Trong một quán cà phê ở tầng một của trung tâm mua sắm nào đó, cuộc phỏng vấn được chiếu trên TV.
“Công ty con C.Van của tập đoàn Tinh Thành đã được thành lập rồi, nhận được rất nhiều sự chú ý, đây là công ty con đầu tiên mà tập đoàn Tinh Thành thành lập sau mười năm, phụ trách nghiệp vụ trong giới giải trí và đầu tư vào phim truyền hình và quay phim, thành lập chưa đến một năm, đã lấy được những hạng mục phim ảnh mới, tiếp xúc đầu tư với những kịch bản phim thực tế đều lấy được giải, những đánh giá trong nghành và danh tiếng đã giúp C.Van trở thành công ty hắc mã trong năm nay, bước thêm một bước trở thành công ty hạng nhất trong giới……”
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, một người mặc bộ tây trang đen bước đến trước ống kính, nở nụ cười tiếp nhận cuộc phỏng vấn, không ngại sân khấu, ung dung tự tại, hai má lúm đồng tiền thoát ẩn thoát hiện……
Mộc Hội Chi ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đang xem nhập tâm.
Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen đứng trước mặt cô, giọng nói có chút trầm thấp: “Chào cô, cô là Mộc Hội Chi tiểu thư đúng không?”
Anh chải tóc thẳng ra sau, nở một nụ cười cứng ngắc, đẩy chiếc kính gọng vàng lên sống mũi: “Tôi là người chú cô giới thiệu, tôi tên là Biên Du.”
“Chào anh, Biên tiên sinh, gọi tôi Tiểu Mộc là được.” Mộc Hội Chi đứng lên, rất lễ phép.
Sau khi nói vài câu với nhau, thì không khí trở nên ngượng ngùng.
Đây là lần đầu cô và anh ta gặp nhau, xem như là xem mắt?
Anh là cháu đích tôn, là đối tượng xem mắt mà chú cô cẩn thận tuyển chọn cho cô.
Mộc Hội Chi cầm ly cà phê lên uống một ngụm, anh mở miệng: “Tiểu Mộc, cô vẫn đang quay phim sao?”
“Dạo gần đây đang nghỉ ngơi.” Thời kỳ nghỉ ngơi vô thời hạn.
Biên Du ngồi thẳng dậy: “Chuyện cô và tên đạo diễn đó, thật sự giống như trên mạng nói sao?”
Mộc Hội Chi hơi nhăn mày, nếu như ánh mắt là một con dao, anh ta đã sớm bị cô đâm chết.
“Đồn thế nào? Đồn tôi dùng quy tắc ngầm, vì để thăng tiến giở mọi thủ đoạn, còn vì quay phim mà phá thai?” Trên mạng lan truyền quá đáng ra sao, sao cô lại không biết, cô là tay săn tin đó.
Mộc Hội Chi đặt ly cà phê xuống: “Biên tiên sinh, anh có nghề tay trái sao?”
“Hả?” Biên Du không hiểu lắm: “Tôi không có nghề tay trái, tâm huyết của tôi đều dồn vào công ty.”
“Ồ.” Mộc Hội Chi phũ phàng trả lời.
“Tôi còn tưởng Biên tiên sinh gần đây đang làm phóng viên.” Mộc Hội Chi hơi mím môi: “Nếu không thì sao cứ hỏi chuyện này mãi?”
Biên Du nở nụ cười ngượng ngùng, cầm ly trà lên nhấp một ngụm, liền bị bỏng lưỡi.
“Tiểu Mộc, đừng trách tôi hỏi nhiều, tôi là đích tôn của Biên gia, sau này nếu có kết hôn, thì cũng sẽ có yêu cầu với nghề nghiệp và gia cảnh của đối phương.” Anh mím môi: “Cô trông rất xinh đẹp, nhưng tôi không quá thích phạm vi công việc của cô, vả lại ba mẹ cô đều qua đời, nếu không phải nể mặt của chú cô, ba tôi cũng không đồng ý buổi xem mắt hôm nay.”
“Biên tiên sinh……”
“Cô nghe tôi nói trước, Tiểu Mộc, cô là mẫu người tôi thích, nhưng nếu chúng ta thật sự kết hôn, vậy thì phải xem xét rất nhiều phương diện, đương nhiên, dù sao cô cũng xinh đẹp như vậy, ngoại hình của chúng ra rất phù hợp…”
Mộc Hội Chi đã không thể nghe lọt tai những lời nói của anh ta nữa. Cô đồng ý đến xem mắt, nhưng không đại diện cho việc cô không phá hỏng buổi xem mắt.
