Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự lên xe ngựa, chạy về Quảng An đường.
Dọc đường, Tạ Cảnh Tu trầm mặc không nói tiếng nào. Tạ Cảnh Tu vốn không hay nói nhiều, Tiêu Ngự lại cảm giác lần im lặng này khác hẳn những lần trước.
Tiêu Ngự dám chắc là thái độ của Nguyên lão Vương gia đã làm y khó chịu.
Nguyên lão Vương gia khác với Nguyên Vương và Vương phi, Tạ Cảnh Tu có thể mặc kệ hai người kia nhưng không thể phớt lờ Nguyên lão Vương gia.
“Ngọc Nhi.” Một lúc lâu sau, Tạ Cảnh Tu đột ngột lên tiếng.
Tiêu Ngự nhìn y.
“Theo ta rời kinh đi.” Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, nói.
“Đi Đi đâu” Tiêu Ngự không hiểu.
Hắn biết Tạ Cảnh Tu là thỏ khôn có ba hang, nhưng cả thiên hạ đều là lãnh địa của hoàng gia, phải đi đâu mới thoát được, không lẽ lên Niết Bàn Thành Hoài Thiên xa như vậy còn có họ hàng xa của Lý quý phi cắm rễ mà.
“Chỉ cần Ngọc Nhi đồng ý, chúng ta sẽ có nơi để đến. Từ nay về sau rời xa trần thế hỗn loạn, dù là ai cũng không thể chạm đến góc áo ngươi. Ngọc Nhi có thích không”
Sao nói cứ như muốn đắc đạo thành tiên vậy
Tiêu Ngự không trả lời, Tạ Cảnh Tu nhíu mày, “Ngọc Nhi còn lưu luyến gì với nơi này”
“Đương nhiên là có.” Tiêu Ngự nói, “Tộc nhân Phương gia đã lên kinh thành, mẫu thân ta còn đang ở Phương gia. Chiếu Kỳ có thể đi theo chúng ta không Quan trường và triều đình rối ren, chuyện làm ăn của Tam cữu lại quá lớn, ta không yên tâm.”
Còn học trò và bệnh nhân trong Quảng An đường nữa.
Cẩn thận ngẫm lại, người ngoài như hắn lại có quá nhiều vướng bận, Tạ Cảnh Tu thì ngược lại, người bản địa mà vô cùng thoải mái, thích đi là đi.
“Không lẽ, ngươi vẫn luôn sắp đặt để tùy thời rời đi” Tiêu Ngự đột nhiên bừng tỉnh.
Chẳng trách Tạ Cảnh Tu luôn giữ thái độ không nóng không lạnh với người ngoài, căn bản là tâm tư y không đặt ở nơi này.
Hai người về Quảng An đường, Tạ Cảnh Tu lấy bút phác họa một bản đồ đơn giản, thổi khô mực, đưa cho Tiêu Ngự xem.
Tiêu Ngự, “…”
Một vòng tròn lớn, xung quanh là đường vân lượn sóng. Bức tranh này quả là… ngay cả trẻ mẫu giáo còn vẽ đẹp hơn…
“Cái gì đây”
Tạ Cảnh Tu chẳng có gì là ngượng với tài năng của mình, bình tĩnh chỉ vòng tròn lớn, nói, “Thành Hải Kính.”
Lại chỉ mớ bòng bong lượn sóng, “Lịch Phong cảng.”
“Lịch Phong cảng là tài sản riêng của ta.” Tạ Cảnh Tu nói.
Tiêu Ngự há miệng, cực kỳ bất ngờ.
