Giọng nói lạnh lùng như gió đông vang lên từ dưới lớp học.
Ba phần lạnh lùng, ba phần xa cách và còn bốn phần uể oải chán chường.
Giữa cái nóng oi bức của tháng chín vẫn khiến cho người khác phải rùng mình.
Những học sinh trong lớp, ngoài lớp đều đứng ngây ra.
Có một số người là như vậy, họ không nói chuyện thì thôi, nhưng một khi đã nói chuyện thì khiến người khác phải để ý.
Tiêu Kỳ Mặc là loại người này, Lục Miên cũng vậy.
Lớp trưởng kỷ luật cũng không thể duy trì kỷ luật trong lớp, nhưng một câu nói của người chỉ mới đến lớp được vài tiết như Lục Miên lại có thể khiến họ im lặng
Những nam sinh thì tràn đầy hứng khởi, các bạn nữ sinh thì xì xầm.
[Nghe nói, hôm qua Lục Miên sau khi tan học đã đến tìm Tô Giác khối 12 đó!]
[Hả? cô ấy dũng cảm quá, thiếu gia Tô lợi hại như vậy, chắc không xem trúng cô ấy đâu! Cậu ta chỉ đi theo người học giỏi và xinh đẹp như Lục Tâm Noãn mà thôi...]
[Ai mà biết được!]
Trong đó có một nữ sinh khá xinh xắn nguýt mắt nhìn Lục Miên một cái rồi mới quay đầu đi.
Lục Miên không biết điều này và cũng không quan tâm.
Cô ngước mắt lên thì vừa kéo nam sinh ngồi bàn trước đang nhìn cô và nở nụ cười.
Người nam sinh mập mạp liền tự giới thiệu: "Chào bạn Lục Miên, mình là bạn ngồi bàn trước của cậu tên là Quách Tử Hạo, cậu có thể gọi mình là Hạo béo." Lục Miên đang ngây người ra thì có một nam sinh dáng người mảnh khảnh có chiếc răng khểnh cũng nở nụ cười với cô.
"Chào bạn Lục Miên, mình cũng là người ngồi bàn trên tên Viên Hạo, cậu có thể gọi mình là Hạo gầy."
Hạo béo, Hạo gầy, emmmm...
"Lục Miên, sau này cậu có gì không hiểu thì có thể hỏi mình!"
"Đúng đó, mình có thể cho cậu mượn bài tập, cũng có thể giảng bài cho cậu!"
Những ngón tay trắng nõn của Lục Miên lật trang truyện, trên môi nở nụ cười lưu manh, "Được thôi."
Cô nữ sinh xinh xắn đứng ở phía bên kia nghe thấy tỏ ra rất bực tức vỗ mạnh vào bàn, "Đừng nói chuyện nữa, vào tiết rồi!"
Cô ta là lớp trưởng Bạch Phương Phỉ, giữ kỉ luật lớp là chuyện bình thường.
Nhưng mọi người nghe thấy giọng điệu của cô ta có sự bực tức, có chuyện gì vậy?
Quách Tử Hạo liền giúp Lục Miên lật quyển sách dựng lên bàn để che quyển tiểu thuyết lại. Viên Hạo thì cố gắng chồng những quyển sách trên bàn Lục Miên cao lên một chút.
Hai người họ ra dấu với nhau, như đang nói làm như vậy thì sẽ không dễ dàng bị thầy cô phát hiện.
Lục Miên khẽ gật đầu.
Cách làm của họ quả thật hữu dụng, tuy có những thầy cô không mấy vừa ý lòng đối với Lục Miên, nhưng mỗi một tiết trôi qua đều không có trở ngại gì.
Phòng học lớn.
Lục Miên đang chuẩn bị đi vệ sinh thì lại bị Đinh Xai gọi lại.
Văn phòng bộ môn vật lý.
Ở đây cũng khá ồn ào, Lục Tâm Noãn và Tô Giác đang ôn lại bài diễn văn, chủ nhiệm lớp của họ là Tôn Giai Oánh đang ngồi cạnh tỏ vẻ vui mừng, thỉnh thoảng lại giúp họ điều chỉnh một chút.
"Tâm Noãn, cái câu "không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, tôi có thể làm được, bạn cũng có thể, chúng ta đều có thể!", đừng nói bó buộc quá, phải nói hùng hồn lên một chút!" Lục Tâm Noãn ngoan ngoãn mỉm cười và nói theo giọng điệu của cô giáo.
"Không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, tôi có thể làm được, bạn cũng có thể..."
Vừa nói đến một nửa thì cửa văn phòng bị mở ra.
Cô ta khựng lại.
Nhìn thấy thầy giáo đeo kính có dáng người mảnh khảnh bước vào, đi theo phía sau là Lục Miên với dáng vẻ thủng thẳng, đồng phục thì rộng thùng tình.
Tâm trạng của Lục Tâm Noãn rất tốt rồi cô ta mỉm cười, âm thanh lại được nâng lên một tông.
"Trong hai năm học cấp ba vừa qua, tôi đã đạt được rất nhiều vinh dự, nhưng tôi không dừng lại những bước tiến đó. Tôi tin, không có tốt nhất, chỉ có tốt hơn, tôi có thể làm được, bạn cũng có thể, chúng ta đều có thể!"
Phong cách đọc diễn văn vang vọng như vậy đã khiến cho Lục Miên phải ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái. Thật khó hiểu.