Tiêu Ngự theo nha hoàn vào sảnh, Nhị Cửu theo sau không rời một tấc.
Vài đại nương thân phận không thấp thấy hai người thì hơi do dự, cuối cùng vẫn không dám tiến lên ngăn cản.
Tiêu Ngự đoán được vì sao các nàng do dự, hắn và Nhị Cửu đều mang dáng vẻ nam tử, vốn không nên xuất hiện trong hậu viện. Những người này không dám cản hắn, cũng không dám cản Nhị Cửu, có lẽ bệnh tình của Tiền phu nhân thật sự khó chữa.
Hai người được dẫn vào gian trong, một quý phu nhân mặt đeo lụa mỏng nằm trên tháp, hai nha hoàn đứng hầu ở đầu tháp.
“Các ngươi là đại phu Quảng An đường sao Phu nhân chúng ta đợi đã lâu.” Một nha hoàn lên tiếng, nhường chỗ cho hai người.
Tiền phu nhân vẫn còn tỉnh táo, chỉ nằm bất động không nói năng gì. Tiêu Ngự quan sát nàng, thấy hơi nghi ngờ.
Nha hoàn phủ khăn lụa lên cổ tay Tiền phu nhân, nhìn Tiêu Ngự, “Phượng đại phu có thể bắt mạch cho phu nhân.”
Tiêu Ngự càng lúc càng thấy kỳ quái.
Đeo lụa che mặt tức là xem hắn như nam nhân mà đề phòng. Hắn đã chẩn đoán cho không ít quý phu nhân mà có ai võ trang đầy đủ như Tiền phu nhân đâu, dù gì hắn vẫn mang danh hiệu Thế tử phi mà.
Hơn nữa, rõ ràng nàng vẫn tỉnh táo nhưng không nói tiếng nào, tất cả đều để nha hoàn làm giúp.
Không dám công khai thân phận trên xe ngựa, lại vênh váo hất hàm sai khiến nha hoàn, mỗi một cử chỉ của Tiền phu nhân tuy không có gì to tát nhưng luôn khiến người ta thấy khó chịu.
Tiêu Ngự không dám lơ là bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào, lại càng không dám bỏ qua dấu hiệu khiến hắn khó chịu, ai biết đó có phải cái bẫy đang chờ hắn hay không.
Hắn không tiến lên, chỉ cười nói, “Thật ngại quá, ta không am hiểu bắt mạch.”
Hai nha hoàn cau mày, nhìn nhau.
“Ai chẳng biết Phượng đại phu y thuật cao siêu, hà tất khiêm tốn như vậy.”
Tiêu Ngự trầm ngâm một lát, nói, “Các ngươi kể lại triệu chứng bệnh của tôn phu nhân đi.”
“Để ta.” Nha hoàn áo xanh nói, “Phu nhân mang thai hơn năm tháng, thai nhi ngày càng lớn nhưng chưa từng cử động. Bây giờ còn xuất hồng, uống bao nhiêu thuốc dưỡng thai cũng không có công hiệu. Cái thai này cực kỳ quan trọng với phu nhân, chỉ cần Phượng đại phu giúp phu nhân bảo trụ đứa bé này, để phu nhân thuận lợi sinh hạ tiểu thiếu gia thì nhất định phu nhân sẽ đền đáp hậu hĩ.”
Phượng Vân Ninh yên lặng nằm nghe nha hoàn Liễu Nguyệt nói, khóe môi dưới lớp lụa nhếch lên nụ cười mỉa mai.
Khâu đại nương nghe nói có một sư cô nắm giữ phương thuốc dân gian giúp sinh con trai, trăm phương nghìn kế lặn lội tìm về, nàng uống được mấy thang quả nhiên mang thai ngay. Lúc tìm đến ngôi miếu nhỏ tạ lễ, sư cô kia cũng nói trong bụng nàng chắc chắn là một công tử.
Chỉ cần nàng thuận lợi hạ sinh đứa trẻ, lại tìm lý do đuổi An Thiên Vũ đã cướp vị trí đích trưởng tử đi, xin sắc phong Thế tử cho đứa trẻ, thì từ nay về sau, nàng không còn bất kỳ nhược điểm nào nữa.
Đến lúc đó, nàng dĩ nhiên sẽ báo đáp Phượng Chiếu Ngọc đã giúp nàng đạt thành ý nguyện…
Tiêu Ngự suy nghĩ lời nha hoàn, triệu chứng này cũng không phải bệnh khó chữa, năm tháng mà thai nhi không táy máy cũng không có gì lạ, nhưng xuất hồng tức là thai nhi bất ổn, thời đại này thai phụ chỉ uống thuốc dưỡng thai rồi nằm lỳ trên giường, ở phương diện này các đại phu Đông y sẽ thành thạo hơn bác sĩ ngoại khoa như hắn.
“Sở trường của ta là ngoại khoa.” Tiêu Ngự nói, “Nếu muốn giữ thai nhi, nên tìm một đại phu am hiểu bốc thuốc thì hơn.”
Nha hoàn ngẩn người, quay lại nhìn phu nhân nằm trên tháp.