“Triều đình cấm biển hai trăm năm, những xưởng đóng tàu có thể chế tạo thuyền lớn đều bị niêm phong. Hiện tại, ngoại trừ nhân công của ta thì không ai có thể đóng được thuyền lớn để ra biển.” Tạ Cảnh Tu, “Tuy Lịch Phong cảng thuộc thành Hải Kính nhưng không thuộc sở hữu của ai. Mười năm trước ta thu nó vào túi, vốn chỉ muốn nắm giữ lợi nhuận giao dịch hải ngoại, không ngờ lần đầu rời bến gặp phải gió lốc, tình cờ phát hiện một tiểu đảo không tên. Tài nguyên và sản vật trên đảo cực kỳ phong phú, hiện tại đã được ta cải tạo, trên đảo tạm thời đóng ba mươi vạn quân và người nhà của binh sĩ. Không có lệnh ta, bất luận là ai cũng không được đổ bộ lên đảo. Ngọc Nhi, nơi đó mới thật sự là thế ngoại đào nguyên.”
Tạ Cảnh Tu thu lại bức vẽ, nhìn Tiêu Ngự, “Ta đã sớm dự định quy ẩn ở đảo Vô Danh, chuyến đi đầu xuân năm nay là lần sắp đặt cuối cùng, tất cả đều đã an bài thỏa đáng. Nhưng thấy ngươi quá chú tâm vào Quảng An đường, sau còn phải vội vã chăm sóc Lâm tướng quân nên chưa nói ra.”
Khóe miệng Tiêu Ngự co rút. Quy ẩn Cả một hòn đảo, ba mươi vạn quân đóng giữ, còn có hải cảng tư nhân, quy ẩn của y là thế này đây hả Rõ ràng là chiếm đất làm vua mà!
“Ta cứ tưởng ngươi muốn tạo phản…” Tiêu Ngự nói.
Tạ Cảnh Tu nghe vậy, hết sức khinh thường, “Sao Ngọc Nhi có thể nghĩ như vậy”
Bởi vì nhìn ngươi cực kỳ giống loại lòng lang dạ thú! Ngày nào cũng làm ra vẻ thần thần bí bí, ai biết là đi làm giàu đâu.
Mười năm trước Thế tử mới có mười mấy tuổi, mười mấy tuổi mà đã biết chiếm đoạt hải cảng để kiếm tiền, đúng là tiền nó mọc rễ trong mắt luôn rồi.
“Bây giờ hoạt động của Lịch Phong cảng và đảo Vô Danh đã đi vào quỹ đạo, mỗi năm lợi nhuận thu về từ giao dịch đường biển hơn ngàn vạn lượng bạc.” Tạ Cảnh Tu nói, “Thị trường tiêu thụ của Phương tam lão gia cực lớn, để hắn lo liệu việc xuất hàng hóa ra hải ngoại. Có Phương gia giúp sức, buôn bán tơ lụa, lá trà và đồ sứ sẽ tiện lợi hơn nhiều. Hạn mức thương mại năm nay nhất định sẽ tăng cao.”
Tiêu Ngự, “…” Con yêu tinh này từ đâu ra vậy, ngươi giấu đóa hoa thanh cao thoát tục không màng thế sự của ta đi đâu rồi!
“Chẳng trách ngươi giúp đỡ y quán Giản gia mà chẳng buồn chớp mắt, chút tiền này trong mắt Thế tử chẳng qua chỉ là muối bỏ bể.” Khóe miệng Tiêu Ngự run rẩy.
Tạ Cảnh Tu nghiêm mặt nói, “Tiền tuy nhiều, nhưng người phải nuôi cũng nhiều. Binh lính trên đảo phải khai hoang, canh tác lương thực mới có thể tự cấp tự túc. Luyện binh mỗi ngày tiêu hao rất nhiều lương thực, còn phải tiếp tế đầy đủ cho đoàn thuyền ra khơi, ngoại trừ lương thực, những thứ như thảo dược lại vô cùng thiếu thốn, phải mua từ bên ngoài.”
Tiêu Ngự, “…” Mỗi ngày luyện binh ba mươi vạn đại quân, Tạ thế tử thật sự không muốn tạo phản à!
