua đó. Còn ngươi nữa, tốt nhất nên phái người tìm vị bằng hữu kia, chỉ sợ hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Liễu Trường Thanh kinh ngạc, “Ngô thiếu gia cũng sẽ gặp nguy hiểm Nhưng hắn là đích trưởng tử của Ngô gia, chẳng lẽ Ngô thị lang lại…”
Chẳng lẽ vì một tiểu thiếp mà không cần huyết mạch của mình sao!
Tiêu Ngự thở dài, nếu không tự mình trải nghiệm đấu đá ở hậu viện, có lẽ hắn vĩnh viễn không biết những thủ đoạn và tranh chấp gió tanh mưa máu, ở phương diện này hắn cũng có thể xem như kiến thức phong phú rồi!
Điều này chẳng có gì đáng để tự hào.
Tiêu Ngự để Nhị Cửu đi tìm Bách Linh đem hộp thuốc của hắn đến, lại nhìn Tạ Cảnh Tu.
“Thế tử…”
“Ta đưa ngươi qua đó…” Tạ Cảnh Tu nói.
Liễu Trường Thanh vội từ chối, “Ta đi cùng Phượng đại phu được rồi. Chỉ một cái phủ Thị lang thôi, ta nghĩ chắc cũng dễ vào. Tạ huynh chỉ cần phái vài thị vệ bảo vệ an toàn cho Phượng đại phu là được.”
Phủ Trường Ninh bá của hắn không giao hảo với phủ Nguyên Vương, Liễu Trường Thanh cũng ngại để Tạ Cảnh Tu quản lý chuyện Ngô gia.
Tạ Cảnh Tu đã đứng dậy kéo Tiêu Ngự ra ngoài.
“Liễu huynh ngồi chờ một lát, ta và Phượng đại phu về thay y phục.”
Tiêu Ngự bị Tạ Cảnh Tu kéo thẳng về phòng ngủ, gọi người hầu thay y phục cho hai người.
“Ta thấy cách của Liễu đại nhân rất được, Thế tử không cần phải đi đâu.” Tiêu Ngự nói, “Nghe nói tiểu thiếp của Ngô thị lang là thứ nữ nhà quý nhân, không biết là nhà nào Chẳng may trở mặt thì dù Thế tử không để ý cũng sẽ gặp phiền phức.”
Quan trọng nhất cũng không phải tiểu thiếp kia, mà là quan hệ thông gia của hai tộc, thông thường đều liên quan đến lợi ích đôi bên.
Hắn đi cứu Ngô phu nhân xuất thân thôn dã, như vậy sẽ cản trở lợi ích của rất nhiều người. Hắn muốn hành y cứu người, nhưng tuyệt đối không muốn vô cớ kéo kẻ thù về cho Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu nhếch cằm để người hầu thay y phục, con ngươi hổ phách nhìn Tiêu Ngự, mỉm cười nói, “Ngọc Nhi không cần lo lắng.”
Tiêu Ngự thấy y chẳng có vẻ gì là bối rối, lại càng thêm rầu rĩ.
“Thế tử cảm thấy phủ Thị lang chẳng là cái gì sai Nhưng con kiến cắn người cũng đau, Thế tử đừng tự cao tự đại.”
“Yên tâm đi.” Tạ Cảnh Tu đến bên Tiêu Ngự, vẫy lui người hầu, tự mình gài nút áo cho hắn, chỉnh sửa vạt áo xong lại kéo hắn ra ngoài.
Tạ thế tử không muốn giải thích, cũng không định thay đổi chủ ý, Tiêu Ngự cũng đành mặc kệ y.
Hồ Điệp ở lại Vương phủ, Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự cùng cưỡi ngựa, Liễu Trường Thanh dẫn đường, đồng loạt chạy đến phủ Ngô thị lang.