Ly cà phê nóng hổi tạt lên người anh ta, thì lại tốn một tiền giặt ủi, kinh tế bây giờ của cô, không moi ra được số tiền đó.
Biên Du đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên có một ly nước tạt lên mặt anh. “Aiyo” Mộc Hội Chi ngẩng đầu nhìn cô gái đó, cô ta đã làm chuyện cô muốn làm, cô rất muốn đập bàn tung hô.
Biên Du tức giận, tháo mắt kính xuống, còn chưa mở miệng, đã bị ăn một bạt tai: “Không cần mặt mũi! anh từng nói anh muốn kết hôn với tôi, anh chỉ yêu mình tôi.” Cô gái đó quay đầu, căm phẫn mà liếc Mộc Hội Chi: “Bây giờ lại đi xem mắt với ngươi đàn bà này, cô ta có gì tốt!”
Biên Du hơi liếm khoé môi: “Đừng phá nữa được không? Chúng ta là không thể nào, điều kiện như cô vốn không thể bước vào cửa nhà tôi.”
Mộc Hội Chi đứng dậy, chuyện thành ra thế này rồi, cũng cũng không cần tiếp tục ở lại đây.
“Tiểu Mộc em đừng đi!” Biên Du đẩy cô gái đó ra, xông lên giữ chặt tay của Mộc Hội Chi. Cô đã biết tại sao người đó lại mắng anh ra không cần mặt mũi rồi.
Cô cúi xuống nhìn bàn tay đang giữ chặt tay mình, họ chỉ vừa quen biết có nửa tiếng, anh ta làm như thân với cô lắm vậy, đúng là không cần mặt mũi.
Cô giữ vững phép lịch sự cuối cùng: “Biên tiên sinh…” Cô còn chưa kịp rút tay ra, thì cô gái đó đã lấy tay tách ra. Biên Du vô cùng tức giận, đẩy cô gái đó qua một bên.
Vào giờ nghỉ trưa, người trong quán cũng không tính là nhiều, nhưng có vài khách hàng ngồi đó đều nhìn về phía họ, còn có nhân viên của tiệm nhẹ nhàng móc điện thoại ra.
Mộc Hội Chi không muốn dây vào chuyện này, tuy cô là một diễn viên không danh tiếng, nhưng cô không muốn chuyện này trở thành thứ để người ta hái ra tiền, cô quay đầu, tránh để lộ mặt trong máy ảnh.
Đột nhiên có một người đàn ông bước đến, cầm ly cà phê mà Mộc Hội Chi chưa uống xong lên, vô cùng chuẩn xác mà tạt lên tây trang của Biên Du.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nghe thấy âm thanh, Mộc Hội Chi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt cô, ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ, cô cảm thấy bờ vai rộng lớn của anh khiến cô cảm thấy an toàn.
Cô gái kia cũng kinh ngạc, nhìn anh, lại nhìn vào phóng sự trên TV, không nói nên lời: “Anh, anh là… Người trên TV………”
Biên Du nâng cánh tay lên, tức giận: “Anh là ai hả?” Bộ tây trang này của anh là đặt may thủ công, không phải ai cũng đền nổi!
“Tôi có nói là không đền sao.” Nhún vai, một bộ dạng không làm gì. Anh đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt và má lúm đồng tiền này thật sự rất chói loá.
Cô nhận ra người này, Kỳ Gia Ngôn.
Người vừa nãy đang phỏng vấn trong TV đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, cô cảm thấy rất không chân thật.
Anh vô cùng tự nhiên mà khoác vai cô: “Tôi là chồng của cô ấy. ”
Biên Du cảm thấy mình bị lừa: “Tiểu Mộc, trêu đùa tôi có vui không?”
Mộc Hội Chi gật đầu: “Ừm, vui.”
“Tôi nói cho các người biết, các người xong đời rồi, tôi phải quay về nói với ba tôi.” Biên Du cầm lấy khăn mà nhân viên đưa đến, lau tây trang của mình: “Các người đợi đó.”
Kỳ Gia Ngôn xông qua làm mặt quỷ với anh.
Biên Du với người kia đi rồi, mọi chuyện cũng kết thúc.
Mộc Hội Chi đột nhiên thay đổi sắc mặt, lấy tay anh ra khỏi vai mình.
“Không phải anh ra nước ngoài rồi sao?” Trước ngày tốt nghiệp, anh đột nhiên xuất ngoại, nhiều năm không gặp như vậy, cô không ngờ sẽ gặp anh ở đây.
