Ngục Tù Tình Yêu

Chương 6



9 giờ sáng, buồng giam của Tố Đoan vẫn lặng thinh không một tiếng động. Nữ quản ngục ngồi trông coi bên ngoài cũng không vào xem, cô ta còn đang ngủ gật trên bàn máy tính hiển thị hình ảnh mà camera trong buồng Tố Đoan thu lại.

__________

Trâm Anh tỉnh giấc, nàng hé mở đôi mi cong một cách mơ màng nhìn người con gái nằm bên cạnh. Tố Đoan đã thức dậy từ lúc nào.

"Em cứ như vậy mà nằm cho tới sáng sao?"

"Không, tôi vừa dậy."

Nàng nhìn xuống thấy đầu mình đang gối lên tay cô. Chắc là mỏi dữ lắm, để tư thế như vậy cả một đêm cơ mà. Thế là phải vội ngồi dậy "giải thoát" cho cánh tay ấy của Tố Đoan. Còn không quên vuốt lại mái tóc chuẩn bị rời khỏi.

"Giờ đã có thể giải thích vì sao cô lại tới đây vào đêm hôm như thế chưa?"

"Không có gì, đang làm việc thấy mệt nên vào ngủ tạm."

"Tôi đâu phải trẻ con để cô lừa bằng cái lý do đó? Mất công cả đêm qua tôi dỗ dành..." Càng về sau, lời nói càng bé dần như không muốn người kia nghe thấy.

"Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp được coi như là báo ơn."

"Không cần, đêm qua em đã giúp tôi rất nhiều rồi."

Nói xong, nàng chuẩn bị đứng dậy lấy chìa khoá rời đi thì Tố Đoan vội trèo ra khỏi chăn, giữ lấy cổ tay kéo xoay người quay lại.

"Hôm đó cô đã hôn tôi! Là lần đầu của tôi đấy! Bộ cô vui lắm hay sao mà nghĩ gieo rắc tình cảm cho người khác rồi lạnh lùng rời đi?!"

"Hửm?"

"Nói như vậy tức là em có tình cảm với tôi rồi hả?"

...

...



"M-một chút!"

"Từ khi nào?"

...

"Hôm qua, lúc cô ôm tôi."

"Một tháng rồi cô chẳng tới, lại còn chuyển tôi tới chỗ này, cô đơn và hiu quạnh. Thỉnh thoảng có nghĩ về cô nhưng là hình ảnh của một người táo bạo quyến rũ. Hôm qua là lần đầu tôi thấy cô như vậy nên có chút mềm lòng..."

"Nếu đã thích thì em tính làm gì cho tôi đây?"

"Cô có thể tới đây ngủ mỗi khi mệt, như đêm qua đó."

Ngố thật! Sao trên đời còn có kiểu người ngây thơ thế này cơ chứ? Tình yêu đôi lứa đâu chỉ đơn giản dừng lại ở mức đó.

"Em quá thuần khiết Tố Đoan à, nhưng sự thuần khiết này sẽ bị tôi hủy hoại mất."

"Cô sẽ một lòng một dạ yêu tôi chứ?"

"Nếu em đủ chân thành và chung thủy."

"Được. Vậy hủy hoại tôi đi."

Dễ thương quá đi~ Thế là nàng đã chính thức quy phục được Tố Đoan.

Trong lòng vui như bắn pháo hoa, nàng câu lấy cổ cô rồi bắt đầu một nụ hôn, vồ vập như đã đợi khoảnh khắc này từ lâu nhưng không hề tỏ ra hấp tấp. Còn cẩn thận từng nhịp để không va vào trán hay đập vào mũi khiến cô bị đau. Sau những lần chạm môi nhẹ nhàng, nàng từ từ hé môi của mình để gợi ý cho Tố Đoan về ý muốn của bản thân rồi trượt lưỡi vào miệng của cô nhưng chỉ một phần, sau đó bắt đầu chuyển động. Những thứ tiếng động nhạy cảm mà hai người họ vô tình tạo ra nóng bỏng tới nỗi thật sự có thể đốt cháy toàn bộ lượng calo tồn tại trong cơ thể của bạn đó.

Biết gì không? Tố Đoan bắt được nhịp và cũng biết phối hợp. Nhưng em ấy là kiểu gái ngoan, những chuyện đại loại như này cũng chỉ biết một chút, thao tác vẫn còn khá rụt rè e thẹn. Vì vậy khiến Trâm Anh nàng phải dừng lại nụ hôn mà bật cười thành tiếng.

"Em không biết hôn kiểu Pháp sao?"

"Chưa từng hôn với ai cho nên...xin lỗi cô."

"Không cần phải xin lỗi, sau này chị sẽ dạy em."

Tố Đoan xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng nhìn đi chỗ khác không dám đối diện với người trước mặt.

