Tiêu Ngự không ngờ thương tích của Lâm Hiển đột ngột chuyển biến tệ như vậy.
Tần Cánh vừa phát hiện vết thương có dấu hiệu xấu đã lập tức dùng biện pháp tăng sức đề kháng cho Lâm Hiển, Tiêu Ngự khử trùng và băng bó lại, nhưng lần này không được may mắn, vết thương chẳng những không chuyển biến tốt mà còn hoại tử nghiêm trọng hơn.
Nhìn miệng vết thương bốc mùi hôi thối, mặt Tiêu Ngự lần đầu lộ vẻ nặng nề.
Tần Cánh đứng bên cạnh, tự trách đến mức rối loạn.
“Phượng đại phu, rốt cuộc vết thương của Lâm tướng quân thế nào Đều tại ta, đều tại ta hết! Ta không nên để người ngoài tiếp xúc với thuốc của Lâm tướng quân!”
Mặt Lâm Hiển không còn chút máu, gò má ửng hồng vì sốt, nghe vậy mỉm cười an ủi, “Tần tiểu đại phu đừng như vậy, người khác đã tính trước mưu đồ, ai mà đề phòng được Đây vốn là chuyện của phủ Việt Bắc hầu, ngươi đâu có can hệ gì Đúng ra ta còn phải xin lỗi các vị đã vất vả mấy hôm nay.”
Tần Cánh nghe thế, ngoài mặt gật đầu mà lòng càng thêm khó chịu.
Lục Dung Dung cầm một tờ giấy chạy vào đưa cho Tiêu Ngự, “Phùng lão đã phân tích phương thuốc, đây là thành phần thảo dược.”
Tần Cánh vội lấy đối chiếu kỹ càng, ngoài thành phần vốn có còn thêm ba loại thảo dược khác chưa gặp bao giờ, nhất định là do Chu Ngôn kia bỏ vào.
Lục Dung Dung nói, “Phùng lão nói mấy loại này không có ở chỗ chúng ta, phải đến cực Bắc lạnh khủng khiếp mới tìm được. Trước kia ông ấy từng nghe nói, mấy thứ này là, là…” Nàng nhìn Lâm Hiển, ngập ngừng không nói.
Lâm Hiển mỉm cười, “Dung Dung cô nương không cần phải kiêng kỵ tại hạ.”
Tiêu Ngự cũng nói, “Cứ nói đi, không có gì phải giấu Lâm thế tử. Hắn là Đại tướng quân thống lĩnh Vũ lâm quân, không có gì là không chịu được.”
Nếu không phải chính Lâm Hiển cũng mất cảnh giác với Việt Bắc hầu thì Chu Ngôn đâu thể đắc thủ dễ dàng như vậy. Chuyện này không cần phải giấu hắn, hắn giỏi cầm quân nhưng không phải người thông thấu lòng người.
Lục Dung Dung thở dài, “Các thảo dược đó có thể làm tan rã thi thể thành nước, bỏ vào vết thương sẽ thúc đẩy tốc độ phân hủy còn nhanh hơn xác chết nữa.”
Dù Lâm Hiển đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng nghe vậy cũng ngẩn người, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Tiêu Ngự siết chặt nắm tay, phải cực lực kiềm chế mới không lộ ra nét mặt giận dữ.
Lục Dung Dung nói tiếp, “Phùng lão nói, lúc khử trùng miệng vết thương phải xử lý sạch sẽ chỗ lây lan, chỉ cần để sót một chút thôi, miệng vết thương vẫn sẽ tiếp tục phân hủy…”
Tiêu Ngự không nói tiếng nào.
Lục Dung Dung nhìn hắn, nuốt nước bọt, gian nan nói tiếp, “Nhưng mà, chỗ bị độc tố dính vào, mới đầu rất khó nhận ra… Phùng lão nói dù có là sư phụ, chỉ sợ cũng khó hoàn thành.”
Lâm Hiển giương đôi mắt mang hy vọng xa vời nhìn hắn, Tiêu Ngự chỉ nhíu chặt đôi mày, trầm mặc không nói.
