Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ

Chương 40: Cảnh cáo



- Mời bệnh nhân tiếp theo!

Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, Cố Thành ngước lên nhìn. Phút chốc bị dáng vẻ trước mắt làm cho ngây người, nụ cười trên môi cũng phút chốc vụt tắt.

Quả thật anh cũng không ngờ, hắn ta nhanh như vậy đã tìm được đến chỗ này. Cố Thành cố che giấu đi sự bất an ở trong lòng, chỉ là anh có cố che giấu ra sao, ánh mắt anh vẫn không có cách nào đối diện với người đàn ông trước mắt này.

- Không hoan nghênh tôi sao?

Hắn đưa mắt nhìn về phía Cố Thành. Nói xong liền nhanh chóng ngồi xuống ghế, dáng vẻ cao ngạo âm thầm quan sát biểu hiện trên gương mặt Cố Thành.

Nghe hắn nói, anh liền cười nhạt, qua đáy mắt lạnh lẽo, anh nhìn thẳng vào gương mặt gian tà kia của hắn. Phút chốc liền nhận ra, hôm nay hắn đến đây chẳng phải là có ý tốt gì cả, mà là đang đến tìm đáp án từ chỗ anh.

- Nếu như anh đến đây để khám bệnh thì tôi sẽ hoan nghênh. Còn nếu như anh có dụng ý khác thì xin thứ lỗi tôi không thể tiếp anh được. Mời chủ tịch Tống đi về cho.

Hắn nhếch môi cười nhạt, sau đó ngửa đầu lên mà bật cười thành tiếng. Hiện tại hắn đang rất điên cuồng, hôm nay hắn tới đây không phải là để tâm sự với anh đâu.

- Cố Thành, cậu đang lo sợ điều gì vậy? Cậu lo sợ tôi biết được bí mật của cậu sao? Rõ ràng là cậu biết tôi không phải là kiểu người thích bị người khác dắt mũi mà. Lại càng không dễ dàng bị một tên oắt con như cậu lừa gạt đâu. Hôm nay, tôi đến đây là muốn cho cậu cơ hội cuối cùng để thành thật trả lời tôi. Cô gái bên cạnh cậu rốt cuộc là ai?

Hắn chầm chậm nhả ra từng chữ một, giống như là đang vạch trần lời nói dối của Cố Thành vậy. Anh cũng không quan tâm là hắn đã biết những chuyện gì, anh chỉ biết rằng anh không muốn hắn chạm vào gia đình nhỏ của mình, càng không muốn để cô và con về lại bên cạnh tên khốn đó.

An Nhiễm cũng được, Tử Y cũng được, kể từ giờ phút cô rời khỏi căn biệt thự đó. Kể từ giây phút đó, anh đã hạ một quyết tâm mãnh liệt, anh muốn cô được hạnh phúc. Đời này anh nhất định sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ cho cô và đứa bé đó.

Quá khứ trong lòng cô từng yêu hắn ta nhiều như vậy thì đã sao? Hiện tại người ở bên cạnh cô là Cố Thành anh, anh cũng không còn là chàng thanh niên trẻ tuổi năm nào dễ bị hắn bắt nạt nữa rồi. Anh bây giờ đã đủ vững chắc để che chở cho cô rồi.

Lần này đổi lại, anh sẽ không để cho hắn mang cô đi một lần nữa.

Anh cười nhạt, sau đó thở hắt ra một hơi đầy lạnh lẽo.

- Nếu như chủ tịch Tống hôm nay đích thân đến đây vì chuyện này thì chắc tôi phải làm anh thất vọng rồi. Câu trả lời của tôi vẫn như thế thôi, cô ấy là bạn gái của tôi, tương lai cũng là vợ của tôi. Đời này không liên quan gì đến một kẻ phụ bạc như anh cả.

Tống Dịch nghe đến đây liền tức giận đến mức trên trán nổi đầy gân xanh. Câu nói này của Cố Thành giống y hệt với câu nói của An Nhiễm ngày hôm qua. Đúng là muốn khiến cho hắn tức chết mà!

Hắn đấm vào mặt Cố Thành một cái sau đó liền túm lấy cổ áo anh cảnh cáo. Hắn đã cho anh cơ hội nói thật, nhưng tên bác sĩ trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này vẫn cố chấp không chịu thành thật. Khiến hắn hiện tại như muốn phát điên lên.

- Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, là cậu không biết trân trọng đấy. Sau này đừng có trách tôi độc ác.

