- Sao mày biết đó là con mày? Sao mày biết cô ta chỉ ngủ với mình mày? Tại sao mày lại cố chấp thế chứ? Người yêu mày thật lòng mày xem như cỏ rác, đôi giày nát trong chân kẻ khác mày lại nhất quyết giành. Mày có mắt không vậy Tống Dịch? Cô ta cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì mà cô ta nói gì mày cũng tin? Hôm nay, nếu như mày nhất quyết muốn đem cô ta về đây thì không chỉ cô ta mà cả mày nữa, cuốn gói ra khỏi nhà tao ngay!1
Tống phu nhân tức đến mức muốn thổ huyết. Bây giờ thì bà đã hiểu tại sao Tử Y lại bị bệnh tim rồi. Ở với tên điên như hắn cũng sớm từ không có bệnh thành có bệnh thôi. Nhưng một ngày bà còn ở đây, sao có thể để cho hắn mặc sức mà làm càn được?
Càng huống hồ chi bà biết rõ Tử Y đang mang thai, chỉ là cô chưa nói cho hắn biết mà thôi. Vậy mà cái con hồ ly tinh kia lại dám ngang nhiên muốn về đây sống. Xem bà như chết rồi sao?
Tống phu nhân tức giận, bà không nhìn đến hắn nữa. Bà quay sang nói với Tử Y.
- Chúng ta đi vào nhà đi. Mặc kệ bọn chúng, có ta ở đây, không ai được phép bắt nạt con.
Cô nghe đến, trong lồng ngực có chút nhẹ đi. Thì ra ở nơi lạnh lẽo này vẫn còn có người thật lòng quan tâm cô.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn lại đang ôm cô ta, cô ta đang gục đầu vào lòng hắn khóc thút thít, lại tỏ vẻ đáng thương.
Hắn có vẻ đang tức giận, nhưng không phải người nên tức giận bây giờ là cô hay sao?
Chồng cô lại đang ôm cô gái khác, vậy mà đến ngay cả tư cách để ghen cô cũng không có. Có lẽ cô làm vợ quá thất bại rồi chăng? Hay cũng có lẽ ngay từ đầu cô đã chẳng có tư cách gì mà tranh giành với cô ta rồi.1
Cô dìu mẹ chồng đi vào trong nhà, bỏ mặc hắn và cô ta đứng ở đó. Lòng cô nặng trĩu, giống như có ngàn tâm sự trong lòng, chỉ là không biết phải dùng cách nào để tỏ bày.
Khi Tống phu nhân vào giường nằm, bà nhìn đến cô, gương mặt xanh xao, thân hình hao gầy. Bà có chút thương xót, lại nắm lấy tay cô.
- Con có trách ta không?
- Không ạ. Nhưng mà mẹ à, nếu được, hãy để con ra đi. Dù sao thì chú ấy cũng là con trai của mẹ. Con không muốn vì con mà hai người bất hòa.
- Hai đứa định sẽ ly hôn hay sao chứ?
- Chú đã hứa như vậy rồi, với lại dù sao thì cô ấy cũng đã có thai rồi. Sớm muộn gì con và chú cũng không có kết quả, chi bằng... chi bằng sớm giải thoát cho nhau.
Nói đến đây giọng cô có chút lạc đi. Cô cũng đâu có muốn, nhưng mà được sao? Rõ ràng là hắn quá đáng với cô trước. Hắn biết cô sẽ đau lòng nhưng hắn lại chẳng quan tâm đến cảm giác của cô lúc này, hắn vẫn ích kỷ như vậy. Lại càng không cho cô chút hy vọng gì cả.
Dù sao thì Hà Bạch Chi cũng là nốt chu sa trong lòng hắn, ai cũng không thể phai mờ. Việc gì cô phải tự lừa mình dối người như vậy.1
- Tử Y, thay mặt Tống Dịch, mẹ xin lỗi con. Là mẹ không biết dạy con, khiến cho con phải chịu khổ rồi.
Cô biết phải oán trách ai bây giờ? Cuộc đời cô vốn dĩ là như thế mà, hạnh phúc đối với cô là thứ gì đó xa xỉ cô chưa bao giờ dám mơ tới.
Cô đứng ở đó, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong lòng đau đớn khôn cùng.
- Vậy còn chuyện đứa bé con tính như thế nào?
Cô đơ người, không biết làm sao mà mẹ chồng cô lại biết chuyện cô có thai. Rõ ràng là cô chưa hề nói cho ai biết chuyện này mà.
- Con định hỏi là sao ta lại biết sao? Ta cũng từng làm mẹ mà, nhìn biểu hiện của con mấy ngày nay là ta đã đoán được rồi.
Tâm trạng của cô lúc này lại càng ngổn ngang, cô chẳng biết phải làm sao với đứa bé trong bụng bây giờ cả. Đứa bé này thật sự không nên xuất hiện vào lúc này, đứa trẻ không có ai thương yêu, cảm giác đau đớn đến như thế nào, cô là người hiểu rõ hơn ai hết mà.
Nhưng cô lại không nỡ nhẫn tâm giết chết đứa con máu mủ ruột thịt của mình. Nó chẳng có tội gì cả, tội là của người lớn ích kỷ kia mà.
- Mẹ đừng nói cho chú biết được không? Nếu như chú biết con sẽ không thể rời khỏi đây được.
