Ngục Tù Tình Yêu

Chương 20



Về tới phòng, nàng ôm cô ném bụp một cái xuống giường. Đối chiếu cách mà cô đối xử với nàng và cách mà nàng đối xử với cô là biết ai yêu ai nhiều hơn.

Sống từng này tuổi, dù có trải qua vài mối tình không rõ ràng đi chăng nữa, Trâm Anh vẫn rất ghét việc người yêu sử dụng rượu bia. Hôm nay tới mức này là nàng đã quá nhẫn nhịn với Tố Đoan rồi đó.

Còn phải một thân khó khăn cởi áo cởi quần cho cô, vừa bực vừa giận. Nếu không phải bình thường con người Tố Đoan hiền lành ngoan ngoãn, Trâm Anh đã không thèm sờ tay vào làm những công việc như thế này.

Cũng phải trách nàng yêu thương cô quá nhiều, cái gì cũng chịu làm.

Tố Đoan thì cứ lơ mơ, người cảm giác như ở trên mây. Đầu óc choáng váng, da thịt nóng bỏng đến mức ửng hồng. Nằm im chỉ việc thở, còn lại để Trâm Anh làm gì cũng không biết.

Nhưng hôm nay, Tố Đoan đã phạm một sai lầm.

Nàng moi chiếc điện thoại của cô ở trong túi áo khoác, mở ra kiểm tra từ album ảnh cho tới danh bạ.

Không ngoài dự đoán.

Một số điện thoại lạ, nhìn qua đuôi thôi là biết không phải của nàng. Lại còn lưu nickname là Grace kèm theo icon nháy mắt chu mỏ.

"Haha...thời nào rồi còn dùng cái trò chuốc say để lưu số điện thoại...quê mùa thật..."

Nhưng nàng không thể phủ nhận mức độ hiệu quả của trò này.

*Thông báo xoá thành công*

"Bạch nguyệt quang của đời cô hẹo rồi Grace ơi..."

Trâm Anh đứng phía cuối giường, nàng mê mẩn nhìn Tố Đoan.

Dáng người của cô, bộ đồ mà cô mặc, mái tóc xoã tự nhiên theo từng đường nhấp nhô của chiếc gối.

Suy nghĩ chuyện này cũng thật đau đầu quá đi.

Truyền thống, la hán đẩy xe bò, 69 hay cưỡi ngựa?

Cái nào nàng cũng thích.

Nhưng khổ nỗi, một người chu đáo như Trâm Anh, cái gì cũng chuẩn bị đầy đủ, từ quần áo cho đến từng bộ đồ lót của Tố Đoan. Không cớ nào nàng lại quên đồ chơi để cùng cô vui vẻ.

Liệu nàng có nên chơi cosplay để Tố Đoan xịt máu mũi vì bất ngờ?

Có vậy mới biết ai trên cơ, lần sau cô sẽ không dám sơ suất khiến Trâm Anh phải lồng lộn lên thế này.

Nàng thản nhiên thay đồ, vệ sinh cá nhân mặc kệ thời gian ngắn dài. Bỏ cả Tố Đoan nằm bất động, chăn đắp mắt nhắm ở bên ngoài.

Xong xuôi mới tận hưởng đi vào, mở vali xách ra một túi đồ chơi người lớn ném lên giường không thương tiếc, chỉ giữ lại trên tay chiếc roi da, giật giật vài cái rồi nhảy chồm lên giường, vạch chăn ra mạnh tay đánh bem bép vào lưng Tố Đoan.

Cô bị Trâm Anh làm cho tỉnh táo vài phần, mở căng đôi mắt vì giật mình. Đam Mỹ H Văn

Cô nhìn Trâm Anh, ánh mắt như uất ức, hận thù nhiều lắm. Sắc bén đánh toé ra tia lửa, thiêu đốt, hoà hợp vào dục vọng đang cháy âm ỉ trong nàng.

"Em dám nhìn chị như thế sao?"

"Em đang nói chuyện với bọn họ rất vui, sao Trâm Anh lại bắt em quay về?"

Thuần túy và dịu dàng, thật trong sáng...

Ôi...cô bạn gái trinh nữ của nàng...hoá ra em không hài lòng với cách ứng xử của nàng chỉ vì những người bạn mà em mới quen.

Mới tỉnh dậy đã liền nghĩ tới bạn, còn nàng đây thì chẳng đoái hoài lấy một câu.

"Em coi họ là bạn của em ư?"

"..."

Trâm anh đợi câu trả lời, nhưng không thấy. Đã nhẫn nhịn chờ mà còn được nước lấn tới, người đẹp ghen tất nhiên là phải khác biệt, mà sao em còn chưa nhận ra có kẻ đang muốn điên dại hành hạ mình đến chết.

