Ngay buổi sáng Tiêu Ngự gấp rút cứu người, Phượng Chiếu Kỳ vừa về đến Phượng phủ đêm trước cũng rời giường từ sớm, không kịp thỉnh an Phượng Vân Phi, vội vàng chạy đến viện của Lô thị.
Nha hoàn đang hầu Lô thị rửa mặt, Phượng Chiếu Lâm ngồi kế bên. Phượng Chiếu Kỳ bước vào, lễ phép hành lễ với Lô thị, “Thỉnh an mẫu thân.” Vừa cười vừa đến chỗ Phượng Chiếu Lâm.
“Tam muội sao đến sớm vậy” Phượng Chiếu Kỳ cười hỏi, “Hôm qua ngươi có gặp Đại tỷ chưa Nàng cũng lười quá, không biết muốn ngủ đến khi nào. Giờ Đại tỷ đang ở đâu Ta đến gặp nàng.”
Phượng Chiếu Kỳ trước giờ rất thân thiết với Lô thị và Phượng Chiếu Lâm, nói chuyện cũng không chú ý nhiều.
Phượng Chiếu Lâm vừa nghe nhắc đến Đại tỷ, sắc mặt không được đẹp cho lắm, tính há miệng nói gì, lại bị Lô thị liếc, liền buồn bã ngậm miệng, cúi đầu vò khăn, cũng không nhìn Phượng Chiếu Kỳ.
Phượng Chiếu Kỳ thấy khác thường, cười hỏi, “Sao vậy Ta nói sai cái gì chọc Tam muội mất hứng hả”
Lô thị cười, “Tam muội ngươi dậy sớm, tâm tình không tốt lắm. Ngươi đến thỉnh an phụ thân trước đi rồi về nói chuyện sau.”
Phượng Chiếu Kỳ thưa một tiếng, quay đầu đến viện tử của Phượng Vân Phi.
Phượng Chiếu Lâm thấy cậu đi rồi, khó hiểu hỏi, “Sao mẫu thân không cho con nói Đại ca nên biết Đại tỷ của huynh ấy đã đối xử với mẫu thân thế nào, thật thiệt thòi cho huynh ấy có một Đại tỷ như vậy, chắc sẽ phiền lòng lắm.”
Lô thị ngồi ngay ngắn để nha hoàn chải đầu vấn tóc, nhìn con gái trong gương đồng, “Thường ngày mẫu thân dạy con thế nào Sao lại hồ đồ thế hả. Nhìn thái độ Phượng Chiếu Kỳ đã biết tâm tư hắn đã lệch hướng lâu rồi, con có nói gì cũng vô dụng thôi. Không lẽ con vẫn cho hắn là ca ca ruột thịt của mình sao Không được tùy tiện mè nheo nữa.”
“Con và huynh ấy cùng một phụ thân, huynh ấy đương nhiên là ca ca của con rồi.” Phượng Chiếu Lâm nhỏ nhẹ nói.
Lô thị chỉnh sửa búi tóc, “Xem ra mẫu thân dạy cái gì con đều quên hết rồi. Lâm Nhi, con không có phụ thân, không có ca ca. Người ngoài chỉ có hai loại, có thể lợi dụng và không thể lợi dụng. Nói cách khác, con phải khiến hắn đối xử với con như thân muội, nhưng con thì không được xem hắn như ca ca. Phương thị xem Phượng Vân Phi là phu quân, kết quả là bị vứt bỏ như miếng giẻ rách. Ta chưa bao giờ xem Phượng Vân Phi là phu quân, nhưng hắn lại xem ta như bảo vật.” Lô thị cười châm chọc, “Đây chính là chỗ khác nhau.”
Lô thị biết nàng đã hiểu, cũng không tiếp tục khuyên, chỉ thở dài.
“Nuôi chó phải biết dụng tâm. Chủ nhân khôn ngoan sẽ biết cách làm nó chủ động chạy đến vẫy đuôi, chứ không thể lôi chủ chạy theo hướng khác.”
Phượng Vân Phi thấy Phượng Chiếu Kỳ trở về, đương nhiên hết sức vui mừng, ân cần hỏi han việc học của cậu, lại khích lệ vài câu mới cho về.
