Ngục Tai

Chương 17



“A!” Y Phàm cảm giác toàn thân tê dại, lâu rồi cũng không thử qua tình ái làm người ta mê say như vậy, hắn dùng hai chân gắt gao quấn chặt lấy thắt lưng Kiều, khiến cho Kiều có thể vào sâu thêm chút nữa.

“Hảo lớn! Y Phàm, ngoan, nhanh hơn đi.” Kiều vừa hôn đi mồ hôi trên mặt Y Phàm một bên lại không ngừng yêu cầu.

Cứ như là ma chú, Y Phàm cứ một lần lại một lần cố gắng siết chặt thêm vách tường đang nóng đến cháy bỏng của mình, chỉ hy vọng phân thân bên trong có thể mang đến cho mình thêm nhiều khoái hoạt hơn nữa.

“A!” Cảm giác được cố gắng của hắn, Kiều cũng tăng nhanh tốc độ lên, khiến Y Phàm liên tục thở gấp.

“Ta yêu ngươi!” Thổ lộ lần cuối cùng, Kiều liền đạt đến cao trào trước, mà bàn tay nắm lấy Y Phàm cũng dùng sức hơn một chút, Y Phàm lưng ưỡn cong về phía trước, chất lỏng màu trắng lập tức phóng vụt ra.

“Thực xin lỗi.” Y Phàm vừa mới đạt được khoái cảm xong, nhìn Kiều toàn thân dính đầy thứ này đó của mình, mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu.

“Không có gì, ta yêu ngươi mà.” Trong dư vị ngọt ngào, Kiều khẽ hôn lên trán Y Phàm, lại còn đưa bàn tay từng nắm lấy phân thân Y Phàm lên, dùng đầu lưỡi liếm sạch.

“Ngươi đang làm cái gì?” Nhìn thấy y cứ như vậy mà liếm gì đó của mình, Y Phàm nói không nên lời có bao nhiêu hổ thẹn cùng mất mặt.

“Rất thơm mà, ngươi có muốn thử một chút không?” Kiều cười xấu xa đưa tay đến trước mặt Y Phàm, tức thì một cỗ mùi hôi thối truyền đến, làm Y Phàm thiếu chút nữa nôn mửa ra.

“Không cần.” Gần quá độ, Y Phàm cũng không nhìn bàn tay vẫn còn đang ở trước mặt mình, nước mắt không khống chế được lại chảy xuống.

“Ai, tuyến lệ của ngươi dạo gần đây quả thật phát triển a.” Lắc lắc đầu, Kiều dùng bàn tay sạch sẽ lau đi nước mắt của Y Phàm.

“Thực xin lỗi.”

“Không cần phải xin lỗi ta, ngươi không có sai.” Mạnh mẽ mà ôn nhu ôm lấy khuôn mặt hắn, Kiều có chút tức giận nói.

“Ngươi không cần tự trách mình, ngươi đừng quên bản thân mình vẫn còn chuyện phải hoàn thành.” Nói xong, hắn cũng đứng dậy, tìm một cái khăn lau đi chất bẩn trên người.

“Việc phải làm?” Y Phàm cũng không hiểu ý của y, y hẳn phải không biết được kế hoạch của công ty hắn chứ, chẳng lẽ y với Kim đều là do lão bản phái tới sao?

Y Phàm động một chút thân thể mệt mỏi, nhìn nam nhân kia vẫn còn đang ngồi bên giường.

“Lão Đại nói, kế hoạch này ngay từ đầu là ngươi phụ trách, cũng mong ngươi hoàn thành nó, đương nhiên cái ngươi cần thì ta sẽ kiếm cho ngươi.” Dừng một chút, hắn xoay người quay lại nhìn Y Phàm.

“Cái chết của Kim là ngoài ý muốn, ta sẽ giải thích với lão Đại sau, ngươi cũng cần tự mình mang kết quả đến trước mặt lão Đại, nơi này là ngục giam, nhưng cũng có một số thiết bị này nọ, cái này đối với ngươi là giúp ích rất lớn đi.” Đột nhiên Kiều ôm Y Phàm vào lòng, nhỏ giọng xuống nói.

“Đương nhiên, nếu có nguy hiểm ta sẽ trông chừng ngươi, ta quyết sẽ không để ngươi bị thương tổn.” Lời nói nhẹ nhàng cảm động tâm hồn vốn đã chết của Y Phàm, hắn chậm rãi gật đầu, Kiều vui mừng nở nụ cười, giống như một đứa trẻ đoạt được thứ mình muốn.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Y Phàm như nhớ tới một cái gì đó, liền ngồi bật dậy nhìn Kiều. “Sơn Địch cùng Đặc Địch, làm sao đây?”

“Bọn hắn đều chết hết, ngươi không phải sợ, ta đã xử lý hết rồi, ngươi yên tâm.”

“Đã chết? Ngươi giải quyết như thế nào?” Y Phàm có chút giật mình nhìn kẻ luôn nói yêu mình này, nhưng bản thân đối với y quả thật không có một chút hiểu biết.

“Cái này ngươi không cần biết, còn có cái này, ngươi cũng không cần phải đeo nữa, “Y Đức” sau này sẽ không bao giờ tìm đến ngươi nữa đâu.” Vừa nói y vừa tháo đi con bọ cạp trên tai trái hắn.

“Thật không?” Y Phàm có chút mê mang chỉ mơ màng trả lời lại, thấy Kiều cứ như thế mà đứng lên đến chỗ cái lỗ tiểu trong phòng ném cái hoa tai xuống, dáng người thật cường tráng rắn chắc, Y Phàm lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng như vậy, khối thân thể này trước đó không lâu còn đang gắt gao ôm chặt lấy mình, Y Phàm mặt đỏ cúi đầu không dám tái xem, đột nhiên thứ gì đó đập vào mắt thu hút sự chú ý của hắn.

Ở dưới gốc phân thân của Kiều có một cái hình xăm gì đó, mà cái này đối với hắn hình như rất quen thuộc, giống như một cái huy hiệu gì đó thì phải.

“Sao vậy? Còn chưa đủ sao?” Thấy rõ ràng tầm mắt của Y Phàm đang dừng ở đâu, Kiều vừa đi trở về, vừa ôm hắn trên giường trêu chọc nói.

Gần như vậy làm Y Phàm càng lúc càng nhìn rõ hơn, đúng vậy, đây cũng chính là cái huy hiệu mà lần trước hắn ở trong hầm thất kia nhìn thấy trên ngực của Jim, mà hình như trước đó nữa hắn cũng đã từng thấy qua…

Vì sợ bị phát hiện hành động của mình, Y Phàm vội quay đầu đi, đỏ mặt giả dạng giống như bị Kiều nói trúng.

“Ngươi đã muốn, như vậy ta liền liều mạng bồi quân tử nha, ha ha!” Vừa cười, Kiều vừa một lần nữa áp đảo hắn trở lại giường.

Cùng một người, cùng một cái giường, cùng một tư thế, chỉ có điều tâm của Y Phàm cũng không còn một chút rạo rực nào. Cả người còn run rẩy tránh tầm mắt nóng rực của nam nhân, hắn sợ hãi, hắn cũng không biết rốt cuộc bản thân đã rơi vào đâu, mà những người này lài ai, ai mới thật sự ở đây vì muốn giúp hắn?