Tròng mắt nàng giãn nở theo nhiệt độ trong cơ thể, cứ tăng dần tăng dần.

Tố Đoan hết cơ hội bảo vệ bản thân rồi.

Trâm Anh như biến thành con người khác, nàng nhìn cô hệt một kẻ loạn thần mất trí. Không kiêng nể mà mạnh bạo lật cô quay ngửa lên trên, ghì chặt lấy hai cánh tay không để Đoan có thể nhúc nhích chạy thoát.

Tố Đoan cắn chặt răng, lẩn tránh sự thô lỗ của nàng, không dám nhìn trực diện, chỉ sợ ngay lập tức bị nuốt chửng.

"Nhìn chị đi, dùng ánh mắt dịu dàng của em...giống như trước kia, vuốt ve đi có được không?"

Hơi thở dồn dập của nàng phả từng cơn, cô không thể làm ngơ mà bình tĩnh cho được.

"Trâm Anh có thấy...bản thân đang mất kiểm soát..."

Còn chưa đợi Tố Đoan nói hết, Trâm Anh lỗ mãng bóp lấy khuôn miệng của cô, trông chúng trở nên méo mó khó thoát thành lời. Hai cánh môi tách nhau ra, sơ hở để lộ một lối nhỏ đi vào duy nhất.

Nàng chớp nháy thời cơ, cúi xuống vồ vập như thể sẽ chẳng có lần hai. Mút máp, giày vò, bằng mọi cách phải làm cô thật đau đớn, phải trút toàn bộ xúc cảm khó chịu này lên người trước mắt mới thoả được lòng.

Miệng Tố Đoan nhức mỏi, bị Trâm Anh bóp cho bẹo hình bẹo dạng, vậy đã đành lại còn cắn rách bật cả máu.

Tiếc là cô không kêu lên được, sợ xấu hổ, sợ có bao nhiêu yếu đuối đều sẽ phô ra hết cho bàn dân thiên hạ xem. Để nàng nhìn thấy có khi lại chê cười mà chán nản.

Trâm Anh với lấy chiếc còng số tám ở bên cạnh.

*Cạch*

"Hơ...ơ?!"

"Đêm nay chị sẽ là hình phạt của em."

Nàng khoá còng tay của Tố Đoan lại với chiếc móc giấu sau chiếc tủ ẩn trong thành giường.

À.

Thì ra.

Đều đã chuẩn bị trước rồi.

Chỉ chờ cô chui vào rọ mà thôi.

Khống chế được em người yêu, Trâm Anh lẹ làng đeo dụng cụ hỗ trợ xuống bên dưới.

Nàng tất nhiên là hiểu cơ chế hoạt động điều tiết của cơ thể phụ nữ, làm từng bước rất bài bản, ve vãn sờ soạng vô cùng thuần thục.

Thử hỏi ở bên người như Trâm Anh lâu ngày, không biến đổi tâm tính về chuyện chăn gối thì đúng là chuyện lạ Việt Nam.

Trườn người lên, vùi đầu vào hõm cổ Tố Đoan, nàng hít vào một hơi, khoé miệng hơi nhả ra cười đê tiện thích thú.

"Vãi, phê thật đó."

Cô xấu hổ phát điên, hai tay vùng vẫy chật cứng trong chiếc còng đã bị khoá. Ấy thế mà vẫn cứng đầu không hé một lời cầu xin Trâm Anh thả mình ra.

Trốn khỏi tù rồi mà còn bị còng lại nằm dưới như thế này, đúng là nhục nhã đời gái.

"Cái gì của Tố Đoan cũng là của Trâm Anh...đã nhớ chưa? Chia sẻ với đứa khác...Trâm Anh liền cắt cho đứt lìa...đã nhớ chưa?..."

"Hựm! Ức! Không thích cái đó! Trâm Anh đừng đút..."

Nàng kiểm soát tình hình, canh thật kĩ càng, thấy đủ độ trơn là đẩy hông trượt dụng cụ vào bên trong.

Đoan lãnh đủ đau nhói, vô thức khép hai bên đùi lại với nhau, mi mắt ươn ướt sắp khóc tới nơi.

"Em mở ra, nới lỏng thì mới không bị đau."

Đau muốn chết, nàng còn tính lừa con nai ngơ ngác.

Tố Đoan ngây ngô tưởng thật, nhè nhẹ mở hai bên đùi, Trâm Anh liền lấy đà đâm lút cán thẳng sâu vào trong, làm con thỏ bên dưới được một phen chấn động, sông suối có bao nhiêu đều ầm ầm tuôn ra hết.