Tạ Cảnh Tu nắm tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, rũ mắt hỏi, “Việc này, ý Ngọc Nhi thế nào”
Tiêu Ngự thở dài.
Rời xa nơi này ắt hẳn là nguyện vọng bao nhiêu năm của Tạ Cảnh Tu, hiện tại thời cơ đã chín muồi, lại vì hắn mà kéo dài thời gian.
Lát sau, Tiêu Ngự nhẹ giọng đáp, “Được, chúng ta rời đi.”
Nét cười lập tức lan khắp mặt Tạ Cảnh Tu, dung nhan tuấn tú sáng bừng lên, Tiêu Ngự chưa khi nào thấy y cười thoải mái như vậy, hệt như tia nắng giữa ngày đông.
Tiêu Ngự cũng bất giác cười theo.
Giờ phút này, bao nhiêu âu lo vướng bận cũng không bằng một nụ cười của Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Tu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ an bài chu đáo cho Phương gia, huống chi Phương tam gia đâu phải người bình thường, hắn là gia chủ Phương gia, có thể lèo lái chiếc thuyền Phương gia thành thục.” Ngừng một chút lại nói, “Chiếu Kỳ sẽ đi theo chúng ta.”
Tiêu Ngự gật đầu liên hồi.
Tạ Cảnh Tu hôn trán Tiêu Ngự, “Nhiều nhất là một tháng, ta sẽ sắp xếp xong việc ở kinh thành, sau đó chúng ta cao chạy xa bay.”
Tiêu Ngự quẫn bách, cái gì mà cao chạy xa bay, nói cứ như hắn định trốn nhà theo trai vậy!
—o0o—
Phủ Nguyên Vương, nửa đêm mà thư phòng của Nguyên Vương đèn đuốc sáng trưng.
Nguyên lão Vương gia ngồi trên ghế, mặt trầm như nước, thật lâu không nói tiếng nào.
Nguyên Vương vẻ mặt lúng túng đứng một bên, lời xin lỗi đã nói quá nhiều, nhưng lão gia tử vẫn không lên tiếng, hắn không dám ngồi, chỉ có thể đứng đó khoanh tay.
“Ngươi!” Nguyên lão Vương gia thở dài một hơi, vươn tay chỉ Nguyên Vương, “Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng náo loạn theo Cảnh Tu! Cưới một nam nhân làm chính thê, còn ra thể thống gì, ngươi không biết quản con sao!”
“Xưa nay Cảnh Tu không nghe lời ta, phụ thân không phải không biết.” Nguyên Vương ủ rũ nói, “Ta muốn quản nhưng biết làm gì mới quản được Y vì Phượng Chiếu Ngọc mà trở mặt với Vương phi, đoạn tuyệt với y quán Giản gia. Cảnh Tu là người lạnh lùng lại tuyệt tình, nếu dồn ép y, có khi ngay cả phủ Nguyên Vương y cũng vứt bỏ luôn.”
Nguyên lão Vương gia trầm mặc. Sao ông lại không biết tính tình tôn nhi, đối với y, địa vị Thế tử có cũng được, không có cũng không sao, cũng không quan tâm sau này có được tiếp quản phủ Nguyên Vương không, ông thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của y.
“Ôi, Phượng Chiếu Ngọc quả là đứa trẻ tốt, nhưng tại sao lại không phải con gái chứ.” Nguyên lão Vương gia rầu rĩ.
Lúc ấy, Phượng đại tiểu thư là người duy nhất ông đồng ý cho kết đôi với cháu mình, ai dè Phượng đại tiểu thư vốn không hề tồn tại.
“Tiểu thư Trần gia kia…” Nguyên Vương nói.
Nguyên lão Vương gia lắc đầu, “Ta vốn vừa ý tiểu thư Trần gia được nuôi như nam tử từ bé, tính tình không giống những khuê nữ khác, có lẽ Cảnh Tu sẽ thích, nhưng… Thôi quên đi, ta chưa hiểu hết về Cảnh Tu, đừng nhắc lại việc này nữa.”