Lòng Lâm Hiển trĩu nặng, lạnh như rơi xuống đầm sâu, mịt mờ không thấy được một tia sáng.
Lục Dung Dung la lên, “Sư phụ, Phùng lão nói không nhất định phải đúng. Chắc chắn ngươi có cách mà, đúng không!”
Lần nào cũng vậy, mỗi khi mọi người bất lực, sư phụ luôn tràn đầy tự tin dùng biện pháp không ai tưởng tượng nổi để giải quyết vấn đề. Lúc này cũng sẽ không ngoại lệ!
Ai cũng nhìn Tiêu Ngự chằm chặp, chờ hắn lên tiếng.
Tiêu Ngự hơi suy sụp rũ vai, hít vào thật sâu, “Để ta suy nghĩ.”
Nếu không thể xử lý triệt để tế bào hoại tử trong miệng vết thương thì e là không giữ được cái chân của Lâm Hiển.
Nhưng Phùng đại phu nói không sai, dù là hắn cũng không thể chỉ bằng mắt thường mà loại bỏ được toàn bộ phần máu thịt nhiễm độc, chỉ có thể chờ độc tố phát tác rồi cắt bỏ, nhưng như vậy thì độc đã lan ra rất rộng…
Lâm Hiển gượng cười, cúi đầu nói, “Phượng đại phu không cần khó xử, Chu tiên sinh kia đích thực có bản lĩnh hơn người. Hắn làm quân y nhiều năm, nghe nói rất có tài về ngoại khoa, thậm chí có thể cắt bỏ tay chân hư thối để cứu mạng binh sĩ. Nếu hắn đã cố ý ra tay thì thật sự rất khó phá giải.”
“Hắn có thể giải phẫu cắt bỏ tứ chi cho binh lính à” Tiêu Ngự hơi kinh ngạc.
Lâm Hiển gật đầu, “Đây không phải bí mật trong quân, nghĩ cũng khó tin.”
Trong đầu Tiêu Ngự nháy mắt sáng tỏ như gương. Chu Ngôn kia sử dụng loại thuốc bá đạo như vậy, chắc chủ ý chính là đây.
Lâm Hiển bị thương ở đùi, nếu miệng vết thương thối rữa không ngừng, dù là ở hiện đại cũng chỉ có một cách duy nhất để cứu hắn, đó là cắt chân.
Đến lúc đó, bất luận thế nào, Lâm Hiển cũng phải giao ra vị trí Thế tử phủ Việt Bắc hầu. Nếu Việt Bắc hầu còn có lương tâm, cuối cùng Lâm Hiển vẫn phải tịnh dưỡng ở hậu viện, chôn thân ở đó suốt đời.
“Đúng là đê tiện!” Tiêu Ngự tức giận, “Tuyệt đối không thể để người như vậy đắc thủ!”
Lâm Hiển dĩ nhiên cũng nghĩ đến sau này, cười nói, “Bị thương nặng như vậy mà còn giữ được mạng cũng nhờ Phượng đại phu y thuật cao siêu, tại hạ vô cùng cảm kích. Dù Phượng đại phu muốn sử dụng biện pháp gì đi nữa, tại hạ vẫn sẽ bình thản đón nhận. Phượng đại phu đừng quá khắt khe với bản thân.”
Tiêu Ngự im lặng một lát, mặt trầm như nước, “Đây không chỉ là chuyện của riêng ngươi, chưa có ai dám động tay động chân với bệnh nhân của ta! Không thể tha thứ!”
Lâm Hiển kinh ngạc nhìn Tiêu Ngự, lòng nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Đại phu thiếu niên này nhìn cùng lắm mới mười sáu, dù ngày thường vẫn luôn thận trọng nhưng chưa khi nào có biểu hiện như bây giờ, toàn thân toát ra loại kinh nghiệm lâu năm chỉ người trưởng thành từng trải sự đời mới có, khiến hắn nhất thời ngơ ngác.
“Tần Cánh, ngươi chăm sóc Lâm tướng quân.” Tiêu Ngự đứng lên nói, xoay người ra ngoài.
