Quản gia đứng đó nhìn hắn, cũng không biết là bất lực hay là thương hại nữa.
- Thiếu phu nhân vẫn đang ở bên ngoài. Cậu chủ, tình trang bệnh của phu nhân như vậy. Tôi e là cô ấy sẽ không thể chịu nổi.
Sau khi bác sĩ nói Hà Nghiên Nhi không sao, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lại mới chợt nhớ đến cô đã quỳ ở ngoài đó một giờ liền. Mới nãy hắn thấy sắc mặt cô quả thật không tốt, có lẽ là hắn đã quá kích động rồi. Hắn lại bảo.
- Kêu em ấy vào gặp tôi.
Nhưng bên ngoài lúc này chỉ còn lại thân thể cô nằm đó trên nền đất lạnh lẽo, giữa trời mùa đông buốt lạnh, không một ai thương xót.
Ngoài trời trở gió, nơi góc tường trắng, có bông hoa ban bị gió quấn lấy, đứt lìa khỏi cành, đã rơi xuống đất.
Không ai để ý.
Lạnh lẽo và cô độc.
Từng là một cô gái xinh đẹp động lòng người, từng là một thiếu những xinh xắn tràn đầy sức sống, đáng lẽ ra như cô phải nên được yêu thương mới phải nhưng bây giờ thì sao? Chỉ còn lại thân thể bệnh tật cùng trái tim đã bị hắn nhẫn tâm giẫm đạp không chút thương tiếc.
Hắn nói đúng, một kẻ không có trái tim như hắn rất tàn nhẫn. Cũng không cho phép hắn hối hận.
Tất cả đã muộn.
Chỉ có cô nằm ở đó bất động, hai hàng nước mắt từ khóe mắt chảy ra. Mang theo đau thương và nỗi đau không gì sánh bằng.
Bỗng một vòng tay chợt ôm lấy cô, một vòng tay ấm áp xoa dịu nỗi đau của cô ngay lúc này. Cô không nhìn rõ đó là ai, nhưng cô có thể nghe được giọng nói anh, giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên bên tai.
- Tử Y, đi. Tôi đưa em về nhà.
- Là cậu đó sao, Cố Thành?
- Là mình đây.
- Cầu xin cậu mau mang mình ra khỏi đây.
- Được rồi, chúng ta đi.
Anh ôm lấy cô, bế cô nằm trong vòng tay mình. Khuôn mặt của cô lúc này đã trắng bệch, hai cánh tay buông thõng, theo từng cử động của anh mà đong đưa. Hơi thở vô cùng yếu ớt, anh phải ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện, anh không muốn mất cô, cho dù phải trả cái giá nào đi nữa.
Cho dù rằng trái tim cô đã chẳng có chỗ dành cho anh. Chỉ có đau thương cùng một trái tim đã chết.
Nhưng bảo anh đứng nhìn cô chết, xin lỗi anh không làm được.
- Không được đi!
Một giọng nói vang lên cắt ngang bước đi của anh. Cố Thành quay đầu, phát hiện là hắn đang đứng ở bậc cửa nhìn mình, ánh mắt vô cùng cao ngạo. Hiện tại, người tức giận không chỉ có hắn đâu, mà còn có cả sự căm phẫn trong anh lúc này.
- Cậu không được phép mang em ấy đi đâu hết.
Cố Thành chỉ nhếch mép cười nhạt.
- Cô ấy bị như thế này, anh đã hài lòng chưa? Anh vẫn chưa chịu buông tha cho cô ấy sao?
- Buông tha, tôi làm gì mà cậu bảo tôi buông tha cho cô ấy. Con bé chỉ là bị ngất xỉu, tôi sẽ đưa con bé lên phòng chăm sóc.
Hắn giơ tay ra toan muốn cướp lại cô từ trong tay Cố Thành nhưng anh vội lùi lại, ôm cang chặt lấy cô hơn, giống như một món báu vật sợ ai đó giành mất.
- Tôi sẽ không đưa cô ấy cho anh đâu.
- Cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây chứ? Cô ấy là gì của cậu?
- Là người mà tôi thích, được chưa?
