Ngục Tai

Chương 11



“Đặc Địch, ngươi trước tiên gọi người đem hắn mang về ngục giam đi.” Sơn Địch nói xong liền xoay người xem xét miệng vết thương của Jacques, điều này làm cho Đặc Địch có chút căm tức, nhưng y cũng không có biểu hiện ra ngoài, chỉ quay lại dùng chìa khóa mở còng tay ra, Y Phàm bởi vì đột nhiên được thả ra, tuy rằng bị hôn mê vẫn có chút thanh tỉnh mà rên lên đau đớn một chút.

“Y Phàm, lại đây a, nhanh lên xem, hoa nở, thật khá.” Thê tử xinh đẹp ở trong hoa viên lại nhảy nhót như một tiểu hài tử, làm người chồng hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ngây ngô cười, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, Y Phàm lấy tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, xúc cảm mềm mại làm hắn thập phần thích thú, hắn có một thê tử vừa xinh đẹp lại thiên lương như vậy, ông trời quả nhiên không phụ hắn đi.

“Anh xem, hoa đẹp không này? Em muốn mang đến tặng cho viện dưỡng lão, ở nơi đó chắc chắn rất cần chút cảnh sắc đi.” Quay đầu nhìn lại phía chồng Ngả Lâm cười vô cùng khờ dại.

“Em muốn thế nào thì là thế ấy.” Lấy tay chạm nhẹ lên chóp mũi vợ yêu tỏ ý cưng chiều, cuộc sống hạnh phúc khiến hắn vô cũng kiêu ngạo, mọi người đều hâm mộ hắn, hắn cũng hiểu được mình đang hạnh phúc vô cùng.

“Y Phàm, chúng ta có phải hay không nên có một tiểu hài tử a?” Thê tử có chút thẹn thùng cúi đầu nhỏ nhẹ. “Chúng ta cũng không cần phải dùng bảo vệ nữa a.” Bởi vì nói đến chuyện thân mật mà giọng càng ngày càng nhỏ xuống, thê tử vẫn là một tiểu nữ nhân, tính rõ ràng thẹn thùng đáng yêu, khiến người ta phải trìu mến.

“Tốt, vậy đêm nay đi!” Cố tình nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai Ngả Lâm, tay cũng có chút không an phận mà xoa lên cơ thể mềm mại của nàng.

“Em yêu anh!” Thê tử ngẩng đầu muốn hôn lên Y Phàm, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, Y Phàm một phen đẩy ra nàng.

“Không! Ngươi là ai, không được đến gần ta.” Chỉ vào bộ xương khô không biết từ khi nào xuất hiện trước mặt, Y Phàm cả người tê dại kêu lên, lại vướng vào bậc thang trong hoa viên mà cứ thế té xuống, chỉ có sợ hãi vẫn càng lúc càng không giảm mà lại tăng lên.

“Y Phàm, ngươi nói cái gì a, ta là Ngả Lâm a?” Cái miệng không ngừng đóng mở của bộ xương cứ như thế chảy ra từng dòng từng dóng máu đỏ tươi tanh tưởi, nhiều đến mức cảm giác là đang phun ra chứ không còn là chảy nữa

“Y Phàm, ngươi không cần ta sao? Vì cái gì?” Ở hốc mắt cũng nhẹ nhàng chảy ra một dòng huyết lệ, một loại máu đỏ đen lẫn lộn, mà hai dòng đang chảy ấy như hòa lại làm một cứ hướng Y Phàm đến, máu kia tựa như có sinh mệnh nhất quyết gắt gao cuốn lấy cổ Y Phàm.

“Ngô! Ngươi làm gì?” Cảm giác ngạt thở thống khổ làm cho Y Phàm còn không có mở mắt ra được.

“Y Phàm, ta yêu ngươi như vậy, vì cái gì, vì cái gì ngươi lại đối xử với ta như thế? Đừng để ta một mình, ta cô đơn lắm.” Thanh âm ngọt ngào của thê tử cũng biến thành quỷ âm thê thiết, Y Phàm toàn thân cơ hồ hư thoát nằm té trên mặt đất, nhìn cảnh sắc trước mắt.

“Y Phàm, đừng vứt bỏ ta……” Thanh âm của thê tử cũng càng ngày càng mơ hồ, khóe mắt Y Phàm cũng bất đắc dĩ chảy ra lệ nói:

“Ta cũng không muốn rời xa ngươi, ta yêu ngươi, ngươi phải chờ ta.” Thanh âm nức nở của Y Phàm đánh thức Kim kẻ đang bên cạnh chăm sóc hắn cả đêm, nhìn thấy hắn thống khổ tỉnh lại, y dùng tay lau đi nước mắt đọng lại trên mặt Y Phàm.

“Làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Kim nói chuyện thân thiết làm Y Phàm cảm thấy chán ghét không buồn phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà trước mặt.

Hết thảy đều là giấc mộng, đó chính là ngày trước khi mọi chuyện phát sinh, hắn đưa nàng đi chơi, ngày đó thời tiết thật tốt, thê tử hôm đấy cũng thật vui vẻ, chính là, chính là hiện tại chỉ còn lưu lại đau khổ cùng với nghiệt án khôn cùng.

“Ngươi có khỏe không?” Kim thấy Y Phàm vẫn không có phản ứng liền thử lay nhẹ hắn một chút.

“A!” Có lẽ lại chạm vào miệng vết thương, Y Phàm bị đau kêu lên một tiếng.

“Xin lỗi, ngươi có đau lắm không?” Y Phàm cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh nhìn thấy Kim bên cạnh vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hắn không biết chính mình trở lại đây từ lúc nào, cũng không rõ hiện tại là mấy giờ, nhưng hắn biết, những chuyện kia đều là sự thật, hắn bị treo lên trở thành trò vui cho người ta ngược đãi, đây là điều trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

“Ngươi thật may mắn, nếu là người khác đã sớm chết. Về sau ngươi phải cẩn thận một chút, không nên chạy lung tung a!” Kim nhìn thấy ánh mắt hắn đã có chút tiêu cự thể hiện hắn có chút thanh tỉnh liền lập tức đổi giọng mà trách mắng.

“Ngươi cho là đây là nơi nào a, ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Lại còn dám động đến con bọ cạp độc như vậy, ngươi còn sống trở về thật sự là phải cám ơn cái mệnh lớn của ngươi rồi……” Lời nói cứ rì rầm không ngớt nhưng lại không hề ngấm được vào trong não Y Phàm chút nào, hắn tuyệt nhiên lại không có sức lực đi tranh luận cái gì hết, bèn xoay người vào trong định tiếp tục ngủ.

Nhìn thấy phản ứng của Y Phàm như vậy, Kim cũng không muốn nói cái gì nữa, rốt cuộc do đối phương thân thể còn suy yếu, chỉ có thể giúp hắn đắp lại cái chăn, chính mình cũng đi trở lại về giường.

“Ai!” Tiếng thở dài phiền não truyền đến chỗ Y Phàm, chẳng lẽ Kim thật sự là đang giúp hắn hay sao?

Có lẽ là quá mệt mỏi, hắn cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, xoay người lại chìm vào mộng mị.