Phượng Chiếu Kỳ đi giữa sân, nha hoàn nhũ mẫu đồng loạt cúi chào, Phượng Chiếu Kỳ tiện tay kéo một người lại hỏi, “Liễu Nhi tỷ tỷ, Đại tiểu thư đang ở viện tử nào Dẫn ta đến gặp nàng đi.”
Liễu Nhi kinh ngạc, “Đại tiểu thư Trong phủ chúng ta làm gì có Đại tiểu thư”
“Sao có thể Ngươi đừng lừa ta.” Phượng Chiếu Kỳ cười nói, “Đại tiểu thư từ thành Hoài Thiên lên đường hồi kinh từ nửa tháng trước, giờ đã sớm đến đây rồi, phu nhân còn cho người báo tin cho ta mà.”
Liễu Nhi lắc đầu, “Đại thiếu gia, trong phủ thật sự không có người ngoài.”
Một tiểu nha đầu nói, “Chắc Đại thiếu gia đang nói đến người kia, hôm qua quậy một trận trước cổng Phượng phủ chúng ta đó.”
Liễu Nhi lườm nàng, “Im miệng! Quên lời phu nhân dặn rồi sao Ai cho ngươi nói bậy, để phu nhân và Tam tiểu thư biết thì ngươi có gánh nổi không.” Lại cuống quýt tìm lời cáo từ Phượng Chiếu Kỳ, “Phu nhân sai chúng ta tìm mấy món trong kho, không thể chậm trễ, xin Đại thiếu gia đừng làm khó dễ chúng ta.” Nói xong cũng không chờ Phượng Chiếu Kỳ ngăn cản, kéo tiểu nha đầu chạy mất dạng.
Phượng Chiếu Kỳ rất bực bội, chỉ cần nhắc đến tỷ tỷ thì thái độ người trong phủ cứ quái lạ thế nào, cũng không ai nói cho cậu tỷ tỷ đang ở đâu.
Không lẽ hôm qua tỷ tỷ vừa về đã cãi nhau với phụ thân và phu nhân Phượng Chiếu Kỳ ngẫm nghĩ, với tính tình của tỷ tỷ thì có thể lắm chứ. Hắn vừa đặt chân đến đây mà đã đắc tội với toàn phủ, không biết có chịu thiệt thòi gì không.
Dù lúc ở thành Hoài Thiên tỷ tỷ rất lợi hại, nhưng lên kinh thành rồi có quen biết ai trong phủ đâu, giờ ngay cả người hầu cũng ác cảm với hắn… Phượng Chiếu Kỳ tưởng tượng ra bộ dạng tỷ tỷ có là cọp chắc cũng biến thành mèo rồi, hiện tại không biết đang chui ở đâu sợ hãi bất lực, càng nóng ruột muốn nhanh chóng tìm ra hắn.
Phượng phủ tuy rất rộng nhưng cậu chỉ cần chạy đủ một vòng ắt sẽ tìm ra nơi tỷ tỷ đang ở. Phượng Chiếu Kỳ không nhờ người khác, tự mình chạy loanh quanh khắp hậu viện.
Lúc đi ngang qua vườn, thấy mấy tiểu nha hoàn lười biếng tụ tập tám chuyện. Phượng Chiếu Kỳ không muốn kinh động các nàng, cắm đầu bước tiếp, cũng không biết ai đột ngột nâng cao giọng, truyền vào tai Phượng Chiếu Kỳ.
“Lại nói, Đại tiểu thư từ thành Hoài Thiên kia cũng thật quá đáng.” Đúng là có liên quan đến Phượng Chiếu Ngọc.
Phượng Chiếu Kỳ dừng chân, lại nghe một tiểu nha đầu nói, “Còn không phải sao, hôm qua các ngươi lúi húi trong hậu viện nên không biết. Đại tiểu thư kia dẫn di nương của nàng đến đây, lôi kéo một đám người ngoài cổng, ép lão gia ly hôn với di nương.”
“Nàng chỉ là di nương, làm gì có tư cách ly hôn Vậy chẳng phải không thèm để phu nhân chúng ta vào mắt sao.”
