Tiêu Ngự ra khỏi thư phòng, nhờ người hầu lau sạch mực đổ trên bàn, ngồi trong đình nghỉ mát chờ Tạ Cảnh Tu xử lý chính sự xong sẽ đến tìm hắn.
Hoạt động của Quảng An đường đã đi vào quỹ đạo, soạn thảo của hắn cũng được làm thành bản khắc để in, Quảng An đường kiêm luôn việc dạy học, học trò chính thức được phân làm ba chuyên ngành, mỗi ngày Tiêu Ngự sẽ đến giảng bài.
Ngoài việc đó, hắn không còn bận rộn gì cả. Quảng An đường vẫn lấy Đông y làm chủ đạo, có Tần Cánh và Phùng đại phu tọa trấn, cơ hội để hắn xuất thủ không nhiều.
Cuộc sống trên đảo bình yên hơn những tháng ngày ở thành Hoài Thiên, không có nhiều ca cần giải phẫu, phần lớn toàn dựa vào Đông y để chữa trị.
Cho nên Tiêu Ngự càng lúc càng nhàn rỗi, ngay cả đệ đệ ngốc Phượng Chiếu Kỳ còn bận hơn hắn, ngày nào cũng đi sớm về trễ, Tiêu Ngự quả thật không biết nhiệm vụ dạy học nặng nề đến vậy. Tạ Cảnh Tu quy định thời gian đóng cửa nghiêm ngặt, bắt buộc cậu phải về nhà trước lúc trời tối, Phượng Chiếu Kỳ khiếp sợ *** uy của y, không thể phản kháng, chứ nếu không chắc hơn nửa đêm mới chịu về.
Bây giờ hắn là người thảnh thơi, Tiêu Ngự nhắm mắt hưởng thụ gió mát, vô cùng thích ý.
Một tiếng ùm thật lớn vang lên, hình như có thứ gì vừa rơi xuống nước, Tiêu Ngự giật bắn người, mở mắt nhìn, thấy một con chó lớn ngửa mặt chổng mông bơi đến chỗ hắn. Vừa bơi vừa kích động rên ư ử, bộ dạng như được gặp lại chủ nhân sau cơn sinh ly tử biệt.
“Lông Xù.” Trán Tiêu Ngự nổi sọc đen.
Sau khi đưa con chó đần này lên đảo, Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu bàn bạc một hồi, không định nhốt nó ở hậu viện nữa. Lông Xù bộ dạng dữ dằn, cơ thể lại to đến mức không giống chó bình thường, nhìn thì đáng sợ, nhưng thật ra nội tâm là một tiểu công chúa nhút nhát, tuyệt đối không phát điên cắn người. Lúc ở kinh thành phải nhốt trong ***g vì sợ nó chạy ra ngoài sẽ gây náo loạn, còn lúc này, ở địa bàn của mình thì không cần lo.
Chỉ cần nó không đả thương người, mặc kệ nó gây náo loạn thế nào, chỉ cần Vương gia nhúc nhích ngón út là có thể bỏ qua hết.
Bởi vậy, Lông Xù hiện tại vô cùng sung sướng, mỗi sáng đúng giờ ra khỏi phủ, lại về trước giờ cơm tối, đi sớm về trễ y hệt Phượng Chiếu Kỳ, bộ dáng bận rộn ngày kiếm bạc tỷ chân không chạm đất, cũng không biết nó ra ngoài làm gì, lúc nào cũng có người hầu A Giản hầu hạ từ khi còn ở kinh thành đi theo.
Sáng nay, Tiêu Ngự chạy đến viện tử dành riêng cho Lông Xù vuốt ve nó một lát, sắp đến giờ ra khỏi cửa, Lông Xù lập tức đẩy Tiêu Ngự ra, lắc lắc thân mình lông lá, gầm gừ gọi người hầu A Giản đến. A Giản tới chậm có tí xíu còn bị nó ra vẻ đại gia lườm nguýt, chốc sau A Giản hiểu ý, liên tục nhận tội, lúc này Lông Xù mới ngẩng đầu ưỡn ngực chuẩn bị xuất môn.
Tiêu Ngự buồn cười, ôm đầu nó tiếp tục chà loạn, Lông Xù giơ móng vuốt to đùng, vẻ mặt nghiêm túc đẩy hắn qua một bên, sủa hai tiếng, không hiểu nó đang nói gì, sau đó xoay mông đi mất dạng.
Tiêu Ngự bị chó nhà mình từ chối, ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm.
A Giản cười khổ theo sau, vẻ mặt thông cảm, nhỏ giọng nói, “Mỗi ngày Huyền Trạm đại nhân cứ đúng giờ là ra ngoài làm chính sự, ai làm trễ giờ là nó giận đó! Vương phi bỏ qua cho.”
“Gâu gâu.” Lông Xù đã ra đến cửa quay đầu sủa hai tiếng, dường như rất mất kiên nhẫn, A Giản vội ôm túi đồ chạy đến.