Nguyên Vương đáp, “Vâng.”
“Còn thê tử ngươi, tính để nàng ngây ngốc ở Giản gia như vậy sao Mau đón về đi.” Nguyên lão Vương gia thở dài.
Nguyên Vương răm rắp nghe lời.
Hai nha hoàn núp bên cửa châu đầu nghe, một tiểu nha hoàn quay đầu chạy đến viện tử của Đinh trắc phi.
“Lão già chết tiệt!” Đinh trắc phi tức tối, “Trong mắt chỉ có thằng con trai của nữ nhân kia, ngươi có điểm nào thua kém tiểu tiện chủng đó chứ! Không ai coi trọng lớn nhỏ nhà chúng ta, mắt chó bọn chúng mù hết rồi à.”
Tạ Cảnh Lâm bên cạnh hoảng hốt vẫy lui nha hoàn, “Mẫu thân, đây đâu phải ngày đầu tiên ngươi biết, còn tức cái gì.”
“Sao không tức cho được!” Đinh trắc phi dựng thẳng chân mày, “Tạ Cảnh Tu kia hơn ngươi chỗ nào Chỉ được mỗi cái danh trưởng tử mà chèn ép ngươi. Từng ấy năm nay, toàn là ngươi chăm lo từ trên xuống dưới cho phủ Nguyên Vương, Tạ Cảnh Tu thì một năm đã có hơn nửa năm không có mặt trong phủ, khi có mặt thì chẳng thèm nhìn ai, chưa từng làm được chuyện gì có ích, còn cưới một nam nhân về làm trò cười cho thiên hạ, hại phủ Nguyên Vương bị tước mất tư quân. Nhờ y mà Vương phủ sắp sụp đổ đến nơi rồi!”
Tạ Cảnh Lâm cau mày, không nói tiếng nào.
Đinh trắc phi hừ lạnh, nhìn bộ móng tay sơn đỏ.
“Nếu đã không nhờ được hai lão già kia, chúng ta phải dựa vào chính bản thân thôi.”
“Mẫu thân tính làm gì”
“Ngươi đừng xen vào.” Đinh trắc phi cười lạnh, “Cả Vương phủ này cuối cùng sẽ thuộc về ngươi, không ai có thể cướp mất. Bằng không…”
“Mẫu thân, tốt nhất đừng làm gì thiếu suy nghĩ.” Tạ Cảnh Lâm trầm giọng nói, “Năm đó, y chỉ là đứa trẻ vô tri ngươi còn không làm gì được y, bây giờ y đã đủ lông đủ cánh, ngươi ra tay đối phó, khác nào tự mình hại mình. Những thủ đoạn ở hậu viện căn bản không có tác dụng với y đâu.”
Đinh trắc phi lườm hắn, “Thủ đoạn hậu viện Hứ, ngươi quá coi thường mẫu thân rồi. Chờ đến lúc ngươi nắm trọn Vương phủ trong tay, mẫu thân sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn thực sự của ta.” Đinh trắc phi cười ha hả, thướt tha quay vào phòng.
Tạ Cảnh Lâm nhíu chặt đôi mày, trầm ngâm một khắc mới đứng dậy ra ngoài.
Bầu trời đen đặc, một ngôi sao cũng không có, cách đó không xa vang lên tiếng gầm gừ của dã thú, hướng kia đúng là viện tử nuôi con thú lớn của Tạ Cảnh Tu.
Tạ Cảnh Lâm căm hận liếc nơi đó. Dù Đại ca không ở trong phủ nhưng vẫn để lại những thứ khiến người ta không dám xem thường, năm nào cũng thế.
Ra vẻ thanh cao, không coi ai ra gì, thậm chí, Tạ Cảnh Lâm cảm thấy y vốn không hề coi trọng phủ Nguyên Vương, vậy mà người trong phủ chỉ biết có mỗi y.