Lâm Hiển gọi hắn, “Phượng đại phu…”
“Lâm tướng quân đừng bận tâm, ngươi chỉ cần dưỡng thương cho tốt, mọi chuyện cứ giao cho ta.” Tiêu Ngự quay lại cười với hắn, “Vẫn chưa đến bước đường cùng, không thể từ bỏ mọi cố gắng. Ngươi để ta suy nghĩ, để ta nghĩ cách…”
Tiêu Ngự nói xong, ung dung ra ngoài. Lâm Hiển nhìn bóng lưng thanh thoát kia, tuyệt vọng trong lòng đã hơi vơi bớt.
Lần trọng thương bất tỉnh, suốt quá trình cấp cứu hắn vẫn luôn hôn mê nên không biết, sau mới nghe đồng liêu kể lại tình cảnh chấn động lòng người lúc ấy.
Lần này hắn tỉnh táo mà chứng kiến, thiếu niên còn chưa đến nhược quán y như ngọn núi hùng vĩ khiến người ta vô cùng tin tưởng. Dường như chỉ cần có hắn thì hoang mang mờ mịt đều là thừa thãi, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Lâm Hiển được Tần Cánh đỡ nằm thẳng xuống giường, đùi truyền đến cơn đau buốt và thứ mùi thối rữa làm người ta buồn nôn. Máu thịt hắn đang bị ăn mòn từng chút một, mà ba người trong phòng chẳng có vẻ gì là tuyệt vọng.
Lục Dung Dung ánh mắt sáng lấp lánh nói, “Sư phụ sẽ nghĩ ra cách! Hắn chắc chắn sẽ nghĩ ra!”
Bây giờ nói chắc như vậy, lỡ như lúc đó không làm được chẳng phải sẽ đánh người mang hy vọng rơi xuống địa ngục sao.
Lục Dung Dung liền ngậm miệng, chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ. Lâm Hiển thấy hết hành động của họ, trong lòng ấm áp, thả lỏng tinh thần, nhắm mắt ngủ say.
Từ lúc biết Tiêu Ngự là nam nhân, đã rất lâu Phùng đại phu không ghé vào Quảng An đường. Lần này Tiêu Ngự không quan tâm mặt mũi hay mất tự nhiên gì nữa, đích thân qua mời, nhờ ông và Tần Cánh chăm nom Lâm tướng quân, ít nhất cũng khống chế độc tố, tranh thủ thời gian cho hắn nghĩ cách.
Hắn tự nhiên thoải mái, Phùng đại phu cũng không biết nói gì, chỉ có thể nhận mệnh, mỗi ngày đến Quảng An đường trình diện, trông chừng vết thương của Lâm Hiển.
Hai đại phu một già một trẻ kiến thức thâm hậu hợp tác với nhau, thế mà thật sự tìm được cách khống chế tốc độ ăn mòn của độc tố, dùng thuốc phối hợp châm cứu, mỗi ngày châm tám lần, vậy là tạm thời chống chọi được.
“Ngươi chỉ có nhiều nhất là một tháng.” Phùng đại phu nói với Tiêu Ngự, “Sau một tháng, dù lão phu vẫn cho dùng thuốc và châm cứu, nhưng e là cơ thể Lâm tướng quân không chịu được nữa.”
“Ta biết rồi.” Tiêu Ngự nghiêm túc gật đầu, lại mỉm cười, “Một tháng là nhiều thời gian hơn dự tính của ta rồi. Phùng lão không hổ là Phùng lão, quả nhiên gừng càng già càng cay!”
Phùng đại phu thấy Tiêu Ngự như vậy, cũng thích ý vuốt râu bật cười.
“Đang nói gì đấy” Tạ Cảnh Tu đột ngột đi vào, chắp tay đến bên cạnh Tiêu Ngự, mặt vẫn chưa cười nhưng trong mắt đã mang ý cười.
Phùng đại phu bỗng dưng mất tự nhiên, mặt lộ vẻ quẫn bách ho khan mấy tiếng.