“Thì bây giờ anh về rồi,” Kỳ Gia Ngôn dựa vào ghế sofa, thẳng thừng nhìn cô: “Em biết chuyện cậu của em muốn làm ăn với Biên gia không?”
Mộc Hội Chi dừng lại động tác đang vuốt tóc: “Biết.”
Công ty của chú cô, dạo gần đây đều bị thua lỗ, đã sắp đi đến bờ vực, nếu không xoay chuyển tình thế, sợ sẽ tán gia bại sản.
Chuyện của công ty cô không muốn quản, nhưng công ty của ông là do ông và mẹ cô cùng gầy dựng nên, sau khi mẹ cô kết hôn đã rút lui khỏi hội đồng quản trị.
Công ty làm ăn không thuận lợi, nếu không có đầu tư, nhất định sẽ xong đời, công ty này có tâm huyết của mẹ cô, cô không nỡ nhìn nó gục ngã.
Một phần số tiền cô tiết kiệm được khi đóng phim đã trả tiền hủy hợp đồng, phần còn lại được đưa vào doanh thu của công ty, nhưng vẫn không đủ. Thật sự hết cách, cô mới đi xem mắt.
“Nếu đã muốn làm ăn với người ta, sao lại không làm ăn với nhà họ Từ?”
Mộc Hội Chi quay đầu nhìn anh: “Anh đã mở lời, nhất định có điều kiện.”
Trên đời không có bữa cơm miễn phí, cô hiểu điều đó.
Kỳ Gia Ngôn rất nghiêm túc: “Chúng ta kết hôn đi.”
Mộc Hội Chi ngơ ngác vài giây, cô thật sự không hiểu sao anh lại kết hôn với mình? Nhưng anh không giống như đang nói đùa.
“Được.” Cô đồng ý.
Hai người cứ như vậy mà kết hôn, từ lúc trùng phùng đến khi đồng ý, chỉ tốn vỏn vẹn mười phút.
_________
Mộc Hội Chi mở cửa sổ trên xe ra, tựa vào cửa kính ô tô, mặc cho gió thổi rối tóc.
Kỳ Gia Ngôn vừa lái xe, vừa lo lắng cho cô: “Cằm của em không khó chịu sao?”
“Khó chịu, nhưng gió thổi thoải mái”
“Này, em đừng có ló đầu ra như thế,” Kỳ Gia Ngôn nhìn cô: “Xe đang chạy nhanh, em như vậy sẽ không an toàn.”
Mộc Hội Chi quay đầu, nhìn góc nghiêng của anh: “Kỳ Gia Ngôn.”
“Hửm?”
“Sao anh lại kết hôn với em?”
“Không phải lúc nãy anh đã trả lời rồi sao.”
“Em muốn nghe suy nghĩ chân thật nhất của anh.”
“Lúc nãy chính là suy nghĩ chân thật nhất của anh, bà xã đại nhân à.”
Lúc nào anh cũng có thể nói những lời sến súa, hai năm kết hôn này, cái gì mà bảo bối, bà xã xinh đẹp, bà xã đại nhân, tiểu Mộc Mộc… Tóm lại cái gì có thể nói anh đều nói qua.
Mộc Hội Chi mặc kệ anh, im lặng má hóng gió.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, là Lộ Thu Thu gọi đến: “Chị Mộc Mộc, hành lý của chị tìm được rồi! Bây giờ em sẽ mang đến nhà chị!”
“Được, bây giờ chị cũng đang trên đường trở về, tầm… mười lăm phút nữa sẽ đến.”
“Được, em đợi chị ở dưới nhà.”
“Ừm.”
Ký Gia Ngôn đang dựng tai lên nghe, hỏi: “Tìm thấy hành lý rồi?”
“Ừm, anh nghe thấy hết rồi?” Cô không mở loa ngoài, vặn âm lượng nhỏ xuống rồi.
“Ừm.”
“Lái xe cẩn thận, nhìn đường.”
Mười lăm phút sau, xe đậu trước cửa toà nhà.
Lộ Thu Thu đã đứng đợi ở dưới, vừa thấy Mộc Hội Chi xuống xe, cô liền tắt điện thoại đi qua đó.
“Wow, chị Mộc Mộc, chị vừa đi thảm đỏ về sao?” Lộ Thu Thu nhìn cô từ trên xuống dưới, lại nhìn đôi dép dưới chân cô: “Chị à, phong cách ăn mặc hôm nay đặc biệt lắm.”
Mộc Hội Chi nghe thấy tiếng cười của Kỳ Gia Ngôn, quay đầu liếc anh một cái.