Mỗi lần đưa ra nhấp vào, cây đồ chơi lại dính thêm một chút máu.

Nàng xót.

Nhưng không phải nàng thì là ai làm đây?

Đã nói của cô cũng là của Trâm Anh, cái gì của Trâm Anh thì mãi mãi là của Trâm Anh. Nếu lần đầu của Đoan chẳng phải do nàng lấy đi thì sẽ không tới lượt của người khác.

Bộ dạng phóng túng hoang dã của nàng khiến cô cảm thấy thật xa lạ, phải chịu những cú dập liên tục mà không có cách nào chống cự. Miệng cắn chặt, vị máu tanh nồng hoà tan khắp khoang lưỡi. Không cho phép bản thân phát ra bất kỳ một thứ tiếng đáng xấu hổ nào.

Thân hình của Trâm Anh nhỏ hơn mà sức cũng chẳng bằng Tố Đoan, ấy thế mà mấy chuyện này nàng lại sành sỏi, thành thạo tới mức khó tin, sức lực cũng khoẻ hơn mức bình thường.

Nàng vẫn chưa hài lòng, làm việc cật lực nhưng cô không thèm hé miệng kêu la khẩn thiết gì hết.

"Rên đi?"

"Đừng cố gắng kìm nén, em chịu không nổi đâu..."

*Chát chát*

"Hơ...ựm!"

*Chát chát*

"Hức...hức...AAAAAAAAAAAA"

"???"

"Chị kêu em rên chứ đâu có kêu em hét???"

Cô ấm ức lắm rồi, nước mắt giàn giụa, hét lên ý muốn nói Trâm Anh là đang ăn hiếp cô quá đáng.

Nàng mủi lòng nhưng hông vẫn nhấp.

Chỉ là tần số giảm đi so với ban nãy, nhẹ nhàng trìu mến hơn.

Giọt lệ của cô trải lối dẫn nàng tới thiên đường, nhìn biểu cảm của người nằm dưới, kích thích tăng lên không ngừng.

"Dễ thương quá..."

Trâm Anh chống tay về phía trước để được chiêm ngưỡng khuôn mặt Tố Đoan ở khoảng cách gần hơn.

"Đừng khóc nữa, 20 tuổi mất zin là đẹp rồi em à."

Nghe câu này còn tức hơn nữa, Tố Đoan ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhắm mắt khóc thút thít. Cô khóc không phải vì trao lần đầu cho nàng mà là vì bị nàng ức hiếp đến bất lực.

Trâm Anh thì ngược lại, nàng thích thú khi ngắm nhìn Tố Đoan mít ướt. Còn không chịu dỗ dành mà cười ha hả trêu đùa, đưa tay lên bóp một bên ngực đang phô ra trước mắt.

"Mềm hơn chị tưởng thật đó..."

Cô gào lên khóc to hơn.

Nhưng đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có chút lạ lùng, hơi thở không đều đặn.

Trâm Anh để ý thấy, liền trở về dáng vẻ nghiêm túc, đẩy mạnh tốc độ nhấp hông, nàng biết Tố Đoan sắp tới.

"Được mà, bất cứ lúc nào cũng được."

"Hơ...ựm!..."

__________

Sau đêm qua, cô ngủ quên tại trận.

Một giấc ngủ an lành với chiếc dụng cụ đồ chơi vẫn nằm nguyên xi ở bên trong...

Trâm Anh ôm cô từ phía sau, giữ lại hiện trường tối qua bằng tư thế ngủ úp thìa. Nàng động đậy nhẹ thôi cũng làm Tố Đoan bị giật mình tỉnh giấc.

Bị bất ngờ.

Chầm chậm rút người khỏi cái thứ mà nàng đang đeo bên dưới, cảm thấy mình mẩy lấm láp nhức mỏi, đầu giật lên từng cơn chóng mặt.

Cũng chỉ có Trâm Anh mới dám hành hạ cô thê thảm tới mức này.

Đứng dậy nhìn khung cảnh trong phòng, Đoan hốt hoảng. Tối qua cô say rượu nên chẳng để ý gì tới chuyện dọn dẹp phòng cả, giờ tỉnh táo hơn mới thấy tàn dư mãnh liệt trầm trọng thế nào.

Cô ôm đầu thốt lên than thở:

"Ôi mẹ ơi..."

Nói chứ Tố Đoan vẫn biết thân biết phận, cần mẫn sắp xếp lại quần áo đồ đạc rồi tháo cái thứ chỏng chơ bên dưới Trâm Anh ra, đem đi lau rửa sạch sẽ cất vào chỗ cũ.