Hai đứa trẻ này, gặp mặt riêng thì không có gì bất thường, mà mỗi khi đứng chung lập tức nhắc ông nhớ đến mối quan hệ còn hơn cả khắng khít của bọn họ… Chuyện này vẫn là kích thích quá lớn đối với tư tưởng phong kiến hơn nửa đời người của ông lão, Phùng đại phu không dám xen vào việc riêng của Tạ thế tử, cứ nhắm mắt làm ngơ là được rồi.
Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu lễ phép tiễn Phùng đại phu ra cửa, Phùng đại phu còn chưa đi xa, Tạ Cảnh Tu đã kéo tay Tiêu Ngự, sờ má hắn, “Ngọc Nhi, hai hôm nay chắc mệt lắm phải không. Nhìn ngươi kìa, quầng mắt đen thui, nhìn quá tiều tụy.”
Tiêu Ngự hoảng hốt, sờ mặt mình, “Thật hả!”
Tạ Cảnh Tu trầm mặt, gật đầu, “Hôm nào ngươi thỉnh giảo Tam cữu cách dưỡng nhan trẻ mãi không già của hắn đi.”
Khóe miệng Tiêu Ngự co rút, Thế tử có ý gì Chê ta không đủ đẹp đúng không! Nhớ thương gương mặt tuyệt trần của Tam cữu ta rồi đúng không! Đó là trưởng bối của chúng ta! Ngươi là tên mặt người dạ thú!
Tạ thế tử nghiêm mặt nói tiếp, “Cháu trai giống cậu, nền tảng của Ngọc Nhi rất tốt. Bổn thế tử hy vọng ngươi lớn lên có thể đẹp như Phương tam lão gia, vậy thì ta rất vừa lòng.”
Tiêu Ngự nghiến răng, “Ta lớn lên không đẹp được như Tam cữu đâu, thật xin lỗi Thế tử.”
“Ngọc Nhi chỉ chưa nẩy nở thôi, vẻ ngây ngô này bổn thế tử cũng rất vừa lòng.” Tạ Cảnh Tu vươn cánh tay, ôm hắn vào phòng, “Nói chuyện phiếm đủ rồi, Ngọc Nhi mau ngủ một giấc. Gương mặt tiều tụy như vậy sao có thể lấy lòng bổn thế tử chứ.”
Tiêu Ngự, “Lại còn nói chuyện phiếm, ngươi mới là tên nói nhảm nhiều…”
“Ngọc Nhi vừa mới nói gì”
“Ha ha, ta nói Thế tử là người biết chắt lọc tinh hoa, phun câu nào là người ta được gột rửa câu ấy…”
“…”
Phùng đại phu còn chưa ra khỏi cửa viện đã nghe hết mấy lời tán tỉnh, không sót chữ nào, cái mặt già nua đỏ chót, tay chân quắn quéo ra khỏi cửa, vắt giò lên cổ chạy trốn.
—o0o—
Phủ Việt Bắc hầu.
Lâm Hải Ninh ngồi trên ghế chủ vị ở đại sảnh, sắc mặt âm trầm nhìn Chu Ngôn có vẻ bất an đứng bên cạnh, chưa uống được ngụm trà đã đứng phắt lên, ném tách trà vào người Chu Ngôn.
“Ngươi quỳ xuống cho bản hầu!” Lâm Hải Ninh phẫn nộ quát.
Sắc mặt Chu Ngôn trĩu xuống, vội vén vạt áo quỳ xuống, dập đầu nói, “Hầu gia bớt giận.”
“Bớt giận Ngươi còn dám bảo ta bớt giận!” Lâm Hải Ninh bước đến trước mặt Chu Ngôn, đạp hắn ngã lăn, “Ai cho ngươi lá gan tự tiện đụng vào con trai của bản hầu!”
Chu Ngôn không quan tâm đau đớn, vội quỳ lên nói, “Hầu gia bớt giận. Ta cống hiến vì Hầu gia mười mấy năm, chưa bao giờ có tư tâm! Vạn mong Hầu gia minh xét! Tất cả ta làm đều là vì Hầu gia, vì phủ Việt Bắc hầu, cũng vì muội muội và Nhị thiếu gia!”