Lộ Thu Thu nhìn qua chào hỏi với Kỳ Gia Ngôn: “Chào anh rể.”
“Mau quay về nghỉ ngơi đi.” Mộc Hội Chi nói: “Chị sẽ không trả thêm tiền tăng ca cho em đâu.”
“Chị Mộc Mộc.”
Lộ Thu Thu bĩu môi, dường như cô đã hiểu ra rồi: “Vậy em về trước nhé, không làm phiền anh chị hẹn hò nữa.”
Nói xong Lộ Thu Thu lập tức chạy đi, cô không muốn làm bóng đèn.
Mộc Hội Chi cầm hành lý, quay người nhìn anh: “Anh còn không đi?”
Kỳ Gia Ngôn uất ức, tay nắm vô lăng: “Vậy anh đi gửi xe, em về nhà đợi anh.”
Sau khi khi Kỳ Gia Ngôn đậu xe trở về.
Vừa vào cửa đã thấy hành lý đặt trên sofa được mở ra, đồ đạc cũng đã sắp xếp một nửa.
Kỳ Gia Ngôn bước đến phòng thay đồ, thấy cô đang treo từng bộ quần áo lên theo màu sắc.
Anh khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cửa nhìn chằm chằm cô.
Mỗi lần thấy cô ở nhà, anh liền cảm thấy có một cảm giác mình đã kết hôn rồi.
“Anh muốn nhìn em hoài đến khi nào?”
“Đến khi em nhìn anh một cái.”
Mộc Hội Chi cầm móc quần áo, xoay người nhìn anh: “Đáp ứng anh, bây giờ có thể ra ngồi chưa?”
Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười, đi đến ngăn kéo và lấy ra một cái hộp màu đỏ từ bên trong.
“Bởi vì công việc, chúng ta không thể công khai, em cũng không thể đeo ở ngoài đường,” Anh mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn được đặt làm riêng: “Cho nên, khi chúng ta ở nhà, thì hãy đeo nó, có được không?”
Cô còn tưởng là chuyện gì.
“Kỳ Gia Ngôn, anh ấu trĩ quá đó.”
“Ấu trĩ.” Anh thừa nhận.
Anh lấy một chiếc nhẫn ra, nắm tay cô, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô.
“Thật đẹp.”
Mộc Hội Chi rút tay về: “Bây giờ đã mãn nguyện chưa?”
Anh đưa chiếc nhẫn còn lại đến trước mặt cô: “Đeo lên cho anh.”
Mộc Hội Chi cầm chiếc nhẫn, tùy ý đeo vào ngón áp út của anh: “Được rồi, bây giờ anh ra.…”
Còn chưa nói xong, anh đột nhiên kéo cô vào lòng, cằm đặt nhẹ trên đầu cô: “Cảm giác này như quay về ngày cử hành hôn lễ của chúng ta.”
“Trễ như vậy rồi, anh phát điên gì chứ.”
“Sau này em không muốn gặp mặt chú của em, chúng ta sẽ không gặp.”
Tối hôm nay, là do anh thiếu suy nghĩ, anh nghĩ chú muốn gặp cô, lại không để tâm đến cảm xúc của cô.
“Thần kinh anh có chỗ nào bị chạm mạch sao?” Tối nay, không phải do anh ép cô đi sao.
“Sau này em nói gì, anh cũng nghe theo.”
“Thật sao?” Mộc Hội Chi mở miệng: “Vậy anh buông em ra trước.”
Kỳ Gia Ngôn lắc đầu.
“Đang là mùa hè, nóng chết đi được.” Mộc Hội Chi không đẩy anh ra được: “Kỳ Gia Ngôn! Anh là mèo sao?”
Không, anh còn dính người hơn mèo nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
MC Tiểu Thứ: “Sau ngày quảng cáo thứ nhất, cuối cùng cũng đến tiết mục hỏi đáp của chúng ta, không nói nhiều nữa, câu hỏi thứ hai, câu hỏi của “Chi Chi Tra Tra”, lần đầu tiên của hai người là ai chủ động?”
Hihihi, những câu hỏi này rất thú vị, dân mạng này rất gan, tôi rất thích, quả nhiên phù hợp với chương trình của chúng tôi.
Mộc Hội Chi OS: Lộ Thu Thu, em nhận cho chị chương trình gì vậy?
Kỳ Gia Ngôn nhìn Mộc Hội Chi: “Câu hỏi này không có trong kịch bản.”
MC Tiểu Thứ: “Không quan trọng, chúng tôi muốn nghe.”