Sự kiện Tạ Cảnh Tu cho diễn tập bắn đại bác trong vùng biển Lịch Phong cảng gây chấn động thành Hải Kính, dư luận truyền ra ngoài với tốc độ chóng mặt.
Người người nói tiên sơn đảo chủ nắm giữ thần khí trời ban, có thể điều khiển gió mưa sấm sét, còn có thiên binh tương trợ.
Trong Lương Quốc, không phải không có người biết đến hỏa khí và đại bác, nhưng không ai ngờ sức mạnh của chúng dữ dội đến vậy, chúng vốn không thể phát huy tác dụng trên chiến trường vì quá nặng để di chuyển.
Từ khi chiếm đảo Vô Danh, Tạ Cảnh Tu không ngừng chiêu mộ nhân tài, liên tục chuyển lên đảo. Lực lượng thợ thủ công và thợ rèn cấp độ bậc thầy của toàn quốc phải dày công nghiên cứu nhiều năm, lao động không biết mệt mỏi mới trưng ra được cuộc tập trận rung động lòng người trước mắt hậu thế, danh hào tiên sơn đảo chủ của Tạ Cảnh Tu càng thêm vang dội, còn được phủ lên sắc màu huyền bí làm người ta kiêng dè.
Tạ Cảnh Tu hiển nhiên rất hài lòng với kết quả này.
Tiêu Ngự cũng được chứng kiến cảnh giới tối cao của cái gọi là tiếng trầm giàu to.
Hắn cũng xem như thiên tài của thời đại này mà phải nỗ lực hành nghề y nhiều năm mới đạt được danh hiệu thần y diệu thủ hồi xuân. Nhìn Duệ Vương điện hạ mà xem, không làm thì thôi, làm là phải chấn động như thế, chủ đề này có thể được bàn tán mấy tháng liền đấy.
Tiêu Ngự còn đoán được, sau khi trông thấy cuộc diễn tập ở Lịch Phong cảng, quần chúng nhân dân với trí tưởng tượng phong phú vô biên sẽ thêu dệt những sự tích lạ lùng ảo diệu cỡ nào.
Sau ngày diễn tập, Tạ Cảnh Tu điểm danh đủ ba mươi vạn binh mã lục quân đổ bộ vào Lịch Phong cảng, chính thức phất cờ hiệu Duệ Vương, trở thành thế lực thứ năm tranh giành thiên hạ.
Y ở vị trí thứ năm là vì mấy tháng gần đây, ngoại trừ Dự Vương thì có thêm hai thế lực xuất thân dân gian, dấy lên ngọn lửa chiến tranh ở phía Nam và phía Tây, dùng khí thế như sét đánh càn quét các thành trì, hiện đang cấp tốc tiến đến kinh thành.
Thủ lĩnh của phản quân phía Nam họ Mã, xuất thân thế gia đại tộc, nhậm chức Đô chỉ huy sứ của một châu thành, quản lý việc quân, trong số thuộc hạ cũng có nhân tài, trông coi địa phương đó rất chặt chẽ.
Sau khi Dự Vương trỗi dậy, hắn đã nhận ra triều đình quá vô dụng, gia tộc Dự Vương cùng lắm chỉ là bọn ô hợp, chẳng đáng sợ.
Hai phe phái bất tài như vậy còn có thể tranh giành thiên hạ, trong tay hắn có binh tướng, có nhân mã, người tài đông đảo, tại sao lại không phản kháng xây dựng địa vị cho mình
Thế cho nên, Mã chỉ huy sứ giết chết Tuần phủ của châu thành đó, giương cờ tạo phản.
Đội quân phía Tây thật sự xuất phát từ dân gian, chúng vốn là sơn tặc, thủ lĩnh của chúng chính là đại vương, là người thô kệch một chữ cũng không biết, thế nhưng hành động lại nhanh hơn các phe khác, liều lĩnh đánh thẳng đến ngoài kinh thành, đang đối đầu trực diện với đại quân triều đình do Thế tử Việt Bắc hầu Lâm Hiển chỉ huy.
Dự Vương đang bị ghìm chân ở thành Hoài Thiên nên bị đoạt mất tiên cơ. Muốn đi đường vòng nhưng Chu Chiêu trấn thủ ở thành Hoài Thiên mang binh chặn đường liên tục, lần nào hắn cũng bị đánh lui về chỗ cũ, một bước cũng không thể tiến lên.
Dự Vương gấp đến sắp nổi điên, tướng sĩ và hộ vệ dưới quyền hắn mấy lần đến dưới tường thành gào thét mắng chửi Chu Chiêu.
Kinh thành sắp bị đại vương sơn tặc đánh hạ, ngôi vua chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ, thế mà họ Chu kia không quay về cứu giá, vẫn ngoan cố thủ vệ nơi này là có ý gì!