Chu Ngôn khẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Lâm Hải Ninh vẫn chưa đến mức thịnh nộ, thầm thở ra, nói tiếp, “Hầu gia, cũng không phải ta tư lợi muốn thay muội muội và Nhị thiếu gia tranh đoạt cái gì, nhưng phu nhân đối xử với muội muội ta và hai con của nàng thế nào, Hầu gia không phải không biết. Nhà mẹ của phu nhân quá mạnh, bây giờ muội muội và Nhị thiếu gia còn có Hầu gia che chở mà còn không dám nhìn vào mặt phu nhân, lúc nào cũng lo sợ phạm lỗi, thứ cho ta lớn mật nói một câu, nếu có ngày Đại thiếu gia thừa tước, muội muội ta và hai con của nàng còn đường nào để sống!”
“Cho nên ngươi liền tự ý giở trò với vết thương của hắn!” Lâm Hải Ninh âm u nhìn Chu Ngôn, “Ngươi muốn lấy mạng hắn sao!”
“Không phải.” Chu Ngôn vội nói, “Loại thuốc kia… chỉ gây ra một chút bất tiện cho Đại thiếu gia thôi.”
Nói đến như vậy, trong lòng hai người đều hiểu rõ.
Việt Bắc hầu không có tình cảm với phu nhân hiện tại, năm xưa vì vướng phải thế cục gia tộc nên không thể không cưới, nhưng sau khi thành hôn, hắn tình nguyện dẫn ái nhân đến biên ải xa xôi cũng không muốn hồi kinh.
Chu Ngôn biết, trong lòng Việt Bắc hầu chỉ có trắc phu nhân là muội muội hắn và Nhị thiếu gia nàng sinh, nếu không, hắn cũng đâu dám tiền trảm hậu tấu, gan to bằng trời hạ kịch độc vào vết thương của Lâm Hiển.
Hắn và muội muội đều biết, Việt Bắc hầu sẽ không vì trưởng tử của mối hôn nhân không tình nguyện mà trở mặt với họ. Tiên hạ thủ vi cường, vậy mới giành được lợi thế.
Hắn đã thành công, tuy Hầu gia biết rồi sẽ bùng phát cơn giận nhưng vẫn phải nương theo kế hoạch của bọn họ, phải mang Lâm Hiển về Hầu phủ, giao cho Chu Ngôn.
Trước mắt Lâm Hải Ninh hiện lên sắc mặt tái nhợt suy yếu của trưởng tử, hung dữ nhìn Chu Ngôn chằm chằm, “Thật sự không nguy hiểm cho tính mạng hắn chứ!”
Chu Ngôn dập đầu nói, “Nếu được ta trị liệu, đương nhiên sẽ không gây hại cho tính mạng Đại thiếu gia. Chỉ là… bây giờ Đại thiếu gia đang ở Quảng An đường, không biết Phượng Chiếu Ngọc kia có bao nhiêu bản lĩnh”
Việt Bắc hầu nghe vậy, lại càng bực bội, đạp Chu Ngôn, “Đều là chuyện tốt ngươi làm đấy!”
Chu Ngôn quỳ không dám hé răng, lát sau thấy Việt Bắc hầu dần nguôi giận, lại cung kính nói, “Ta sẽ chú ý động tĩnh bên đó. Nếu bọn họ không có cách bảo vệ tính mạng Đại thiếu gia, lúc đó ta sẽ ra tay, bọn họ cũng không có lý do ngăn cản nữa.”
Hắn đương nhiên phải giữ mạng cho Lâm Hiển, giữ người sống sót, nhưng chỉ đến thế mà thôi, trong mắt Chu Ngôn lóe lên vẻ khinh thường và tàn độc.
Còn muốn Lâm Hiển được hồi phục hoàn toàn, không để lại bất kỳ di chứng nào sao, đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Chu Ngôn cực kỳ tự tin với độc dược “khuê mộng” do chính mình điều chế, không ai trong thiên hạ giải được “khuê mộng” của hắn.
Binh lính chết trận nơi đất khách quê người dùng “khuê mộng” phân rã thân thể, chỉ còn lại bộ xương trắng.
“Khuê mộng”, thương thay hài cốt vô danh vùi thây xứ lạ, thương thay người tình trong mộng chốn khuê phòng…