- Nhưng cô ấy đâu có thích cậu. Người mà cô ấy thích là tôi.
Hóa ra là hắn cũng biết điều đó sao? Hắn biết cô thích hắn, vậy mà hắn lại còn nhẫn tâm đối xử với cô như vậy sao?
Cố Thành biết, cô không yêu anh. Người cô yêu là Tống Dịch, nhưng một kẻ chỉ biết làm tổn thương cô thôi thì liệu có xứng đáng với tình cảm của cô hay không?
Thế gian này thật nực cười, người muốn có được tình yêu thì lại phải ngưỡng mộ trong âm thầm, kẻ có được tình yêu lại không biết trân trọng.
Giống như một cuộc rượt đuổi.
Anh từng hy vọng nếu như một ngày Tống Dịch có thể thật sự quay đầu yêu cô, đối xử tốt với cô. Anh nhất định sẽ buông tay...
Nhưng hiện tại thì sao? Hắn không những không đối tốt với cô, còn khiến cho cô ra nông nỗi này. Thử hỏi anh làm sao mà nhắm mắt làm ngơ tiếp tục để cho cô ở bên cạnh hắn được.
- Vốn dĩ tôi còn cho rằng để anh đem cô ấy về anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy. Kết quả thì sao? Anh lại vì một người phụ nữ khác mà khiến cho cô ấy ra nông nỗi này. Tống Dịch, anh đúng thực sự là lòng lang dạ sói mà, chính là một kẻ ngụy quân tử. Là tên đàn ông ngu xuẩn nhất mà tôi từng gặp.
Cố Thành cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang muốn trào ra bên trong mình ngay lúc này.
- Tôi không thể để cho cô ấy tiếp tục ở bên cạnh anh được.
Anh bước đi thật nhanh, phía trước là vệ sĩ của nhà họ Tống, theo lệnh của Tống Dịch đứng chặn ở đó.
Tống Dịch nghe những lời mắng chửi kia, đối với hắn chỉ càng giống như châm dầu vào lửa, càng điên tiết hơn mà thôi. Ngày hôm nay cho dù cô có chết, cũng không để người khác mang cô rời đi.
- Muốn rời khỏi đây trừ phi để cô ấy lại, bằng không hôm nay mày đừng hòng ra khỏi đây được.
Cố Thành nhìn tốp người đứng chặn ở phía trước, trong lòng đột nhiên hạ một quyết tâm mãnh liệt. Hôm nay cho dù có bỏ mạng tại đây, anh cũng nhất quyết phải đem cô đi cho bằng được.
Hai bàn tay cô ôm chặt lấy Tử Y, vệ sĩ liền lao đến, Cố Thành lách người, có thể né được đòn thứ nhất, sau đó anh lại đạp một đường về phía bọn chúng. Nhưng hiện tại bọn chúng rất đông, Cố Thành chỉ là một bác sĩ bình thường, anh không có học qua đánh đấm, lại đang bế cô trên tay. Xét về mặt nào cũng không thể địch lại được cả năm người xông lên cùng lúc rồi.
Cố Thành bị một tên đánh vào lưng, máu miệng lập tức hộc ra, anh lại cố nhịn, nhìn Tử Y trên tay mình. Cô dường như cũng cảm nhận được sự đau đớn của anh, hai hàng chân mày nhíu lại tạo thành một đường.
Anh đặt cô nằm xuống đất, ói ra một vũng máu, những đòn tấn công liên tiếp khiến anh như gục ngã. Tống Dịch bước đến trước mặt anh, dáng vẻ vô cùng cao ngạo, tay hắn đút trong túi quần, bàn chân hắn giẫm lên tay Cố Thành.
- Tao đã nói rồi, thật không biết tự lượng sức mình. Đôi bàn tay này là để mày cầm dao phẫu thuật phải không?
Hắn nói rồi nghiến răng một cái, đem đôi bàn tay phải kia của anh giẫm nát dưới chân.
- Đem ném tên rác rưởi này ra ngoài cho tôi. Từ giờ cấm hắn được bén mảng vào đây nửa bước.
Đối với hắn, hủy hoại một người, chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.