Trong túi đựng xương hầm, là bữa trưa của Huyền Trạm đại nhân, còn có một cái lược chải lông nữa. Huyền Trạm đại nhân thích ăn xương hầm trong nước thịt, đến đúng giờ cố định thì muốn chải lông, A Giản là bảo mẫu chuyên nghiệp, dĩ nhiên phải chăm nom chu đáo, nếu không sẽ bị nó sủa liên tục một canh giờ.
Tiêu Ngự không còn gì để nói, trơ mắt nhìn chó nhà mình hiên ngang ra ngoài “làm chính sự”, hắn là chủ nhân mà không có tiền đồ, chỉ muốn ở lỳ trong Vương phủ chơi trò gia đình với Duệ Vương điện hạ.
Hắn bị con chó đần một tay hắn nuôi nấng từ nhỏ đến lớn khách sáo đẩy ra! Thân là thú cưng mà không cho ôm, không cho sờ, không cho vuốt, còn biết lý lẽ hay không!
Tiêu Ngự ngồi trong đình, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn còn treo cao, Lông Xù về sớm hơn ngày thường rất nhiều.
Lông Xù bơi thần tốc đến dưới đình, hai chân trước bấu lên thềm, hai chân sau đạp nước, toàn thân ướt nhẹp bò lên. Cái thân to các đứng trong đình ra sức vung vẩy, nước văng đầy người Tiêu Ngự.
Lúc này Lông Xù đâu còn uy phong như hồi sáng, mắt thì híp, miệng cười toe toét thè lưỡi ra, cái đuôi xù đập liên tục vào người Tiêu Ngự, uốn éo cọ qua cọ lại, biến trở về con thú cưng thích làm nũng.
“Huyền Trạm đại nhân của chúng ta không phải đang ở ngoài làm chính sự sao” Tiêu Ngự nhéo hai má nó, lắc qua lắc lại, “Hử Tao đâu dám để Huyền Trạm đại nhân làm nũng như vậy.”
Lông Xù nức nở hai tiếng, lại vùi cái đầu bự vào lòng Tiêu Ngự, dùng sức mà cọ.
A Giản chạy dọc bờ hồ, thở hổn hển vào trong đình, trong ngực vẫn ôm túi vải.
“Bái… bái kiến Vương phi.”
Tiêu Ngự gật đầu cười, “Không cần đa lễ, phải chăm sóc Lông Xù cả ngày, vất vả cho ngươi rồi.”
Lông Xù nghiêm túc sủa hai tiếng, A Giản liền đặt túi vải lên bàn đá, mở túi ra.
“Vương phi, đây là lễ vật Huyền Trạm đại nhân mang về cho ngươi.”
Lông Xù nịnh nọt cắn góc áo Tiêu Ngự, kéo hắn đến bên bàn, hai chân trước bới móc thứ gì đó trên bàn, quay đầu thè lưỡi ý bảo Tiêu Ngự đến gần xem.
Trong túi bay ra mùi xương hầm và lược chuyên dùng chải lông, còn lại là một đống mấy viên đá nhỏ đủ màu đủ kiểu, hẳn là lượm dưới lòng suối, bề mặt đá bóng loáng, trơn nhẵn cho thấy đã được dòng nước cọ rửa.
Tiêu Ngự buồn cười xoa đầu Lông Xù, chắc nó cũng thấy hồi sáng quá lãnh đạm với chủ nên kiếm quà đền tội Đừng bảo là nó thành tinh rồi nhé!
Tiêu Ngự cầm một viên đá, nể tình nói, “Quà rất đẹp, tao thích.”
Lông Xù hớn hở hẳn lên, ngẩng đầu sủa A Giản mấy tiếng, A Giản hiểu ý cáo lui, Lông Xù lập tức trưng cái mặt ngu ra với Tiêu Ngự, chạy loanh quanh vài vòng rồi nghiêng đầu nằm bất động trên người Tiêu Ngự.
Tạ Cảnh Tu xử lý công vụ xong thì vào đình kiếm người, liền thấy Vương phi nhà mình ngồi dưới đất, trong lòng ôm một cái đầu lông lá, tay cầm lược chải lông cho chó.
Tạ Cảnh Tu thong dong bước vào, Lông Xù đánh hơi được mùi chủ nhân lập tức ngồi dậy, quy củ dựng thẳng lưng, mắt không chớp lấy một cái.
“Huyền Trạm, lui ra.” Tạ Cảnh Tu hạ lệnh.
Lông Xù quay đầu, thân thiết cọ tay Tiêu Ngự mấy cái mới lưu luyến chạy khỏi đình.
Tiêu Ngự, “…Ai không biết còn tưởng ngươi đang nói chuyện với thuộc hạ.”