- Như vậy thì thiệt thòi cho con lắm.
Cô mỉm cười vuốt ve bụng mình. Cô không thấy mình thiệt thòi một chút nào, vốn dĩ cô cũng không còn niềm tin để sống nữa, bây giờ đứa bé này lại xuất hiện, lại trở thành một sợi dây liên kết để cô tiếp tục sống trên thế giới này.
Cô không biết là mình nên vui hay buồn nữa.
Ngoài trời đổ cơn mưa, Tử Y nhìn ra, ngoài trời hắn và Hà Nghiên Nhi vẫn đứng đó. Cuối cùng vẫn là không đành lòng, lát sau Hà Nghiên Nhi ngất xỉu, hắn mặc kệ sự can ngăn của vệ sĩ vẫn bế cô ta lên phòng.
Thôi bỏ đi, dù sao thì cũng không thể thay đổi được trái tim một người đã không ở bên cạnh mình.
Thứ gì là của mình thì không ai tranh giành được, còn thứ không phải của mình, có giành giật mấy cũng vô dụng.
Cô chỉ thấy tiếc cho bảy năm qua cô bên hắn, cô từng cho rằng chỉ cần bản thân tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, sẽ có thể vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Đối với cô như vậy cũng là một loại hạnh phúc.
Người khác có thể mơ những thứ xa xôi hơn, còn cô chỉ biết hài lòng như vậy thôi.
Kết quả, tất cả những đau khổ của cô đều xuất phát từ lúc đó. Nói không chừng sau này cũng sẽ bởi vì hắn mà càng đau khổ thêm thôi. Chi bằng sớm buông tay, để cho hắn sau này bớt mơ mơ màng màng giữa hai người phụ nữ.
Hắn bế Hà Nghiên Nhi đi thẳng lên căn phòng của hắn, cô đứng nhìn hai người bước vào trong. Cô chỉ có thể bật cười chua xót mà quay mặt sang hướng khác. Nước mắt cô rơi xuống, bàn tay siết chặt, trong lòng đầy uất hận.
Cuối cùng hắn vẫn chọn cô ta.
Cô đau quá!
Đau đến mức tim không thở được.
Hắn thấy cô ta đau, hắn thương xót.
Vậy còn cô thì sao, ai sẽ là người thương xót cho kẻ đáng thương như cô đây?
Cô bước về phòng, căn phòng tân hôn lạnh lẽo, thứ chờ đợi cô trong phòng chỉ là mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
Màn đêm bao vây lấy cô, căn phòng lạnh lẽo âm u, cô thiếp đi trong những cơn đau tê dại từ nơi lồng ngực và cũng từ trong sâu thẳm trái tim mình. . ngôn tình hài
Sáng sớm, cô đi đến khuôn viên trong biệt thự nhà họ Tống, nơi đây rất yên tĩnh, cũng là nơi duy nhất cô có thấy tim mình bình yên thêm một chút. Có thể tạm thời quên đi hắn, quên đi cô ta, quên đi những đau khổ trong tim chôn chặt không nói thành lời.
Cô đang đứng đó thì bắt gặp ánh mắt hận thù của Hà Nghiên Nhi. Sáng sớm hôm nay, cô ta cố tình dậy sớm vào bếp để lấy lòng Tống phu nhân, kết quả, bà ấy ghét bỏ đến mức không thèm ăn cơm mà đi lên phòng nằm nghỉ.
Cô lại đi ra đây, thành ra sáng sớm chỉ có Tống Dịch và Hà Nghiên Nhi ngồi trên chiếc bàn ăn lạnh lẽo.
Cô ta đi đến trước mặt cô, bày ra dáng vẻ vô cùng cao ngạo khác hẳn với dáng vẻ lúc ở bên cạnh Tống Dịch.
- Cô đừng vội đắc ý quá sớm, nói cho cô biết. Hôm qua Tống Dịch nói rồi, đứa trẻ này sẽ là cháu trai trưởng nhà họ Tống. Một đứa con gái bệnh tật sắp chết như cô sao còn vọng tưởng mà bám lấy anh ấy không buông?
Hà Nghiên Nhi dùng giọng điệu sắc bén hỏi cô. Cô chỉ cảm thấy thật nực cười, chính thất là cô đây còn chưa nói gì, cô ta có tư cách gì mà đứng ở đây chất vấn cô chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là kẻ thứ ba, cứ thích quyến rũ chồng người khác. Hiện tại cô ta lại đòi ra oai với cô, không phải là nực cười lắm sao?
- Chẳng qua cùng là thế thân như nhau thôi, có gì mà đáng tự hào kia chứ? Chỉ khác nhau ở chỗ tôi là người vợ được chú ấy cưới hỏi đàng hoàng chứ không phải loại tiểu tam vụng trộm như cô đâu.
- Ồ, vậy sao? Chỉ có mình cô là cam chịu làm thế thân cho Bạch Chi thôi. Tôi thì không, bây giờ tôi đã mang thai con của anh ấy rồi, cô nói xem thế cục rất nhanh sẽ thay đổi thôi, hôm nay cô là thiếu phu nhân nhà họ Tống, nhưng mà sớm thôi, vị trí đó sẽ là của tôi, Tống Dịch cũng sẽ là của tôi. Cô yên tâm đi, tôi sẽ thay cô chăm sóc tốt cho anh ấy.