Chu Chiêu hồi đáp bằng ba mũi tên xé gió, nếu không có hộ vệ liều chết cản tên thì e là Dự Vương đã bị bắn xuyên đầu, chỉ đành ủ rũ lui về hậu phương, không dám đến gần tường thành nữa.
Quân đội của Tạ Cảnh Tu mặc chiến giáp đen tuyền, thế như chẻ tre, hành quân thần tốc công phá thành Hải Kính.
Trên thực tế, thành Hải Kính đã thuộc về đảo Vô Danh từ lâu, kế sinh nhai của dân chúng đều dựa vào việc giao thương của thuộc hạ Tạ Cảnh Tu. Nói công phá thành, thật ra ngay cả một tia lửa cũng không có, Tri châu thành Hải Kính bị quan viên cấp dưới nửa khẩn cầu nửa ép buộc rời khỏi phủ nha.
Hắn vốn là người của Phương tướng, lúc này Phương tướng cũng đang có mặt trong thành, thế nên hắn mặt xám mày tro về bên cạnh Phương tướng.
Cuối cùng Phương tướng cũng được gặp lại Tạ Cảnh Tu, chỉ là lúc này thân phận đã khác xa một trời một vực.
Lão mang vẻ mặt phức tạp nhìn thanh niên oai phong hiển hách trên công đường, bỗng dưng nhớ đến đứa trẻ trầm mặc kiệm lời ngày xưa.
“Thánh thượng đã diệt trừ gian thần, tập trung chăm lo việc nước, trăm việc cần làm, ngài không phải bạo quân bất nhân bất nghĩa. Hôm nay điện hạ khởi binh, ắt không thoát được ô danh loạn thần tặc tử. Điện hạ đã suy nghĩ kỹ chưa”
Tạ Cảnh Tu không nói tiếng nào, chỉ để hộ vệ trình lên chiến báo, đưa tận tay Phương tướng.
Phương tướng vừa nhìn đã lộ vẻ kinh ngạc, trong chiến báo ghi rõ lộ trình đại quân sẽ tiến vào kinh thành.
“Giao lá thư này cho Lâm tướng quân, hắn sẽ biết nên làm gì.” Tạ Cảnh Tu lại sai người dâng lên bao thư, đưa vào tay Phương tướng.
Phương tướng nhìn Tạ Cảnh Tu, “Điện hạ có ý gì”
Nếu y không có ý định giải cứu kinh thành thì tại sao lại cho xem chiến báo, còn muốn lão đưa thư cho Lâm Hiển Lâm Hiển hiện là tướng lĩnh mạnh nhất đang thủ hộ kinh thành, Tạ Cảnh Tu lại muốn gửi thư cho hắn… rốt cuộc y muốn gì
Phương tướng nhìn phong thư trong tay, cảm giác nặng tựa nghìn cân.
“Chiến báo và thư tín, bổn vương giao lại cho Phương tướng.” Tạ Cảnh Tu nhìn biểu hiện của Phương tướng, nhoẻn cười.
Phương tướng do dự, cuối cùng vẫn giữ lại những thứ đó, lập tức lên đường hồi kinh.
Phong thư đã được dán kín, lão cũng không mở ra xem mà trực tiếp giao tận tay Lâm Hiển.
Tạ Cảnh Tu dẫn theo ba mươi vạn binh mã, không tính là chiếm ưu thế trong số năm thế lực. Trên đảo Vô Danh rõ ràng vẫn còn tướng sĩ nhưng Tạ Cảnh Tu đã phân tán lên các đội thuyền, đi qua sông đào tản đến nơi khác.
Trên những chiếc thuyền đó là toàn bộ lương thực và dược liệu tích trữ mấy năm qua.
Bởi vì khắp Lương Quốc nổi lên chiến hỏa, loạn lạc lầm than, mọi người gần như đã quên mất lúc này đất nước đang bị thiên tai tàn phá, dân chúng phiêu bạt không chỉ gánh nỗi khổ chiến loạn mà còn phải chịu đựng ảnh hưởng của thiên tai.
Đội thuyền Tạ Cảnh Tu phái đi không vì mục đích chiến tranh mà vì cứu tế. Dĩ nhiên, trên mỗi thuyền đều có quân binh huyền giáp tay cầm trường thương canh giữ, đó mới chủ lực của quân cứu tế, dưới khoang thuyền còn chứa vô số rương đựng súng ống xếp ngay ngắn.
Ngay lúc đại quân của Duệ Vương giương cờ ở thành Hải Kính thì đội thuyền đã đặt chân đến nơi cần đến.
Tất cả mệnh lệnh và hành động chỉ cần vỏn vẹn ba ngày đã hoàn thành. Tiêu Ngự luôn đi theo Tạ Cảnh Tu, lần nào cũng được mở ra thế giới mới. Mỗi lần chăm chú quan sát Duệ Vương điện hạ xuống tay như sấm rền gió cuốn, hắn đều sâu sắc cảm thấy… nam nhân này đúng là càng ngày càng khí phách!