Trâm Anh trao cho cô một cái ôm. Hiện tại đối với nàng mà nói, một nụ hôn và một cái ôm từ người con gái này đã là quá đủ. Như một loại năng lượng tiếp sức cho nàng giải quyết công việc còn đang dang dở. Một cái ôm vỗ về an ủi. Tố Đoan thấy vậy cũng liền ôm nàng gọn lại trong vòng tay. Cô biết nàng sắp phải rời đi.

"Giờ chị phải đi rồi, lúc khác sẽ tới gặp em."

"Sẽ không lâu như lần trước đúng không?"

"Sẽ không, chị hứa. Nhưng sau này em không được xưng hô kiểu đó nữa, đừng quên giờ em là bạn gái của chị."

"Vậy phải xưng hô thế nào?"

"Thế nào cũng được, miễn sao mỗi lần nghe em nói, chị đều muốn yêu em nhiều hơn."



Yêu cầu này có phải hơi khó rồi không? Hay là muốn cô gọi nàng là bà ngoại? Nghe cũng thân thương, cũng nhơ nhớ vị quê nhà rồi đó.

"Gọi là Trâm Anh...có được không?"

*Thứ bộ trưởng, đã muộn rồi, cô đã có thể ra ngoài chưa?*

Nàng giương ánh mắt có đôi chút tức giận nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy người nào. Vậy tiếng nói vừa xong là của ai? Tố Đoan chỉ tay lên chiếc camera được gắn ở trên góc buồng giam. Tiếng nói vừa rồi được phát ra từ đó, có lẽ là của nữ quản ngục tối qua.

Trong cái phòng giam này có camera ư?! Sao nàng không biết? Vậy chẳng lẽ tất cả chuyện xảy ra từ đêm qua cho tới nụ hôn vừa rồi đều bị camera thu lại hết?! Trâm Anh không biết thật. Nàng vội tạm biệt Tố Đoan rồi rời khỏi đó, hùng hổ nhấc từng bước giày cao gót dưới chân phi thẳng tới bàn của nữ quản giáo đêm qua. Sáng ra đã bực bội, nàng đập mạnh tay xuống bàn rồi hét lên một cách đanh đá:

"Ai cho mấy người lắp camera ở đây? Các cô còn định giám sát cả tôi hay sao hả?!"

"T-Thứ bộ trưởng, đây là buồng giam đặc biệt nên phải dùng tới camera để giám sát tù nhân được chặt chẽ hơn...l-là cô đã yêu cầu cho Tố Đoan chuyển tới đây mà?"

"Cô nói gì cơ? Gài camera vào đó rồi làm sao có không gian riêng tư đây?! Đi đái đi ỉa đi tắm đi rửa mấy người cũng tính nhìn hết hả?!"

"Đ-đều là nữ nhân với nhau, cô đừng quá lo lắng về vấn đề đó..."

"Không lo sao được! Lập tức tháo cái thứ đó xuống ngay cho tôi, không thì tôi TRỪ LƯƠNG hết tất cả mấy người đó!"

"Được được tôi sẽ làm ngay."

Quát chị quản ngục xong, nàng thẳng thừng quay mông rời đi.

Thế là tầm 1 tiếng sau, một cô thợ sửa chữa lắp ráp đã đến chỗ Tố Đoan và tháo gỡ chiếc camera tội nghiệp ấy. Những ngày sau đó của cô, việc sinh hoạt cũng trở nên thoải mái hơn, không bị gò bó hay kiểm soát quá nhiều. Và cô cũng biết đây chính là nhờ ơn Trâm Anh.

__________

Tới nhà thăm Thục Khuê, nàng vẫn không nhận được kết quả nào khả quan hơn. Vẫn là những ánh mắt ngờ nghệch, thâm quầng. Nhưng lần này trở về, nàng không định chỉ đem lại tin buồn cho bạn mình. Chẳng cần sự cho phép của Hoàng Quân Thụy, nàng quyết định sẽ tự thân đưa Thục Khuê đi gặp Phạm Như Nguyệt. Sống mà nhìn mẹ con họ không thể gặp được nhau thì thà chấm dứt tình bạn này còn hơn.

Trâm Anh sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng rồi lái xe đưa Thục Khuê tới đó. Cô bạn của nàng có lẽ không thể chờ đợi thêm được nữa và bản thân nàng cũng vậy. Hai người cùng bay đến trại giam Law rồi vượt qua mọi thủ tục, nàng dẫn Thục Khuê tới trước mặt Như Nguyệt.

Sau khi giúp hai mẹ con họ tái ngộ, nàng bước ra ngoài đứng một mình, để cho họ có không gian riêng nói chuyện. Cũng đã hơn 10 năm rồi, dành cả ngày để kể cũng chẳng hết.