Tạ Cảnh Tu ngồi xuống kế hắn, nói, “Huyền Trạm không cùng huyết thống với thú vật bình thường, rất thông minh, nếu biết thuần dưỡng thì không thua gì một thuộc hạ đắc lực.” Nói xong nhíu mày, “Ngươi cũng đừng quá cưng chiều nó, sẽ gây bất lợi trong việc huấn luyện.”
Tiêu Ngự cạn lời, hóa ra thứ đức hạnh của Lông Xù bây giờ là do Tạ Cảnh Tu cho người huấn luyện ra.
“Thú cưng chỉ cần bán manh là được rồi, ngươi còn muốn nó bán mạng cho ngươi à!” Tiêu Ngự tức tối nói, “Còn nữa, tên nó là Lông Xù chứ không phải Huyền Trạm!” Biệt danh Trương Tam béo của Trương Lập Khanh nghe còn đỡ hơn!
Tạ Cảnh Tu không hiểu, “Bán manh là gì”
Tiêu Ngự cười khì khì, vòng một tay ôm cổ Tạ Cảnh Tu, nâng cằm y lên, áp sát vào hôn lên môi y.
“Thế này là bán manh.”
Tạ Cảnh Tu mặt không đổi sắc gỡ tay hắn xuống, “Ban ngày ban mặt, không được động tay động chân với bổn vương, còn ra thể thống gì.”
Được rồi, bác sĩ Tiêu hết bị thú cưng của mình từ chối, giờ đến chồng cũng từ chối hắn luôn.
“Các ngươi đứng đắn quá mà! Đừng làm phiền ta nữa, biến hết đi!” Tiêu Ngự nổi nóng, “Có bản lĩnh thì buổi tối đừng có làm chuyện không ra thể thống với ta!”
Tạ Cảnh Tu không hề bị lay động, gật đầu nói, “Buổi tối ngươi có thể thỏa thích bán manh với bổn vương.”
Tiêu Ngự, “…”
Tạ Cảnh Tu nói, “Phải rồi, sắp tới ngươi theo ta rời đảo một chuyến.”
“Rời đảo Đi đâu” Tiêu Ngự tò mò.
Chẳng lẽ muốn đến lục địa khác Hình như mùa này không thích hợp để ra khơi mà.
Tạ Cảnh Tu, “Hộ vệ truyền tin, mẫu thân mang thai rồi, mấy bữa trước đã hạ sinh một đứa con trai. Bổn vương muốn đem đứa trẻ lên đảo nuôi. Ngươi theo bổn vương đến đón nó đi.”
Tiêu Ngự ngẩn người, nhẩm tính lại mới kinh ngạc nhận ra từ lúc bọn họ rời kinh lên đảo đã hơn một năm rồi.
Đảo Vô Danh bốn mùa đều như xuân, tháng ngày ung dung tự tại bất giác khiến thời gian như ngừng trôi, hắn không ngờ bọn họ đã ở đây lâu như vậy.
“Mẫu thân có sao không” Tiêu Ngự thân thiết hỏi một câu.
Nguyên Vương phi nhìn trẻ nhưng tuổi đã không còn nhỏ, chưa đến bốn mươi cũng phải hơn ba mươi, xem như sản phụ cao tuổi rồi.
“Không sao hết, nàng điều dưỡng rất tốt.”
Nguyên Vương phi là người nặng tình, bây giờ không còn Đinh trắc phi, không còn khúc mắc, chỉ cùng Nguyên Vương hưởng thụ cuộc sống giàu sang nhàn nhã, nàng thư thái hơn trước kia rất nhiều.
“Đưa đứa bé đến cho chúng ta nuôi cũng được.” Tiêu Ngự gật đầu nói.
Tính tình Nguyên Vương và Nguyên Vương phi như vậy, ngoại trừ Duệ Vương nhà hắn thông minh bẩm sinh, trẻ con bình thường chắc bị họ nuôi cho chết lên chết xuống, không nên mạo hiểm giao con vào tay họ.
Tạ Cảnh Tu kéo Tiêu Ngự vào lòng, mỉm cười nói, “Các buổi tối sau này Ngọc Nhi nhớ bán manh với bổn vương nhiều hơn, tranh thủ sinh cho bổn vương một đứa.”
Tiêu Ngự, “…Ngươi đang sỉ nhục chuyên ngành của ta.”
Duệ Vương điện hạ rất có tinh thần nghiên cứu khoa học, “Không thử sao biết được.”
“…Chỉ một mình ta bán manh thì vô dụng, điện hạ nên nỗ lực cày cấy nhiều vào.”
“Khụ, Vương phi ăn nói cẩn thận. Ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì.”
Tiêu Ngự nổi cáu, “Ta làm sao hả! Ta có chỗ nào không ra thể thống! Có giỏi ngươi nói thẳng ra xem! Ưm…”
Duệ Vương điện hạ dứt khoát hôn chặn miệng, đè Vương phi ra làm chuyện không ra thể thống giữa ban ngày ban mặt…
Mấy ngày sau, Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu lên tàu, nhân lúc gió lớn quay về Lịch Phong cảng.