Hiện tại hai người đang ngồi trong lều lớn, hành quân suốt một ngày, đại quân tạm dừng ở một vùng hoang dã, đang dựng trại đóng quân.
“Thấy bình thường ngươi nhàn nhã lắm mà, rốt cuộc ngươi còn sắp đặt bao nhiêu thứ nữa” Tiêu Ngự không tin tất cả chuyện này chỉ là suy nghĩ nhất thời. Ắt phải đắn đo suy tính, chuẩn bị từ nhiều năm trước mới đủ khả năng tiến hành cấp tốc như này.
Tạ Cảnh Tu mặc nhuyễn giáp nhẹ nhàng, tóc dài tùy ý cột lên, ngồi ngay ngắn sau bàn, tay cầm quyển sách thong thả đọc, nghe vậy cũng không thèm ngước mắt lên, chỉ thản nhiên nói, “Đâu có gì đáng nói.”
Tiêu Ngự nghiến răng, cái tên này đúng là không thành thật.
Ngoài mặt ra vẻ ung dung như mây như gió, ai biết sau lưng chăm chỉ đến thế nào!
“Ngươi đọc gì đó.” Tiêu Ngự thấy Tạ Cảnh Tu thờ ơ, dứt khoát ngồi xuống cạnh y, vươn tay giật quyển sách. Chỉ thấy ngoài bìa sách in hai chữ rõ to, Trang Tử.
Ai ngờ Tạ Cảnh Tu vô cùng sốt sắng túm sách về, cuộn chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc quay sang trừng hắn, “Ngọc Nhi, đừng quấy rầy bổn vương đọc sách.”
Tiêu Ngự co rút khóe miệng. Hắn không thường đọc sách nhà binh hay chiến báo, mấy quyển này ở hiện đại được xuất bản thành sách giáo khoa rồi cho học thuộc lòng hết rồi, cho nên hắn chỉ xem giải trí thôi. Nhưng thái độ của Duệ Vương điện hạ cực kỳ đáng ngờ.
Tiêu Ngự nghi ngờ nhìn y, giơ tay ra, “Đưa ta.”
Tạ Cảnh Tu liều chết lắc đầu.
Tiêu Ngự nheo mắt, “Có đưa không.”
Tạ Cảnh Tu, “…”
Khụ một tiếng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giao nộp.
“Thật ra cũng không có gì quan trọng.” Tạ Cảnh Tu nghiêm mặt nói, “Là mấy thứ lục soát được của thuộc hạ, bổn vương tùy tiện xem chút thôi.”
Tiêu Ngự không để ý y, lật đại một trang, vừa nhìn đã đỏ mặt.
Cái này mà là Trang Tử gì chứ, rõ ràng là Đông Cung Đồ ngụy trang mà.
Đúng là hai nam nhân, nét vẽ cũng rất đẹp, quan trọng nhất, hai nhân vật trong sách lại là một quý công tử và một tiểu đại phu. Tuy gương mặt không giống hắn và Tạ Cảnh Tu nhưng thân phận khiến người ta rất liên tưởng!
“Thứ tranh ảnh đồi trụy gì đây!” Tiêu Ngự đóng sách cái bộp, thẹn quá hóa giận, “Đúng là đồi phong bại tục!”
Thì ra vừa rồi Tạ Cảnh Tu chăm chú đọc loại sách này! Cái tên đổ đốn!
Tạ Cảnh Tu rút quyển sách trong tay hắn ném lên bàn, kéo Tiêu Ngự vào lòng, cười nói, “Ngọc Nhi đừng nóng, bổn vương đã xử tội rồi. Chỉ là thấy nét vẽ không tệ nên mới giữ lại tham khảo.”
“Ngươi muốn tham khảo cái gì! Chẳng trách trong lính của ngươi có thứ này.” Tiêu Ngự oán hận xỉa vào ngực y, “Cái này là thượng bất chính hạ tắc loạn!”(*)
(*) Nghĩa hợp hoàn cảnh: Trên không đứng đắn dưới ắt hư hỏng.
Tạ Cảnh Tu vô cùng thuần thục bắt ngón tay Tiêu Ngự ủ vào tay mình, lại nhích đến thì thầm gì đó vào tai hắn, khiến hai gò má vừa mới hạ nhiệt của Tiêu Ngự lại đỏ bừng.
“Ngươi… Tên này…” Tiêu Ngự mở to mắt nhìn Tạ Cảnh Tu, lại bị Tạ Cảnh Tu thừa cơ đè xuống.
Tuy nói nhiệm vụ hành quân gian lao khổ cực, thế nhưng Duệ Vương điện hạ vẫn tuân thủ nguyên tắc không bao giờ bạc đãi bản thân.