Rồi bỗng buổi chiều hôm ấy, Thục Khuê từ trong phòng cách ly đi ra ngoài, cô ấy nhìn nàng với một ánh mắt đã nói lên tất cả những cảm xúc đau đớn mà bản thân đang trải qua. Phạm Như Nguyệt đã chết, vì căn bệnh lao phổi. Nhưng cũng thật may vì bọn họ đã gặp lại nhau, trong lòng Trâm Anh như trút bỏ gánh nặng, cảm thấy được an ủi vô cùng.

Lo xong xuôi cho đám tang của mẹ, Thục Khuê cũng chỉ buồn bã khoảng mấy tuần sau đó. Tuy chưa hoàn toàn thoát khỏi nhưng cô ấy đã tốt lên rất nhiều. Điều này khiến gia đình Trâm Anh bớt lo lắng hơn, cha mẹ nàng coi Thục Khuê như một người con trong nhà nên khi mẹ cô ấy mất, họ có tới đám tang để giúp đỡ công việc mai táng.

__________

Chuyện Trâm Anh tự ý đưa người nhà vào thăm tù nhân ở trại Law chẳng mấy chốc đã đến tai Hoàng Quân Thụy. Anh ta đã biết trước Trâm Anh sẽ làm ra điều này. Vì là người chính trực và cái lí tưởng phải sống công bằng của bản thân, anh ta quyết định xử phạt vi phạm hành chính nhẹ cô em gái.

Trâm Anh biết chuyện, nàng tức lắm, nhưng phạt hành chính cũng may là chỉ ở mức nhẹ. Từ đó trở đi, nàng cạch mặt Hoàng Quân Thụy, thề rằng có chết cũng không thèm gặp lại cái thằng già ế vợ khó ưa đấy thêm lần nào nữa.

__________

Giờ vẫn là mùa đông, thời tiết lạnh lắm. Lời hứa mà nàng hứa với cô cũng vì đó mà nguội lạnh dần chăng? Đã 2 tuần nàng không tới trại thăm cô, nhưng không phải là vì quên, mà vì quá bận rộn. Muốn một lần làm xong hết toàn bộ chuyện quan trọng rồi tới ân ân ái ái với em người yêu mới được lâu hơn chút. Chỉ mong ở nơi ấy em sẽ hiểu cho nàng, gắng chờ thêm vài hôm nữa.



Thỏi son dưỡng môi hương dâu tằm lần trước đã dùng hết. Hôm nay Trâm Anh tới cửa hàng mỹ phẩm để mua một cái khác.

"Không biết Tố Đoan thích mùi gì nhỉ?"

Nàng không biết, đứng đắn đo một hồi vẫn không thể chọn được một mùi hương nào thích hợp. Rồi nàng bỗng nhớ tới nụ hôn kiểu Pháp của hai người lần trước...nên quyết định chọn mùi hương mật ong. Sắp tới chắc sẽ có nhiều trải nghiệm thú vị lắm đây.

Thanh toán xong, nàng trở về nhà thay giày cao gót bằng một đôi giày thể thao Adidas. Tới trại giam cả chục lần rồi, lần nào cũng đi giày cao gót khiến cho việc di chuyển của nàng có chút bất tiện. Lần này dùng giày thể thao cho năng động thoải mái.

Như đã hẹn trước với phi công, nàng trèo lên trực thăng rồi bay tới trại giam, một hành trình quen thuộc nhưng với mục đích khác hoàn toàn.

Vừa mới bước chân vào cửa thông hành, trưởng quản giáo liền tái mặt ra gặp nàng như thể đang xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Ừ thì đúng rồi mà.

"T-thứ bộ trưởng, sao cô tới mà không báo trước một tiếng để chúng tôi chuẩn bị?"

"Lần này tôi tới để kiểm tra tình hình thôi, không cần tiếp đón quá long trọng."

Nàng bước đi đầy kiêu hãnh tiến tới sân vận động của tù nhân. Thế mà chẳng có lấy một bóng người nào ở đó cả.

"Tù nhân đâu? Đáng ra giờ này họ phải được thả ra ở đây chứ?"

"Vừa xảy ra một cuộc ẩu đả, chúng tôi đã cho họ trở về buồng giam để ngăn chặn sự cố gây thương vong về người."

"Ở cái trại giam này chắc chả có ngày nào là yên bình."

"Thành thật xin lỗi thứ bộ trưởng, đây là do chúng tôi quản giáo tù nhân không được tốt."

"Các cô đã làm đúng nhiệm vụ của mình rồi, chỉ là họ điên quá đi mất. Vậy vừa rồi là ai đánh ai?"

"Là Tố Đoan và Trương Thị Ngọc."

"Sao cơ?!!!"