Phượng Vân Ninh cắn chặt môi. Nếu dùng thuốc có tác dụng thì nàng cần gì phải tìm đến Phượng Chiếu Ngọc
Tháng trước lúc bị xuất hồng, chỉ cần uống thuốc mấy ngày đã tạm ổn, nhưng hai hôm trước lại bị, thậm chí còn nhiều hơn tháng trước. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì làm sao giữ được cái thai này
Phượng Chiếu Ngọc rõ ràng có thể cứu được thai phụ khó sinh, tại sao lúc này lại nói hắn không am hiểu Phượng Vân Ninh thật sự hoài nghi Phượng Chiếu Ngọc đã nhìn thấu lớp ngụy trang của nàng, nhưng rõ ràng Phượng Chiếu Ngọc đâu thấy được mặt nàng.
Nha hoàn thấy tay nàng khẽ cử động, liền nói với Tiêu Ngự, “Mặc kệ thế nào, xin Phượng đại phu cứ xem mạch cho phu nhân cái đã.”
Tuy hành xử khách khí nhưng trong lời nói của nha hoàn vẫn mang vẻ sai khiến, chắc là thường ngày đã quen thói bề trên.
Một nha hoàn của phu nhân Thị lang mà có tư cách kiêu căng như vậy sao Tiêu Ngự càng lúc càng cảm giác chuyến đi này không ổn.
“Ta thật sự không biết.” Hắn lùi về sau một bước, cười nói, “Bệnh của tôn phu nhân ta không khám được, xin quý phủ mời người khác cao minh hơn.” Nói rồi dẫn Nhị Cửu ra ngoài.
Hai nha hoàn không ngờ hắn lại nói thế rồi dứt khoát bỏ đi, nhất thời bàng hoàng đứng chết lặng.
Tiêu Ngự ra khỏi phòng, chợt nghe tiếng động từ bên trong, cả tiếng người hầu cuống cuồng gọi “phu nhân”, không biết ở trong lại loạn thành cái gì rồi.
Người ở ngoài muốn ngăn cản, Nhị Cửu từ đằng sau Tiêu Ngự tiến lên trước mở đường, khí thế lạnh lùng tỏa ra, cứ như biến thành người khác, dọa đám nha hoàn nhũ mẫu không dám nhích lên một bước.
Tiêu Ngự không chần chờ, cùng Nhị Cửu ra khỏi phủ Thị lang, lên xe chạy về Quảng An đường.
Tiền phu nhân núp ở gian phòng tối vội bước ra khuyên giải, lòng không ngừng kêu khổ. Khâu đại nương cũng ra mặt, vì nàng luôn theo hầu bên cạnh Phượng Vân Ninh nên cũng lánh mặt để tránh bị Phượng Chiếu Ngọc nhận ra.
Không ngờ Phượng Chiếu Ngọc chẳng thèm nhìn Phượng Vân Ninh một lần đã lưu loát bỏ đi.
Tiền phu nhân chỉ biết trước kia Phượng Vân Ninh từng ức hiếp mẹ ruột Phương thị của Phượng Chiếu Ngọc, đuổi hai mẹ con về nhà cũ ở Hoài Thiên, những chuyện khác thì hoàn toàn không biết. Bây giờ Phượng Vân Ninh muốn tìm người xem bệnh, lại vướng phải ân oán ngày xưa nên không thể không mượn thân phận của nàng để ngụy trang. Tiền phu nhân nhìn dáng vẻ tức đến khó thở của Phượng Vân Ninh, ngoài mặt trấn an mà lòng đầy khinh thường, sớm biết có chuyện nhờ vả người ta thì lúc trước cần chi phải đoạn tuyệt như vậy.
“Chẳng lẽ Phượng đại phu phát hiện ra cái gì” Tiền phu nhân thận trọng hỏi.
Nàng cũng biết Phượng đại phu của Quảng An đường cứu được Ngô phu nhân bị khó sinh, đây chính là tin tức khiến tất cả nữ tử phấn chấn hẳn lên, đương nhiên Tiền phu nhân cũng không ngoại lệ. Nếu Phượng đại phu phát hiện nàng giúp Phượng Vân Ninh lừa dối hắn, sau này không tiếp đãi nàng thì phải làm sao Tiền phu nhân nghĩ mà chán nản vô cùng.
“Hẳn là không đâu.” Khâu đại nương trầm ngâm, nói, “Phu nhân chuẩn bị chu toàn, bất luận thế nào cũng không có khả năng bị nhận ra.”
“Vậy tại sao nàng trực tiếp bỏ đi” Đại nha hoàn Liễu Nguyệt không hiểu.
Đừng nói là Liễu Nguyệt không hiểu, ngay cả Khâu đại nương tâm tư kín đáo còn nghĩ không ra.
Dựa theo tin tức nàng nghe được, Phượng Chiếu Ngọc là người có khí phách lại nhân từ, không nghĩ hắn một mực không chịu xem bệnh cho Phượng Vân Ninh.