“Sao lão gia lại không biết chứ. Nhưng các nàng kéo một đám điêu dân náo động ngoài cổng, còn dùng ngôn ngữ nhơ bẩn nhục mạ phu nhân. Nếu cứ để các nàng làm càn thì mặt mũi Phượng phủ chúng ta biết để đâu nữa Nàng lại là con gái của lão gia, không thể bắt nàng lên quan phủ được. Cuối cùng lão gia chỉ có thể ký giấy ly hôn, lúc này hai người kia mới đắc ý dạt dào bỏ đi.”
“Phu nhân đáng thương phải chịu bao nhiêu oan ức, Tam tiểu thư cũng giận, cả đêm không ngủ, nửa đêm bảo đau ngực cũng không dám cho phu nhân và lão gia biết…”
Phượng Chiếu Kỳ nghe được liền thất thần, đám nha hoàn bên kia như phát hiện được, tan tác chạy đi.
Phượng Chiếu Kỳ mịt mờ thả chậm bước chân. Thì ra tỷ tỷ không vào phủ, cậu không cần phải tìm nữa.
Nhưng mà, tỷ tỷ lại dẫn theo… dẫn theo mẫu thân của họ đến kinh thành sao Lúc về thành Hoài Thiên, cậu muốn đến từ đường thăm mẫu thân, nhưng bị Tam lão phu nhân ngăn cản không cho đi, làm sao tỷ tỷ dẫn nàng ra ngoài được
Tỷ tỷ lên kinh thành không phải để đoàn viên, chỉ muốn để mẫu thân ly hôn sao Để trả thù phụ thân và phu nhân hiện tại sao
Vạt áo vàng nhạt lọt vào tầm mắt, Phượng Chiếu Kỳ giật mình hoàn hồn, ngước lên nhìn bóng người thướt tha khoác áo lông đứng dưới tàng cây.
“Tam muội.” Phượng Chiếu Kỳ cẩn trọng gọi một tiếng.
Đôi mắt thanh lãnh giống Lô thị như tạc của Phượng Chiếu Lâm quan sát cậu một hồi, lại dời chỗ khác.
So với biểu hiện oán giận lúc sáng, Phượng Chiếu Lâm hiện tại dường như đang dùng sự lãnh đạm che lấp nỗi thất vọng.
Phượng Chiếu Kỳ khó xử cắn môi, thấy Phượng Chiếu Lâm không nói tiếng nào, định bỏ đi, không nhịn được lên tiếng, “Tại sao Tam muội lãnh đạm với ta như vậy Ngươi có oan ức gì sao”
“Oan ức” Phượng Chiếu Lâm cười khẽ, “Nếu ta nói đúng vậy, thì ca ca có làm chủ cho muội muội không” Nàng nghiêm túc nhìn Phượng Chiếu Kỳ, nhẹ lắc đầu, “Ca ca sẽ không. Có lẽ trong lòng ca ca, ta cũng chỉ là người ngoài, không nên đưa ra quá nhiều yêu cầu, bằng không đúng là ta không biết thân biết phận.”
“Ngươi đừng nói vậy, chúng ta cùng nhau lớn lên, phụ thân và mẫu thân đều yêu thương cả hai, sao ta có thể xem ngươi như người ngoài được.” Vẻ mặt Phượng Chiếu Kỳ khổ sở.
Đôi môi mỏng của Phượng Chiếu Lâm run run, cuối cùng rũ mắt, im lặng quay đi, Phượng Chiếu Kỳ gọi tên nàng, không nhịn được chạy theo.
“Đừng qua đây, bây giờ ta không muốn thấy huynh.” Phượng Chiếu Lâm không quay đầu, nhẹ nhàng buông lời, “Thấy ca ca ta sẽ khó chịu, ca ca tạm thời… buông tha ta đi.”
Phượng Chiếu Kỳ đành phải dừng bước, nhìn dáng người mảnh mai của Phượng Chiếu Lâm khuất sau lối mòn.
—o0o—
Đêm hôm đó, Tạ Cảnh Tu chuẩn bị hồi phủ, thuận tiện sai người đem bệnh nhân đang hôn mê đi luôn.
Tiêu Ngự không yên tâm, “Vẫn nên chờ hắn tỉnh lại đã. Người này đang hôn mê, tình trạng cũng chưa ổn định.”
Tạ Cảnh Tu thản nhiên nhìn hắn, “Trời đã tối, ta ở lại phòng ngươi không tiện đâu.”