Cố Thành lấy tay lau lau khóe miệng đang rướm máu của mình. Anh cầm lấy tay hắn, giật mạnh ra khỏi cổ áo mình. Bàn tay của chàng thanh niên hai mươi lăm tuổi dĩ nhiên sẽ mạnh hơn một kẻ đã bị thời gian bào mòn đi tuổi tác như hắn.

Anh giật mạnh đến nỗi hai hàng cúc áo trên cùng bị lực kéo mạnh đến mức rơi lã chã xuống bàn.

- Tôi chỉ khám ngoại khoa, không phải bác sĩ điều trị bệnh tâm thần. Nếu như anh muốn khám thì có thể đi ra phía bên ngoài rẽ trái chính là khoa thần kinh của bệnh viện chúng tôi.

- Mày nói ai bị tâm thần?

- Tôi nói anh đó, Tống Dịch. Anh bị bệnh thì nên đi trị đi, đừng để lâu ngày quá, bệnh càng trở nặng gây ảnh hưởng đến người khác.

- Mày tin tao khiến cho mày mai không còn đặt chân được đến bệnh viện này không?

Anh chỉnh lại cổ áo, dáng vẻ vẫn bình thản như chẳng hề quan tâm đến lời nói của một kẻ điên như hắn.

- Anh muốn làm gì tôi không quan tâm nhưng động đến người nhà của tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu. Người như anh không xứng đáng có được hạnh phúc đâu Tống Dịch à.

- Bây giờ thì... y tá Trần, giúp tôi tiễn ngài Tống đây ra ngoài!

Y tá nghe tiếng anh gọi liền mở cửa đi vào bên trong, cung kính mời hắn ra ngoài.

- Ngài Tống, tôi tiễn ngài ra thang máy.

Tống Dịch tức giận, mặt hắn đỏ gay, chưa bao giờ hắn nhục nhã như ngày hôm nay. Hắn thề với lòng nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này cho Cố Thành dễ dàng như vậy đâu.

Hắn hậm hực bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Trong màn đêm tăm tối, chiếc bật lửa lóe sáng phút chốc chiếu rõ gương mặt đang ngồi thẫn thờ trên ghế, dáng vẻ hắn ảo não, gương mặt thâm trầm bị thời gian làm cho khô kiệt.

Bao nhiêu năm qua, người thân, bạn bè lần lượt bỏ rơi hắn, cũng chỉ còn có mỗi thư ký Trình là vẫn còn ở bên cạnh hắn, không phải là vì lòng trung thành, anh cũng đã sớm chán ghét người đàn ông lãnh khốc trước mặt này rồi. Chẳng qua là vì lòng thương hại kẻ đáng trách lại có chỗ đáng thương như hắn.

Dù sao thì bây giờ hắn cũng đang phải trả giá từng ngày cho lỗi lầm của mình rồi. Mỗi lần anh gặp hắn đều thấy hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu, cô đơn đã khiến hắn dần trở nên lãnh cảm, cũng khiến cho hắn bớt đi phần nào sự cố chấp trong tim.

Chỉ có duy nhất người con gái đó, người vợ duy nhất được hắn cưới hỏi đàng hoàng. Cô gái ấy đã trở thành nỗi ân hận lớn nhất trong cuộc đời hắn. Nhưng cũng không thể nào thay đổi được sự thật hắn đã vĩnh viễn mất đi cô ấy rồi.

- Cậu nói xem, tôi có phải là một thằng đàn ông tồi tệ không?

Thư ký Trình rơi vào im lặng. Trong không gian tối đen như mực đó, chỉ có tiếng thở dài chầm chậm phát ra mà thôi. Hắn rít một hơi thuốc dài, lồng ngực tràn đầy vị thuốc đắng nơi khóe miệng. Hắn thở ra một hơi, từng làn khói mờ ảo khiến cho hắn rơi vào trầm tư.

- Nói đi đừng ngại, tôi sẽ không trách tội cậu đâu.

Cuối cùng, thư ký Trình cũng lấy hết dũng khí, nói với hắn.

- Quả thực trên thương trường, ngài là một người rất thông minh nhưng lại là một người chồng tệ bạc. Ngài không những tệ bạc lại còn ngu xuẩn như vậy. Bị một ả trà xanh ti tiện như Hà Nghiên Nhi che mắt. Tôi đã từng nói với ngài rất nhiều lần rồi, cô ta chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì, ngài lại cứ u mê không chịu tỉnh ngộ.

- Ha tôi khốn nạn, tôi đúng là quả thật khốn nạn. Nhưng mà Trình Mẫn à, biết làm sao đây, tôi vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều. Bảo tôi buông tay cô ấy, tôi quả thực không làm được...