“Ta cũng không tin, chẳng lẽ không dựa vào tiểu tiện nhân kia thì ta không bảo vệ nổi con mình chắc!” Phượng Vân Ninh lộ vẻ tàn nhẫn, vuốt bụng lạnh lùng nói, “Hồi phủ!”
Tiền phu nhân thở phào một hơi, vội dẫn người đưa tiễn.
—o0o—
Sau khi trở về, Tiêu Ngự vội vàng điều chỉnh phương hướng kinh doanh của Quảng An đường, cũng đâu thể đi mãi trên con đường làm bà đỡ, lại không biết hắn đang bị Phượng Vân Ninh rủa xả thậm tệ sau lưng.
Phượng Vân Ninh tìm rất nhiều danh y, cả Giản lục tiểu thư cũng bỏ một khoản tiền lớn mời về. Trước đây Giản lục tiểu thư chỉ xem bệnh cho người nghèo, không vào cửa nhà quý nhân, khiến tiếng tăm của y quán Giản gia trở nên thanh cao hơn hẳn những y quán khác. Nhưng từ khi Tạ Cảnh Tu rút đi số tiền trợ cấp, Giản lục tiểu thư không thể không bận tâm đến việc trang trải sinh hoạt.
Cuối cùng nhờ Giản lục tiểu thư kê phương thuốc bảo trụ thai nhi, uống liên tiếp mười mấy ngày thì không còn thấy xuất hồng nữa.
Cũng trong mười mấy ngày đó, Quảng An đường lại chữa trị thành công một thai phụ nông thôn suýt bị sinh non, bảo vệ đứa trẻ an toàn, khiến danh tiếng Quảng An đường nâng lên tầm cao mới.
Phượng Vân Ninh nghe được, càng thêm thù hận Phượng Chiếu Ngọc không chịu chẩn bệnh cho nàng, dù nàng đã cải trang thành Tiền phu nhân không liên quan đến Phượng Chiếu Ngọc cũng vẫn thất bại. Cũng may mà phương thuốc của Giản gia vô cùng hữu hiệu.
Nàng chưa kịp hả hê, vào một đêm hơn mười ngày sau, Phượng Vân Ninh đột nhiên thấy bụng đau đớn, thân dưới nóng lên, không cần nhìn nàng cũng cảm giác được từng giọt máu tuôn ướt lý y.
“Người đâu, người đâu!” Phượng Vân Ninh tái mặt hô to.
Khâu đại nương vội vàng khoác áo chạy vào, Phượng Vân Ninh bắt lấy nàng, “Nhũ mẫu, tìm Phượng Chiếu Ngọc, mau đi tìm Phượng Chiếu Ngọc, nhất định phải mang Phượng Chiếu Ngọc đến đây!”
Khâu đại nương liên tục trấn an, Phượng Vân Ninh hoảng hốt ôm bụng.
“Con trai, con của ta, ngươi nhất định không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện…”
Khâu đại nương sai nha hoàn thay y phục cho Phượng Vân Ninh, nàng đứng bên cạnh suy tính.
Hiện tại, xem ra chỉ có Phượng Chiếu Ngọc mới có thể bảo vệ đứa trẻ trong bụng phu nhân, ngay cả Giản lục tiểu thư cũng không có cách nào.
Nhưng dường như hắn trời sinh không hợp với phu nhân, dù phu nhân đã cải trang thành người khác hắn cũng không muốn đến gần.
Phải làm sao mới khiến hắn cam tâm tình nguyện bảo vệ đứa trẻ của phu nhân đây
“Chúng ta có nhược điểm của hắn, chúng ta có nhược điểm của tiểu tiện nhân kia.” Phượng Vân Ninh đẩy nha hoàn phía trước ra, duỗi tay bắt lấy Khâu đại nương, Khâu đại nương liền đến đỡ nàng.
“Nhũ mẫu.” Đôi môi không còn chút máu của Phượng Vân Ninh khẽ run, ngẩng đầu nhìn nàng, “Ta có sai người điều tra Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu không biết tiểu tiện nhân kia là nam nhân! Hắn giấu diếm Tạ Cảnh Tu lâu như vậy, ta không tin hắn không sợ chúng ta vạch trần hắn trước mặt Tạ Cảnh Tu!”
“Nhưng mà, vạch trần hắn sẽ liên lụy đến phu nhân…” Khâu đại nương chần chừ.
Bây giờ các nàng rơi vào thế bị động chẳng phải vì chuyện tráo con năm đó sao
Phượng Vân Ninh cười lạnh, “Chỉ cần hắn ngoan ngoãn phối hợp, bảo vệ con ta, sao ta lại nhẫn tâm vạch trần hắn chứ Hắn có thể tiếp tục làm Thế tử phi, ta chỉ muốn con trai của ta!”
Khâu đại nương cân nhắc một hồi. Nếu lấy thân phận ra uy hiếp thật sự có thể thành công, dù gì thì tất cả mọi thứ hắn có đều do hắn là Thế tử phi. Mất đi thân phận này, hắn sẽ là cái đinh gì hết.
Khâu đại nương gật đầu, “Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ thay phu nhân mời người.”