Tiêu Ngự mù mờ một lúc mới hiểu y đang nói gì, nhất thời xạm mặt. Lại tự kỷ hắn muốn cố chấp giữ y lại sao!
“Ta nói là giữ bệnh nhân lại, Thế tử muốn đi đâu thì đi.” Tiêu Ngự ráng nặn ra một nụ cười, “Ta phải quan sát tình trạng của hắn, chẳng may có sơ suất gì ta còn có thể kịp thời xử lý.”
“Không được.” Thế tử lạnh mặt, giọng điệu chém đinh chặt sắt, không để Tiêu Ngự nói thêm, hoa lệ vung áo choàng, “Hồi phủ!”
Đùi Tiêu Ngự bị áo choàng của y quất trúng, ôm cái chân đau nhói bước theo hai bước.
Thế tử lên xe ngựa, vén màn lên liếc hắn, nhíu mày nhìn động tác hơi bất nhã của hắn, thả màn xuống.
“Đi thôi.”
Tiêu Ngự nhìn theo chiếc xe cố gắng khiêm tốn nhưng không lấp được vẻ xa xỉ chậm rãi chạy đi, một đội thị vệ cưỡi ngựa vây quanh, vô cùng khí thế.
Thế tử hình như… tức giận hả! Tuy y không hay biểu lộ vui buồn, nhưng hiện tại Tiêu Ngự có thể nhìn nét mặt và ngôn ngữ cơ thể để giải thích tâm tình y, cái tên này chắc chắn là giận rồi.
“Đồ quỷ hẹp hòi, đúng là miếng bọt biển tự kỷ thích tự chọt mình, thẹn quá hóa giận…” Tiêu Ngự làu bàu, quay vào nhà đóng cửa.
Lại nói, chẳng phải Tạ Cảnh Tu đang theo đuổi hắn sao Rốt cuộc y đang xem hắn như nam nhân hay nữ nhân mà theo đuổi Khoan hẵng nói thái độ và đối đãi của sĩ phu phong kiến với nữ tử, cái tên nói giận liền giận này rõ ràng đang đối xử với hắn như nam tử mà. Vậy trong mắt Thế tử hắn rốt cuộc là nam hay nữ đây…
Thật không thể lý giải được cấu tạo não của y…
Mấy ngày kế tiếp trôi qua yên ả, không ai đến cửa làm ầm ĩ, Tiêu Ngự bắt tay vào thăm dò chuyện Phương gia.
Nghe nói Phương gia có một hậu bối là thiên tài kinh doanh, gia nghiệp bây giờ mở rộng không ai bằng, mối làm ăn trải rộng khắp đại giang nam bắc, ở kinh thành cũng có cửa hàng của Phương gia, Tiêu Ngự hỏi thăm được địa chỉ vài cửa hàng, định hôm nào đến đó xem sao.
Địa vị của thương nhân thời đại này không cao, có thể phát triển chuyện làm ăn lớn đến vậy, chắc chắn năng lực không tầm thường, bảo vệ một nữ tử yếu đuối như Phương thị chắc không thành vấn đề.
Hắn còn chưa kịp làm gì, Tạ Cảnh Tu lại đến nhà.
Một nam nhân đen gầy bị thị vệ áp giải đến trước sân, nam nhân vừa được thả ra liền quỳ sụp xuống.
“Còn sống kìa, thật tốt quá.” Mắt Tiêu Ngự sáng lấp lánh, vỗ tay nói, “Do Phùng đại phu chăm sóc sao Chẳng lẽ Phùng đại phu có cách chống nhiễm trùng vết thương hả!”
Không phải thuốc kháng sinh nào cũng là penicillin, có thể đại phu ở thời đại này đã tìm được chất khác thay thế
Người kia dập đầu với Tiêu Ngự, nước mắt đầm đìa, dáng vẻ chật vật, “Tiểu nhân vạn tạ ơn cứu mạng của Phượng đại phu! Tiểu nhân vạn tạ ơn cứu mạng của Phượng đại phu!” Hắn bị người khác ép buộc thí mạng để hãm hại Phượng đại phu, kết quả lại được Phượng đại phu cứu mạng, thật trớ trêu.
Tạ Cảnh Tu ra hiệu cho thị vệ, một thị vệ cầm bao kiếm chọt lưng hắn, “Câm miệng.”
Người kia lập tức nín bặt, Tạ Cảnh Tu cho người dẫn hắn đi, vài thị vệ canh giữ xung quanh, đại sảnh chỉ còn hai người Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự hỏi, “Thế tử điều tra ra ai muốn hại ta rồi à”
Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Người này nói trắc phu nhân Lộ thị của An quốc hầu dùng tính mạng vợ con hắn uy hiếp. Nghe nói chính thất phu nhân của An quốc hầu là cô cô của ngươi”
“Thì ra là nàng, không có khả năng là Lộ thị đâu. Vị cô cô kia của ta đúng là không diệt được tà tâm.” Tiêu Ngự hiểu rõ.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, “Ngươi đã sớm đoán được nàng là thủ phạm sao”
Tiêu Ngự gật đầu, “Ta biết Phượng Vân Ninh luôn muốn đối phó ta, chỉ không nghĩ nàng lại dùng cách thức vòng vèo này, ta cho rằng nàng sẽ trực tiếp phái sát thủ đến giết.”
“Dù gì nơi này cũng là kinh thành.” Tạ Cảnh Tu hơi ngập ngừng, “Lần đầu ta gặp ngươi, những người đuổi giết ngươi lúc đó cũng do Phượng thị phái đến sao”
“Chắc vậy.” Tiêu Ngự nhấp trà, “Dù sao cũng không né được đám người hậu viện.” Không phải Phượng Vân Ninh thì là Lô thị, không có gì khác biệt.
“Có liên quan đến thân phận của ngươi”
Tiêu Ngự nhìn y bất ngờ, “Ta còn tưởng Thế tử sẽ vĩnh viễn lảng tránh vấn đề này. Đúng vậy, có liên quan đến thân phận của ta.”
“Ngươi không để ý” Tạ Cảnh Tu nhíu mày, dáng vẻ hơi bất mãn.
Tiêu Ngự mù mờ nhìn y, Tạ Cảnh Tu hỏi hắn, “Tình cảnh của ngươi nguy hiểm bốn bề, tại sao ngươi vẫn bình thản như vậy”
Bởi vì hắn đã sớm nghĩ cách thoát khỏi thân phận này, thoát khỏi tất cả mọi người, tìm một nơi bắt đầu cuộc sống mới. Hắn có đường lui, nên lúc đối mặt khốn cảnh đương nhiên không quá lo lắng, thái độ còn rất thong dong nữa kìa.
Chỉ là, nếu cho Tạ Cảnh Tu biết dự định này, có thể y sẽ lại tức giận cho mà xem.
Tiêu Ngự nghiêm túc nhìn Tạ Cảnh Tu, mỉm cười, “Thế tử sẽ bảo vệ ta chu toàn, ta cần gì phải lo lắng.”
Tạ Cảnh Tu vẫn cau mày, như không thỏa mãn câu trả lời này. Nhưng y cũng không tiếp tục dây dưa, đổi đề tài, “Tại sao phu nhân An quốc hầu lại đối xử với ngươi như vậy” Tiêu Ngự định mở miệng, y lại nói, “Phượng đại phu, ta muốn nghe lời nói thật.”
Tiêu Ngự cảm thấy, với giao tình của hắn và Tạ Cảnh Tu hiện giờ, không cần thiết phải giấu diếm chuyện Phượng Vân Ninh nữa, liền kể lại tường tận mọi chuyện.
“Chắc nàng có tật giật mình, sợ thân phận của ta trở thành nhược điểm, lại sợ mẫu thân ta tiết lộ chuyện năm đó nên mới vội vã ứng phó chúng ta.” Tiêu Ngự cười cợt, “Đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu ta thật sự muốn trả thù nàng và Phượng Vân Phi cũng sẽ dùng biện pháp khác, cớ gì phải liên lụy toàn Phượng gia.”
Thời đại này, liên hệ của dòng họ rất chặt chẽ, nếu mấy vị Phượng gia ở kinh thành vì việc này mà bị tống vào đại lao thì những tộc nhân khác của Phượng thị cũng không tránh được họa. Dù không bị phủ An quốc công trả thù, bất kể đường quan hay hôn sự đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, e là một đại gia tộc cành lá xum xuê cũng phải héo úa lụi tàn.
“Quả nhiên, châm ngôn nói rất hay, không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Bọn họ làm quá nhiều việc trái lương tâm, không chịu nổi một ngày hoảng sợ.” Tiêu Ngự thở dài.
Tạ Cảnh Tu im lặng lắng nghe, lúc này nhìn Tiêu Ngự, “Cho nên, ngày nào Phượng thị chưa chết thì ngày đó ngươi vẫn không thoát khỏi quấy rối của nàng”
Tiêu Ngự nghe giọng điệu y quá nghiêm túc, lòng hơi run, “Lẽ nào Thế tử định… giết nàng à” Chuyện này… có thể làm chính trị dậy sóng hay không
Tạ Cảnh Tu không phản ứng câu hỏi của hắn, lại nói, “Ngươi đơn thuần thiện lương, lại đa sầu đa cảm, ngươi chỉ biết cứu người, không biết giết người.”
Đơn thuần thiện lương đa sầu đa cảm là cái hình dung quỷ quái gì Hắn đa sầu đa cảm hồi nào! Khóe miệng Tiêu Ngự co rút, Thế tử lại bắt đầu đóng phim thần tượng rồi…
Ngữ khí Tạ Cảnh Tu càng thêm nghiêm túc, “Ngươi không muốn giết Phượng thị, biết rõ tình cảnh nguy ngập của mình mà vẫn bình chân như vại. Ngươi dùng lý do được ta bảo vệ, trong khi ngươi căn bản chưa bao giờ tìm kiếm sự che chở. Tại sao ngươi lại vội vã hỏi thăm Phương gia Ngươi có dự định gì khác phải không Hả”
Tiêu Ngự không ngờ Tạ Cảnh Tu vẫn vướng mắc chuyện này, đôi đồng tử nâu nhạt bình tĩnh quan sát hắn.
Rõ ràng hắn không làm gì sai, nhưng Tiêu Ngự lại chột dạ mà không dám nhìn thẳng.
“Ngươi muốn thoát thân” Tạ Cảnh Tu nhẹ giọng hỏi, “Dàn xếp cho Phương thị xong, dàn xếp cho tiểu nha đầu của ngươi xong, ngươi muốn thoát khỏi tất cả sao”
Tiêu Ngự bất lực cúi đầu, khẽ thở dài. Cái tên này quá nhạy bén, vậy mà cũng đoán ra được, rõ ràng hắn đâu có để lộ dấu hiệu nào Phương thị và Bách Linh còn không biết nữa mà. Giờ bị y chất vấn, hắn có cảm giác mình đã phạm tội ác.
“Ngay cả ta ngươi cũng gạt.” Tạ Cảnh Tu nói, “Ngay cả ta ngươi cũng muốn trốn thoát.”
Tiêu Ngự nghe giọng nói đều đều lạnh băng kia, không biết tại sao thấy áy náy.
“Xin lỗi, Tạ thế tử, ta… ta không phải cố ý.” Tiêu Ngự vỗ tay Thế tử dỗ dành, “Chỉ là ta đã lên kế hoạch này từ rất lâu, khi đó ta còn chưa biết ngươi, đừng trách ta lúc đó không cân nhắc đến ngươi.”
“Cứ như trò đùa, trăm ngàn chỗ hở.” Tạ Cảnh Tu phê bình kế hoạch của hắn không chút lưu tình.
Tiêu Ngự chỉ có thể gật đầu, “Phải, phải, là ta không suy xét chu toàn.”
“Đúng là người vô tri không biết sợ.” Tạ Cảnh Tu khinh thường.
Tiêu Ngự, “…” Đủ rồi, đủ rồi, đây mà là thái độ theo đuổi đó hả! Trách không được lớn vầy rồi mà còn ế!
Tạ Cảnh Tu như đã thỏa mãn với thái độ biết nhận sai của Tiêu Ngự, không tỏa khí lạnh nữa, Tiêu Ngự nhẹ nhõm thở phào, nhiệt tình mời Tạ thế tử ở lại ăn cơm.
Tiêu Ngự cũng biết nấu nướng chút chút, tự mình xuống bếp làm bốn món mặn một món canh bưng lên, Tạ thế tử dựa cửa sổ thả quyển sách xuống, đến bên bàn.
“Ăn cơm ăn cơm, Thế tử mau nếm thử tay nghề ta xem.” Tiêu Ngự cười nói.